Tin tức này rất quan trọng, Ray lập tức báo lại cho Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc nói riêng với Hạ Bồi:
-Cháu chắc chắn bên trong có tâm ngữ giả sao? Cháu nghe được tin gì?
-Á! Không nghe được cái gì, tin của đối phương biến mất ngay lập tức, chỉ cảm nhận được người đó rất sợ hãi, là người mới, trước đó cháu không tìm được suy nghĩ của người này. Đột nhiên xuất hiện, có phải vì hắn ta cảm nhận được bên chúng ta tấn công quyết liệt nên nhất thời sợ hãi, không phòng ngự tốt.
-Vậu cháu có giờ còn cảm nhận được đối phương không?
-Không có nhưng cháu sẽ tiếp tục tìm, xin yên tâm, Boss, cháu nhất định sẽ bắt được hắn ta. Nhưng chúng ta vẫn tiếp tục tấn công sao?
-Cháu vất vả rồi, làm không tồi!
Nghiêm Lạc không trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ thản nhiên cổ vũ một câu. Đây là lần thứ hai Nghiêm Lạc khen Hạ Bồi làm tốt. Nhiệm vụ hôm nay còn chưa có học sinh nào được Nghiêm Lạc khen nhưng cậu lại được khen đến hai lần khiến Hạ Bồi có chút vui sướng
Nghiêm Lạc cắt đứt liên lạc với Hạ Bồi, nói riêng với Ray:
-Tin này khá mơ hồ, không thể xác nhận tin tức, không cần thông báo với tổ hành động, cứ như thế mà tiến hành, coi như không có chuyện đó Ray theo Nghiêm Lạc nhiều năm, đương nhiên hiểu được sao lại thế, có lẽ người này liên quan đến tình báo kia. Anh lập tức động thủ, xóa bỏ đoạn ghi âm hội thoại khi nãy, nói với Nghiêm Lạc:
-Ok, tôi sẽ xử lý ở cấp độ cơ mật cao nhất
Giờ chỉ còn hai phút, mọi người đều rất căng thẳng. A Mặc lẻn vào trước, đi vào từ phía sau trường, đến khu phòng dạy học. Mẫn Lệ cùng với mấy học sinh siêu năng lực cũng đi vào trường. Bọn trẻ có thể khiến bọn khủng bố không phòng vệ nên đi vào trước. Nhưng giờ thời gian rất gấp, không có thời gian để tìm chỗ ẩn tốt. Mấy đứa bé sớm đã tư duy về tình huống sắp xảy ra, lúc này tiến vào rồi thì nhanh chóng trốn vào trong các góc. A Mặc giúp bọn trẻ tránh khỏi camera. Chỉ thiếu vài giây, Hạ Bồi đã thông báo, có kẻ theo dõi camera thấy có vấn đề nên đang sai người đi xem.
A Mặc thầm mắng, nhanh chóng ẩn thân, may mà thể tích bọn trẻ nhỏ nên đều có thể ẩn nấp tốt. Nhìn người đi qua một vòng rồi thông báo lại không có gì khác thường
Chỉ còn khoảng 1 phút, Nghiêm Lạc, A Mặc, Thôi cục trưởng, Happy chờ toàn bộ ẩn thân vào vị trí, bắt sống bọn yêu thú cùng với đảm bảo mọi người không bị tổn thương là trách nhiệm của công ty Nhã Mã, còn bọn khủng bố còn lại giao cho cảnh sát và đội chống khủng bố.
12h30’, có mấy kênh đưa tin về khủng bố đều phát tin mới: Buổi sáng ở thành phố xảy ra vụ bắt cóc, đã có bước đột phá. Người chủ mưu phía sau vừa bị bắt 10 phút trước từ phòng thí nghiệm… Trên hình ảnh là một bóng người chạy loáng qua, phóng viên và cảnh sát đuổi theo như điên. Một bóng người mặc áo trắng dài bị ngã xuống đất, tra tay vào còng…
Tin tức này hiển nhiên là đâm trúng vào thần kinh của nhóm đạo tặc, Hạ Bồi vội vã nói:
-Bọn họ rất hoảng sợ, có mấy kẻ đang truyền tin cho nhau, không dám tin đây là thật sự...
Tin phát nhanh chỉ trong 30 giây, ngay lúc đám khủng bố đang truyền tin thì có mấy chiếc trực thăng đột nhiên xuất hiện trên trường học. Cảnh sát chống khủng bố như thiên binh thiên tướng theo dây thừng từ trực thăng trèo xuống. Bọn họ dừng lại ở mái nhà, sân thể dục, nhanh chóng tỏa đi các nơi
Cổng trường đột nhiên có tiếng nổ lớn, một chiếc xe tải quân đội phá tan trường học, xông vào trường dưới làn đạn điên cuồng của đám khủng bố. Chỉ 28 giây đã đánh giục 4 kẻ khủng bố canh cổng
Trong kí túc xá, Sơn Ưng hiển nhiên bị cục diện hỗn loạn này kích thích, hắn cầm bộ đàm định nói gì thì một luồng kình phòng đánh tới, bộ đàm văng xa. Mấy kẻ bên cạnh cầm súng định bắn về phía sau lưng Sơn Ưng, tuy rằng phía sau không người nhưng bọn họ không buông cò súng, lại có một cỗ lực mạnh ùa tới, đạn rơi xuống mặt đất.
Sơn Ưng hét lớn một tiếng, vội xoay người lại mà điên cuồng bắn phá, nhưng phía sau hắn không có người. Hắn sửng sốt, hai mắt híp lại, bỗng nhiên như mất phương hướng mà định nhảy ra ngoài cửa sổ. Nhưng trước mặt hiện lên một cô gái xinh đẹp, dùng tốc độ nhanh như chớp mà đá vào hắn. Sơn Ưng bị đá tung lên trần nhà. Cô gái kia vung 1 ngón tay, miệng lẩm bẩm khiến hắn bị dính lên trần nhà không thể động đậy, cảm giác quanh người có một chiếc dây thừng vô hình trói chặt.
-Mày có quan hệ gì với Ưng tộc?
A La nhìn hắn khi nãy có mấy động tác như giương cánh sắp bay cảm giác rất giống ưng tộc, thậm chí còn như từng được Ưng tộc huấn luyện.
-Mày không phải người? Sơn Ưng sợ tới run lên
-Tao cao cấp hơn mày nhiều, súc sinh! -Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết thế này, thả tôi ra!!!
Sơn Ưng biết không thể chạy trốn, đột nhiên lên cơn gào thét
Ray ở phòng theo dõi nhìn A La bắt người rồi Sơn Ưng đột nhiên phát điên thì khó hiểu. Mặt nạ che mặt của Sơn Ưng bị rơi xuống, Vu Nhạc Ngôn nhìn thấy thì nói:
-Hắn ta đúng là Ưng tộc và người hợp thành, có đúng không?
Đương nhiên không có người để ý đến hắn, ai cũng chưa thấy qua nên ai cũng không biết.
Tuy rằng Sơn Ưng chưa kịp ra lệnh nhưng không ngoài dự liệu của Nghiêm Lạc, quả nhiên những người khác cũng có quyền chỉ huy. Chiến sự vừa nổi lên, tất cả đám khủng bố như phát điên nhưng có 8 người đều có quyền giết sạch những kẻ hoảng loạn đó. Trong hội trường, Thần tộc Dung Hiên vừa nghe hiệu lệnh tấn công thì đột nhiên xông lên, mở ra kết giới bao bọc lấy các con tin. Cậu hét lớn:
-Tất cả đều nằm sấp xuống, không được cử động, mau che đầu!
Cậu vừa hô to câu này mấy lần vừa đánh về phía hai kẻ khủng bố gần đó nhất.
Đám con tin đều có phản ứng, bọn họ đều ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất, bên ngoài có tiếng súng, tiếng quát tháo, tiếng oanh tạc, mọi người cuối cùng cũng hiểu ra
Hai kẻ kia trở tay không kịp, lực chú ý của bọn chúng đều tập trung về phía cảnh sát chống khủng bố sao có thể ngờ được trong đám học sinh đột nhiên lại có thể loại này. Chỉ trong nháy mắt, vũ khí trên tay đã bị đoạt lấy, sau đó đầu bị đập mạnh mà ngã xuống. Dung Hiên cầm vũ khí bắn về bọn khủng bố khác, bọn họ hoảng sợ vội tìm chỗ ẩn nấp
Hổ Tử hai mắt đỏ bừng, vừa gào thét đòi giết sạch bọn họ vừa nổ súng về phía con tin. Nhưng viên đạn bắn vào kết giới vô hình rồi lại bị bắn ngược lại. Hổ Tử sửng sốt:
-Kết giới?
Hắn ta trừng mắt, buông súng nhào về phía Dung Hiên:
-Con mẹ nó, mày là Thần tộc?
Động tác của hắn nhanh nhẹn, tứ chi giương ra như Hổ báo
Nhưng hắn còn chưa nhảy đến đã bị một người xuất hiện trên không trung đá trúng, bay người ra xa, ngã xuống bục giảng. Dung Hiên gọi lớn:
-Hiệu trưởng
A Mặc cũng không quay đầu lại:
-Thầy đối phó hắn, em bảo vệ những người này nhé
Hổ Tử biết mình không thể thắng, vừa rồi chỉ là đứa nhỏ trong thần tộc nhưng người trước mặt này lại không đơn giản như vậy. Hắn ta hét lên đầy quái dị:
-Vậy chúng ta cùng chết là được
Hắn ta ấn một nút gì đó ở trong túi, bom trong hội trường bắt đầu tí tách cháy. A Mặc phi thân qua nhanh như chớp, một tay tóm lấy Hổ Tử, vỗ lên trán hắn ta rồi quay về, động tác chỉ trong nháy mắt. Khi anh vươn tay, một kết giới dựng lên, bom nổ ầm vang, mọi người đều hoảng sợ, phòng ốc bị sập, bên cạnh tiếng tường đổ vang. Nhưng đến khi mọi thứ yên ắng lại, mọi người phát hiện bên mình chỉ có chút đá vụn, chẳng có ai làm sao.
Lúc này đội phòng chống khủng bố đã chạy vào, A Mặc vung tay:
-Chỗ này giao lại cho các anh
Anh xách Hổ Tử đi ra ngoài, Dung Hiên cũng chạy ra nói:
-Hiệu trưởng, em đi giúp những người khác.
Lại nói về bên Tiểu ma vương Nghiêm Cẩn, vừa có lệnh cậu đã vội mở kết giới bảo vệ, giống như Dung Hiên hô hào mọi người nằm sấp xuống, che kín đầu… rồi sau đó nhào về phía hai kẻ trông coi phòng học này. Đám khủng bố còn chưa hiểu chuyện gì đã bị Nghiêm Cẩn một đạp làm cho hôn mê. Sức cậu lớn như sức trâu, xuống tay tàn nhẫn, hai kẻ này ngã không dậy nổi. Hai kẻ khác đến thấy tình hình không ổn vội cầm súng bắn, Nghiêm Cẩn chạy lên, đạn bắn vào kết giới rồi lại bị bắn ngược ra. Loáng một cái, Nghiêm Cẩn đã đoạt được súng, đánh cho hai gã này hôn mê. Cậu ra sức đạp lên một gã, vừa đạp vừa mắng:
-Dám đá rùa con à, tao đá chết mày
Bên ngoài tiếng súng rung trời, Nghiêm Cẩn không dám chậm trễ, quay đầu kêu với mọi người:
-Đừng hoảng sợ, tất cả ở yên đó, cảnh sát lập tức sẽ đưa mọi người đi. Nghe rõ chưa, không được đi ra ngoài.
Bên ngoài không biết ra sao, cậu phải ra ngoài giúp, lúc này đưa rùa con theo sẽ rất nguy hiểm, cậu luyến tiếc ôm cô bé:
-Em ngoan, cố gắng một chút, anh lập tức quay lại đón em
Mai Côi gật gật đầu, lúc này ầm mấy tiếng, căn phòng rung rung, là bom nổ. Một luồng năng lược quen thuộc ập tới, Nghiêm Cẩn biết là cha đến. Cậu nhanh chóng ra ngoài giúp đỡ, các phòng học khác cũng vẫn còn con tin. Cậu chạy đến những chỗ học sinh đang hoảng sợ hét lớn:
-Đừng chạy loạn, cảnh sát sẽ đến đưa mọi người đi
Cậu xoay người, không nhịn được lại hôn lên tóc Mai Côi:
-Em phải ngoan, nhất định chờ anh quay lại
Nói xong vội chạy đi ra ngoài.
Khắp trường học, đám khủng bố hoảng loạn đang chạy trốn. Một gã khống chế được một đứa bé, hô hào với đám cảnh sát vây quanh:
-Đừng cử động, bằng không tao giết nó!
Hắn ta còn chưa nói xong, đột nhiên người như bị điện giật mà ngã xuống
Đứa trẻ bị hắn ta bắt lại đúng là Tia chớp Cừu Hoa, cậu nhóc vô tội chỉ vào kẻ run rẩy nằm dưới đất nói với cảnh sát:
-Hắn ta bị bệnh gì sao? Đến kì phát bệnh?
Đám cảnh sát nhìn nhau ngơ ngác, tiến lên kéo gã khủng bố đi, sau đó bảo Cừu Hoa:
-Bạn học, cháu an toàn rồi, chú đưa cháu ra ngoài
Cừu Hoa lại uốn éo giãy ra, chạy nhanh như bay:
-Chú à, cháu bận lắm, gặp lại sau nhé
Trên lầu, một học sinh chạy ra, hoảng sợ mà bị trượt chân ngã từ tầng 6 xuống, cậu bé hoảng sợ hét lớn, đột nhiên giữa không trung có người bay ra đón lấy rồi đỡ cậu đứng xuống đất. Học sinh kia hoảng sợ, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì lại nghe người đã cứu mình như một vị siêu nhân kia nói:
-Phải giữ bí mật, phải quên ngay đi
Cậu nhóc kia ngây người. Mẫn Lệ nhanh chóng chạy đi, đọc khẩu quyết, học sinh kia gặp ảo ảnh khác là tự mình lảo đảo chạy xuống dưới tầng.
Ngụy Vân Anh dương mày khẽ nói:
-Mẫn Lệ, cậu dùng phép thuật lung tung quá
Mẫn Lệ xoay người bước đi:
-Con chim kia, lãng phí thời gian quá, mau làm việc đi.
Bên kia, một gã khủng bố khác dùng súng chĩa vào mấy học sinh, đang chuẩn bị lấy bọn họ làm lá chắn thịt thì bên cạnh chạy tới một bạn học bị dọa cho hoảng sợ gào thét:
-Đừng giết chúng tôi!!!
Khủng bố thấy chỉ là đứa trẻ thì không để ý, dùng súng uy hiếp cậu nhóc nhưng không ngờ cậu bé kia nhào tới bắt lấy súng của hắn ta, trong nháy mắt, kẻ kia cảm giác người như bị đóng băng, lạnh vô cùng, chân tay đông cứng. Hắn ta sợ hãi kêu lớn, dùng sức rút tay ra. Lam Băng nhân cơ hội nói với mọi người:
-Mau đi đi, bên trái có cảnh sát đang chờ đó
Một hồi hỗn loạn, thương vong là không thể tránh được nhưng tình huống cứ như vậy mà hạ màn, chỉ có hơn 20 người bị thương đã là điều không ai dám mơ. Năm tên yêu thú bị bắt giữ toàn bộ, cũng bắt sống được không ít đám khủng bố, trong trường học, cảnh sát tìm kiếm trong đống đổ nát những con tin còn sót
Nghiêm Lạc đứng ở sân thể dục, vươn tay tìm kiếm những vong hồn khi nãy, nơi này hỗn loạn, chủ yếu là hồn ác, đám quỷ sai hành động không đủ nhanh, để tránh hồn ác đó thành du hồn, anh quyết định tự mình bắt hồn lại. Anh vừa làm xong thì đã nghe tiếng con nhà mình oang oang chửi bậy
-Thằng trứng thối kia, dám bắt trộm rùa con của tao, mau trả lại cho tao
Nghiêm Cẩn vô cùng tức giận, quát mắng ầm ầm, xem ra trận chiến vừa rồi còn chưa đủ với cậu. Nghiêm Lạc xoay người thấy Mặc Ngôn đang cõng Mai Côi chạy đi, Nghiêm Cẩn đuổi theo đằng sau, tốc độ hai đứa đều rất nhanh, đảo mắt đã tới trước mặt anh.
-Cha, thằng này nhân lúc con làm việc mà đến phòng học trộm rùa con, rùa con rõ ràng ngoan ngoãn đợi con lại bị nó trộm đi mất
Mặc Ngôn không chút hoang mang, giống như tiếng Nghiêm Cẩn mắng ầm ầm bên cạnh không liên quan đến mình, cậu trấn định, tự nhiên đưa Mai Côi cho Nghiêm Lạc:
-Bác à, chị Mai Côi bị sốt, mau đưa chị ấy đến bệnh viện
Nghiêm Lạc đón lấy Mai Côi, sờ lên trán cô bé, quả nhiên nóng bừng bừng. Anh vội bế cô bé chạy ra cổng trường:
-Ray, bảo trung tâm y tế của công ty chuẩn bị, tôi đưa Mai Côi về, con bé sốt rồi
Tình huống của Mai Côi rất khác lạ, Nghiêm Lạc biết không thể đưa cô bé đến bệnh viện. Một thoáng không khống chế được cảm xúc, cô bé đã suýt bị Hạ Bồi phát hiện.
-Boss, vừa nhận được tin xấu, hiệp hội Siêu năng lực và trung tâm quản lý dữ liệu ADN bị cướp sạch, tất cả tài liệu đều không còn. Còn có hai ngôi nhà bị nổ tung, cảnh sát vừa nhận được tin, xem ra đó là phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm? Nghiêm Lạc hơi khựng lại:
-Có thể nhìn ra được gì không?
-Chỉ sợ không được, toàn bộ sự chú ý của truyền thông, chính phủ, cảnh sát đều ở phía trường học, bên này tuy to chuyện nhưng làm rất gọn gàng. Smile đã tới, cũng không tìm được manh mối gì, còn đang điều tra nhưng kế hoạch của đối phương rất chu đáo, nghe nói phòng thí nghiệm bị nổ sạch. Boss, chuyện này có liên quan với trường học sao?
Liên quan? Đây vốn chính là cùng một sự kiện, Nghiêm Lạc nhíu mày, bước vội:
-Chờ tôi quay về rồi nói
Phía sau anh, Nghiêm Cẩn đang cãi vã với Mặc Ngôn, thực tế, nói Nghiêm Cẩn tự mình làm ồn thì đúng hơn một chút. Mặc Ngôn mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay:
-Anh ầm ỹ cái gì, em đến phòng học đó, thấy chị bị sốt cao rất đáng sợ nên vội đưa chị ấy đến bác sĩ, anh làm ầm lên làm gì
-Kể cả thế cũng không được, mày phải báo lại cho tao để tao đưa em ấy đi, mày cõng rùa con chạy đi là có ý gì
-Giờ là bác bế chị chạy đi, anh đi mà tìm bác ý!
-Mày đúng là xấu xa, tao đánh mày
Nghiêm Cẩn phi lên đá cậu bé đáng tiếc Mặc Ngôn nhanh chóng trốn được, Nghiêm Cẩn đá hút. Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng không cam lòng nhưng rùa con đã bị bế đi rồi, cậu đành vội vã chạy theo Nghiêm Lạc: -Cha ơi, cha ơi, để con bế rùa con đi, cha làm việc vất vả, nghỉ ngơi đi, để con ôm em ấy cho Giọng nói thành khẩn, hơn nữa còn rất chân tình, cha sẽ cảm động chứ? Sẽ đưa rùa con cho cậu chứ?
Chương 30 Sắp được học cùng mà vui mừng
Mai Côi sốt rất cao, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, nóng bừng bừng, người cũng mơ mơ màng màng, Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn vội đưa cô bé về công ty. Vì sợ bị Hạ Bồi phát hiện ra bí mật của Mai Côi, Nghiêm Lạc hủy bỏ kế hoạch để cho đội thiếu niên về công ty báo cáo, đưa bọn trẻ về thẳng trường
Trở lại công ty, bác sĩ chẩn đoán cho Mai Côi, truyền dịch cho cô bé. Cô gái nhỏ nằm trên giường nặng nề chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Cẩn đau lòng ngồi bên cạnh định trông giữ Mai Côi nhưng lại bị Nghiêm Lạc kéo ra ngoài, bắt đến phòng họp nghe báo cáo.
Nghiêm Cẩn bĩu môi, khó chịu bước đi, cuối cùng vẫn là để Mai Côi rời khỏi tầm mắt của cậu Phòng họp dưới lầu, những nhân vật quan trọng đều đến đông đủ, Ray đã chuẩn bị lại các tin tức thật tốt, mọi chuyện thật ra cũng đã khá rõ ràng. 56 kẻ khủng bố đến trường Ánh Dương bắt cóc con tin khiến ọi sự chú ý của mọi người đều dồn về bên đó, sau đó kẻ chủ mưu nhân cơ hội cướp tư liệu của Hiệp hội siêu năng lực và trung tâm kiểm tra ADN, đồng thời tiêu hủy căn cứ của chính mình, hoàn thành mọi thứ rồi rời đi xuất quỷ nhập thần, đây chính là chiêu dương đông kích tây.
-Căn cứ theo hiện trường, bác sĩ X này xử lí phòng thí nghiệm rất sạch sẽ, bọn họ không có bất kì dấu vân tay nào để lại, bom cũng là loại bom rất lạ, hẳn là tự chế
Ray chỉ vào ảnh chụp trên màn hình do Smile chụp lại
-Theo phán đoán ban đầu, loại bom này khác với ở trường nhưng chi tiết thì cần thêm thời gian điều tra
-Bọn họ chuẩn bị quy mô như vậy không thể nào không có đả động đến ai, điều tra trong giới buôn vũ khí lậu trong nước, cho dù là nước ngoài lén mang vào thì phía hắc đạo nhất định cũng phải có phong thanh
-Tư liệu bọn họ cướp đi là gì?
A Mặc hỏi Phùng Quang Hoa, chuyện lần này, hiệp hội bọn họ tổn thất nặng nề vô cùng
-Tất cả hồ sơ, kể cả tự liệu nghiên cứu về siêu năng lực trong két sắt cũng bị mất sạch, có một số là hồ sơ mật, ngay cả những lần nghiên cứu phạm vi hẹp cũng chưa từng công khai.
Sắc mặt Phùng Quang Hoa rất tối, xem ra tình hình thực sự rất tệ.
-Hồ sơ mật cỡ nào?
Chuyện tình rất lớn, Nghiêm Lạc không thể không hỏi. Phùng Quang Hoa trầm ngâm rồi cũng nói:
-Đợt trước, Phương tiến sĩ có phát hiện mới về ứng dụng chuyển hoán gen giữa người siêu năng lực và người bình thường nhưng nghiên cứu còn chưa có đột phá thì hai ngày trước, ông ấy nói với tôi rằng cảm thấy mình có nguy hiểm vì thế đưa hết báo cáo cho tôi. Nhưng từ ngày đó, tôi không thể liên lạc được với ông ấy. Báo cáo đó tôi đặt trong két bảo hiểm, đang định tìm thời gian thương lượng với mọi người nhưng không ngờ đối phương hành động nhanh như vậy.
Ứng dụng chuyển đổi gen? Lòng Nghiêm Lạc trầm xuống, khó trách muốn cướp sạch tài liệu ở trung tâm ADN. Lúc này A La nói:
-Hôm nay bắt được 5 yêu thú kia, chắc đó chính là kết quả của loại thí nghiệm này, chúng ta phải tăng cường thẩm vấn xem có tiến triển gì mới không
Thôi phán quan cũng nói:
-Cảnh sát sẽ nhanh chóng phát hiện tiến sĩ Phương mất tích, lần này bắt được nhiều kẻ khủng bố là người đã chết, chỉ e có liên quan đến việc này. Chuyện hôn nay chúng ta phải lập chuyên án điều tra, tập trung lực lượng tra xét
Mọi người xác nhận lại công việc một lần rồi tan họp, ai có việc người ấy đi. Trong phòng chỉ còn hai cha con họ Nghiêm và Ray. Nghiêm Lạc đi thẳng vào vấn đề hỏi:
-Báo cáo ADN của Mai Côi cậu giữ cẩn thận chứ?
-Vâng, vẫn giữ, tránh cho cô Triệu kia cầm đi, tôi vẫn giữ, chờ Boss quyết định.
Nghiêm Lạc gật gật đầu rồi nói:
-Nhưng mẫu xét nghiệm vẫn còn ở đó
Ray nhìn Nghiêm Lạc, hiểu ý nói: -Tôi sẽ đi thăm dò phía mẫu xét nghiệm, tôi biết nên làm như thế nào.
-Được, đi đi
Nghiêm Lạc vẫn luôn yên tâm với cách hành động của Ray, việc của Mai Côi lần này anh chưa nói nhưng chắc hẳn Ray cũng đoán được mấy phần. Nghiêm Cẩn thấy trong phòng chỉ còn cha thì vội hỏi:
-ADN cái gì? Vì sao Mai Côi phải kiểm tra ADN?
-Năm chúng ta đi trấn S, chú Mai của con phát hiện nhóm máu của mình và Mai Côi hoàn toàn khác nhau, không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn giấu, có lẽ trong thời gian đó Triệu Tuệ Trung nghi ngờ nên lén lấy tóc của Mai Côi và chú Mai của con đi kiểm tra ADN. Việc này trùng hợp cha biết được, cha sợ Triệu Tuệ Trung kia sẽ gây chuyện làm tổn thương Mai Côi nên đã để cho Ray đi mang bản báo cáo về đây trước, cha và chú Mai của con sẽ bàn bạc rồi quyết định. Không ngờ vừa lấy báo cáo đi thì hôm nay xảy ra chuyện.
Nghiêm Cẩn cả kinh:
-Vậy nếu báo cáo ADN của Mai Côi rơi vào tay bọn họ thì vẫn an toàn đúng không?
-Có lẽ tạm thời là an toàn nhưng đối phương làm việc cẩn thận, chúng ta cẩn thận thì hơn. Bác sĩ kia chỉ sợ là nhà khoa học quái dị, nghiên cứu nhầm hướng. Mục đích của hắn ta tuyệt đối không muốn dương đông kích tây. Siêu năng lực, yêu thú, nhân hồn, nếu hắn ta nghiên cứu những thứ đó thì chắc chắn biết cha
Công ty Nhã Mã rất có tiếng trong giới hàng ma, muốn tra ra ông chủ Nghiêm Lạc cũng không phải việc khó.
-Vậy hắn chọn trường Ánh Dương hẳn cũng không là ngẫu nhiên
Nghiêm Cẩn cố gắng để ý phương diện này:
-Hắn ta biết Mai Côi, hắn ta biết nếu trường Ánh Dương có chuyện thì cha nhất định sẽ không đứng bàng quan, mọi lực lượng sẽ tập trung đến trường học cho nên khi hắn đến cướp ở Hiệp hội siêu năng lực thì đã chắc chắn cha không thể đến xử lý
-Nếu là như vậy thì hắn ta còn không biết năng lực của Mai Côi, chỉ nghĩ con bé là con gái nuôi của cha
Nghiêm Lạc nhìn Nghiêm Cẩn hỏi:
-Con biết chuyện của Mai Côi từ bao giờ?
-Từ năm đầu tiên quen nhau ạ!
Nghiêm Cẩn có chút chột dạ, giọng nhỏ dần. Nghiêm Lạc nhướn mày:
-Con cũng làm cha bất ngờ lắm đó. Từ 4 tuổi mà đã giữ bí mật đến bây giờ?
Nghiêm Cẩn nhức đầu:
-Thế rùa con chẳng phải còn lợi hại hơn, em ấy nói bí mật này mẹ em ấy không cho phép nói cho ai, ngay cả cha đẻ cũng không nói. Ngoài con ra, thực sự em ấy chưa nói cho ai hết, em ấy tin tưởng con như vậy, đương nhiên con không thể cô phụ em ấy được. Cha à, cha nhất định cũng phải giữ bí mật
-Giờ không phải là vấn đề giữ bí mật của hai đứa trẻ các con nữa, năng lực của Mai Côi một khi bị người xấu lợi dụng thì hậu quả rất khó lường
Nghiêm Cẩn ra sức gật đầu:
-Con hiểu, cha, con sẽ bảo vệ rùa con cẩn thận
-Còn một chuyện, cha nghĩ con nên biết nhưng giờ tạm thời đừng nói cho Mai Côi thì hơn
Nghiêm Lạc thấy con nghiêm túc gật đầu thì nói:
-Con còn nhớ lần chúng ta đến trấn S có một khách điếm nhỏ bị cháy không?
Nghiêm Cẩn sửng sốt đáp:
-Nhớ rõ, chuyện này con cũng có điều cần nói nhưng cha cứ nói trước đi
-Bà chủ quán trọ đó là một bà cụ già, ngày hôm qua Ray lấy báo cáo vừa khéo phát hiện bà cụ này và Mai Côi có quan hệ huyết thống, nói cách khác, đó chính là bà ngoại của Mai Côi. Lúc ấy chúng ta đã gặp thân nhân của Mai Côi, việc này không biết có liên quan gì chuyện hôm nay không nhưng nếu chuyện còn chưa rõ ràng thì đừng cho Mai Côi biết thì hơn. Được rồi, con có gì cần nói?
-Cha, thật ra, bà cụ đó, con và Mai Côi đã gặp…
Người đó lại chính là bà ngoại của Mai Côi, khó trách phản ứng của bà hôm đó lại kì quái như vậy, dặn bọn họ phải giữ bí mật, còn bắt bọn họ đi nhanh. Nghiêm Cẩn không giấu diếm gì nữa, kể tường tận mọi chuyện lại.
-Vậy bà ngoại, mẹ và cả Mai Côi đều là tâm ngữ giả sao?
-Hẳn là như vậy, rùa con nói trước kia mẹ em ấy còn dùng suy nghĩ tìm em ấy nhưng sau thì không có tin tức. Em ấy cũng thử tìm cách liên lạc nhưng vẫn không tìm được. Nhưng mà hình như rùa con là lợi hại nhất đó, ngay cả bà cụ kia cũng khen em ấy
Vẻ mặt Nghiêm Cẩn đắc ý khiến Nghiêm Lạc không nhịn được dội gáo nước lạnh:
-Mai Côi lợi hại liên quan gì con mà con kiêu ngạo thế?
-Đó là vì… em ấy và con là một, em ấy là rùa con của con, em ấy lợi hại chính là con lợi hại, con lợi hại là em ấy lợi hại
-Cả ngày chỉ biết ba hoa chích chòe!
Nghiêm Lạc mắng con:
-Việc này con đừng có nói cho ai, có chuyện gì thì nói cho cha biết, cha sẽ tự xử lý
-Vậy để rùa con chuyển trường đi, để em ấy học cùng trường với con, cả ngày con sẽ ở bên bảo vệ em ấy
Nghiêm Cẩn bắt đầu mơ tưởng đến thời gian cùng học với rùa con
-Việc này còn phải cân nhắc, Hạ Bồi đã phát hiện ra dấu vết, chúng ta phải chắc chắn Mai Côi có thể che giấu thân phận của mình trước một tâm ngữ giả khác mới được. Hơn nữa còn phải thu xếp ổn thỏa, không được để người khác chú ý, tránh phiền toái.
Nghiêm Cẩn cũng hiểu điều này, trước mặt Hạ Bồi, Mai Côi không thể đem ý nghĩ của mình hoàn toàn cản lại, như vậy quá không bình thường mà nếu có thể chỉ ngăn cản được ý nghĩ cô bé là tâm ngữ già khiến cho Hạ Bồi thấy Mai Côi chỉ là một cô gái bình thường. Nghiêm Cẩn có hơi oán hận, sớm biết vậy mấy năm trước đuổi Hạ Bồi ra khỏi trường là được rồi
Hai cha con bàn bạc một hồi, sau đó cùng đến phòng y tế thăm Mai Côi. Đến đó, thấy Tiểu Tiểu đã ở đó, cô hôm nay vừa vặn đưa cha mẹ đến trấn bên nghỉ phép, lúc nhận được tin thì chuyện đã xong xuôi, cô chỉ kịp đến thăm Mai Côi bị bệnh, giờ đang cùng Mai Côi trò chuyện.
Nghiêm Lạc đi đến cùng Tiểu Tiểu chặn giường bệnh lại, Tiểu ma vương gấp vô cùng, rõ ràng cậu xếp thứ nhất, sao lúc quan trọng lại bị đẩy ra ngoài?
Nghiêm Cẩn không chen vào được đành đi đến đầu bên kia, nhìn Mai Côi nằm nghiêng người hỏi:
-Rùa con, rùa con, em thấy thế nào?
Mai Côi cười yếu ớt khẽ đáp:
-Đầu đỡ đau rồi!
Nghiêm Cẩn cọ trán lên trán cô bé:
-Để anh xem xem.
Tiểu Tiểu thấy con thân thiết với Mai Côi như vậy vội mắng cậu:
-Nghiêm Cẩn, con xuống ngay ẹ
Tiểu ma vương không vui, Nghiêm Lạc hiếm khi lại chịu giúp con, kéo Tiểu Tiểu ra ngoài kể chuyện bắt cóc cho cô nghe
Nghiêm Cẩn thấy hai người lớn đi mất thì vui mừng trèo tót lên giường, khẽ nói với Mai Côi:
-Chuyện của em cha đã biết. Nhưng mà em đừng lo nhé, cha sẽ giúp chúng ta, cha không nói cho ai đâu!
-Vậy cha Nghiêm Lạc có trách em không?
-Không trách em đâu, cha mẹ anh em còn không biết sao, bọn họ quá bất công mà, còn thương em hơn cả anh. Cha nói chờ đến khi chắc chắn rằng em có thể che giấu thân phận trước tâm ngữ giả trong trường kia thì sẽ để em cùng học với anh. Như vậy thật tốt, chúng ta có thể cùng học đó, đến lúc đó anh sẽ bảo vệ em, ai cũng không bắt nạt em được, em sẽ không cô đơn nữa.
Có thể cùng học với anh, việc này với Mai Côi mà nói cũng là điều tuyệt vời, cô bé thực sự rất không thích ở kí túc xá hiện giờ. Cô bé là người sợ kết bạn, quen thêm một người bạn sẽ có rất nhiều câu hỏi không thể trả lời, cô bé không chịu nổi. Hơn nữa thời gian lâu sợ người khác sẽ phát hiện được bí mật cho nên nhiều năm qua cô bé vẫn luôn cẩn cẩn trọng trọng. Nếu có anh trai ở bên sẽ kiên định hơn nhiều
-Anh ơi, em muốn học một trường với anh, anh nói với cha Nghiêm Lạc cho em với, em có thể làm cho Hạ Bồi không biết em là tâm ngữ giả, em làm được mà!
Nhưng cô bé lại nghĩ một chuyện khác, nhíu mày:
-Nhưng mà em không có bản lĩnh gì khác, trường của các anh chẳng phải chỉ có người có bản lĩnh mới được vào học sao?
Đúng vậy, nếu Mai Côi không phải là tâm ngữ giả thì dựa vào cái gì mà em ấy vào trường được, nhưng thế nào cũng phải có cách. Nghiêm Cẩn mắt sáng bừng:
-Nới em là hàng ma sư là được
-Nhưng em không có phép thuật, chạy cũng chậm
Hàng ma sư đều được huấn luyện từ nhỏ, người người thể lực, pháp lực đều rất mạnh
-Đúng thế, trong trường có một nửa đều học đánh tới đánh lui, chạy tới chạy lui này…
Nghiêm Cẩn nghĩ mà đau lòng, rùa con thể dục học kém nhất, muốn vào trường chẳng phải là mệt muốn chết. Nhưng nếu không học lớp đó, bạn học khác chắc chắn sẽ nói ra nói vào, để người khác nghi ngờ là không tốt
-Anh ơi, em muốn đi, em không sợ khổ
Hàng ma sư thì hàng ma sư, Mai Côi hạ quyết tâm, cùng lắm thì giờ bắt đầu luyện tập. Nghiêm Cẩn có chút đắc ý:
-Là vì anh mới quyết tâm như thế?
Mai Côi thấy vậy mà phì cười:
-Đúng thế, có anh ở bên tốt hơn nhiều. Em không dám làm bạn với ai hết
-Rùa con…
Nghiêm Cẩn cảm động ôm lấy cô bé, nghĩ lại bản thân biết bao nhiêu bạn bè nhưng rùa con lại chẳng có ai là bạn, cô bé chỉ có cậu, cảm giác này thật tốt, lòng hư vinh của Tiểu ma vương lại bùng phát
Đang lúc vui vẻ nghĩ đến ngày sau có thể “Song túc, song phi”, làm những chuyện mà Thiên hạ đệ nhất nhóm có thể cùng làm thì Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc bước vào
Người làm mẹ vừa thấy Nghiêm Cẩn lại trèo lên giường con gái người ta thì vội mắng:
-Nghiêm Cẩn, con xuống ngay ẹ.