"Tiêu tổng quyết định là được rồi". Kỷ An nhẹ giọng nói.
Tiêu Ngân Phong nhìn Kỷ An một chút, trong lòng vô cùng không vui, "Ngươi có thể sau khi tan sở không gọi ta là Tiêu tổng nữa có được không? Cho dù không muốn gọi là Phong tỷ tỷ cũng có thể gọi trực tiếp tên của ta a".
"Ách, vậy thì gọi là gì?" Ngân Phong? Rất không được tự nhiên! Phong Phong? Giống gọi tiểu hài tử, mà rõ ràng Tiêu tổng so với nàng lớn tuổi hơn.
"Ngươi muốn gọi sao thì tùy, nhưng dù sao đi nữa cũng đừng gọi gì có liên quan tới mối quan hệ trong công ty là được". Mặt Tiêu Ngân Phong sa sầm nói, không thể nói rõ là lạnh lùng, nhưng cũng không tính là khách khí. Nàng chính là đang muốn xem thử Kỷ An có thể tìm một kiểu xưng hô khác như thế nào.
"Ách? Vậy để ta suy nghĩ". Kỷ An cứng nhắc nói. Nghĩ thầm rằng nữ vương này thật khó hầu hạ. Gọi Tiêu Ngân Phong? Nếu mà gọi cả họ cả tên ra thì không có lễ độ. Vậy thì kêu Ngân Phong? Ách, hai chữ này ở cùng một chỗ gọi ra cũng thật vặn vẹo a, Đại lão bản thích gọi tên gì nga! Thực khó! Ngân Ngân? Phong Phong? Thật là, các nàng cũng không tốt đẹp tới mức đó, cũng không phải là người đặc biệt thân mật, gọi như vậy thật không tốt. Ba chữ Tiêu Ngân Phong này từ đầu đến đuôi cũng chưa nghĩ ra được cách gọi, khó vậy thì có thể gọi Phong Ngân Tiêu không? Nghĩ đến đây Kỷ An đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe miệng, thiếu chút nữa là cười thành tiếng. Nhưng mà miệng kia vẫn mở ra, khóe miệng phía bên phải nhếch về phía trước, trông có chút xấu xa, cũng có chút ngây ngốc.
Tiêu Ngân Phong nhìn qua kính chiếu hậu của xe ô tô thấy Kỷ An như vậy, hơi hơi bĩu môi hỏi, "Ngươi đã nghĩ ra muốn gọi ta như thế nào rồi phải không?"
"A? Không". Kỷ An khôi phục sắc mặt lại như cũ, khuôn mặt căng ra thật nghiêm túc.
"Chẳng lẽ không có ngươi gọi ta là Tiêu tổng thì khó khăn đến mức như vậy sao?" Tiêu Ngân Phong hỏi. Ánh mắt của nàng tìm tòi ở hai bên đường xung quanh, "Nói đi, rốt cuộc muốn ăn cái gì? Tối hôm nay ngươi mời khách, cho nên ngươi làm chủ".
"Ăn lẩu đi, từ đây quẹo trái hướng lên trên có một nhà hàng lẩu rất lớn". Kỷ An nói.
Ăn lẩu? Tiêu Ngân Phong ngây người, "Vậy thì ăn lẩu". Khó có lúc Kỷ An muốn ăn, nàng liền liều mình bồi quân tử là được, ách, nên là liều mình bồi giai nhân mới đúng. "Ngươi tiếp tục nghĩ thử xem nên gọi ta là cái gì đi! Nghĩ xong rồi nói cho ta biết".
Kỷ An thật buồn bực nhìn Tiêu Ngân Phong, đại tỷ a, ta nghĩ không được làm sao bây giờ?
Tiêu Ngân Phong nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe miệng, liếc mắt ngắm Kỷ An hỏi, "Ngươi không cần nhìn ta ai oán như vậy, nhanh nói cho ta biết muốn gọi ta là cái gì đi?"
Ta có ai oán nhìn ngươi hay sao? Kỷ An khó chịu quá... Nhìn Tiêu Ngân Phong nàng phát hiện tâm tình Đại lão bản hôm nay dường như không tồi, bộ dáng nói chuyện có vẻ tốt lắm. Được rồi, nàng liền nổi lên một lần can đảm không sợ chết. Kỷ An đơn thuần nói, "Kỳ thật, ta cảm thấy được... Ách..." Quên đi, vẫn thực khó nói quá.
"Kỳ thật cái gì? Có cái gì cứ nói thẳng, ta hiện tại cũng không phải lão bản của ngươi, là người ăn chực cơm của ngươi, có cái gì mà ngươi phải sợ chứ?" Tiêu Ngân Phong không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt mà quăng cho Kỷ An một cái nhìn khinh bỉ xem thường, xem bộ dáng nhát gan của nàng kìa.
Kỷ An nhìn hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Tiêu Ngân Phong, một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, ta mới không nhát gan. Lời nói trong lòng liền thốt ra, "Ta cảm thấy ngươi giống băng sơn nữ vương". Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận. Nói ra làm gì a, đây không phải tự mình chuốc lấy thù oán sao? Nhưng mà nói đi cũng có nói lại, nữ vương đôi khi cũng vô cùng nhiệt tình, một chút cũng không có lạnh lùng a! Ví dụ như là thời điểm khiêu vũ chẳng hạn!
"Cái gì?" Tiêu Ngân Phong kinh động kêu một tiếng, quay đầu lại nhìn Kỷ An liếc mắt một cái, lại khó chịu quá... Nhìn đường.
Kỷ An ngồi ở đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng coi trong lòng, bộ dáng như người già ngồi thiền. "Kỳ thật... Ách, kỳ thật ngươi cũng không phải núi băng, thời điểm khiêu vũ thì vô cùng nhiệt tình..." Ách! Kỷ An hận không thể đánh cái miệng của mình, nàng lại đang nói cái gì vậy chứ!
"Nga?" Tiêu Ngân Phong nhướng mày, "Khi ta khiêu vũ thì vô cùng nhiệt tình?" Nàng nghĩ nghĩ, "Hay là ngươi ngày đó đối với việc ta khiêu vũ có ý nghĩ gì?"
"Không có, tuyệt đối không có". Kỷ An lập tức phủ nhận. Lời vừa nói ra khỏi miệng, liền cảm thấy thật giống như là giấu đầu lòi đuôi. Được rồi, nàng thừa nhận, "Ách, chính là thấy có chút quá nhiệt tình. Thật chói mắt".
Tiêu Ngân Phong lái xe chậm lại, chỉ ở phía trước hỏi, "Là nhà hàng lẩu này phải không?"
Kỷ An liếc mắt nhìn phía trước nhà hàng, "Là nơi này".
Tiêu Ngân Phong quẹo xe chạy vào bãi đỗ, sau đó xuống xe hỏi, "Cái gì mà gọi là nhiệt tình quá thật chói mắt?" Nàng đứng cách chiếc xe Ferrari hỏi Kỷ An.
Kỷ An cắn cắn môi, không biết phải trả lời như thế nào. Thật không thể nói nàng nhìn Đại lão bản như vậy khiêu vũ với người khác cảm thấy thật vô cùng chói mắt? Người ta là Đại lão bản thích làm gì thì làm cái đó, cho dù là múa cột, vũ thoát y nàng cũng không xen vào a! "Không có gì!".
Còn nói không có gì, cái gì cũng viết hết trên mặt rồi! Tiêu Ngân Phong hừ khẽ, bước qua phía bên đó tóm lấy tay của Kỷ An, "Ta cảnh báo ngươi sau khi tan tầm không được gọi ta là Tiêu tổng nữa". Nàng than nhẹ một tiếng, không muốn làm Kỷ An khó xử nữa, "Gọi là là Ngân hoặc là Phong đi, một chữ duy nhất".
Ách! "Phong!" Kỷ An nghĩ nghĩ, coi như là đồng ý với cách xưng hô này đi. "Vậy gọi Tiêu được không?"
"Được". Tiêu Ngân Phong khóa xe lại, lôi kéo Kỷ An đi vào nhà hàng. Hai người ngồi vào một gian phòng nhỏ, gọi một cái lẩu uyên ương, sau đó gọi thêm hai chai bia.
Tiêu Ngân Phong cơ bản không thể ăn cay, nhưng sau khi ăn lẩu cay một lúc liền thích ăn cay, một bên uống bia một bên ăn cay, sau đó lại kêu cay quá, rồi nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục, nhưng đối với bên nước lẩu không cay cũng không thèm liếc mắt một cái. Cuối cùng Tiêu nữ vương bị cay tới mức mũi hồng, tai muốn bốc khói, tổng cộng đã uống hết sáu chai bia.
Lẩu rất rẻ cho nên khi Kỷ An trả tiền cũng không đau lòng chút nào. Nhưng sau khi đỡ Tiêu Ngân Phong đang chếnh choáng say đi ra khỏi nhà hàng nàng liền thấy rối rắm. Tiêu nữ vương say như vậy còn có thể lái xe sao? Nếu gặp được chú cảnh sát nào kiểm tra xe, còn chưa nghĩ tới chuyện khác là lái chiếc xe thể thao chạy vận tốc 200 km/h lỡ đụng người khác thì làm sao, kết quả kia thật là không ổn chút nào. Kỷ An chỉ có thể đưa Tiêu Ngân Phong trở về, không có cách nào, nàng chỉ biết lái xe tự động dành cho nữ thôi, đối với loại xe thể thao Ferrari này nàng không có đủ tự tin để lái.
Tiêu Ngân Phong vừa định chui vào vị trí lái xe thì Kỷ An ngăn lại, "Tiêu tổng, uống rượu say không thể lái xe". Tiêu Ngân Phong cười cười nhìn về phía Kỷ An, "Mới sáu chai bia thì không có viêc gì. Uống thêm sáu chai nữa ta cũng có thể lái xe, tốc độ chạy tới 200 cũng không có việc gì".
Kỷ An vừa nghe xong liền toát mồ hôi lạnh, ngươi nếu uống sáu chai bia, tốc độ chạy xe tới 300 ta cũng không ngăn được ngươi, nhưng mà nếu đụng xe, ta phải trả giá bằng cái mạng nhỏ này, đến lúc đó cũng không biết mẹ ta sẽ khóc thành cái dạng gì nữa. "Không được, ta đi taxi".
"Taxi?" Tiêu Ngân Phong cười cười, "Ta không đi cái đó, rất khó chịu". Dứt lời liền chui vào trong xe, ngồi xong thì mang dây an toàn vào.
Kỷ An làm sao dám để cho Tiêu Ngân Phong lái xe, một lòng thầm nghĩ phải ngăn cho được Tiêu Ngân Phong uống rượu lái xe, "Chúng ta không đi taxi, ngồi một thứ không khó chịu, so với taxi rộng hơn nhiều, so với xe Ferrari này còn tốt hơn".
Tiêu Ngân Phong vừa nghe, rất có hứng thú nên ló đầu ra khỏi cửa kính chắn gió của xe, "Đi cái gì?"
"Ngươi đi theo ta là đến được". Kỷ An cố ý thừa nước đục thả câu.
Tiêu Ngân Phong nghiêng đầu suy nghĩ, "Được rồi, tin tưởng ngươi". Xuống xe, khóa cửa xe lại, sau đó kéo tay Kỷ An đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Kỷ An quay đầu nhìn cánh tay bị Tiêu Ngân Phong kéo đi, ách, tuy nói bị Tiêu tổng kéo đi rất nhiều nhưng nàng vẫn không thể nào quen được. Mỗi lần tiếp xúc với thân mình mềm mềm thơm thơm của Tiêu tổng, đầu óc của nàng có vẻ lờ mờ rối rắm.
Khóe miệng Tiêu Ngân Phong mỉm cười, đi theo sau Kỷ An. Nàng cũng đặc biệt tò mò Kỷ An có thể dẫn nàng đi bằng xe gì? Tàu điện ngầm? Còn chưa có mở đường đến bên kia mà! Hơn nữa, rất khó khăn mới có dịp Kỷ An chủ động dẫn nàng đi như vậy, ân, dấu hiệu tốt. Tiêu Ngân Phong liền theo Kỷ An đi một đoạn, đi vào một chỗ có rất nhiều người. Đi theo, Kỷ An liền che chở nàng chen chúc trong đám người rất đông, nhân viên văn phòng hay công nhân đều có, xen lẫn với nhau, mùi mồ hôi rất nặng. Đây là địa phương nào? Tiêu Ngân Phong còn không thể nhìn rõ ràng thì đã bị Kỷ An kéo chen về phía trước, Tiêu Ngân Phong nhất thời choáng váng, ngồi xe buýt? Ông trời ơi, Kỷ An cư nhiên mang nàng chen lên xe buýt!
Kỷ An che chở phía sau Tiêu Ngân Phong, tận lực giúp nàng ngăn cách với những người xung quanh.
Tiêu Ngân Phong chỉ cảm thấy mình giống như co rút lại, nàng kêu lên, "Kỷ An, An An, ta... Chúng ta không ngồi xe buýt". Trời ạ, trên xe này quá nhiều người, đứng sát vào nhau mà người vẫn còn chen lên xe.
"Nắm chắc tay vịn, xe sắp chạy rồi. Ách, Tiêu tổng, thật xin lỗi, không có chỗ ngồi". Kỷ An nghiêm túc nói, "Ách, bây giờ mới tám giờ tối, giờ cao điểm tan tầm chưa qua cho nên người còn rất nhiều. Chấp nhận một chút, nhưng tuyệt đối an toàn hơn so với say rượu lái xe".
"Ngươi a". Tiêu Ngân Phong dở khóc dở cười, "Ta lớn như vậy còn chưa bao giờ ngồi xe buýt đâu". Nhiều người như vậy nhét vào một chỗ thật là khủng bố!
Kỷ An hé miệng thở dài một tiếng, tiểu hài tử nhà giàu đúng là không giống với dân thường a. "Ngươi hãy coi đây là một trải nghiệm của cuộc sống thôi".
Xe đóng cửa, máy xe gầm lên một cái, một mình Tiêu Ngân Phong đứng không yên liền ngã nhào về hướng bên cạnh, nàng nhanh chóng bắt lấy một tay của Kỷ An, Kỷ An thấy Tiêu Ngân Phong như vậy cũng nhanh tay ôm lấy nàng, "Cẩn thận". Ách, Đại lão bản như vậy liền bị nàng ôm vào trong lòng. Kỷ An tựa lưng vào lưng ghế dựa, ổn định thân hình, sau đó đỏ mặt, thật xấu hổ nhìn Tiêu Ngân Phong.
Tiêu Ngân Phong tựa vào trong lồng ngực của Kỷ An, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng nói, "Ngươi phải giúp ta, ta đứng không được, té ngã ngươi phải chịu trách nhiệm".
"Ân". Mặt Kỷ An càng đỏ hơn, nàng cảm thấy bản thân mình rất xấu xa, cố ý dẫn Đại lão bản đi xe buýt. Sau đó, nàng cảm thấy Đại lão bản dựa vào càng gần, thân hình mềm mại thơm ngát tựa hẳn vào trong lòng của nàng. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người bên cạnh đều dùng ánh mắt khác thường để nhìn các nàng, khiến cho Kỷ An thấy thật xấu hổ, "Ách, Tiêu tổng". Nàng gọi.
"Ân", Tiêu Ngân Phong trả lời, đứng thẳng người lại, nhưng sau đó xe lại xóc lên một cái khiến cho nàng ngã về hướng Kỷ An, sau đó lại bị Kỷ An đón được kéo vào trong lòng. Nàng ổn định thân mình, nhanh chóng nắm lấy áo của Kỷ An để đứng vững rồi hỏi, "Kỷ An, ngươi không phải cố ý dẫn ta đi xe buýt đó chứ?"
Lại bị bắt hiện nguyên hình, mặt Kỷ An càng đỏ hơn, chột dạ quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn Tiêu Ngân Phong.
"Ha ha". Tiêu Ngân Phong cười khẽ một tiếng, "Nhìn không ra ngươi còn có thể làm mấy chuyện xấu a".
Kỷ An càng thêm ngượng ngùng, cái đầu cúi xuống càng thấp. Nàng còn âm thầm nói, người ta còn không sợ ngươi say rượu lái xe tốc độ tới 200 gặp chuyện không may hay sao. Qua hơn mười phút, xe dừng lại một trạm, một nam một nữ ở vị trí bên cạnh đứng dậy, Kỷ An liền nhanh chóng chiếm chỗ ngồi, ra dấu cho Tiêu Ngân Phong ngồi xuống.
Tiêu Ngân Phong lấy tay sờ xuống ghế ngồi một cái rồi nói, "Cô ta vừa mới ngồi xong, còn nóng quá".
"Ngươi..." Kỷ An trừng mắt nhìn Tiêu Ngân Phong, phải biết là được ngồi đã tốt lắm rồi, ngươi còn kén chọn.
Tiêu Ngân Phong sẽ không ngồi, lúc này bên cạnh có một nam nhân đứng sát Tiêu Ngân Phong liền chen tới trước đặt mông ngồi xuống. Tiêu Ngân Phong nhíu mày, đem thân mình tiến vào trong lòng Kỷ An ngồi xuống, nàng không thích người xa lạ ở sát bên người, huống chi nam nhân kia lại còn sỗ sàng chiếm chỗ của nàng.
Kỷ An nhìn sắc mặt của Tiêu Ngân Phong lạnh lùng xuống, biết Đại lão bản mất hứng. Nàng nói, "Tiêu tổng, nếu không chúng ta xuống xe đi". Để Tiêu tổng như vậy ngồi xe buýt thì cũng thật ủy khuất nàng.