• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Bối Nhi ngẩng đầu nhìn hai người, ánh mắt hết nhìn trên mặt Tiêu Ngân Phong rồi quay sang nhìn Kỷ An, sau đó dừng lại chỗ bàn tay hai người đang nắm chặt vào nhau.

Tiêu Ngân Phong nắm tay Kỷ An kéo nàng ngồi xuống chỗ bên cạnh A Quân, cười cười với Tô Bối Nhi rồi lấy khăn giấy đưa cho Kỷ An lau mồ hôi.

Kỷ An nhận lấy khăn tay lau mồ hôi, sau đó lại nhìn qua Tô Bối Nhi, đem ly nước trái cây và ly rượu của Tiêu Ngân Phong đang ở trước mặt Tô Bối Nhi lấy về bên này, đem rượu để trước mặt Tiêu Ngân Phong, rồi cầm lấy ly nước trái cây từ từ nhấm nháp.

A Quân nhìn Kỷ An, sau lại nhìn vẻ mặt âm trầm của Tô Bối Nhi, rồi lại nhìn nhìn Tiêu Ngân Phong, sau đó phát hiện ánh mắt của Tiêu Ngân Phong và Tô Bối Nhi đang đối diện lẫn nhau, mắt hai người đều không chớp mà nhìn nhau chằm chằm, trong không khí có cái gì đó mơ hồ không bình thường. Nàng lấy khủy tay đẩy Sinh ca, Sinh ca sợ run nói với Tiêu Ngân Phong, "Ngân Phong, tiếp theo còn tiết mục gì nữa, đừng có nghĩ dùng hai chai rượu chiêu đãi chúng ta là xong nha".

"Đi K hát đi, Ngân Phong khiêu vũ thật đẹp, nhưng mà hát cũng không thua kém nha". Có người ngồi bên cạnh đề nghị!

"Được". A Quân phụ họa.

Tiêu Ngân Phong cười nói, "Được rồi, các ngươi lại muốn liên hợp ăn hiếp ta a, không đi! Nếu đi nữa ta lại thành Mạch bạo chúa".

Mọi người náo loạn một trận, cuối cùng Tiêu Ngân Phong không địch lại bị mọi người áp tải đi KTV.

Bên trong KTV, Tiêu Ngân Phong bị mọi người huyên náo không có cách nào, mọi người bắt nàng hát, không hát thì bị phạt rượu. A Quân rất trượng nghĩa nhảy ra nói là sẽ giúp Tiêu Ngân Phong chắn rượu liền bị mọi người khinh bỉ một phen. Tiêu Ngân Phong không phục, cười giận mắng, "Cả đám điên loạn các ngươi tới K để hát hay là để nghe ta làm liveshow? Vé vào cửa vé vào cửa đâu!" Nàng chạy tới bên cạnh Kỷ An ngồi ở một bên, thấy mọi người làm ầm ĩ liền đưa micro cho Kỷ An, "An An, giúp ta hát đi, bọn họ khi dễ ta".

Kỷ An học bộ dáng của Tiêu Ngân Phong đưa tay lên sờ sờ đầu của nàng, lúc nàng sờ đầu của Tiêu Ngân Phong thì vẻ mặt rất nghiêm túc, làm cho Tiêu Ngân Phong đưa tay lên nhéo lưng Kỷ An mắng, "Tiểu hài tử xấu xa, không được hồ đồ". Kéo Kỷ An đứng dậy, "Hát một bài cho ta nghe, không cho phép hát bài 'Phượng Hoàng Hoa Lại Nở'". Kỷ An cúi đầu hỏi, "Vậy hát bài gì bây giờ?"

Tiêu Ngân Phong trừng mắt nhìn Kỷ An, Kỷ An hiểu được ý tứ của nàng nên yên lặng trốn tránh nguồn điện ngàn vôn đang được Tiêu Ngân Phong phóng ra, cắn môi bấm bài 'Ngã Lang Truyền Thuyết - Born To Be Wild' của Trương Học Hữu, lôi cuốn hết tất cả mọi người ngồi trong KTV.

Kỷ An cầm microphone ca hát, thỉnh thoảng hướng phía Tiêu Ngân Phong liếc mắt một cái, giọng hát của nàng không tồi, khi hát nghe có cảm giác thật khác, người nghe được cảm thấy trong lòng thật thoải mái như được rót mật vào.

Tiêu Ngân Phong ngồi ở sô pha, một bên lắng nghe Kỷ An hát một bên híp mắt lại để ý, được lắm, cư nhiên dám ám chỉ nàng là ngã lang (sói đói)!

Vẻ mặt của Kỷ An từ khi bắt đầu hát đều rất lạnh lùng, một chút biểu tình cũng không có, cứ như mặt than, cho đến khi hát xong mới quay lại nhìn thấy đôi mắt Tiêu Ngân Phong đang nhìn nàng với ý tứ cảnh cáo nhắc nhở, nàng mới làm nũng giả bộ cười ngượng ngùng mang theo sự ngọt ngào, sau đó đem microphone đưa cho A Quân ở bên cạnh, rồi đi tới ngồi bên cạnh Tiêu Ngân Phong. Kết quả bị A Quân đột nhiên tập kích kéo một cái làm nàng mất thăng bằng té ngã vào trong lòng của A Quân.

A Quân ôm Kỷ An, "Tiểu bảo bối yêu dấu a, tỷ tỷ yêu ngươi chết mất". Chìa tay ra nhéo hai má của Kỷ An, "Lại đây, cục cưng, quay đầu lại cười với tỷ tỷ một cái đi".

Kỷ An chật vật giãy dụa đứng dậy, nhưng A Quân thật sự ôm rất chặt, còn điên cuồng nhấn đầu nàng vào trong ngực của nàng, mùi nước hoa thật nồng cộng với bộ ngực đồ sộ mềm mại kia thiếu chút nữa là làm Kỷ An ngộp chết ở bên trong, Kỷ An liều mạng giãy dụa, kết quả A Quân tự nhiên buông tay, người của Kỷ An theo quán tính ngã sang bên cạnh, lại bị lọt vào trong một lồng ngực thơm ngát. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Bối Nhi, dọa nàng nhảy dựng lên.

Tô Bối Nhi đưa tay đón được nàng, đồng thời cũng ôm lấy nàng, cười với nàng còn nhẹ giọng nói: "Cẩn thận đừng để ngã". Tầm mắt của nàng dừng lại ở trên mặt Kỷ An, tận sâu trong đôi mắt cất giấu sự ôn nhu vô cùng. Kỷ An nhìn thấy ánh mắt của Tô Bối Nhi liền thấy hoảng hốt, còn nghĩ tới việc Tiêu Ngân Phong đang nhìn, nàng sợ run cả người bối rối dứng dậy khỏi người Tô Bối Nhi bò lại bên cạnh Tiêu Ngân Phong, sau đó hung hăng trừng mắt liếc A Quân một cái, rồi lại chột dạ liếc qua nhìn nữ vương, rồi lại nhìn phía Tô Bối Nhi nghi ngờ. Vừa rồi mắt nàng bị mờ sao?

Tiêu Ngân Phong giúp Kỷ An sửa lại một chút tóc bị rối nhẹ giọng nói, "Không có sao chứ?" Nàng quét mắt nhìn A Quân và Tô Bối Nhi một cái.

Kỷ An lắc lắc đầu sau đó ngồi thở dốc, sau đó lại vỗ vỗ chỗ trái tim vì vừa mới vận động mà đập thật nhanh. Nàng nghĩ thầm rằng bạn bè của nữ vương bệ hạ thật khủng khiếp, người nào cũng giống như lang như hổ. Ánh mắt kia của Tô Bối Nhi càng làm cho nàng hơi sợ! Nàng chỉ cần một mình nữ vương bệ hạ nhà nàng nhìn như vậy là được rồi, người khác nhìn như thế làm cho nàng thấy sợ hãi trong lòng.

Một lát sau Tiêu Ngân Phong vẫn bất động thanh sắc giúp Kỷ An chống đỡ với cái đám bạn xấu xa của mình cứ tìm Kỷ An quấy rầy, tầm mắt của Tô Bối Nhi vẫn cứ dừng ở chỗ Kỷ An, có một vài người ở đây thỉnh thoảng cũng hay liếc mắt nhìn hai nàng. Kỷ An ngồi ở chỗ nào cũng giống như ngồi bàn chông cho nên nàng lấy cớ đi toilet để ra ngoài hít thở.

Kỷ An vừa đi ra thì Tô Bối Nhi cũng theo ra ngoài. Kỷ An nhìn thấy Tô Bối Nhi cùng đi ra mà không phải Tiêu Ngân Phong liền quay đầu đi ra ngoài.

Tô Bối Nhi vội vàng đuổi theo kêu lên, "An An". Nàng chạy đuổi theo vượt qua trước mặt của Kỷ An đưa tay giữ chặt nàng.

Kỷ An gạt tay Tô Bối Nhi ra, mất hứng hét lên với nàng, "Buông ra". Sau đó lạnh lùng nói, "Ngươi muốn làm gì?"

Tô Bối Nhi chăm chú nhìn Kỷ An hỏi, "Ngươi không phải là đang cùng với Tiêu Ngân Phong ở một chỗ chứ?"

"Liên quan gì tới ngươi?" Tầm mắt của Kỷ An dời đến người Tô Bối Nhi.

Tô Bối Nhi nói, "Ngươi cùng bất kì người nào ở cùng một chỗ ta cũng không có ý kiến, nhưng ta không hi vọng người và Tiêu Ngân Phong ở cùng một chỗ".

Kỷ An lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Bối Nhi, cảm thấy rất buồn cười, "Ta ở cùng một chỗ với ai thì liên quan gì đến ngươi?" Ngươi cũng không phải mẹ ta!

"An An, nàng chỉ xem ngươi như một người thế thân, người Tiêu Ngân Phong yêu là chị họ của ta". Tô Bối Nhi kêu lên, "Ở trên người của ngươi có bóng dáng của chị họ ta".

"Bối Nhi!" Thanh âm của Tiêu Ngân Phong truyền đến, Kỷ An và Tô Bối Nhi đều quay đầu lại.

Tô Bối Nhi nhìn Tiêu Ngân Phong nói, "Ngân Phong, ngươi không biết là ngươi như vậy rất quá đáng sao?"

Tiêu Ngân Phong lạnh lùng liếc mắt liếc Tô Bối Nhi một cái, sau đó lại nhìn Kỷ An, bước tới hỏi, "Ta quá đáng như thế nào?" Ánh mắt của nàng bắn ra một tia sáng lạnh băng, "Ngươi không biết là ở sau lưng ta nói lời bịa đặt mới quá đáng sao?"

"Ta bịa đặt, ngươi dám ở trước mặt Kỷ An nói rằng ngươi chưa bao giờ thích chị Đồng Đồng, không có yêu nàng không?" Tô Bối Nhi có chút không khống chế được tâm tình, "Ngươi dám nói trong lòng ngươi không có nàng không?"

"Tô Bối Nhi!" Tiêu Ngân Phong lạnh giọng cảnh cáo, "Ngươi vừa phải thôi, mời ngươi đối với người đã khuất tôn trọng một chút!"

"Không dám thừa nhận sao?" Tô Bối Nhi cười lạnh, "Vậy ngươi cũng đừng tổn thương Kỷ An".

