• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện gì đã xảy ra?" Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng hỏi. Trực giác cho nàng biết, nhất định là trong cuộc thi này xảy ra vấn đề trong mối quan hệ của hai người.

"Sau đó, ta bị gạt ra, để cho Kỷ An được đi thi. Nàng lại cực kì đắc ý hướng ta khoe khoang nói, 'Xem đi, ngươi còn nói muốn đoạt giải quán quân, ngay cả thi đấu cũng không được tham gia'. Ta lúc ấy nghe xong lời nói này rất là tức giận, chỉ biết đứng xem nàng đắc ý mà tập luyện, tuy rằng ta biết ngoài miệng nàng nói như thế, nhưng ở trong lòng cũng rất buồn bực. Nhìn nàng ở nơi đó tập luyện động tác máy xay gió xoay chuyển thật hăng say, không biết ma xui quỉ khiến như thế nào, không biết chuyện gì đã xảy ra mà ta lại đột nhiên xông lên đẩy nàng một phen". Tô Bối Nhi nói tới đây, đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, có tiếng hít thở truyền đến, "Ta không bao giờ có thể tưởng tượng được, cú đẩy kia đã hủy hoại hết tất cả mọi thứ của nàng, hủy hoại toàn bộ cuộc sống của nàng".

Tiêu Ngân Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Tô Bối Nhi, trấn an nàng, lông mày không tự giác mà nhíu lại với nhau. Dưới bàn tay của nàng, cơ thể con người yêu đuối kia còn đang run rẩy.

"Tiểu An trong lúc xoay tròn tốc độ rất cao bị ta đẩy ngã, nàng không giữ được trọng tâm, hỗn loạn chống cổ tay phải xuống, làm cho xương cổ tay phải bị gãy". Tô Bối Nhi khóc nói, "Cổ tay nàng bị gãy rồi, rất nhiều động tác hiphop không thực hiện được, buộc phải rời khỏi sân khấu hiphop. Nàng đã cho rằng ta vì muốn tranh giành vị trí để đi thi cho nên cố ý đẩy nàng, nàng cho rằng ta đã phản bội nàng. Ở bệnh viện, Tiểu An cầm được cái gì trong tay liền ném tới trên người ta, khóc lóc hướng ta hét to, nói từ nay về sau sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, trong cuộc sống của nàng sẽ không có tồn tại người tên là Tô Bối Nhi".

Những người bên cạnh đều trở nên trầm mặc! Tiểu An si mê nhảy hiphop như vậy, mà trong giải thi đấu lớn liền phát sinh chuyện cổ tay bị gãy cả đời không còn nhảy được nữa, chỉ sợ là ai khác cũng chịu không nổi. Huống chi người đẩy ngã nàng lại là người bằng hữu thân thiết nhất, thậm chí có thể nói là người bằng hữu duy nhất.

"Từ đó về sau Tiểu An không bao giờ... để ý đến ta nữa, nàng đập bể hết tất cả đồ dùng có liên quan đến hiphop ở trong nhà, đập đi cúp của nàng, xé bỏ giấy khen, xé bỏ giấy chứng nhận vẻ vang. Mặc kệ ta cầu xin nàng như thế nào, nàng đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta chằm chằm, ánh mắt kia so với cầm đao giết người còn hung hãn hơn". Tô Bối Nhi ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt, "Sau đó do phụ thân ta bị thuyên chuyển công tác, ta theo cha mẹ chuyển nhà đến thành phố S, cũng không có gặp lại Tiểu An. Ta gọi điện thoại cho nàng, nàng không tiếp, ta viết thư cho nàng, nàng không nhận liền gởi trả lại. Dì Mẫn Mẫn nói cho ta biết, sau khi chuyện xảy ra như vậy tính tình của Tiểu An đã thay đổi, nàng không bao giờ cười nữa, đối với người khác đều có phòng bị, nàng không hề tin tưởng bất kì người nào, nếu người nào có ý đồ muốn tới gần nàng, nàng lập tức sẽ thể hiện sự kháng cự, dùng sự lạnh lùng để cách ly tất cả những người muốn tới gần nàng. Ngoại trừ đến trường đi học, nàng một mình nhốt trong phòng đọc sách hoặc là nghe CD, thường là đóng cửa cả ngày". Tô Bối Nhi lau đi nước mắt trên mặt, nhìn tấm hình hai người chụp chung, "Ta biết từ lúc nhỏ ta đã yêu nàng, rất yêu, thích cái bộ dáng dương dương tự đắc giống như người lớn đó. Ta nghĩ đến nàng trong tương lai sẽ thật ưu tú, chúng ta ở trong tương lai sẽ hạnh phúc giống như là hoàng tử và công chúa. Nhưng mà không có, bắt đầu từ ngày đó, hết thảy đều chấm dứt. Tiểu An đã bị ta hủy hoại".

"Không hẳn như vậy chứ?" A Quân cảm thấy Tô Bối Nhi có chút khoa trương, "Ngươi đừng tự trách nữa, ta thấy Tiểu An kia lòng dạ cũng quá mức hẹp hòi, không phải chỉ bị gãy xương một lần thôi sao? Vì sao mà ghi hận lâu đến như vậy".

Tiêu Ngân Phong lắc đầu nói, "Kỷ An là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, người như vậy rất kiêu ngạo và tự phụ, hoặc là không có gì, hoặc phải là thứ tốt nhất. Làm gãy cổ tay của nàng, lấy đi giấc mộng của nàng, chẳng khác nào cắt đi đôi cánh của nàng, cướp mất cuộc sống của nàng. Cái gãy đi không chỉ là xương cổ tay, mà còn là sự tự tin và niềm tin". Người như vậy, nếu đã yêu thì yêu cho đến cùng. Nếu là hận, thì hận đến mức đoạn tuyệt. Phỏng chừng cả đời này Tô Bối Nhi đừng hòng được Kỷ An tha thứ.

A Quân liếc xéo, "Phong Phong, ngươi nói chuyện có cần độc ác như vậy không?"

Tiêu Ngân Phong nhún vai, nàng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.

Vị tỷ ty lãnh khốc mặc áo đen bên cạnh cũng nói chuyện, "Phong Phong, ngươi đi tìm Kỷ An xem thế nào, Bối Nhi ở đây đã có chúng ta". Xem bộ dáng lao ra ngoài vừa rồi của Kỷ An, rõ ràng thấy được là nàng không phải quá mức lạnh lùng yên tĩnh.

Tiêu Ngân Phong gật đầu, nhíu mày đứng dậy. Nàng không ngờ mang Kỷ An tới lại phát sinh chuyện tình như thế này, nàng làm sao biết được Kỷ An và Tô Bối Nhi là người quen cũ, lại từng xảy ra chuyện trong quá khứ. Nhưng mà Kỷ An là do nàng mang tới thành phố S, thì ở thành phố này nàng phải có trách nhiệm với Kỷ An. "Ta đi tìm nàng xem thế nào".

"Phong Phong, xin ngươi". Tô Bối Nhi cầm lấy tay Tiêu Ngân Phong.

Tiêu Ngân Phong nhẹ nhàng gật gật đầu với Tô Bối Nhi, ý bảo nàng yên tâm.

A Quân nói, "Có Phong Phong ra tay, ngươi cứ yên tâm đi Bối Nhi, không có việc gì mà nàng làm không xong".

"Phong Phong, vậy xin ngươi". Tô Bối Nhi nhanh chóng nắm lấy tay Tiêu Ngân Phong, giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng.

"Ân", Tiêu Ngân Phong lại gật đầu, sau đó rút tay ra, cầm lấy túi xách của nàng đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Kỷ An. Điện thoại có reo nhưng không ai bắt máy. Tiêu Ngân Phong đi đến bãi đỗ xe để lấy xe, đi chậm chậm trên đường hướng về khách sạn, ở trên đường không thấy Kỷ An, đến khách sạn, tìm được phòng của Kỷ An, gõ cửa nhưng không ai trả lời. Nàng nhíu nhíu mày đứng ở cửa, càng không ngừng gọi điện thoại cho Kỷ An.

Rốt cuộc cửa phòng Kỷ An "Cạch" một tiếng được mở ra, Kỷ An cau mày, vẻ mặt tức giận đứng ở bên cạnh cửa trừng mắt nhìn nàng. Mái tóc lộn xộn, hai mắt hồng hồng, gương mặt tái nhợt, cắn môi lại, để lộ ra khí tức mãnh liệt.

Tiêu Ngân Phong chen người đi vào, đóng cửa lại, đi thẳng tới cái ghế ở giữa phòng ngồi xuống, sau đó quay đầu lại nhìn Kỷ An.

Kỷ An tựa vào cánh cửa, hai tay khoanh lại trước ngực, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Ngân Phong hỏi, "Ngươi tới làm cái gì?"

Tiêu Ngân Phong nhìn Kỷ An chằm chằm, có lẽ là bởi vì còn tức giận, hay là vì một nguyên nhân khác, nàng nhìn thấy được lúc này Kỷ An không sợ nàng, thậm chí không có bỏ lơ coi thường nàng. Nàng khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu hỏi lại, "Ngươi nghĩ xem?" Kỷ An lúc tức giận so với Kỷ An khi lạnh lùng coi như còn giống người một chút.

Kỷ An hơi nheo nheo mắt lại, đột nhiên đứng thẳng dậy, buông tay ra, sau đó mở cửa, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ, "Cút!".

Tiêu Ngân Phong sửng sốt nửa giây, thật sự sửng sốt, từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám bảo nàng cút! Mà bây giờ ở trước mặt người này, là nhân viên của nàng, lại có thể mở cửa bảo nàng cút! Nàng đứng dậy, mắt liếc Kỷ An, "Đây là thái độ của ngươi đối với lão bản sao?"

"Vậy thì từ giờ khắc này trở đi ta mặc kệ, được rồi chứ?" Kỷ An gầm nhẹ.

Tiêu Ngân Phong dựa ở trên ghế, nhíu mày, nhưng không vì thái độ của Kỷ An mà cảm thấy hờn giận. Nàng nói, "Đừng quên ngươi đã ký hợp đồng, nếu ta không cho phép ngươi nghỉ việc, mà ngươi đơn phương chấm dứt hợp đồng thì phải bồi thường tổn thất cho công ty". Dứt lời, nàng thấy được trong mắt Kỷ An có tia giận dữ, sau đó lại cười nói, "Ta đến không có ý tứ gì khác, chỉ mà muốn đến xem ngươi thế nào. Ngươi do ta đưa tới thành phố S này, nên ta phải có trách nhiệm với ngươi".

"Trách nhiệm? Trách nhiệm cái gì?" Kỷ An lạnh giọng hỏi, nàng khẽ khinh một tiếng, "Có cái gì tốt đâu mà phải có trách nhiệm?"

Tiêu Ngân Phong đứng bên cạnh Kỷ An, không để ý tới thái độ của Kỷ An mà trực tiếp nói thẳng, "Ta đem ngươi tới thành phố S, cũng đã vượt qua giới hạn của một lão bản nên làm. Ta nghĩ rằng chắc ngươi cũng nhìn ra, mấy ngày nay ta đưa ngươi đi theo khắp nơi, sắp xếp việc cho ngươi làm đều không thuộc phạm vi công việc của ngươi".

Kỷ An vẫn nghĩ chưa ra ý đồ của Tiêu Ngân Phong. Nàng đoán Tiêu Ngân Phong lúc này với tư cách là người thuyết giáo thay cho Tô Bối Nhi để làm hòa chuyện đã xảy ra. Nhưng lại lờ mờ cảm thấy không đúng.

Tiêu Ngân Phong nói, "Ta chỉ là tò mò, vì cái gì mà một người có thể đem con người và tất cả những việc khác ngăn cách như vậy, có thể làm việc thật tốt, đồng thời lại đối xử với những người khác thật lạnh nhạt thờ ơ. Cho nên, ta đưa ngươi tới thành phố S, muốn tìm hiểu là vì nguyên nhân gì! Ta biết làm như vậy đối với một lão bản mà nói, ta khác người, đối với ngươi lại để ý quá nhiều; với tư cách là một người bằng hữu mà nói, chúng ta còn chưa thân thiết tới mức như vậy".

Quả nhiên! "Như vậy Tiêu tổng hiện tại đã biết rõ chưa a? Có thể để ta trở về được chưa?" Kỷ An cảm thấy mình như biến thành chuột bạch trong phòng thí nghiệm, thành đối tượng quan sát thực nghiệm của Đại lão bản. Nàng lạnh lùng liếc Tiêu Ngân Phong, tầm mắt dừng ở trên mặt của Tiêu Ngân Phong, giống như là nhìn chằm chằm một người xa lạ, mà không phải là bóng dáng ở dưới tàng cây phượng hoàng hoa được cất giấu trong mộng của nàng.

"Kỷ An, ngươi nghe ta nói hết lời đã". Tiêu Ngân Phong nhìn ra được sự kháng cự của Kỷ An, nhưng mà nàng cảm thấy có một vài điều mình cần phải nói ra. "Sau một tuần quan sát, ta cảm thấy ta đã hiểu rõ rồi, cũng thật thất vọng, bởi vì ta cảm thấy ngươi thật sự không xuất sắc giống như ta tưởng tượng, thậm chí có một chút cảm giác có gì đó không đúng. Vừa mới trước đây, ta đã nghĩ tới việc để ngươi trở về. Nhưng mà vừa rồi Bối Nhi khóc lóc kể cho ta nghe chuyện ngày trước của các ngươi, làm cho ta hiểu biết ngươi toàn diện hơn". Nàng không để ý tới vẻ mặt phản cảm của Kỷ An, cũng không nhìn thấy đôi mắt như bốc hỏa của Kỷ An, ngược lại xoay người, kéo bức màn ra, nhìn về phía không trung ở bên ngoài. Nàng nhẹ giọng nói, "Kỷ An, ngươi có sở trường của ngươi, ngươi làm việc thật sự rất tốt, mặc kệ cho chuyện gì xảy ra, chỉ cần ngươi làm đều tốt hơn so với những người khác. Điều này làm cho ngươi sinh ra ra một loại tự phụ, dần dần trong lòng của ngươi hình thành sự kiêu ngạo vì mình tài trí hơn người. Ngươi cảm thấy ngươi là người ưu tú nhất, so với bất kì kẻ nào xung quanh còn xuất sắc hơn". Tiêu Ngân Phong cúi đầu xuống khẽ cười một tiếng, "Phóng tầm mắt ra nhìn thiên hạ, ngươi thông minh hơn họ biết bao, ngươi cảm thấy ngươi vĩ đại, nhưng mà trên thế giới này còn có rất nhiều người vĩ đại hơn ngươi". Nàng quay đầu nhìn Kỷ An, "Ngươi cảm thấy Tô Bối Nhi đẩy ngã ngươi, làm gãy xương cổ tay của ngươi, phá hủy giấc mộng của ngươi, ngươi cảm thấy là nàng phản bội ngươi, tổn thương ngươi, cho nên ngươi đem phần oán giận trách cứ này đổ lên hết tất cả những người xung quanh, người không bao giờ... tin tưởng bất kì kẻ nào nữa, ngươi đem mình nhốt lại trong thế giới của chính mình, hình thành một loại tự bế. Kỷ An, ngươi có cảm thấy một người chỉ bởi vì một lần suy sụp mà kiên quyết không phấn chấn lên thì có phải một người vĩ đại hay không?

Kỷ An ngẩng đầu, híp mắt lại liếc Tiêu Ngân Phong, "Đã nói đủ chưa?" Nàng không thích bị người khác lột trần phân tích, rất không thích!

Tiêu Ngân Phong tiếp tục nói, "Người tài giỏi là người ngã ở nơi nào thì đứng dậy từ chỗ đó. Một người vĩ đại chân chính sẽ có đủ dũng khí để không sợ bị suy sụp, có thể chấp nhận được đả kích. Tự bảo vệ bản thân là không sai, nhưng bảo vệ không có nghĩa là đem bản thân mình cách ly. Điều này chỉ có thể làm ngươi thêm yếu ớt, càng có vẻ yếu đuối. Không có một ai sinh ra mà đã thuận buồm xuôi gió, không có ai mà chưa bị tổn thương, một người có nhân cách kiện toàn chính là nên lấy sự tích cực đối mặt với sự suy sụp của cuộc sống, té ngã rồi lại đứng lên, một lần nữa tiếp tục sống".

Kỷ An đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, "Ngươi cho rằng ta sợ hãi đối mặt với sự suy sụp của cuộc sống? Ngươi cho rằng ta là người thua liền gục ngã? Ngươi cho rằng ta vì bị Tô Bối Nhi thương tổn, ta sợ hãi lòng người cho nên không dám cùng họ kết giao? Cho nên ta đối với người khác lạnh lùng, cho nên ta không có một sự tiếp xúc cá nhân với bất kì kẻ nào, cho nên ta không có một người bằng hữu, cho nên ta không nịnh bợ Đại lão bản là ngươi". Kỷ An hừ lạnh, "Tiêu tổng, ngươi đừng đem tất cả những chuyện ngươi cho là đúng kia áp đặt lên người của ta, ta không cần".

Tiêu Ngân Phong yên lặng nhìn Kỷ An, "Vậy ngươi cho ta một lý do vì sao ngươi lại đối xử với những người xung quanh lạnh lùng như vậy?"

"Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?" Kỷ An hừ lạnh, cái đầu nghiêng sang một bên. Tất cả mọi người đều nhìn nàng như vậy, nàng còn có cái gì cần nói đâu, bị người ta hiểu lầm riết thành thói quen, cần gì phải cố sức giải thích!

Tiêu Ngân Phong chán nản, Kỷ An này quả thực không thể nói lý, thật hết thuốc chữa rồi. Nàng tức giận xoay người đi chỗ khác, chính bản thân mình ở trong này tự làm cho mình mất mặt. Nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, Tiêu Ngân Phong không biết là muốn đập chết mình hay đập chết Kỷ An nữa. Nàng buồn bực Kỷ An hồ đồ ngu xuẩn không sáng suốt, vừa giận chính bản thân mình xen vào chuyện người khác, thật mất mặt.

Trong phòng đột nhiên rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người bọn họ. Kỷ An nghĩ Tiêu Ngân Phong sẽ tức giận mà bỏ đi, nàng đứng ở đó đợi thật lâu nhưng cũng không thấy Tiêu Ngân Phong lao ra ngoài. Kỷ An khó chịu quá..., nhìn thấy Tiêu Ngân Phong đứng ở cửa sổ cũng không nhúc nhích. Cửa sổ sát đất ở phía trước người kia, còn có dáng người thật hoàn mỹ, rất đẹp, cũng thật mê người. Cho dù đứng ở đó bất động, cũng có thể cảm giác được trên người nàng toát ra sự giỏi giang linh hoạt của một nữ nhân mạnh mẽ, ngoài ra còn một loại nữ tính độc nhất đó chính là ôn nhu. Không hiểu sao Kỷ An lại thấy mềm lòng, cảm thấy bản thân mình có chút quá mức, cũng có chút tổn thương người khác. Dù sao Đại lão bản cũng không cần đứng ở chỗ này cùng nàng nói này nói kia, nàng có thể đuổi Kỷ An để giao việc này cho nhiều người khác, Đại lão bản cần gì phải hạ mình đến chỗ này để thảo luận rồi bị mình làm cho bẽ mặt. Nhưng mà Đại lão bản đã đến đây, mặc kệ cho lời Đại lão bản nói là không đúng, nhưng điểm xuất phát của Đại lão bản là cũng muốn tốt cho nàng. Nàng bước qua, đi đến bên cạnh Đại lão bản, yên lặng nhìn Đại lão bản, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Tiêu Ngân Phong quay đầu lại nhìn về phía Kỷ An, nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi ở phía trước, trong lòng đầy rối rắm. Vốn tưởng rằng mình đã nhìn thấu cô gái nhỏ này, nhưng sau đó lại cảm thấy trên người cô gái này cất giấu nhiều điều sâu sắc hơn, càng tìm hiểu càng mơ hồ, càng suy nghĩ thì càng hỗn loạn. "Kỷ An, là ta tự cho mình đúng phải không?" Nàng cười khổ, có chút thất bại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK