Tiêu Ngân Phong im lặng không nói gì mà chỉ nhìn Kỷ An thật lâu, cầm bản nháp của Kỷ An xếp lại để bên cạnh laptop, sau đó xóa hết tất cả số liệu hạch toán bên trong máy tính của nàng xóa hết, sau đó ngồi dựa vào trên ghế, nghiêng qua nghiêng lại nhìn Kỷ An chằm chằm nửa ngày.
Kỷ An có chút không hiểu về phản ứng của Tiêu Ngân Phong, rốt cuộc là đồng ý hay là phản đối a? Bảng kế hoạch marketing này rốt cuộc có được hay không, nàng có thể tiến vào tổ marketing để làm việc hay không, nữ vương bệ hạ trái lại vẫn không thêm nói một lời nào a.
"Ngươi vừa rồi nói không muốn bị quăng thẳng vào trong thùng rác là như thế nào a?" Tiêu Ngân Phong lại hỏi, nàng đưa tay cầm lấy cây bút, nhìn Kỷ An chằm chằm, ánh mắt ôn nhu hơn rất nhiều lại còn mang theo vẻ kiều mỵ.
"Ách, cũng không biết sao lại đắc tội quản lý nữa, hắn không muốn gặp ta". Kỷ An cáo trạng, hừ, nàng làm ra vẻ đáng thương nằm sấp trên bàn, "Ngân Phong, ta thật rất đáng thương". Ngụ ý chính là nàng bị khi dễ. Đối với người nằm bên gối của mình nàng vẫn nhịn không được mà nói hết những oán giận ra bên ngoài, thuận tiện cáo trạng luôn thể.
"Ngưng!" Tiêu Ngân Phong khẽ hô một tiếng, tay nàng chỉ nhẹ nhàng đánh lên mặt bàn, cười như không cười mà nhìn Kỷ An. "Hắn khi dễ ngươi như thế nào?" Trương Đào nhằm vào Kỷ An là do nàng bày mưu tính kế, ngày đầu tiên đưa Kỷ An tới phòng Kinh Doanh thì Tiêu Ngân Phong liền nói Trương Đào tiếp đón, bảo hắn chèn ép Kỷ An, không để cho Kỷ An lười nhác và không xem ai ra gì.
Kỷ An ngắm nhìn Tiêu Ngân Phong, phát hiện trong mắt nàng tràn ngập ý cười mới bừng tỉnh hiểu ra, "Nga, ta biết rồi!". Nàng đứng lên chỉ vào Tiêu Ngân Phong kích động la to, "Ngươi ngươi ngươi..." Nàng sớm phải nghĩ ra mới phải! Bản thân mình cùng quản lý phòng Kinh Doanh không thù không oán, cho dù trước đây hình tượng của nàng bị mấy tin đồn trong văn phòng ảnh hưởng tới, nhưng sau khi chuyển tới phòng Kinh Doanh lâu như vậy thì những ảnh hưởng xấu đó cũng sớm đã không còn, nhưng mà quản lý vẫn bất chấp đạo lý mà nhắm vào nàng! Sau đó lại nhìn nữ vương bệ hạ nhà nàng, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, La Thánh Minh mới vô tình nói bậy vài câu về nàng đã bị chỉnh tới mức gà bay chó sủa, trước đây mình nhiều lần va chạm với nàng như vậy thì dĩ nhiên nàng phải 'hồi báo' lại mình rồi?
"Ta thế nào?" Tiêu Ngân Phong nhíu mày, đúng lý hợp tình. Tiểu quỷ hẹp hòi này dám lấy tay chỉ chỉ nàng, đúng là chán sống rồi!
Kỷ An lập tức hiểu ra nàng không có chứng cớ.
Tiêu Ngân Phong nở nụ cười, tâm tình vui vẻ tới mức không thể nhịn cười được.
"Hừ!" Kỷ An thở phì phì ngồi lại, rất muốn dùng lỗ mũi nói chuyện với Tiêu Ngân Phong nhưng lại luyến tiếc, còn thấy như vậy không lễ phép, ngẫm lại thì thấy cũng vậy. Nàng liếc mắt một cái nhìn bản kế hoạch marketing ở trên bàn rốt cuộc nhịn không được, "Nữ vương bệ hạ của ta, bản kế hoạch này của ta có được hay không, dù sao ngươi cũng phải nói một lời thật lòng chứ a?"
"Cứ để nó ở đây đi". Tiêu Ngân Phong thu lại ý cười trên mặt nói, " Buổi chiều hai giờ ba mươi, buổi thảo luận về kế hoạch marketing của sản phẩm C81 ngươi cũng tham gia."
"Vâng, cám ơn nữ vương bệ hạ!". Kỷ An vui tới mức đưa tay lên làm ký hiệu V chiến thắng, đắc ý không chịu nổi, rốt cuộc cũng đã thành công.
Tiêu Ngân Phong đột nhiên nghiêm mặt thận trọng cảnh báo, "Còn nữa, về sau không cho phép ở dưới đó chỉnh sửa lộn xộn lung tung mấy số liệu đó nữa!"
"Ách..." Kỷ An sợ run một chút, bị một gáo nước lạnh đổ từ trên đầu xuống làm cho hưng phấn gì kia cũng chẳng còn, "Biết rồi".
"Bất quá nếu chuẩn bị cho thật tốt thì ta sẽ cố gắng mắt nhắm mắt mở, sẽ không tính đó là lợi dụng mối quan hệ riêng tư". Tiêu Ngân Phong lại thêm một câu.
"Gì? Nga!" Kỷ An nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tập tức oán giận, tỷ tỷ a, ngươi là đang trêu đùa ta đúng không? Bộ trêu đùa ta vui lắm hay sao?
Tiêu Ngân Phong nghĩ nghĩ gì đó rồi cúi người xuống mở ngăn kéo ra tìm kiếm.
Kỷ An vừa nhìn vừa suy nghĩ, trong lòng có chút vui vẻ, nữ vương có mua quà về tặng cho nàng sao? Thật tốt! Là gì thế nhỉ? Ân, nàng hình như chưa bao giờ tặng quà cho nữ vương. Hay là chút nữa đi ra ngoài tìm mua một cái gì đó tặng cho nàng nhỉ?
Tiêu Ngân Phong đứng thẳng dậy, rốt cuộc tìm được cái mà nàng muốn đưa tới trước mặt Kỷ An, "Lấy nó ra đi".
"Gì?" Kỷ An vừa nhìn thấy sắc mặt liền xụ xuống, không phải là quà sao? Vừa cầm lấy liền rút ra xem, gì! Bài test IQ! Nàng buồn bực nhìn Tiêu Ngân Phong, ngươi coi ta là con nít mấy tuổi a?
"Nhìn cái gì? Mau làm đi". Tiêu Ngân Phong nói xong không thèm để ý tới Kỷ An nữa, liền cầm lấy cái ly thật đẹp của mình đi lấy nước.
Kỷ An nhìn đi nhìn lại bài test IQ mếu máo, lấm la lấm lét nhìn đông nhìn tây trên bàn làm việc của Tiêu Ngân Phong, cuối cùng chọn lấy một cây bút máy ống đồng trong ống đựng bút mà nhìn sơ qua có vẻ rất quý giá, mở nắp bút ra, kéo tay áo lên định bụng là phải làm cho xong thật nhanh, sau đó liền nhét vào trong quần áo của Tiêu Ngân Phong. Kết quả vừa đặt bút xuống tờ giấy, quẹt qua quẹt lại hoài cũng không thấy được một chữ, nàng mở ruột bút ra thì thấy bên trong khô quắt một giọt mực cũng không có. Cây bút đẹp như vậy lại chỉ để trang trí! Kỷ An khinh thường Tiêu Ngân Phong một phen, đem cây bút máy thả lại trong ống, lấy từ trong túi đựng công văn của mình một cây bút ra bắt đầu trả lời câu hỏi.
Bài test không khó, đều là mấy câu hỏi trước đây đã từng làm khi muốn kiểm tra lúc có hứng thú, so với cái đề này thì mấy cái nàng đã làm còn khó hơn, làm xong liền trả lại cho Tiêu Ngân Phong, "Tỷ tỷ ơi, mấy bài test dành cho thiếu nhi này đừng có đưa cho ta làm nữa". Mấy trường học đáng ghét gần đây giáo dục cứ giống như là nhồi cho vịt ăn (có lẽ ý bạn muốn nói là nhồi sọ =))) , không có việc gì để làm liền lấy mấy cái bài test IQ này sửa lại vài chỗ để gây sức ép cho người khác, lại còn đặt mỹ danh cho nó là: mở mang kiến thức! Trước đây khi làm mấy cái bài này có lúc nàng cảm thấy muốn nôn mửa. Đại lão bản cũng thật là lạc hậu, đi kiếm mấy cái bài test lạc hậu như thế này để trêu đùa người khác.
Tiêu Ngân Phong cầm bài test mà Kỷ An đã làm xong nhanh chóng liếc mắt nhìn qua một lần, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt của Kỷ An như vậy nàng cũng có chút buồn bực. Nàng sao lại có thể quên mất người này trước đây thành tích học tập mọi thứ đều đứng nhất, đoán chừng mấy bài test thế này đã làm qua không ít. Bất quá cũng có thể thấy được về phương diện Toán học thì Kỷ An là người rất có thiên phú.
"Được rồi, không phải chỉ trêu đùa ngươi một chút thôi sao?" Tiêu Ngân Phong để bài test lên trên bàn, cười tủm tỉm nhìn Kỷ An, "Gần đây có ngoan hay không?"
"Rất ngoan!" Kỷ An gật đầu, lúc nào cũng vội vội vàng vàng làm bảng kế hoạch marketing này, không có thời gian làm mấy chuyện xấu khác.
"Cặp mắt thâm quầng này ở đâu ra thế?" Hai mắt Tiêu Ngân Phong nheo lại, ánh mắt thâm quầng như là quốc bảo, so với gấu trúc cũng chẳng khác gì mấy.
Kỷ An lập tức đứng thẳng, chung quy thì cũng không thể nào nói mình liên tục hai ngày không ngủ để làm cho xong cái bảng kế hoạch này đúng không? Nói ra thế nào cũng bị nữ vương hung hăng giáo huấn cho xem. "Hắc hắc hắc hắc". Nàng ngây ngốc cười vài tiếng mà không dám đáp lại.
"Trở về sẽ trừng trị ngươi". Ánh mắt Tiêu Ngân Phong liếc nhìn Kỷ An một chút, lấy một cái gói to từ bên cạnh bàn lên, từ bên trong lấy ra một cái hộp. "Cà phê uống nhiều không tốt cho cơ thể, về sau đổi thành uống trà đi".
Kỷ An vươn hai tay ra run rẩy nhận lấy hộp trà, không biết là nên cười hay nên khóc, lễ vật à, cuối cùng ngươi cũng chịu ra đây, trà à, ta không uống.
"Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi". Tiêu Ngân Phong nói, nhìn vẻ mặt mệt mỏi kia của Kỷ An thì nàng cực kì đau lòng, "Trốn làm về ngủ một tí đi, ta sẽ giả vờ như là không biết".
"A?" Kỷ An há miệng thật lớn, nhìn nhìn Tiêu Ngân Phong, nàng không có nghe lầm đúng không, Đại lão bản kêu nàng trốn làm. Hắc hắc, nàng lập tức vui vẻ đứng lên, đây là Ngân Phong nhà nàng đau lòng nàng. "Được". Nàng thật đúng là rất buồn ngủ, nhưng mà không tính sẽ trốn làm, có chết cũng phải chống đỡ cho tới khi tan tầm rồi mới về nhà ngủ, sợ đang ngủ lại phải bò dậy đi làm.
"Ngươi thật đúng là sẽ chuồn về sao?" Tiêu Ngân Phong hỏi. Người này không phải sẽ khách khí như thế chứ? Tốt xấu gì cũng phải nói lại hai ba câu từ chối, làm bộ một chút a.
"Đại lão bản để cho ta trốn làm, ta đương nhiên trốn rồi". Kỷ An trả lời rất hợp tình hợp lý.
"Cút, Đại lão bản không có nói với ngươi là cho ngươi trốn làm, là bạn gái của ngươi nói". Tiêu Ngân Phong bày ra vẻ mặt xua đuổi.
"Biết rồi, nữ vương bệ hạ". Kỷ An cười 'hì hì', nhanh chóng bỏ hộp trà vào trong túi, sau đó ôm lấy máy tính của nàng rời khỏi văn phòng của Đại lão bản. Ân, trà của nữ vương tặng, dù cho khó uống nàng cũng phải uống, cho dù là độc nữa nàng cũng uống.
Tiêu Ngân Phong lắc lắc đầu cười mắng một câu, "Càng ngày càng không có phép tắc gì hết". Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, Kỷ An càng ngày càng hoạt bát trước mặt của nàng, cũng càng ngày càng thân mật, không giống như cái kiểu xa lạ từ bên trong trước đây. Ân, xem như là càng ở chung thì càng hòa hợp đi.
Buổi chiều là buổi thảo luận của kế hoạch marketing, Tiêu Ngân Phong lúc nêu tên những người tham gia thì cũng rất tận tình gọi tên Kỷ An thêm vào, hơn nữa còn gặp quản lý phòng Kinh Doanh là Trương Đào dặn dò thêm. Đè ép Kỷ An lâu như vậy, mà hiện tại Kỷ An cũng đã có cảm xúc mạnh mẽ trong việc phát triển công việc, về công hay về tư gì thì cũng nên nhắc tới Kỷ An, không nên để cho nàng tiếp tục bị mai một như vậy, nếu không thì rất đáng tiếc.
Bảng kế hoạch của Kỷ An được Tiêu Ngân Phong nắm chắc bắt đầu đưa vào thảo luận song song với bảng kế hoạch marketing của tổ đặc biệt đã chuẩn bị trước, sau đó bổ sung qua lại cho nhau, cuối cùng sắp xếp thành một bảng kế hoạch thật hoàn chỉnh. Kỷ An ngồi ở phía sau cùng, một bên cùng mọi người họp thảo luận, một bên ngáp tới chảy nước mắt, làm cho Tiêu Ngân Phong đau lòng không chịu được. Lúc buổi thảo luận chấm dứt thì Tiêu Ngân Phong chính thức tuyên bố đưa Kỷ An vào trong tổ marketing đặc biệt, hơn nữa còn khen ngợi nàng một phen. Tổ đặc biệt này do chính tay Tiêu Ngân Phong đứng đầu, để Kỷ An ở sát bên mình thì cũng tiện cho việc bồi dưỡng sau này.
Buổi họp chấm dứt, khi vừa rời khỏi phòng họp thì Tiêu Ngân Phong nói, "Kỷ An, đến văn phòng giúp ta xử lý một chút chuyện".
"Nga". Kỷ An gục đầu, mơ mơ màng màng theo sát Tiêu Ngân Phong. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã thật tốt đẹp, nàng có thể thở ra một hơi thật nhẹ nhàng, sau đó cũng không chống đỡ được cơn buồn ngủ nữa, nàng buồn ngủ tới mức mắt cũng mở không lên.
Sau khi Kỷ An đi vào văn phòng thì Tiêu Ngân Phong liền dẫn nàng đi vào phòng ngủ, "Ngủ một chút đi, ta còn có một buổi họp cần phải dự, hết giờ làm ta sẽ gọi ngươi".
"A? Vậy có được không?" Kỷ An ngẩng đầu.
Tiêu Ngân Phong trừng mắt liếc Kỷ An một cái. Kỷ An không dám tiếp tục cậy mạnh nữa, cởi áo khoác ra nằm lên trên giường của Tiêu Ngân Phong. Tiêu Ngân Phong lấy chăn đắp lại cho nàng.
Buổi họp thứ hai mà Tiêu Ngân Phong tham gia đó chính là buổi triệu tập các ngành quản lý tham gia họp để chỉnh đốn sửa đổi. Hôm nay Kỷ An có thể thông qua các ngành để lấy các bảng số liệu mà tính toán, nói không chừng biết đâu ngày mai sẽ có một nhân tài thứ 2 như Kỷ An trà trộn vào cũng dùng biện pháp tương tự để lấy số liệu này đưa vào trong tay của đối thủ cạnh tranh. Trời đất bao la, người tài giỏi ngày càng nhiều, nàng không thể không phòng. Đương nhiên buổi họp lần này nàng cũng chưa nói ra nguyên nhân thật sự, có lẽ xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ, nàng không muốn làm cho Kỷ An cùng với các bộ phận khác có vướng mắc.
Sau khi mọi chuyện được sắp xếp xong Tiêu Ngân Phong quay lại phòng làm việc, đến phòng nghỉ trông chừng Kỷ An. Kỷ An ngủ rất say, cũng không biết rốt cuộc đã bao lâu rồi không được nghỉ ngơi. Tiêu Ngân Phong muốn cho Kỷ An ngủ nhiều thêm một chút, ở văn phòng ngồi tới bảy giờ rưỡi mới gọi Kỷ An dậy, mang theo Kỷ An còn mệt mỏi rã rời về nhà.
Đến tối muộn hơn 11 giờ thì Lý Vân Cẩm gọi điện thoại cho Kỷ An, Tiêu Ngân Phong vừa thấy số điện thoại cũng không dám nghe giúp nên đem điện thoại đưa cho Kỷ An.
"Alo, mẹ ơi, ta buồn ngủ, hôm nào nói nữa, ngủ ngon". Nói xong Kỷ An liền cúp máy, tiếp tục lăn ra ngủ.
Ba mươi giây sau điện thoại của Kỷ An lại reo, "An An, ngươi đang ở đâu?"
"Mẹ, có phiền hay không a, ta đương nhiên là ở nhà ngủ". Kỷ An nói xong liền cúp máy. Lý đại nhân cũng thiệt quá mức, biết nàng ngủ còn quấy rối. Nàng buồn ngủ muốn chết.
Nhưng điện thoại lại reo lên, vẫn là điện thoại của Lý Vân Cẩm, "Hiện tại ta đang ở trong nhà, ngươi rốt cuộc đang ở đâu?"
A? Nàng không phải đang ở nhà mình sao? Kỷ An mơ màng ngồi dậy nhìn, nhìn thấy Tiêu Ngân Phong đứng ở bên cạnh, lại nhìn thấy cách bài trí trong phòng thì mới bừng tỉnh 'nga' một tiếng, "Ta ngủ ở nhà Ngân Phong". Sau đó 'cạch' một tiếng cúp điện thoại, nhét vào trong gối che lại thật kín.
Tiêu Ngân Phong vừa nghe xong liền muốn ngất xỉu, Kỷ An này đang ngủ ở đây, để cho Lý Vân Cẩm biết không biết là có nghĩ gì khó khăn không nữa. Quả nhiên điện thoại của Kỷ An lại reo lên, Kỷ An nói một câu 'phiền' liền đem điện thoại đá xuống đuôi giường, sau đó kéo chăn che hết đầu tiếp tục lăn ra ngủ. Tiêu Ngân Phong thở dài, cam chịu số phận nhặt điện thoại của Kỷ An lên, nhấn nút nghe. Có muốn trốn cũng không xong!