Kỷ An ngẩn ra, mặt trong nháy mắt liền trở nên đỏ hồng giống như tôm luộc. "Tiêu tổng..." Nàng gục đầu xuống, có một cảm giác xấu hổ giống như là bị bắt gian tại trận.
Tiêu Ngân Phong cười cười, xem ra số lần người nào đó nhớ nàng cũng không ít. Ân, phải nên có quà thưởng. Tiêu Ngân Phong khom người xuống lấy ra một cái hộp gấm rất đẹp đưa tới trước mặt Kỷ An, "Tặng cho ngươi".
"A?" Kỷ An lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn món quà mà Tiêu Ngân Phong đưa cho, vội nói, "Ta không thể nhận".
"Lý do?" Tiêu Ngân Phong hỏi.
Kỷ An sợ run hỏi, "Vậy lý do mà Tiêu tổng tặng quà cho ta là gì?" Hay là Tiêu tổng thích nàng? Trong lòng Kỷ An vì ý nghĩ này mà nhảy nhót, nhưng lại cảm thấy suy nghĩ này quá mức cuồng vọng và kinh hãi nên không dám xác định. Nàng hỏi như vậy, do cũng muốn chính tai nghe Tiêu Ngân Phong nói cho mình biết đáp án.
Tiêu Ngân Phong bĩu môi, nghĩ thầm rằng đúng là người hẹp hòi, cư nhiên lại muốn tìm tòi dò xét lòng của nàng. "Muốn tặng thì sẽ đưa, cần phải có lý do sao?" Nàng cũng không tin bây giờ Kỷ An sẽ dám nói lại với nàng rằng, "Ta muốn lấy thì lấy, không muốn lấy thì ngươi dám cưỡng ép ta lấy hay sao?" Bất quá hiện tại nàng không cho phép Kỷ An không lấy nên tiếp tục nói, "Ngươi có quyền từ chối, nhưng ta không bao giờ có thói quen nhận lại món quà đã tặng". Nàng đem cái hộp đưa đến trước mặt Kỷ An nói, "Nếu không thích thì có thể ném thẳng vào thùng rác là được rồi". Dứt lời liền xoay ghế lại, dùng lưng ghế đối mặt với Kỷ An.
Kỷ An nhìn hộp gấm trên bàn nửa ngày, lại ngẩng đầu nhìn lên cái ghế dựa đang lắc lư ở bên kia, nàng mím mím môi biết là Tiêu Ngân Phong nhất định cố tình. Nàng nhẹ nhàng nhếch... nhếch khóe miệng, vươn tay cầm lấy hộp gấm mở ra. Là một cái vòng tay bằng bạc rất tinh xảo, kiểu dáng cũng thật sự đơn giản, không có dư thừa một chút đồ trang sức tô điểm thêm nào, làm cho người ta có cảm giác chỉ là đơn giản hào phóng, góc to thô ráp của mắc xích lại mơ hồ biểu lộ một loại tinh thần kiên nghị không thể đoạt lấy. Kỷ An nhẹ nhàng cầm lấy vòng tay, đeo vào trong cổ tay, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua. Thông qua cái vòng tay này Kỷ An dường như tìm được một ít ý tưởng của Đại lão bản, Đại lão bản muốn nàng giống như vòng tay này, làm người đơn giản hào phóng, tính cách cứng cỏi không khuất phục. Tiêu tổng đối với nàng cũng là bất đồng, đúng không? Trong lòng Kỷ An đột nhiên kiên định không ít, giống như con thuyền lênh đênh tìm được bến đậu. Nàng mơ hồ hiểu được cái gì đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ, có chút tự giễu, nàng cúi đầu nhìn thấy cái vòng ở trên tay, bản thân nàng thực sự rất thích lão bản của mình, thích Tiêu Ngân Phong, là thích theo nghĩa tình yêu. "Vòng tay rất đẹp". Kỷ An nhẹ giọng nói.
Tiêu Ngân Phong xoay người, nhìn thấy Kỷ An đã mang vòng ở trên tay, sửng sốt rồi lập tức nở nụ cười, "Thực sự là rất hợp với ngươi". Nụ cười rất đẹp, rất chân thật, giống như phía bên trong của một đóa hoa đang nở rộ.
