"Chà, Kỷ An thật có khả năng, lại còn có thể xuống bếp. Ta đi giúp một tay đi, dù sao hôm nay cũng là ngày chúc mừng của nàng mà".
"Không cần không cần". Lý Vân Cẩm nhanh chóng ngăn lại, sau đó đổi đề tài tới chuyện của Kỷ Tử Long để phân tán sự chú ý của Đồng Viên Viên. Con gái mình nuôi thì làm sao mà không rõ được tính tình của nàng chứ, vừa nghe tiếng xoong nồi như là khua chiêng múa trống thì nàng đã biết là Kỷ An phát giận, nếu như lúc này Đồng Viên Viên còn chạy vào trong đó giúp đỡ, Kỷ An còn không lấy cái xẻng đánh vào mặt Đồng Viên Viên a.
Vừa nói đến Kỷ Tử Long, mặt Đồng Viên Viên liền tươi cười hớn hở, vội vàng nói con của nàng ta thông minh tới mức nào, lợi hại tới mức nào, thể dục đứng nhất lớp, thành tích học tập thì lọt vào top 10 của lớp v.v... còn có đạt giải thưởng gì đó này nọ.
Kỷ An cười lạnh, lúc nấu món sườn heo kho tàu nàng lại bỏ thêm nửa bình giấm vào. Kỷ Tử Long như vậy mà cũng dám đem ra khoe? Nàng từ nhỏ khi học sơ trung thì mọi thứ toàn bộ đều đứng nhất, chưa bao giờ đứng thứ hai, thành tích thể dục còn phá kỷ lục, văn học thì được giải thưởng trong giải học sinh giỏi quốc gia. Đẩy cái cửa phòng chứa đồ linh tinh của nhà nàng ra thì có thể thấy huy chương, cúp, bằng khen danh dự chất đầy mấy thùng!
"Đến đây, Long Long, hát mấy bài con đi thi chiến thắng trong giải Karaoke toàn trường cho dì nghe đi".
"Được". Kỷ Tử Long đáp lại giòn tan, đứng lên bắt đầu hát ca.
Kỷ An bưng sườn heo kho tàu đi ra ngoài lạnh giọng nói, "Trời tối đen rồi, ngươi đang dọa quỷ sao?" Xoay người, đi vào trong nhà ăn, "Cạch" một tiếng, nặng nề để đồ ăn xuống bàn, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Không khí trong phòng lập tức lạnh xuống, Kỷ Tử Long xoay người, khó hiểu nhìn theo Kỷ An, sau đó mới quay đầu lại hỏi, "An An tỷ tỷ bị làm sao vậy?"
Trên mặt Đồng Viên Viên có chút xấu hổ.
Lý Vân Cẩm vội hòa giải.
Kỷ Bằng đứng lên nói, "Ta đi xem nàng thế nào, các ngươi cứ tiếp tục nói chuyện đi". Hắn đứng dậy đi vào phòng bếp thấp giọng gọi, "An An".
Kỷ An nghe thấy thanh âm của Kỷ Bằng, quay đầu lại nhướng mắt lên trừng hắn, "Biết gia đình của ngươi mỹ mãn hạnh phúc, nhưng phiền ngươi đừng có ở trước mặt ta khoe ra, ta là người không biết cân nhắc, khoe với ta thì ta cũng chẳng có nói nổi lời nào khích lệ ngươi đâu! Thấy đứa con của ngươi đúng là nhân tài, thi hát Karaoke thì đạt huy chương đồng, thành tích thể dục đứng nhất lớp, thành tích học tập thì trong top 10, ngươi thật có phúc a, hơn năm mươi tuổi rồi mới sinh được đứa con tài giỏi như vậy. Ta là người tự bế thì không thể nào so sánh được với đứa con hoạt bát sáng sủa đạo đức, phát triển toàn diện kia được, hắn là thần đồng, ta đây..."
"An An!" Lý Vân Cẩm nghe ngóng tình hình liền đi tới, "Nói như vậy là thế nào chứ?"
Kỷ An bĩu môi một cái, "Ta đây không phải đang khen con của người khác sao? Ngại quá, ta từ nhỏ đã không có tài ăn nói, khen người khác cũng chẳng dễ nghe". Xoay người, tiếp tục chuẩn bị đồ ăn.
Kỷ Bằng nặng nề thở dài nói, "An An, ba muốn cho ngươi nhận dì Đồng cùng với em trai của ngươi, hy vọng các người ở chung có thể hòa hợp một tí".
Kỷ An lại đổ thêm một muỗng lớn nước tương vào trong đồ ăn, cũng không quay đầu lại nói, "Thiên tài vừa mới trời tối đã nằm mơ sao? Bọn họ cũng chẳng phải người thân của ta, mắc gì ta phải nhận? Ta với bọn họ chẳng quen biết làm sao có thể hòa hợp ở chung? Chẳng lẽ Kỷ tổng ngươi tùy tiện ở ngoài đường đưa tay bắt lấy một người nào đó thì cũng có thể chung sống hòa thuận sao? Nếu vậy thì là mánh khóe giao tiếp của ngươi thật là tốt, ta ngốc nghếch, không xã giao vậy được". Xăn tay áo lên, lại tiếp tục cho thêm ba muỗng muối vào.
"An An, muối nhiều quá rồi". Lý Vân Cẩm thấy có chút không đúng, con gái của nàng không phải đang nấu ăn, mà là đang phá hủy đồ ăn a! Nhìn xem nồi măng xào thịt kia a, màu đen như nước tương vậy. Đồ ăn này có thể ăn sao? Có thể bị tiêu chảy không chứ? "Đi ra ngoài đi ra ngoài, ta sẽ nấu đồ ăn". Lý Vân Cẩm nhanh chóng đẩy Kỷ An ra phía ngoài phòng ăn.
Kỷ Bằng mặt đen như than, nhưng lại áp chế tức giận mới sinh sôi, "An An, hôm nay là sinh nhật của ngươi, hi vọng ngươi sẽ được hạnh phúc".
"Cảm ơn, cảm ơn ý tốt của Kỷ tổng. Thật phiền ngài đem hai người đang ở ngoài phòng khách với bản thân ngài đi ra khỏi đây thì ta sẽ rất vui vẻ, rất HAPPY".
"An An". Lúc này không chỉ có vẻ mặt của Kỷ Bằng khó coi, Lý Vân Cẩm cũng sa sầm nét mặt, "Đã lớn như vậy rồi, làm sao có thể hành động như lúc nhỏ?"
Kỷ An nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe miệng, gục đầu xuống thì thầm, "Đúng vậy, ta không hiểu chuyện". Lúc còn nhỏ khi làm sinh nhật thì nàng đã không thích thậm chí phải nói là ghét mới đúng, gặp toàn những người bà con anh em chú bác nịnh hót, mang mặt nạ a dua thôi không phải sao? Khó chịu, trong lòng rất khó chịu. Nàng yên lặng đi ra khỏi bếp, về phòng đóng cửa khóa lại, đi đến trước máy tính ngồi gập đầu gối, cuộn tròn thân mình lại, nhìn trên màn hình là ảnh chụp cả nhà đầy đủ, đây là ảnh chụp của nhiều năm trước, trên ảnh nàng đang ôm mẹ, ba đứng ở phía sau hai người, trên mặt ba mẹ đều mang nét cười thật tươi, cả nhà ai cũng vui mừng hòa thuận hạnh phúc. Nhưng hôm nay thì sao? Nhìn thấy người đang ngồi ở ngoài phòng khách! Năm người, hai gia đình, mối quan hệ thật làm cho người ta cảm thấy buồn cười! Kỷ An cúi đầu xuống trước ngực, nước mắt không ngừng được mà trào ra. Nàng đã không còn hi vọng xa vời về việc ba của mình có thể trở về, nhưng nàng lại thật không ngờ ba của nàng lại mang người phụ nữ khác cùng với đứa con mà hắn sinh với cô ta bước vào trong nhà này. Hắn vọng tưởng để cho bọn họ nhận nhau, làm sao có thể như thế được! Yêu là có một phần độc chiếm, làm sao có thể chia sẻ với người khác!
Buổi tiệc sinh nhật này là lần Kỷ An ăn mà cảm thấy khó chịu nhất, rất khó chịu. Đối mặt với cả gia đình kia, nàng ăn không vô một chút nào mà chỉ uống thật nhiều rượu. Không khí trên bàn cơm có vẻ cứng nhắc, sau khi ăn cơm xong Kỷ Tử Long ầm ĩ đòi đi về, vì thế đôi vợ chồng kia chào tạm biệt rồi rời đi. Nhìn thấy cả gian phòng tàn tạ, Lý Vân Cẩm nặng nề thở dài một hơi, đứng dậy đi dọn dẹp những đồ còn lại vào trong phòng bếp, rửa bát, sau đó liền rơi nước mắt nhưng lại sợ Kỷ An phát hiện nên nhanh chóng chùi đi, giả bộ mạnh mẽ cười vui.
Kỷ An lặng lẽ cầm chổi và cây lau nhà đi dọn dẹp nhà cửa, Lý Vân Cẩm đi ra, giành lấy cây lau trong tay Kỷ An nói, "Ta bảo Thánh Minh tới đón ngươi, các ngươi còn trẻ tuổi nên đi ra ngoài chơi đi, hôm nay là sinh nhật ngươi, mẹ hi vọng ngươi phải vui vẻ cởi mở".
"Mẹ, không cần!" Kỷ An thấp giọng nói, nàng không có hứng thú đi ra ngoài.
"Đi thôi. Nhanh chóng đi thay quần áo đi". Lý Vân Cẩm nói xong liền quay về phòng lấy tiền nhét vào tay Kỷ An, "Đi ra ngoài chơi đi, chơi thật vui rồi hãy về. Ngươi đứa nhỏ này sao còn chưa chịu đi thay quần áo chứ? Đi đi đi, đi ra ngoài chơi, đừng có phiền ta dọn nhà".
"Mẹ, ta làm với ngươi".
"Ta lát nữa còn đi chơi mạt chược, ta không rảnh ở với ngươi". Lý Vân Cẩm trừng Kỷ An.
Kỷ An biết Lý Vân Cẩm không muốn nàng khó chịu, muốn để nàng đi ra ngoài hít thở không khí. Vì thế gật gật đầu, "Vậy ta đi ra ngoài chơi". Lúc này La Thánh Minh gọi điện thoại tới, bảo Kỷ An đi tới trước quán bar Mỗ Mỗ chờ hắn. Kỷ An quay lại phòng ngủ, nói thẳng với La Thánh Minh là không cần, nàng không muốn ra khỏi nhà, sau đó liền cúp máy. Đem bản thân ăn mặc chỉnh tề, cầm lấy ví tiền đi ra khỏi cửa. Nàng đi tới một quán bar nhỏ cách nhà rất xa, tìm một góc sau đó thả mình xuống nơi xó xỉnh đó, không ngừng hút thuốc, không ngừng uống bia, rồi ôm lấy thân mình khóc rống lên thật bi thương. Trong quán bar ánh sáng mờ mờ lại mở nhạc ầm ĩ làm cho nàng có thể mặc sức phát tiết cảm xúc của mình, nàng không cần chịu áp lực gì, cũng chẳng cần phải che giấu. Bia từng chai từng chai mà uống, thuốc từng điếu từng điếu mà hút, nước mắt cứ vô thức tuôn rơi, nàng khóc trời đất cũng đau buồn, nhưng lại không phát ra một âm thanh gì. Bi ai như sợi tơ nghẹn từ trong lồng ngực của nàng kéo ra, mỗi một giọt nước mắt rơi xuống như xả bớt đau buồn trong lòng nàng.
Cảm thấy điện thoại rung lên, Kỷ An lấy điện thoại ra, hai mắt đẫm lệ mơ hồ không nhìn ra số. Nàng nhấn nút nghe rồi đặt ở bên tai, là tiếng của La Thánh Minh, "An An, ngươi đang ở đâu? Dì nói với ta là ngươi đi ra ngoài, ngươi đang ở chỗ nào?"
Kỷ An liền cúp máy, nàng không muốn người khác để ý tới, không muốn gặp La Thánh Minh, không muốn bị hắn bắt gặp lúc bản thân đang yếu ớt.
Khóc một hồi thật lâu, Kỷ An ngừng khóc, sau đó lại tiếp tục uống thêm mấy chai bia, sau đó lắc lư lắc lư đứng dậy. Đi đến cửa quán bar lại nghe thấy tiếng điện thoại reo, nàng lấy điện thoại ra nhìn, là số của Tiêu Ngân Phong, nhấn nút nghe rồi đưa lên tai, "Alo, tìm ai?" Thanh âm lười biếng lại còn mang giọng mũi.
"Kỷ An?" Tiếng của Tiêu Ngân Phong trong điện thoại lộ ra nghi hoặc.
"Là ta". Kỷ An lắc lư lắc lư đi về phía trước nhưng tầm mắt thật mờ mịt, lại không thể nhìn thấy được gì, bất tri bất giác đã đi ra ngoài đường. Đột nhiên một tiếng phanh xe gay gắt vang lên, sau đó liền cảm thấy có cái gì đó vọt tới trước mặt, Kỷ An dụi dụi mắt thì thấy một chiếc xe có rèm che đậu ở bên cạnh. Trên xe lò ra một cái đầu, "Muốn chết a! Đi mà không nhìn đường a!"
Kỷ An nhấc chân, "Rầm" một tiếng đá vào thân xe, bắt đầu khoa chân múa tay mắng, "Ngươi mắng ai vậy? Hung dữ cái gì? Nhìn thấy ta không vừa mắt thì lái xe đâm chết ta đi, mắng cái gì mà mắng?"
"Kẻ điên!" Người nọ mắng một tiếng, chân đạp ga chạy đi như gió bão.
Kỷ An đứng ở giữa đường, nhớ tới mình còn đang nghe điện thoại, đưa điện thoại lên hướng Tiêu Ngân Phong hét lên một câu, "Cút, tâm tình bổn tiểu thư hôm nay khó chịu, đừng có tới trêu chọc ta". Sau đó cúp điện thoại, lắc lư lắc lư đi đến vỉa hè đối diện, ngồi xuống bên vệ đường.
Tiêu Ngân Phong trân trối nhìn điện thoại, mặt đen như đêm, lấy áo khoác mặc vào, cũng không kịp gọi cho vệ sĩ đã vội vội vàng vàng ra khỏi nhà. Nàng lại nhấn số điện thoại của Kỷ An gọi tới, "Kỷ An, ngươi đang ở đâu?"
"Ngươi là ai a? Có biết phiền lắm hay không?" Thanh âm mơ mơ màng màng, còn mang theo giọng mũi, chỉ nói một câu liền cúp máy.
Tiêu Ngân Phong tiếp tục gọi lại, giọng của Kỷ An lại vang lên, "La Thánh Minh, ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà còn gọi điện thoại làm phiền ta, ta nhất định sẽ đá vỡ tiểu kê kê của ngươi". Sau đó cúp điện thoại. Mồ hôi lạnh trên trán Tiêu Ngân Phong tứa ra, Kỷ An uống say, hơn nữa còn đang ở trên đường cái, ngay bên vệ đường. Tiếng xe ầm ầm từ trong điện thoại của Kỷ An truyền tới, nàng nghe được liền kinh hồn bạt vía. Tiêu Ngân Phong lái xe thật nhanh, dọc theo phố lớn ngõ nhỏ tìm kiếm một vòng, tìm hơn năm dãy phố rốt cuộc nhìn thấy một nữ hài tử ngồi xổm ở giữa con lươn ở giữa hai làn đường, đầu chôn vào giữa hai chân, hai tay thì ôm lấy đầu. Nhìn dáng người và cách ăn mặc không phải Kỷ An thì còn là ai.
Tiêu Ngân Phong bất chấp đậu xe trái qui định, dừng lại ở bên cạnh Kỷ An, lôi kéo nàng lên xe.
Kỷ An ngồi trên xe của Tiêu Ngân Phong, hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Ngân Phong nói, "Ngươi dẫn ta đi đâu?"
Tiêu Ngân Phong sợ run cả người, trời ạ, lần trước Kỷ An uống sau hiền ngoan cỡ nào, bây giờ tại sao lại hung tợn như ác quỷ vậy? "Ngươi muốn đi đâu a?" Nàng hỏi lại mà không trả lời, không thể gây sự với người đang uống say được.
Kỷ An nghiêng đầu lệch sang một bên, "Không đi về nhà". Sau đó nàng say dùng ánh mắt mông mông lung lung để đánh giá Tiêu Ngân Phong, thật lâu mới trừng mắt nhìn nói, "Là ngươi a". Sau đó lại nhẹ nhàng thở ra, thân mình trầm tĩnh lại, ngồi ở trên ghế. Ánh mắt say khướt mệt mỏi nhìn về phía trước.
Tiêu Ngân Phong chạy xe vào trong bãi đậu của chung cư, sau đó dừng lại, dìu Kỷ An xuống xe, đem nàng đưa vào nhà ngồi ở trên sô pha. Nàng vừa đứng dậy định đi lấy khăn mặt để giúp Kỷ An lau thì bị Kỷ An ôm chặt lấy thắt lưng, "Đừng đi, để cho ta ôm một cái".
Editor: Say rượu thì chuyện gì sẽ xảy ra O.o???