Trong đôi mắt Tiêu Ngân Phong toát ra một cỗ tức giận, trên người tản mát ra khí tức lạnh lùng, tay bàn tay nàng nắm chặt lại đè nén sự xúc động muốn tát vào mặt Tô Bối Nhi của mình, rốt cuộc là ai tổn thương Kỷ An! Nàng gằn từng tiếng nói, "Tô Bối Nhi, nói chuyện cũ tính ra chẳng có lợi ích gì cho ngươi đâu! Ngược lại ta nói cho ngươi biết, một người không hiểu việc quý trọng người khác thì không xứng có được tình yêu của người ta đâu".

Kỷ An đứng lặng yên ở một bên, vươn tay nắm lấy tay Tiêu Ngân Phong nói, "Đừng ầm ĩ, ta chỉ tin tưởng vào đôi mắt nhìn và cảm nhận của trái tim của mình". Tôn trọng người đã khuất, mặc kệ Tô Đồng có vị trí như thế nào trong lòng của Tiêu Ngân Phong nhưng nàng đã mất rồi, có gì mà phải so đo! Kỷ An chỉ hi vọng một chút, chỉ cần cái chết của Tô Đồng không tổn thương tới Tiêu Ngân Phong, nàng không muốn nhìn thấy Tiêu Ngân Phong bị tổn thương. Kỷ An dừng lại nói với Tô Bối Nhi, "Tình cảm của hai người thì chỉ có bản thân họ hiểu rõ nhất, những người đứng ở ngoài thì nói ít một chút. Mà người nói những chuyện thị phi vốn là người thị phi". Nói xong hướng Tô Bối Nhi gật nhẹ đầu tỏ vẻ thứ lỗi, nắm tay Tiêu Ngân Phong bước đi, "Ngân Phong, chúng ta trở về đi, ta không thích nơi này, rất ồn ào".

"Được". Tiêu Ngân Phong thấp giọng đáp, nàng dừng lại ở cửa nói với Kỷ An, "Chờ ta hai phút, ta nói lời tạm biệt với bọn họ đã".

"Ân". Kỷ An gật đầu, nàng đứng tựa vào cửa chờ.

Tô Bối Nhi đứng cách đó không xa, tức giận tới mức mặt mũi trắng bệch, nàng rõ ràng từ miệng Kỷ An nghe được nàng không thuộc về mình! Ai là người thị phi? Tiêu Ngân Phong biết rõ ràng là nàng thích Kỷ An, nhưng lại cố tình tiếp cận rồi cướp mất Kỷ An! Tính tình của Kỷ An như thế nào nàng còn không hiểu được hay sao? Nàng đợi Kỷ An nhiều năm như vậy, nàng nhờ Tiêu Ngân Phong giúp nàng chăm sóc Kỷ An, Tiêu Ngân Phong chăm sóc là như vậy ư? Tô Bối Nhi tức giận quá liền chạy vào trong phòng tới chỗ mọi người đang chào tạm biệt nhau tát cho Tiêu Ngân Phong một bạt tai.

Tiêu Ngân Phong bị đánh tới ngây ngốc, mọi người ở đây cũng ngây dại. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tiêu Ngân Phong phục hồi lại tinh thần trước tiên, híp đôi mắt lại thật sự tức giận: "Tô Bối Nhi, ngươi đừng quá đáng!"

"Chuyện gì xảy ra?" A Quân nhanh chóng chạy qua tách Tô Bối Nhi ra, "Bối Nhi, ngươi làm cái gì vậy?"

"Ta làm cái gì?" Tô Bối Nhi gạt tay A Quân ra, mặt lạnh nhìn Tiêu Ngân Phong chằm chằm, "Tiêu Ngân Phong, xem như là ta hiểu rõ ngươi, ngươi là người không có đạo đức!"

Tiêu Ngân Phong nổi giận kêu lên, "Được lắm, lôi chuyện cũ ra nói luôn đi, hôm nay nói ra cho mọi người đều biết rõ hết". Liếc mắt một cái nhìn thấy Kỷ An đi vào, liền cố hết sức đè nén cơn giận nói với Kỷ An, "An An, ngươi đi về trước đi". Chuyện này không thể để cho Kỷ An biết được!

A Quân nhìn Kỷ An nói, "Nàng là người có liên quan, nếu muốn nói cho rõ ràng thì cũng nên để nàng ở lại". Nàng quay qua nhìn Tiêu Ngân Phong, "Ngân Phong, nếu như trong lòng ngươi không có quỷ, cũng không nhất định phải để Kỷ An đi". Chuyện cũ của Tô Bối Nhi và Kỷ An nàng đã được biết, cho nên khi Tô Bối Nhi thấy Kỷ An và Tiêu Ngân Phong ở cùng một chỗ thì không khí liền trở nên kì quái, cố tình Tiêu Ngân Phong còn cùng Kỷ An làm trò để ra oai trước mặt Tô Bối Nhi, điều này làm sao mà không thể chọc giận Tô Bối Nhi được. A Quân cảm thấy việc Tiêu Ngân Phong làm hôm nay có chút cố tình.

Sinh ca xin lỗi mấy người bạn đang ngồi ở bên cạnh rồi đưa họ ra ngoài, rồi mở đèn ở trong phòng KTV lên, kéo hai người Tiêu Ngân Phong và Tô Bối Nhi đang giương cung bạt kiếm ngồi xuống một bên. Hắn nói, "Mọi người đều là bạn bè với nhau, không cần phải làm ầm ĩ lên, có chuyện gì cứ từ từ mà nói".

Tô Bối Nhi ngồi một bên lạnh lùng nhìn Tiêu Ngân Phong, ánh mắt kia sắc như con dao nhỏ.

Tiêu Ngân Phong ngồi đó, toàn thân như được bao bọc một tầng băng bên ngoài, lạnh lùng tới mức làm cho người ta phát run.

A Quân ngồi ở giữa Tô Bối Nhi và Tiêu Ngân Phong, trước tiên mắng Tô Bối Nhi một chút là không nên trước mặt người ngoài mà bạt tai Tiêu Ngân Phong, có chuyện gì thì nói là được rồi. Sau đó liền mắng Tiêu Ngân Phong không nên đoạt người mà Tô Bối Nhi thích, nàng làm như vậy thật sự là không có đạo nghĩa!

Tiêu Ngân Phong giận tới mức mặt trắng bệch, toàn thân run lên.

Tô Bối Nhi cười lạnh nói, "Nàng có thể không nói đạo nghĩa, nhưng cũng có thể làm cho người ta không đánh nàng sao?"

Kỷ An nghe A Quân nói xong lại nghĩ tới ánh mắt của Tô Bối Nhi nhìn mình lúc nãy xem như cũng hiểu được vấn đề. Nàng trăm ngàn lần không ngờ tới mình cư nhiên lại là người mà Tiêu Ngân Phong và Tô Bối Nhi đánh nhau tranh giành, càng không ngờ rằng tại mình mà Tiêu Ngân Phong bị đánh. Nàng đi qua nói với A Quân, "A Quân tỷ, ta cùng với Tô Bối Nhi mười năm trước đây đã ân đoạn nghĩa tuyệt, người ta yêu là Tiêu Ngân Phong". Ngừng lại một chút rồi quay qua nói với Tô Bối Nhi, "Tô Đại tiểu thư, ta muốn hỏi ngươi một câu, Kỷ An ta là của riêng của ngươi hay là đã thiếu nợ ngươi vậy? Ngươi chặn ngang giữa mối quan hệ của ta và Ngân Phong còn nói những lời thị phi, còn dám mở miệng nói người khác không biết nói đạo nghĩa, ngươi nói Ngân Phong là bạn bè của ngươi, vậy ngươi có coi nàng là bạn hay không? Ngươi đã từng tôn trọng Ngân Phong chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK