• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đây là An An sao? Thật bé nha? Gần hai ký thôi sao? Có thể nuôi sống sao?" Tiêu Ngân Phong nói xong liền tự thấy mình nói sai, không phải đã nuôi lớn tới bây giờ rồi sao?

"Không dễ nuôi vậy đâu a, đứa nhỏ này hay phát bệnh vào nửa đêm. Ta nhớ rõ lúc Kỷ An mới được ba tháng tuổi, có một hôm vào tầm hai giờ sáng liền sốt cao tới ba mươi chín độ rưỡi, muốn hù chết hết cả nhà, liền đưa đi cấp cứu ở bệnh viện, kết quả trên đường đi thì gặp đoạn đường đang tu sửa, lúc đó xe bị kẹt vào không thể nào thoát ra được. Làm cho chúng ta gấp gáp tới mức ôm đứa nhỏ chạy bộ tới bệnh viện, ông nội của nàng nhìn không thấy rõ được đường đi nên ngã thẳng xuống mương nước". Lý đại nhân lại chỉ vào tấm hình ở dưới, "Con nhìn xem, đây là thời điểm nàng một tháng tuổi, khi đó đặc biệt thích cười, ai đùa giỡn nàng cũng cười, cặp mắt nho nhỏ, cười chỉ còn lại một đường kẻ, hai tay quơ quào múa máy liên tục thấy gì cũng chụp lấy, hai cái chân nhỏ thì đạp đạp, làm cho ai cũng yêu thích".

"Dì này, đôi mắt này không phải nhỏ quá sao? Sao mà bây giờ mắt của nàng lại lớn như vậy chứ!" Tiêu Ngân Phong cố gắng nhìn hình chụp, nhìn đi nhìn lại cũng thấy chả giống Kỷ An chút nào, ánh mắt của nàng có chút ướt, đứa nhỏ trong ảnh nhìn có vẻ khỏe mạnh, rất đáng yêu.

"Lớn thì liền to ra! Trước đây mắt An An chỉ có một mí, lớn lên thì mắt thành hai mí. Đây nữa, con xem nè, đây là hình chụp lúc nàng được bốn mươi ngày, lúc đó chọc để cho nàng nhìn chúng ta, ai ngờ nàng cứ mãi nhìn con chó, thế là chụp hình mắt bị lé luôn..."

Kỷ lão gia ngồi ở một bên vừa nghe Lý Vân Cẩm vừa lật hình xem vừa kể chuyện quá khứ của Kỷ An, ánh mắt cũng ửng đỏ, liền đứng dậy đi ra ngoài...

Kỷ Bằng liếc nhìn Kỷ lão gia một cái, sau đó cũng thở dài, ngồi buồn bã ở đó mà ngẩn người nhìn Lý Vân Cẩm chằm chằm.

"Dì, đây là hình chụp lúc Kỷ An được mấy tuổi? Đáng yêu quá, đang đánh quyền sao?" Tiêu Ngân Phong hỏi. Trong hình là một đứa bé nho nhỏ, mặc một thân võ phục, đang đứng đó quơ chân múa tay theo bài quyền.

"Ân, nàng theo ông nội học hổ quyền gì đó. Lúc đó mới hơn hai tuổi còn chưa chịu gọi mẹ mà đã học được cách múa võ. Đứa nhỏ xấu xa này ăn nói vụng về, vậy mà mới tám tháng đã biết tự mình vịn ghế mà đi rồi, tới một tuổi rưỡi mới bắt đầu tập nói, lúc đó nàng gọi 'mẹ' mà nghe cứ như là 'mắng' vậy, lại còn chỉ biết nói một chữ. Này, con xem hình này là nàng và ông nội chụp chung, một ông già với một đứa nhỏ cùng đứng đó tạo dáng cái gì mà Thiếu Lâm Ngũ Hành Quyền Hổ Quyền? Không nhớ rõ nữa. Đứa nhỏ mới bây lớn như vậy, làm sao mà học được công phu cái gì kia chứ". Lý Vân Cẩm lại đau lòng một trận, đứa nhỏ lúc đó còn bé như vậy đã phải học công phu, cũng chịu không ít khổ.

"Ngân Phong, con xem hình này nè, ba nàng cõng nàng, nàng ngồi trên cổ ba ba để chụp hình, tè ướt hết cổ của ba nàng..."

Kỷ Bằng cũng nghe không nổi nữa, đứng dậy cúi đầu bước đi thật nhanh...

Tiêu Ngân Phong ngẩng đầu nhìn khoảng không ở dãy ghế phía đối diện, sau đó liếc mắt nhìn về hai cha con ở phía cuối hành lang, sau đó lại nhìn Lý Vân Cẩm thở dài, trong lòng cũng cảm thấy bị đè nén đến khó chịu. Nhưng nàng không thể không bội phục mánh khóe và khả năng dụng tâm của Lý Vân Cẩm, thứ nhất việc này làm dịu đi tâm tình của nàng và Lý Vân Cẩm, thứ hai là vô hình chọc vào chỗ mềm yếu nhất của hai cha con Kỷ lão gia. Lý Vân Cẩm đem cuốn album hình cũ này tới, rồi ngồi kể lại chuyện cũ thật ra là để nhắc nhở hai người kia nhìn lại năm đó khổ sở yêu thương sủng ái, nuôi lớn đứa bé, hiện giờ lại bức nàng thành cái dạng gì! Người mẹ này dụng tâm bảo vệ con gái, ngay cả Tiêu Ngân Phong cũng phải xao động. Nàng nhỏ giọng nói, "Dì, về sau con cũng gọi người là mẹ đi". Nàng cũng không biết vì sao mình muốn gọi Lý Vân Cẩm là mẹ, có lẽ là muốn rút ngắn thêm khoảng cách giữa nàng và Kỷ An, hoặc cũng có thể là muốn thay Kỷ An báo hiếu, cũng có lẽ là muốn cùng Lý Vân Cẩm cố gắng để cho Kỷ An sống sót, lòng của hai người phụ nữ bọn họ bây giờ đều vướng bận một người...

Lý Vân Cẩm quay đầu lại nhìn Tiêu Ngân Phong, ngẩng đầu rồi nhẹ nhàng sờ đầu nàng, "Đáng lý phải sửa lại từ sớm, đã là vợ của An An, là người của La gia ta rồi, tự nhiên phải như Kỷ An sửa lại gọi ta là mẹ rồi".

"La gia?" Tiêu Ngân Phong có chút ngạc nhiên, "Người không phải họ Lý sao ạ?"

"Ta theo họ của mẹ, còn anh của ta thì theo họ cha. Mẹ của ta không cam lòng gả tới nhà họ rồi liền cắt đứt liên hệ với dòng họ, vì thế để cho ta theo họ của nàng, còn nói ta tương lai phải sinh hai đứa con trai, đứa nhỏ thứ hai cũng phải họ Lý. Đối với người cao huyết áp như ta, sinh ra An An đã là điều mạo hiểm rất lớn tới sinh mạng rồi, nào dám sinh tới đứa thứ hai chứ".

Tiêu Ngân Phong gật đầu, cảm thấy rất lo lắng cho Kỷ An nhiều hơn, im lặng một lát nàng mới hỏi tiếp, "Vậy La Thánh Minh hẳn phải gọi người là cô mới đúng nhỉ? Sao lại gọi là dì?" Nàng xoa xoa huyệt Thái Dương, cố gắng làm cho tinh thần đang có chút lỏng lẻo tập trung trở lại.

"Người nông dân chúng ta gọi cô cô như là 'cục cục đó, ta cảm thấy thật khó nghe nên dạy đứa nhỏ này gọi dì, dù sao cũng chỉ là một cách xưng hô thôi nên chả sao cả". Lý Vân Cẩm nhẹ giọng nói, âm thanh nhẹ nhàng bay bổng, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, tầm mắt tựa như nhìn xuyên qua bức hình về một nơi khác, nàng chậm rãi nói, "Rõ ràng mới trước đây còn đuổi theo con gà mái và đàn gà con trong nhà kêu 'cục cục', mỗi ngày đều canh gà đẻ trứng, trứng vừa đẻ ra hắn liền ăn sống ngay tại chỗ. Con nghĩ thử xem, ta là một kẻ phong hoa tuyệt đại, là Lý đại mỹ nhân hạng nhất của một trấn nhỏ, bảo người khác gọi ta 'cục cục' như một con gà mái thì ta có thể vui được hay sao chứ?" Lý Vân Cẩm dường như muốn làm cho không khí sinh động lên một tí, cố tình dùng giọng điều vừa cười khẽ vừa nói như vậy, nhưng bây giờ lại thực thoải mái nói ra như vậy. "An An cũng chẳng có giống con nít gì cả, nàng từ nhỏ đã không chịu ăn trứng gà, đứa nhỏ này kén ăn lắm". Nàng nặng nề thở dài, ngón tay lướt qua trên cuốn album, dừng lại trên tấm hình chụp một đứa nhỏ đầu còn chưa mọc tóc.

La Thánh Minh nhìn hai người phụ nữ ngồi sát một chỗ trên ghế đối diện lật xem hình cũ của Kỷ An, hết trang này tới trang khác, vừa xem vừa kể chuyện, mỗi lần như vậy lại lấy tay lau nước mắt làm cho mũi hắn cũng thấy chua xót ê ẩm. Người kia nằm trong phòng giải phẫu mà hai nàng đã lo lắng đến mức như vậy, nếu có gì không hay xảy ra thì có phải sẽ phát điên mất hay không.

"Minh Minh, ngươi đi khuyên nhủ dì một chút đi!" Người cha thật thà của La Thánh Minh ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

La Thánh Minh lắc lắc đầu, "Để bọn họ vậy đi, chỉ cần trông chừng một chút là được rồi". Không để cho các nàng tìm việc gì đó để phân tán tinh thần đang căng thẳng khẩn trương thì chỉ sợ khi Kỷ An vừa ra ngoài các nàng đã ngã xuống mất rồi.

Giải phẫu hơn mười mấy tiếng, bình thường thì thấy thời gian sẽ nhanh chóng trôi qua, nhưng đây là ở bên ngoài phòng phẫu thuật, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều là dày vò.

La Thánh Minh cũng tự cảm thấy mình chống đỡ không nổi nữa, hai người kia rốt cuộc cũng mệt mỏi, mỗi người ôm một cuốn album tự lật xem. La Thánh Minh nặng nề thở dài, dựa vào tường quan sát Tiêu Ngân Phong. Nữ nhân kia cả đêm cũng chẳng nói được mấy câu, chỉ một mực lắng nghe dì của hắn kể chuyện, sự im lặng đó khiến cho người ta cảm thấy rất đau lòng. La Thánh Minh thở dài thành tiếng, nếu như không phù hợp thì hắn đã ôm nữ nhân đó vào trong lòng. Tự giật mình với ý tưởng này, La Thánh Minh liền chột dạ, đỏ mặt, nhanh chóng quay đi chỗ khác.

Ánh đèn trên cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. La Thánh Minh lập tức đứng thẳng dậy, nhanh chóng đi tới, cha mẹ của La Thánh Minh cũng chạy lại, "Bác sĩ, thế nào rồi?"

"Giải phẫu thành công, tình trạng của bệnh nhân đã ổn định rồi".

Tiêu Ngân Phong nhẹ nhàng thở ra,lập tức ngồi dựa vào lòng của Lý Vân Cẩm, "Mẹ, An An không sao rồi". Nàng nói xong liền vừa cười vừa khóc.

Lý Vân Cẩm cũng vừa lau nước mắt vừa nói, "Phẩu thuật thành công là tốt rồi, vậy là tốt rồi".

Kỷ An ngửi được mùi hương quen thuộc liền tỉnh lại, nàng mở mắt ra thì thấy nữ vương bệ hạ ngồi ngay bên cạnh, liên tục vuốt ve đầu của nàng. Kỷ An cắn môi, yếu ớt mỉm cười, tầm mắt dừng lại trên gương mặt của nữ vương. Sắc mặt của nữ vương nhà nàng có chút tái nhợt, nhưng vẫn có chút sức sống. Đặc biệt là ánh mắt của nàng, ánh nhìn mang đầy ôn nhu, giống như là mặt hồ thiêng liêng tĩnh lặng ở trên tuyết sơn. Lòng Kỷ An khẽ động, nếu không phải là mới được giải phẫu xong thì có muốn cũng chẳng có sức để mà động, nàng  thế nào cũng phải đè nữ vương nhà nàng xuống để hai người không thể tách rời.

"Ngoan ngoãn ngủ thêm một chút nữa, ta sẽ ở đây canh chừng cho ngươi". Tiêu Ngân Phong thấp giọng nói, toát ra thật vẻ nhiều cưng chiều.

Đầu Kỷ An lắc phải lắc trái, nàng mới không muốn để cho nữ vương bệ hạ nhà nàng mệt nhọc.  Mắt nàng nhìn về phía Lý Vân Cẩm.

Lý Vân Cẩm vội nói, "An An, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi, mẹ sẽ giúp ngươi trông chừng Ngân Phong".

Kỷ An mở to mắt tỏ vẻ yên tâm, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Lý Vân Cẩm nặng nề thở dài, tảng đá lớn ở trong lòng coi như cuối cùng cũng có thể hạ xuống rồi, nàng ôm đầu vai của Tiêu Ngân Phong nói, "Trở về ngủ một lát, đã hai ngày đêm ngươi thức trắng rồi, thân thể có bằng sắt cũng không thể chịu nổi. Nếu để An An biết nàng sẽ rất lo lắng cho ngươi".

Tiêu Ngân Phong đứng dậy, "Mẹ, ngươi trở về ngủ một lát, ta ở trong này canh chừng, lát nữa ngài tỉnh dậy thì đến thay phiên cho ta".

"Không có được bướng bỉnh, nhanh đi về nghỉ ngơi đi".  Lý Vân Cẩm lạnh mặt xuống, nàng xoay người ra hiệu cho La Thánh Minh đưa Tiêu Ngân Phong đi về.

Tiêu Ngân Phong còn muốn nói gì nữa liền bị Lý Vân Cẩm liếc mắt trừng một cái.

La Thánh Minh khuyên nhủ, "Tiêu tổng, ngài nghe lời dì trở về nghỉ ngơi đi. Ta đưa ngài trở về trước, sau đó lại đến đưa dì về nghỉ, An An ở đây còn có ta và ba mẹ ta chăm sóc".

Tiêu Ngân Phong lắc đầu, nhìn Lý Vân Cẩm chằm chằm không chịu đi. "Mẹ không nghỉ ngơi, ta cũng không nghỉ". Nàng hay Lý Vân Cẩm một trong hai ngã xuống đều làm cho Kỷ An quýnh quáng.

Lý Vân Cẩm không lay chuyển được Tiêu Ngân Phong, nghĩ nghĩ gì đó rồi để cho La Thánh Minh ngồi trông Kỷ An, nàng tự đem Tiêu Ngân Phong quay về nhà mình, để cho Tiêu Ngân Phong nằm trên giường của Kỷ An nghỉ ngơi một lát. Tiêu Ngân Phong nằm trên giường của Kỷ An, ôm chăn của Kỷ An, ngửi được mùi của Kỷ An còn lưu lại ở trên chăn mà ngủ thiếp đi.

Sau khi tình hình của Kỷ An ổn định thì được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt xuống phòng theo dõi bệnh bình thường, Lý Vân Cẩm và Tiêu Ngân Phong thay phiên nhau trông chừng nàng. Lý Vân Cẩm vì chuyện của Kỷ An mà xin nghỉ phép dài hạn, còn về Tiêu Ngân Phong thì bản thân nàng quản lý công ty, không có việc gì lớn thì không cần đi làm. Những tranh chấp đổ lên người Tiêu Ngân Phong cũng giảm bớt cũng nhờ Kỷ Bằng tìm người giúp nàng giải quyết.

Kỷ Bằng cùng Kỷ lão gia sau khi bị Lý Vân Cẩm mắng thì cũng có vẻ trốn tránh nàng, đến thăm Kỷ An cũng lựa toàn lúc Tiêu Ngân Phong trông chừng, vào phòng bệnh thăm cũng lén lút lựa khi Kỷ An ngủ rồi mới dám vào.

"Tiêu nha đầu, ra ngoài một chút". Kỷ lão gia nhìn Kỷ An một lúc rồi gọi Tiêu Ngân Phong đi ra ngoài.

Tiêu Ngân Phong đắp chăn cho Kỷ An xong, đi ra khỏi phòng bệnh tựa lưng vào cửa khách khí hỏi: "Kỷ lão gia có gì cần dặn dò?"

Kỷ lão gia chà chà cây gậy, rồi thở dài nói: "Ngày mai ta trở về thành phố S, tháng sau là mừng thọ tám mươi lăm tuổi của ta, nếu như ngươi có thời gian thì mang đứa nhỏ qua bên đó tham dự náo nhiệt". Hắn ngập ngừng nói, "Chuyện của ngươi và con bé thì cố gắng thu liễm một chút. Ai, ta già rồi, không thể nào quản được nữa". Hắn khoát tay áo, nặng nề thở dài, nghĩ nghĩ rồi nói, "Đứa nhỏ này... Về sau phiền ngươi chăm sóc". Nghĩ lại thân thể đứa nhỏ như vậy còn bị hắn đánh cho hai gậy, Kỷ lão hối hận tới mức ruột cũng muốn xanh. Hắn đánh nàng để làm gì a!

"Ta sẽ, ngài cứ yên tâm". Tiêu Ngân Phong nói. Lão già này cuối cùng cũng chịu nhả ra rồi. Nàng trở lại phòng bệnh thì thấy Kỷ An tỉnh, nàng đi tới chỗ Kỷ An cười cười, tay khoát lên hai bên cổ Kỷ An, "Coi như ngươi trong hoạ có may, Kỷ lão không có phản đối nữa".

Kỷ An mỉm cười yếu ớt, sau đó gật gật đầu nói, "Ta không sợ bọn họ phản đối, chỉ sợ bọn họ liên kết với lão Lý làm mấy chuyện xấu với nguơi thôi".

Tiêu Ngân Phong liền hôn nhẹ một cái lên môi của Kỷ An, thấp giọng nói, "Ta không sợ bọn họ làm mấy chuyện xấu với ta, ta chỉ sợ bọn họ tạo áp lực cho ngươi". Nàng ngẩng đầu, vuốt tóc Kỷ An, tầm mắt xuyên qua mặt Kỷ An, khoé miệng lại mỉm cười yếu ớt nói, "Chuyện tình cảm của ta và người còn chưa có tính xong, chờ người bình phục ta từ từ tính sổ với ngươi".

Kỷ An vừa nghe trong lòng liền trống rỗng, vội vàng xin khoan dung, "Nữ vương bệ hạ, ta sai lầm rồi có được không?"

"Sai thế nào?" Tiêu Ngân Phong truy vấn, nàng tiến vào chăn nắm lấy tay Kỷ An.

"Không nên làm ngươi lo lắng". Kỷ An nâng tay lên xoa mặt của Tiêu Ngân Phong, "Cằm cũng nhọn vậy, thiệt là gầy, để ta nói mẹ bồi bổ cho ngươi".

"Được rồi, ngươi ít quan tâm ta một chút, lo mà bồi bổ bản thân mình trước đi". Tiêu Ngân Phong liếc mắt xem thường Kỷ An một cái, Kỷ An muốn nói nhiều lời quanh co để trốn tránh trách nhiệm sao, mơ tưởng! Bây giờ còn chưa phải là lúc tính sổ, nàng ghi nợ cho Kỷ An, để sau này rồi tính. Nhớ tới mấy ngày nay bị Kỷ An làm cho lo lắng tới mức ngủ không được, ăn không vô nàng liền nổi giận trong lòng. Cho tới giờ đều là Tiêu Ngân Phong nàng gây sức ép cho người khác. Làm gì tới phiên nàng bị người khác gây sức ép chứ hả! Còn cái tin nhắn chia tay trong điện thoại kia đã được đưa vào trong phần lưu trữ, đây chính là bằng chứng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK