"Ở thành phố S". Giọng của Lí Minh Tuấn có chút là lạ.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Ngân Phong hỏi. Đang đêm hôm khuya khoắt, nếu như không có chuyện lớn thì nhất định Lí Minh Tuấn sẽ không gọi điện thoại tới.
"Ta mới từ bệnh viện về". Thanh âm của Lí Minh Tuấn lộ ra đầy vẻ mệt mỏi, "Ngân Phong!" Giọng nói nghiêm trọng nặng nề truyền tới từ trong điện thoại làm cho lòng của Tiêu Ngân Phong cũng muốn run rẩy. "A Tuấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ông nội nhập viện". Tiếng thở dài của Lí Minh Tuấn lại truyền đến, "Việc chúng ta kết hôn chọc giận Ryan, trong lúc chúng tôi cãi nhau thì Tiểu Giai bắt gặp..."
Tiêu Ngân Phong hít một hơi, "Sau đó thì sao? Tiểu Giai tuy rằng ầm ĩ nhưng cũng không đến mức không biết đúng mực mà đi nói cho ông nghe mấy chuyện như vậy a!"
"Ta về nhà, Tiểu Giai chất vấn ta, vì to tiếng nên ông nội nghe được... Vì quá tức giận nên bệnh của ông nội liền tái phát, phải nhập viện".
"Vậy bây giờ ngươi tính như thế nào?" Tiêu Ngân Phong hỏi.
"Ta suy nghĩ rồi, hiện tại bây giờ cũng chỉ có thể come out. Ngân Phong, ta tính từ hôn". Lí Minh Tuấn do dự nói, "Ta đoán ngày mai mẹ ta sẽ tới tìm ngươi, đến lúc đó ngươi liền một mực chắc chắn ta là gay, kiết quyết không muốn cùng ta kết hôn, còn mấy chuyện kia thì để ta tự xử lý. Mấy năm nay làm phiền ngươi phải che giấu cho ta".
"A Tuấn, ngươi nói gì vậy!" Tiêu Ngân Phong kêu lên.
"Ngân Phong!" Lí Minh Tuấn nói, "Việc này có thể tạo thành ảnh hướng xấu cho ngươi đối với dư luận..." Mấy lời đồn đãi nhất định sẽ không thiếu mà sẽ bay đầy trời.
Tiêu Ngân Phong khẽ cười một tiếng, "Mấy chuyện đồn nhảm xấu xa về ta ít lắm hay sao?" Thật ra nếu Lí Minh Tuấn không gọi cho nàng thì nàng tính ngày mai cũng gọi cho hắn, hiện tại thì ngược lại, bớt chuyện của mình, cũng không cần phải lôi Kỷ An vào.
"Ta cúp máy đây". Lí Minh Tuấn nói xong liền cúp máy, thanh âm lười biếng không có chút sức lực nào.
Tiêu Ngân Phong tắt máy, xoay người liền thấy Kỷ An đang ôm chăn mắt lơ mơ buồn ngủ ngồi ngẩn người trên giường. Tiêu Ngân Phong đi qua hỏi Kỷ An, "Tiểu ngốc tử, đang làm gì đó? Mau ngủ đi."
Kỷ An liền càu nhàu, "Nửa đêm còn gọi điện thoại gì a". Xốc chăn lên để cho Tiêu Ngân Phong lên giường. "Ngủ".
"Lí Minh Tuấn come out". Tiêu Ngân Phong leo lên giường đắp chăn, nhẹ nhàng thốt ra một câu như vậy.
"Ừh". Kỷ An mơ mơ màng màng trả lời, sau đó không có chút phản ứng gì.
Tiêu Ngân Phong lắc đầu, đoán chừng là Kỷ An nghe không có vô đầu, lúc này chắc đang trong trạng thái mộng du. Nàng nằm xuống chui vào trong lòng Kỷ An, nhưng Kỷ An đột nhiên mở mắt ngồi dậy, ánh mắt mở thật lớn, quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, "Ngươi vừa nói gì?"
"A?" Tiêu Ngân Phong bị hành động này của Kỷ An làm cho giật mình?
Kỷ An lại trợn mắt lên, "Vừa rồi ngươi nói gì với ta sao?"
Tiêu Ngân Phong ngơ ngơ ngác ngác lắc đầu, mở mắt thật to nhìn Kỷ An, còn tưởng Kỷ An bị trúng tà.
"Không có sao? A, vậy chắc là ta nằm mơ." Kỷ An lại nằm xuống.
"Mơ thấy cái gì?" Tiêu Ngân Phong hỏi.
"Mơ thấy ngươi và chồng chưa cưới nói chuyện điện thoại, sau đó nói cho ta biết Lí Minh Tuấn come out". Kỷ An thật buồn rầu, nàng mỗi ngày đều muốn gào to muốn Lí Minh Tuấn come out để không cưới Tiêu Ngân Phong đến nỗi tối ngủ cũng nằm mơ thấy là sao!
"Vậy thì không phải ngươi nằm mơ, là sự thật". Tiêu Ngân Phong nói.
Kỷ An lập tức mở mắt, xoay người ngồi dậy, đôi mắt mở to nhìn Tiêu Ngân Phong, vẻ mặt đầy vui mừng, "Thật sao?"
Tiêu Ngân Phong gật đầu, nàng không biết vì sao Kỷ An lại mừng rỡ. Lí Minh Tuấn come out cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, nàng và một chàng gay ở cùng với nhau bảy năm, người ngoài sẽ nói về nàng như thế nào chứ? Nhưng thà Lí Minh Tuấn nói ra việc mình là gay vẫn tốt hơn chuyện nói ra mình là les, ít ra chuyện của nàng so với Lí Minh Tuấn bên kia đơn giản hơn nhiều lắm, nhưng nàng cũng không muốn nói chuyện với Kỷ An làm gì, "Ngủ". Nàng sờ sờ đầu Kỷ An, người ngoài thích nói thế nào thì mặc kệ họ đi, các nàng ở cùng nhau thấy vui vẻ hạnh phúc là được rồi. Nhưng nàng cũng đoán được ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày bận rộn.
Kỷ An nằm xuống bên cạnh Tiêu Ngân Phong, mở to hai mắt nhìn nàng thì thấy Tiêu Ngân Phong cũng chẳng vui vẻ gì. Nàng nghĩ dù gì Lí Gia cũng là danh gia, cho dù là Lí Minh Tuấn có come out đi chăng nữa thì mấy chuyện sau này cũng khó mà giải quyết tốt được. Nàng ôm Tiêu Ngân Phong, đoán chừng về sau chắc chắn Tiêu Ngân Phong sẽ bận rộn một thời gian dài. "Có cần ta hỗ trợ gì không?"
"Ngươi ngoan ngoãn là được rồi". Tiêu Ngân Phong cũng ôm Kỷ An, chui vào trong lòng của nàng tìm kiếm một vị trí thoải mái an bình, nàng thích dựa vào Kỷ An như vậy, giống như là bảo vệ lẫn nhau. Kỳ thật nàng không cần nói ra cũng biết Kỷ An sẽ rất ngoan, theo lời Lý Vân Cẩm nói thì từ nhỏ Kỷ An đã ngoan ngoãn như vậy rồi.
Kỷ An cũng tin tưởng Tiêu Ngân Phong có thể xử lý tốt mọi chuyện, nhưng khi nghĩ tới việc bọn họ đính hôn đã bảy năm, vào thời điểm mấu chốt gần kết hôn lại từ hôn, áp lực nhất định là rất lớn. Lí Minh Tuấn cho dù come out, người nhà Lí Gia có đồng ý hay không cũng là chuyện chưa biết được! Dựa vào thực lực của Lí Gia cho dù ngươi là gay hay là les thì cũng phải kết hôn để giữ mặt mũi. Nàng ôm Tiêu Ngân Phong vào trong lòng dặn dò, "Ngân Phong, mặc kệ là từ hôn có thuận lợi hay không, ngươi phải tự bảo vệ mình cho tốt, ta không muốn vì việc này mà ngươi chịu ảnh hưởng xấu và tổn thất".
Tiêu Ngân Phong cười cười vỗ vỗ lưng Kỷ An, "Ta có thể giải quyết tốt". So với người bên cạnh thì dù tổn thất như thế nào thì nàng cũng đều có thể chịu được. Hiện tại phe cánh của nàng cũng đã lớn mạnh, vốn liếng cũng đã ổn định, cho dù từ hôn với Lí Gia cũng không chịu ảnh hưởng gì quá lớn, nhiều nhất là về sau không được Lí Gia chống lưng nữa mà thôi.
Hơn mười giờ sáng, tổ marketing đặc biệt đang ngồi thảo luận về việc quản cáo trên TV, Tiêu Ngân Phong đích thân chủ trì cuộc họp. Mới họp được một nửa thì Tiêu Ngân Phong nhận được điện thoại, "Alo, chào bác. Ân... Được... Ta lập tức qua đó". Nàng nói điện thoại thêm một vài câu, sao đó bàn giao mấy câu cho quản lý phòng Kinh Doanh tiếp tục chủ trì cuộc họp liền vội vàng rời đi.
Kết quả nữ vương đi một cái mấy ngày không về, Kỷ An gởi tin nhắn hỏi thăm Tiêu Ngân Phong thì nàng nói nàng đang ở thành phố S. Đây không phải nói là đi từ hôn sao? Sao lại ở thành phố S? Kỷ An hơi nghi ngờ một chút, nàng đoán chừng là chuyện từ hôn này giải quyết không êm xuôi. Nhưng mà nàng cũng không thể giúp được gì, cái duy nhất có thể làm là không quấy rầy đến Tiêu Ngân Phong, để cho nàng chuyên tâm xử lý chuyện bên kia. Ở bên này kế hoạch marketing cũng bắt đầu hoạt động, nàng bận rộn tối mắt tối mũi, buổi tối về tới nhà còn phải ở trong phòng ngủ làm việc tăng ca, lâu lâu cũng có nói vài câu với Tiêu Ngân Phong, nhưng mà Tiêu Ngân Phong cũng chỉ nói vài câu rồi liền cúp máy. Điều này làm cho Kỷ An càng lúc càng bất an, không biết đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi, "Ngân Phong, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có, nhưng mà chuyện này thực ra khó có thể giải quyết tốt". Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng dỗ dành nàng.
Lại qua năm ngày, Kỷ An đột nhiên nghe được trong công ty có lời đồn đãi nói rằng tài chính của công ty chịu ảnh hưởng của khủng hoảng đã xuất hiện nguy cơ khủng hoảng. Kỷ An ngẩn ngơ, làm sao có thể, không phải Tiêu Ngân Phong đã sớm chuẩn bị hết những biện pháp ứng phó rồi sao? Tuy rằng công ty nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng cuối cùng mà nói cũng có thể tiếp tục mở rộng, lợi nhuận sẽ tăng thêm, không có khả năng xuất hiện cái gọi là khủng hoảng tài chính này. Nhưng tiền lương tháng này đã trì hoãn hơn một tuần chưa có phát, loại chuyện này chưa bao giờ xảy ra ở trong công ty. Xảy ra chuyện rồi! Kỷ An lập tức suy nghĩ, Tiêu Ngân Phong ở thành phố S nhất định xảy ra chuyện rồi.
Kỷ An ngồi ở bàn làm việc ngơ ngác, trong lòng có chút hoảng hốt lo sợ, cho dù là từ hôn không được cũng không thể nào ảnh hưởng tới tài chính của công ty a, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a? Nàng liên tục hít sâu mấy hơi, tự nhủ lần này phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể rối loạn. Kỷ An đi pha một tách trà, một bên uống trà một bên phân tích tình huống đã xảy ra, nhưng nàng phát hiện tin tức mà nàng biết được thật sự rất ít. Muốn gọi điện thoại hỏi Tiêu Ngân Phong nhưng lại sợ làm Tiêu Ngân Phong thêm phiền, muốn hỏi người khác thì cũng chỉ có Lí Minh Tuấn và Uông Nhã Giai, nhưng mà nàng lấy thân phận gì để đi hỏi đây?
Nhưng nàng cũng không thể trở mắt nhìn Tiêu Ngân Phong gặp chuyện mà không làm gì a, cũng không thể ngồi ở đây suy đoán lung tung. Kỷ An nghĩ nghĩ, cầm đi động trốn vào khu hút thuốc gọi điện thoại, kết quả nhìn thấy khu hút thuốc có người đang ở đó nên đành đi lên sân thượng. Kỷ An gọi điện thoại cho Tiêu Ngân Phong, nhưng mà điện thoại đã bị tắt. Nàng nghĩ nghĩ sau đó liền gọi cho A Quân. "Alo, chị A Quân, ta là Kỷ An".
"Kỷ An? Chuyện gì vậy?"
"Ngân Phong đâu?" Kỷ An hỏi, "Nàng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Kỷ An cố gắng làm cho giọng nói của mình vững vàng một chút.
"Không có việc gì". A Quân nói xong liền cúp máy.
Đầu Kỷ An lờ mờ có một tiếng nổ lớn, không có việc gì, không có việc gì thì tại sao ngươi lại tỏ thái độ như vậy? Nàng đứng ở trên sân thượng, cảm thấy tay chân như mềm nhũn ra, Ngân Phong, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a. Nàng hít hít mũi, sau đó lại gọi điện thoại cho A Quân, "Chị A Quân, ta cầu xin ngươi nói cho ta biết, Ngân Phong rốt cuộc có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Nếu là không có chuyện gì thì cho ta một câu trả lời chính xác, đừng nói dối ta".
"Kỷ An, ta nói không có việc gì chính là không có việc gì" A Quân nói từng chữ từng chữ, "Ngươi đừng có suy nghĩ loạn xạ". Đột nhiên trong điện thoại truyền đến một giọng nói, "Chị A Quân, tìm được Tiêu Ngân Phong bị nhốt tại..." Giọng nói đột nhiên dừng lại.
Kỷ An buông điện thoại, tắt máy, đột nhiên thở ra nhẹ nhàng, quả nhiên là đã xảy ra chuyện, bị nhốt! Nói cách khác là tạm thời không có nguy hiểm, nhưng mà có chút phiền toái! Nhưng dựa vào gia thế và thực lực của Tiêu Ngân Phong, nếu như bị nhốt thì phiền toái này cũng không nhỏ chút nào! Nàng cắn môi, xoay người đi về văn phòng, nhanh chóng đem công việc hoàn thành thật tốt, đem những việc đã làm được và những việc chưa làm ghi chép lại một cách tỉ mỉ rõ ràng, copy ra hai bản, sau đó đi tìm quản lý phòng Kinh Doanh. "Quản lý, ta có chuyện quan trọng muốn xin nghỉ vài ngày, đây là tiến độ công việc của ta".
Quản lý nhíu mày, "Ngươi lại xin nghỉ ngay thời điểm mấu chốt..."
Kỷ An liền nói, "Thật xin lỗi". Nói xong liền đi ra ngoài, đem một bản copy tới cho tổ trưởng tổ marketing đặc biệt nói, "Đây là tiến độ công việc của ta, tư liệu ta đều sắp xếp hết ở trên bàn, nhà của ta có việc gấp, thật xin lỗi". Nói xong nàng liền để bản tiến độ công việc lên bàn của tổ trưởng sau đó liền lấy túi xách đi ra khỏi công ty.
Kỷ An ra bên ngoài, một bên gọi điện thoại đặt vé máy bay, sau đó lại gọi cho Lý Vân Cẩm, "Mẹ, ta phải đi công tác, mấy ngày nữa mới trở về".
Lý Vân Cẩm hít sâu một cái rồi thở dài nói, "Đi đi, nhớ mang theo quần áo đầy đủ, sổ tiết kiệm ở trong két sắt, mật mã là sinh nhật của ngươi".
Kỷ An lập tức dừng bước, "Mẹ".
"Đi tìm ông nội ngươi giúp đỡ, chuyện mẹ với ba ngươi năm đó ly hôn ông nội không có nhúng tay vào, là tình cảm của ba mẹ trong lúc đó xảy ra vấn đề". Giọng nói của Lý Vân Cẩm truyền đến, "Nhưng phải nhớ kỹ, đừng nói ra mối quan hệ của các ngươi, nếu không coi như ngươi đem nàng vào con đường chết, hãy nói là chị em kết nghĩa, ông nội ngươi thích nhất là mấy cái tình cảm kết nghĩa này".
"Mẹ, ngươi biết sao?" Kỷ An ngẩn ra, mẹ nàng làm sao biết được.
"Mấy ngày nay ngươi mất hồn mất vía, ta liền đoán Ngân Phong bên kia chắc xảy ra chuyện gì rồi nên tìm người nhờ hỏi thăm thử. Không sao đâu, đừng lo lắng, chỉ cần ngươi cầu xin ông nội ngươi được thì muốn nàng được thả cũng không khó." Lý Vân Cẩm nói xong lại dặn dò thêm một hồi rồi mới cúp máy.