Cho nên, loại người trung hậu chân chất ruột không cong vòng như Tướng quân đây, làm sao có thể nghĩ ra được biện pháp gì chứ. Được rồi, hắn là nghĩ có nên xin giúp đỡ chỗ đệ đệ hoặc là thằng chồng nhà đệ đệ thậm chí là Vương gia hay không, bất quá, ý niệm trong đầu rất nhanh bị lòng tự trọng kỳ quái của hắn phủ quyết quét sạch.
Bởi vì dù ngồi suy nghĩ hoặc nằm suy nghĩ trong nhà cũng không có đầu mối, Tướng quân liền quyết định thuận chân ngao du trên đường. Sao đó loanh quanh bất tri bất giác thế nào ấy thì đã lượn đến Vương phủ.
Cư nhiên lại trông thấy tên vương tử ngoại tộc kia ở cổng Vương phủ!
Vương tử ngoại tộc cư nhiên cũng trông thấy hắn!
Gã ta còn chạy tới!
Ngươi tới đây làm gì! Cẩn thận ta đánh ngươi! Tướng quân âm thầm nghĩ.
Vương tử ngoại tộc hai mắt bốc sáng chạy tới trước mặt Tướng quân nói… Đương nhiên Vương tử ngoại tộc vẫn dùng cái khẩu khí kỳ quái làn điệu kỳ quái ngữ pháp kỳ quái kia, chỗ này để mọi người dễ hiểu tui cũng dễ dàng và cũng là giúp Vương tử chỉnh lý sắp xếp trật tự từ ổn thỏa, vì thế:
Vương tử nói, a! Là ngươi, ta nhận ra ngươi! Công phu của ngươi rất không tồi khiến ta dạo này mong nhớ không thôi, mau mau tới đây, hai ta tiếp tục động chân động tay động tay động chân.
Tướng quân nói, ngươi là khách nhân X triều chúng ta, ta không thể động võ với ngươi.
Vương tử nói, không phải động võ, là động tay động chân! Tỷ thí! Luận bàn mà thôi, mau tới mau tới!
Tướng quân nói, ta đây không động với ngươi, cũng không biết ngươi, luận bàn cái gì mà luận bàn.
Vương tử vô cùng sốt ruột, nói, sao lại không biết được, ngươi không phải nhận thức Vương gia sao? Vậy mọi người chính là người một nhà.
Tướng quân suy nghĩ một chút liền nóng đầu, nói, da mặt ngươi thật là dày, dám xưng hô bên ngoài là người một nhà, thật sự không hề che dấu lang tử dã tâm của ngươi! Nói! Vương gia y đồng ý sao?
Vương tử ngạc nhiên nói, gì mà lang gì tâm? Vương gia đương nhiên đã đồng ý, Vương gia đã đồng ý trước, bằng không sao ta có thể mỗi ngày tới đây? Cho dù bây giờ còn chưa phải, tương lai cũng nhất định sẽ thành người một nhà, ta có lòng tin này.
Tướng quân tức quá, ngươi nói bậy! Ta nói cho ngươi biết, quy củ chúng ta bên này là Vương gia tự thân đồng ý cũng vô dụng, phải là tất cả người nhà đều đồng ý mới được. Ta hỏi ngươi, chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng đồng ý sao?
Vương tử cũng rất uể oải, nói, Hoàng thượng các ngươi không đồng ý. Ai nếu Hoàng thượng đồng ý ta đã sớm dẫn người quay về rồi, còn mỗi ngày chạy đến đây làm chi. Thật ra, ta vốn muốn tới chỗ Hoàng thượng các ngươi nói, nhưng Vương gia ngăn cản không cho, bảo chuyện này cứ giao cho y lo liệu, chắc chắn sẽ vừa lòng. Ôi chao, Vương gia thật sự không tồi a, cùng y trở thành người một nhà ta thật may mắn.
Tướng quân vén vạt áo lên buộc thành nút thắt: tới đây! Hai ta qua bên kia đấu!