"Nhưng mà ta không có quà gì để tặng cho ngươi". Kỷ An hướng về phía Tiêu Ngân Phong nở một nụ cười, nụ cười thật chân thành, không có vẻ cứng nhắc của lúc trước, giống như là mây đen ở trong lòng đã tản ra, có một loại cảm giác giống như đẩy đi sương mù nhìn thấy ánh mặt trăng vậy.
Nghe Kỷ An nói những lời xấu xa như vậy, rồi nhìn đến nụ cười rực rỡ của nàng, Tiêu Ngân Phong đột nhiên nhớ tới Tô Bối Nhi trước đây hay nói rằng Kỷ An rất tỏa sáng, giống như là ánh mặt trời. Nhìn thấy nụ cười của Kỷ An nàng mới biết được người không hay cười khi cười rộ lên nhìn đẹp biết bao nhiêu, làm động lòng người đến cỡ nào, nụ cười kia làm cho lòng nàng bình yên nhưng lại lay động, nụ cười của Kỷ An làm mê muội ánh mắt của nàng. "Kỷ An". Nàng gọi nhỏ, thanh âm như tiếng nỉ non.
"Ân". Kỷ An cúi đầu xuống nhẹ nhàng đáp.
"Nụ cười của ngươi rất đẹp". Tiêu Ngân Phong chân thành khen ngợi.
Ách? Cười? Kỷ An sửng sốt, lấy tay sờ trên mặt mình mới phát hiện hình như bản thân mình thực sự đang cười. Trời, chỉ có trời mới biết đã bao lâu rồi nàng không cười! Nàng lại còn có thể cười sao? Kỷ An nhếch nhếch khóe miệng, cảm thấy có chút nói không nên lời, nàng cư nhiên nở nụ cười?
"Thấy ngu chưa?" Tiêu Ngân Phong nhìn bộ dạng vừa muốn khóc vừa muốn cười kia của Kỷ An liền cảm thấy đùa rất vui liền hỏi, "Ngươi nghe lời ta mỗi ngày sau khi rời giường thức dậy thì đứng trước gương luyện tập nụ cười mười phút phải không a? Ân, thành quả thật không tồi".
"Ách, không có". Kỷ An nghiêm mặt lại, nói thật, nàng đã sớm quên mất chuyện sau khi thức dậy tập cười mười phút mất rồi.
Tiêu Ngân Phong cười cười, đứng dậy đi tới phía bên cạnh Kỷ An, nhẹ nhàng nâng tay lên khẽ lướt nhẹ qua trán của nàng, giúp nàng vén vén mái tóc có chút rối loạn, thấp giọng hỏi, "Có nhớ ta hay không?"
Khoảng cách quá gần làm cho Kỷ An đột nhiên có chút bất an, trái tim lại không tự chủ mà đập thật nhanh, sự ôn nhu của Tiêu Ngân Phong làm cho nàng có chút say mê, ôn nhu cùng với vẻ đẹp này rất động lòng người. Nàng gục đầu xuống, hơi nói lắp một chút, "Tiêu... Tiêu tổng..." Vấn đề này nàng phải trả lời như thế nào đây.
Đầu ngón tay của Tiêu Ngân Phong trượt xuống gần bên tai Kỷ An, chuyển qua phía trước cằm của Kỷ An, nâng cằm của nàng, hơi thở như hoa lan nhẹ nhàng nói, "Ta có nhớ ngươi, mỗi ngày đều nhớ". Nàng lại nở một nụ cười khẽ, tươi cười để lộ ra một chút mông lung như say rượu.
"Ngân... Ngân Phong..." Kỷ An cảm thấy có chút bối rối, muốn lui về sau một ít, đem khoảng cách của hai người giãn ra xa.
Tiêu Ngân Phong lại nhẹ nhàng cười cười, tầm mắt dừng lại ở trên môi Kỷ An, lập tức nhắm mắt lại hôn xuống.
Ánh mắt Kỷ An mở thật to, nhìn thấy cái trán mịn màng của Tiêu Ngân Phong, nhìn thấy mái tóc xinh đẹp của nàng, trên môi truyền đến cảm giác ôn nhu xâm chiếm, mềm mại, ấm áp, thoải mái giống như đang tiến vào thiên đường. Trong lòng giống như bị người ta dùng lông thiên nga êm như nhung trắng như tuyết trêu chọc, tê dại ngứa ngáy nhưng lại thoải mái vô cùng. Nàng để Tiêu Ngân Phong dùng môi và đầu lưỡi của mình khiêu khích lãnh thổ của nàng không ngớt, nàng không những không phản kháng được mà ngược lại còn bị trầm luân. Nụ hôn kia thật là đẹp. Kỷ An chậm rãi nhắm mắt lại, dùng giác quan cảm nhận những nơi mà Tiêu Ngân Phong chạm đến, mặc cho Tiêu Ngân Phong đoạt lấy. Một bàn tay mềm mại bao phủ trên làn da ở thắt lưng của nàng, dẫn dắt nàng đứng lên, nàng vừa mới đứng vững thì liền bị một sức nặng đè xuống, ép nàng ngửa về phía sau, sau đó nằm trên bàn làm việc của Đại lão bản.
Kỷ An mở mắt, dâng lên một cỗ bối rối. Nàng bị Tiêu Ngân Phong ôm vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, nụ hôn kia từ nhẹ nhàng chậm chạp chuyển sang sôi nổi, hôn đến mức nàng có chút hít thở không thông, cùng với nụ hôn như lửa nóng này thân thể của nàng từng đợt từng đợt như muốn nhũn ra, đầu óc bắt đầu mê mê muội muội, nàng muốn làm cho Tiêu Ngân Phong dừng lại, muốn cự tuyệt nhưng mà nàng không thể khống chế, ngay cả cảm giác của chính mình nàng cũng không thể khống chế được, ý thức trong đầu nàng như bị hút ra hết, tất cả cảm giác chỉ vì nụ hôn kia mà dừng lại, nàng bị bao phủ ở một nơi được gọi là "biển hôn".
Thời gian lâu dường như cả thế kỷ vậy Kỷ An mới tìm lại được hô hấp của mình, nàng mở miệng thật to thở phì phò, mở mắt ra thì lại đón nhận một đôi mắt say mê đang mỉm cười nhìn mình. Hai má nổi lên màu đỏ bừng, Kỷ An xấu hổ tới mức muốn lập tức chui xuống dưới bàn. "Tiêu... Tiêu tổng..." Nàng thở hổn hển gọi, âm thanh luôn miệng nhưng lại vô lực như vậy.
Thân mình Tiêu Ngân Phong vẫn đặt ở phía trên của Kỷ An, hai tay chống ở trên bàn chống đỡ sức nặng nửa người phía trên, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, khóe miệng giương ra một nụ cười xấu xa, tầm mắt nhìn không ngớt ở trên mặt Kỷ An, trong đôi mắt lộ ra một tia cưng chiều, lại mang theo một chút đùa dai ranh mãnh, "Còn gọi Tiêu tổng? Có phải muốn một nụ hôn chịu phạt nữa hay không?"
Kỷ An cứng ngắc ở đó, thật sự rất sợ Tiêu Ngân Phong lại hôn nữa. "Ngân... Ngân Phong, có thể... để cho ta đứng lên trước được không?" Ánh mắt của nàng lấp lánh, không dám chống lại ánh mắt của Tiêu Ngân Phong.
Tiêu Ngân Phong nhẹ nhàng lắc đầu, "Không thể, ta mà thả ngươi lập tức nhảy dựng lên đi ra khỏi văn phòng sau đó lại trốn tránh không dám gặp ta".
"Tiêu... Tiêu tổng... Ngân... Ngân Phong, ta..." Cả người Kỷ An đều run lên, nàng sợ a!
"Còn muốn trốn đúng không?" Tiêu Ngân Phong cúi người xuống, dùng môi ngậm lấy môi của Kỷ An, nhẹ giọng nói, "Còn muốn trốn ta, không muốn nhìn thấy ta sao?" Đôi mắt xẹt qua một màu tức giận, "Vì cái gì ngay cả tin nhắn vào di động cũng không nhắn cho ta?"
Làm gì có nhiều cái vì cái gì như vậy a? Nàng lúc trước không biết mình thích Đại lão bản đại nhân đáng kính trọng a! Kỷ An nằm ở đó hết sức cố gắng, nàng cảm thấy mình giống như một con chuột nhỏ bị nhốt ở trong lồng sắt, giống như mặc cho người ta xâm lược. "Tiêu tổng, ngươi để cho ta đứng lên trước đã a". Kỷ An như muốn khóc, nặng như vậy đè nàng làm cho nàng có cảm giác thực không an toàn chứ đừng nói tới có sức phòng ngự.
Tiêu Ngân Phong mím chặt môi, yên lặng tập trung nhìn Kỷ An, nếu hiện tại nàng thả người chẳng khác nào tạo cho Kỷ An cơ hội thối lui, muốn dẫn Kỷ An vào lại trong ván cờ một lần nữa thì chắc chắn lại phải chờ. Nàng đã đợi vài tháng rồi, không muốn đợi thêm nữa, cho dù phải đợi thì cũng phải tóm được trái tim của Kỷ An trước đã. "Vậy ngươi phải trả lời ta trước, có thích ta hay không?"
Kỷ An cắn răng, cái đầu nghiêng về một bên không đáp. Một bộ dáng thấy chết không sờn, nhưng hô hấp hỗn loạn cùng nhịp tim đập kịch liệt đã phản bội nàng.
"An An". Tiêu Ngân Phong khẽ gọi một tiếng, lại tới gần thêm một chút nữa, môi của nàng và môi của Kỷ An chỉ cách nhau khoảng 2cm.
Kỷ An thở sâu, ngay cả hô hấp cũng ngửi được hơi thở của Đại lão bản, tay nàng nắm chặt lấy mép bàn, thở sâu, cắn răng một cái lớn tiếng nói, "Thích!" Thừa nhận thì thừa nhận, nói thích cũng không có chết người, còn để Đại lão bản tiếp tục bức ép nữa thì mới chết người đó!, F*ck, nàng không thèm đếm xỉa tới!
"Có nhớ ta không?" Tiêu Ngân Phong hỏi tiếp câu thứ hai.
"Có nhớ". Kỷ An thật thẳng thắn thừa nhận.
"Nhớ bao nhiêu?" Tiêu Ngân Phong tiếp tục hỏi, lùi lại cách Kỷ An một chút, ách, có điểm không thích hợp, câu trả lời của Kỷ An như thế nào bên trong lại nghe được mùi thuốc súng a.
Kỷ An hé miệng, trừng mắt nhìn Tiêu Ngân Phong, trong mắt lộ ra vẻ tức giận. Nàng coi như là hiểu được tâm tư cửa Đại lão bản, thì ra đã sớm lập ra cái bẫy chờ nàng chui vào a!
Tiêu Ngân Phong sợ run cả người, đứng lên tách khỏi người Kỷ An, sau đó nghiêng nửa người ở trên bàn làm việc, ánh mắt gợi tình lại có chút đau khổ yên lặng quan sát Kỷ An, ánh mắt như lộ ra nỗi u oán vô tận, không cần nói ra lời cũng làm cho người ta thương xót.
Kỷ An đứng lên, sửa sang lại quần áo, thở sâu, còn chưa kịp nổi giận, nhìn thấy Tiêu Ngân Phong như vậy liền đem hết những chất vấn vừa định nói ra miễn cưỡng nuốt trở vào, nhìn bộ dáng ai oán của Tiêu Ngân Phong như vậy nàng không biết phải nói gì. Được rồi, Kỷ An biết Tiêu Ngân Phong như thế này là muốn nói với mình rằng nàng đã chờ. Nàng mở to mắt trừng Tiêu Ngân Phong, nghĩ thầm rằng: ngươi đang giả vờ. Ngươi giả vờ đáng thương với ta. Ngươi Tiêu Đại lão bản là người như thế nào ta còn không biết rõ ràng a, dạng người như thế nào cũng có thể là ngươi, chỉ có độc nhất cái dạng điềm đạm đáng yêu này là không phải! Người như Tiêu Ngân Phong tâm cao khí ngạo như vậy nếu lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu thì đó nhất định là giả vờ!
Tiêu Ngân Phong cũng cười ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó lại nở ra một nụ cười chua xót rồi chậm rãi quay lại ngồi trên ghế làm việc của mình, tiện tay cầm lấy một xấp văn kiện ở bên cạnh lật xem.
Kỷ An thật sửng sốt, làm cái gì vậy? Vừa rồi hôn nàng, đè ở trên bàn, vừa quay đầu lại liền lấy công văn ra xem! Người này là người nào a!
"Tiêu Ngân Phong!" Kỷ An giận dữ hét lên, ngươi đang chơi đùa với ta sao?
Tiêu Ngân Phong đặt văn kiện xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ An, trong mắt lộ ra nhu tình thật có thể hóa thành nước chảy mùa xuân. Nàng hơi mấp máy khóe miệng nói, "Kỷ An, ngươi đi ra ngoài trước đi, hết giờ làm việc lại tìm ta". Chuyển biến lần này thật quá nhanh, cả hai người đều cần bình tĩnh lại một chút.