• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11 Bí mật của những người biết thuật tâm ngữ*
*Tâm ngữ: người nghe được suy nghĩ của người khác
Hôm nay, theo kế hoạch, Nghiêm Lạc muốn đưa Nghiêm Cẩn đến công ty đi làm, chuẩn bị tự mình huấn luyện cậu nhóc. Mà Mai Côi vẫn còn sợ đến nhà trẻ, Tiểu Tiểu cũng hiểu chuyện đánh nhau vừa xảy ra nên để Mai Côi ở nhà ít ngày. Vì thế Nghiêm Cẩn nhân cơ hội nói:
-Vậy hôm nay cũng đưa Tiểu Mai Côi đến công ty chơi đi.
-Công ty là chỗ làm, không phải chỗ trẻ con chơi đùa. Tiểu Tiểu ân cần đáp lời
-Nhưng đó cũng là chỗ con ngồi tù. Mẹ, rùa con sẽ lo lắng cho con, để em ấy đi xem thì em ấy mới an tâm đi học được. Nghiêm Cẩn nói năng hùng hồn, lý lẽ thuyết phục.
-Ngồi tù là thế nào? Mai Côi không hiểu
-Chính là giam người đấy, đáng thương lắm. Nghiêm Cẩn vội đáp.
Tiểu Tiểu cốc đầu con rồi nói với Mai Côi:
-Chỉ có người xấu mới bị giam giữ, mục đích là để người làm chuyện xấu bị phạt và hối cải để làm người tốt. Công ty không phải là nhà tù, đừng nghe anh Nghiêm Cẩn nói lung tung.
Nghiêm Cẩn đứng lên:
-Nhưng mắt thấy mới biết được, rùa con không đến công ty thì sao biết đó không phải là nhà tù. Để rùa con đi đi. Trẻ con không biết gì rất đáng thương.
Tiểu Tiểu lau miệng cho Mai Côi, không nghe con khích tướng. Tiểu gia hỏa này muốn đưa Mai Côi đi còn chẳng phải định chơi đùa. Mai Côi mà đến thì đương nhiên Nghiêm Lạc sẽ không dạy dỗ nghiêm khắc, chút tâm tư này của cậu nhóc người làm mẹ đương nhiên phải hiểu. Vì thế cô nói:
-Tự con đi nói với cha đi, cha mà đồng ý thì được.
Gì cơ? Để cậu tự đối phó với cha? Nghiêm Cẩn không có gan này. Cậu nhìn Mai Côi một cái, cô nhóc đang ngoan ngoãn ngồi uống nước trên ghế. Con rùa ngốc này, đúng là, không biết phối hợp gì cả. Nghiêm Cẩn chẳng có cách nào, cậu tập trung tinh thần, dùng ý nghĩ gọi Mai Côi: “Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời”
Mai Côi buông chén, nghi hoặc quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn hỏi:
-Sao thế?
Tiểu Tiểu đang dọn bàn ăn, nghe vậy quay đầu hỏi:
-Cái gì?
-Không có gì, không có gì!
Nghiêm Cẩn vội đuổi mẹ đi. Cậu tiếp tục dùng ý nghĩ: “Đây là hành động bí mật, không được nói ra, rùa con, suýt nữa em làm lộ việc rồi.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mai Côi há hốc thành hình chữ O, cuối cùng hiểu ra, gật đầu. lúc này Nghiêm Cẩn mới vừa lòng, cậu lặng lẽ ra lệnh: “Đợi cha anh thay quần áo đi ra, em chạy đến ôm chân cha, bảo cha cho đến công ty cùng.”
“Vâng”
Nghiêm Cẩn gật đầu. Cái này hình như không phải chuyện gì xấu. Cô nhóc nghe lời anh mình.
Nghiêm Lạc thay quần áo xong đi ra. Hai đứa trẻ nhìn anh đầy chờ mong, Nghiêm Cẩn ra lệnh trong đầu: “Chính là lúc này, rùa con, chạy đi”
Mai Côi tuân lệnh, đi xuống ghế, chân ngắn chạy lon ton đến trước mặt Nghiêm Lạc, ôm chân anh. Nghiêm Lạc cúi đầu nhìn vào đôi mắt như bảo thạch lấp lánh của Mai Côi, anh hỏi:
-Mai Côi sao thế?
-Chú ơi…
Mai Côi non nớt gọi được hai chữ thì kẹt. Cô nhóc hỏi Nghiêm Cẩn trong đầu: “Anh ơi, phải nói gì nữa”.
Nghiêm Cẩn sốt ruột, vội dạy nhóc: “Nói em cũng muốn đến công ty”
Vì thế Mai Côi nói với Nghiêm Lạc: -Cháu cũng muốn đến công ty
Ánh mắt Nghiêm Lạc nhìn Mai Côi đáng yêu chuyển sang con mình, chỉ thấy Nghiêm Cẩn giả vờ giả vịt, thoải mái cầm quyển tạp chí mẹ mới mua lên, giấu mặt sau tờ tạp chí.
Nghiêm Lạc không nói gì, Mai Côi cũng không biết lươn lẹo, chỉ ôm chân anh ngơ ngác nhìn. Nghiêm Cẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vội ra chỉ thị mới: “Cha không đồng ý, em ngồi xuống đất khóc”
Mai Côi rất nghe lời ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại rồi hỏi Nghiêm Cẩn: “Anh ơi, khóc không được thì làm thế nào?” (haha)
Nghiêm Cẩn kích động, thiếu chút nữa xét nát quyển tạp chí. Đồ ngốc này, sao lại ngốc thế, khóc cũng không biết giả vờ. Mai Côi không nhận được chỉ thị tiếp theo, đáng thương không biết nên làm thế nào tiếp, chỉ đành nhìn Nghiêm Lạc đầy mong chờ. Nghiêm Lạc bị đứa nhỏ đáng yêu này làm mềm lòng. Anh thở dài, bế Mai Côi đến sofa, chỉ vào gáy con:
-Nhất định là con lại gây rối
Nghiêm Cẩn ôm đầu kêu oan:
-Con nào có, con bị oan. Cha thấy con xúi giục rùa con bao giờ. Là tự rùa con muốn đi đúng không?
Miệng vừa nói vừa ngầm ra lệnh cho Mai Côi: “Mau nói đúng, nhanh gật đầu”
Mai Côi “A” một tiếng, rất phối hợp gật gật đầu. Nghiêm Cẩn cố gắng kiềm chế bản thân không kéo cô nhóc ra khỏi lòng cha mà lắc đầu cô nhóc. Đúng là rùa ngu ngốc. Phải trả lời là “Đúng” chứ a cái gì mà a
Nghiêm Lạc bị Mai Côi chọc cười nhưng anh nói với con:
-Công ty sẽ khiến Mai Côi bị hoảng sợ, con đừng linh tinh
Nghiêm Cẩn vội nhảy dựng lên cam đoan:
-Không đâu, rùa con biết cái gì gọi là phép thuật, rùa con sẽ không nói cho ai đâu!
Lần này không cần cậu dạy, Mai Côi gật đầu:
-Vâng, cháu biết phép thuật, cháu sẽ không nói cho ai hết
Nghiêm Lạc nhìn cô nhóc, cũng biết đứa trẻ này sẽ không gây phiền toái, vì thế nói:
-Được rồi, hôm nay không đi nhà trẻ, chú đưa con đến công ty xem.
-Yeah yeah!
Nghiêm Cẩn mừng rỡ nhảy cẫng lên. Thế này có nghĩa là hôm nay cậu được tự do, đến công ty được chơi rồi. Nghiêm Lạc trừng mắt, nhìn con nói:
-Còn nói không phải con phá rối
Nghiêm Cẩn nhào đến ôm chân Nghiêm Lạc làm nũng:
-Cha ơi cha thật đẹp trai, mẹ đúng là tinh mắt mới lấy được cha
Mai Côi bị niềm vui của cậu cuốn hút, cũng cười khanh khách. Tiểu Tiểu từ phòng bếp ra, thấy một lớn hai bé cười vui thì kinh ngạc, lại nhìn thấy ánh mắt đầy bất đắc dĩ của chồng thì cũng vui vẻ phì cười.
Cứ như vậy, ngày đầu tiên bị huấn luyện của Tiểu ma vương biến thành cả nhà đến công ty chơi. Tiểu Tiểu cố ý chải chuốt cho Mai Côi, tóc đen búi trên đầu, dùng kẹp tóc con thỏ đáng yêu kẹp lại, thêm má lúm của Mai Côi khiến cô nhóc đáng yêu vô cùng, vừa đến công ty đã bị vây lấy
-Ui, trẻ con nhà ai đáng yêu vậy
-Tiểu Tiểu, cô và Boss lại sinh thêm một đứa? Rất đáng yêu, sao giấu mãi không cho chúng tôi xem
-Tiểu ma vương tiêu rồi, thất sủng rồi, có cô nhóc đáng yêu như này thì Tiểu ma vương bị vứt đi rồi?
Lời đề nghị này khiến Boss đại nhân rất hứng thú, anh hỏi người lên tiếng – Thư Đồng:
-Đưa nó cho cậu nhé, thích không?
Thư Đồng quay người bước đi:
-Hôm nay rất nhiều việc, phải làm nhanh mới được
Nghiêm Cẩn bi phẫn trừng mắt nhìn bóng dáng Thư Đồng, trong lòng âm thầm ghi hận. Hừ, đám người lớn này thật không có mắt. Rùa con ngốc nghếch sao tốt bằng mình.
Cậu cố gắng đầy bức tường người ra, kéo Mai Côi kia, vừa đi vừa quay đầu nói với ba mẹ:
-Cho đưa rùa con đi thăm quan, tí nữa sẽ về phòng làm việc.
Mai Côi bị nhiều người vây quanh đang không thoải mái, ý nghĩ của mọi người truyền đến quá nhiều, cô nhóc rất đau đầu, Nghiêm Cẩn kéo cô nhóc đi chính là giải vây cho nhóc.
Tiểu Nghiêm Cẩn kéo Mai Côi đi, vừa đi vừa giới thiệu:
-Công ty của cha anh rất giỏi đó, bọn họ chuyên đi bắt yêu ma quỷ quái, bảo vệ người khác, nhưng chỉ bảo vệ người tốt thôi, kẻ xấu thì mặc kệ
-Cũng giống chú cảnh sát ạ?
-Ưm, Cũng giống chú cảnh sát nhưng cách bắt người xấu thì khác. Hơn nữa, các cô chú ở đây đều có phép thuật, siêu lợi hại
Nghiêm Cẩn đắc ý nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mai Côi, điều này khiến lần đầu tiên cậu cảm nhận được, có cha là Diêm vương thật ra cũng rất tốt.
Hai đứa trẻ đi chơi, đến khắp nơi thăm quan. Nghiêm Cẩn là khách quen ở đây, ai cũng biết, chẳng những thông thạo mà còn có người tiếp đón hai đứa trẻ. Dưới ánh mắt sùng bái của Mai Côi, lòng hư vinh của bạn nhỏ Nghiêm Cẩn hoàn toàn được thỏa mãn
Cậu còn đang bốc phét với Mai Côi thì Thủy Linh và con chuột béo Bát Bát chạy đến. Thủy Linh gọi:
-Tiểu ma vương, Tiểu ma vương, cậu đến tìm bọn tớ chơi?
Thủy Linh là linh vật của nước, cơ thể từ nước mà thành, dùng nước biến hình. Còn Bát Bát là linh vật của chuột, thân mình tròn vo, cả người trắng như tuyết, trên đỉnh đầu thì có một đám lông màu nâu, nhìn trông vô cùng buồn cười.
Hai linh vật như bước ra từ phim hoạt hình, mặt mày rạng rỡ khiến Mai Côi nhìn không chớp mắt. Nghiêm Cẩn ra lệnh cho Bát Bát: -Giả chết!
Bát Bát ầm một cái ngã ra bàn khiến Mai Côi cười vui vẻ. Thủy Linh không chịu yếu thế, hóa thành mấy con vật trong phim hoạt hình nhảy nhót khiến Mai Côi vỗ tay cười không dứt.
Nghiêm Cẩn đang định giới thiệu hai bạn mới cho Mai Côi thì lại bị Thủy Linh ngăn lại:
-Dừng dừng, bọn tớ muốn tự giới thiệu
Nói rồi nó hóa thành một cái sofa, Bát Bát phối hợp ngồi trên chiếc sofa oai vệ, sau đó Thủy Linh nói:
-Hai chúng ta là siêu cấp vô địch sấm sét, thiên hạ đệ nhất thần uy. Phải nhớ kĩ, trọng điểm là thiên hạ đệ nhất
Mai Côi bị chọc cười, mắt cong cong. Nghiêm Cẩn đảo mắt, hỏi Thủy Linh:
-Cái gì mà thiên hạ đệ nhất, tớ với rùa con mới là thiên hạ đệ nhất
Bát Bát và Thủy Linh đều nhảy dựng lên, không phục. Bát bát kêu lớn, vẻ mặt sốt ruột. Mai Côi dùng bàn tay bé vuốt thân mình tròn vo của nó an ủi:
-Không nói các cậu không lợi hại, các cậu lợi hại nhất!
Nghiêm Cẩn hai tay chống nạnh nới với Thủy Linh và Bát Bát:
-Chúng ta thi trốn tìm, bên nào thắng thì là thiên hạ đệ nhất
Cậu kéo Mai Côi sang một góc, thì thầm vào tai cô nhóc:
-Em biết chúng nó nghĩ gì không?
Mai Côi tập trung lực chú ý, sau đó gật đầu với Nghiêm Cẩn:
-Chúng nó cũng muốn chơi!
Nghiêm Cẩn vừa lòng, kéo Mai Côi quay lại nói:
-Các cậu người nhỏ cho đi trốn, mình và rùa con sẽ đi tìm, mỗi lần trong 10 phút, chơi 5 lần, thắng ba lần lần được. Thua thì phải nhận đối phương là thiên hạ đệ nhất
Thủy Linh đắc ý:
-Haha, Tiểu ma vương, cậu đừng hối hận
Nói rồi nó và Bát Bát chạy qua một góc, thì thầm rồi quay lại:
-Quyết định vậy đi, phạm vi trốn chỉ trong tầng lầu này
Hai bên thỏa thuận điều kiện xong, trò chơi bắt đầu.
Không khí dưới lầu các bạn nhỏ chơi đùa vui vẻ hoàn toàn khác biệt với trên lầu. Trong phòng hội nghĩ, Nghiêm Lạc đang cùng Hội trưởng hiệp hội siêu năng lực Phùng Quang Hoa họp, mọi người đều rất nghiêm túc
Phùng Quang Hoa là người siêu nặng lực, ông ta có thể di chuyển vật thể. Vốn dĩ những người siêu năng lực lẫn trong con người đều rất bận rộn, nhưng giờ yêu ma hoành hành, bọn họ phải tập hợp để đấu tranh, mọi người đoàn kết, thành lập hiệp hội những người siêu năng lực.
Đáng tiếc, dù siêu năng lực dù mạnh trở lại nhưng không hiểu các câu phù chú và sử dụng năng lực chính xác thì bọn họ chỉ miễn cưỡng đối phó được với yêu ma. Cho nên bọn họ đến đây xin giúp đỡ, dần dần qua lại nhiều hơn với Tập Đoàn Nhã Mã, hai bên cũng hợp tác không ít lần. Nhưng hai năm gần đây, một số người siêu năng lực mất tích hoặc chết bất ngờ khiến Phùng Quang Hoa rất lo lắng.
-Trước những tổn thất trước đó, chúng tôi còn nhận được tin, có người âm thầm tìm kiếm những người biết thuật tâm ngữ, trong hồ sơ chúng tôi ghi nhận được có hai người biết thuật tâm ngữ đã mất tích nên hi vọng Nghiêm tiên sinh có thể giúp chúng tôi điều tra việc này, bảo vệ hội viên của Hiệp hội.
-Vì sao là những người biết thuật tâm ngữ? Mục tiêu lúc trước không phải là những người có vũ lực sao? Người biết thuật tâm ngữ không có năng lực công kích. Nghiêm Lạc có phần khó hiểu
Phùng Quang Hoa:
-Người biết thuật tâm ngữ bình thường chỉ có thể nghe được những suy nghĩ của người khác hoặc có thể truyền ý nghĩ của mình đến người khác nhưng người biết thuật tâm ngữ nếu đạt đến năng lực cao nhất thì còn có thể tìm tòi qua suy nghĩ trong một đám người mà tìm được kẻ tình báo, thậm chí dùng ý nghĩ mà khống chế hành động của người khác.
Nghiêm Lạc hiểu:
-Cũng giống như người siêu mạnh, tìm tòi động cơ trong trí óc người ta, có thể thu thập mọi tin tức? Nói như vậy sẽ không có gì là bí mật
-Đúng, nếu kết hợp với năng lực công kích thì là bách chiến bách thắng
Tộc trưởng huyết tốc Trưởng Cừu An ở bên chen vào. Ông có quen biết với Phùng Quang Hoa, chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng khiến ông cũng kinh hãi. Thử nghĩ, nếu ý nghĩ trong đầu mọi người đều bị người khác nhìn thấy thì những chiến lược, kế hoạch, nhược điểm của mình chẳng phải đều nằm trong tay người ta. Nếu đối phương muốn đánh thì dễ như cắt đậu hũ.
Nghiêm Lạc cũng nghĩ tới chuyện này, anh suy tư một hồi rồi hỏi:
-Trước mắt, những người biết thuật tâm ngữ mà mọi người biết đã đến trình độ nào?
-Tôi tận mắt nhìn thấy là người có thể nắm bắt toàn bộ suy nghĩ trong não người khác. Nhưng chuyện bọn họ mất tích chúng ta không có manh mối nào cả, hoàn toàn không biết mục đích của những người nằm sau chuyện này. Hơn nữa cũng có nhiều người siêu năng lực không đăng kí thành viên trong hội nên trước mắt khó mà nói họ đạt đến trình độ nào.
Phùng Quang Hoa nói tình huống, Cừu An bổ sung:
-May mà chúng ta đã tìm được một người biết thuật tâm ngữ làm thí nghiệm, thêm vào với những hiểu biết của A Hoa, chúng ta có thể suy đoán được người biết thuật tâm ngữ chỉ có thể cảm ứng được ý nghĩ của loài người nhưng không thể cảm ứng được với thần tộc và linh giới. Cho nên việc này chúng ta là đi điều tra dị tộc, có thể thắng.
-Việc này không thể khinh thường, chúng ta cần thêm nhiều tư liệu mới được. Nếu năng lực của bọn họ mở rộng, đột phá được hạn chế chủng tộc, lại bị người xấu lợi dụng thì hậu quả không thể tưởng tượng
Cừu An gật đầu nói:
-Diêm vương, chuyện trường học lúc trước tôi đề nghị với anh, anh nghĩ đến đâu rồi? Giờ những đứa trẻ có năng lực đặc thù ngày càng nhiều, gây không ít họa, Huyết tộc chúng tôi cũng rất đau đầu. Nhưng không chỉ có thế, bọn trẻ cũng đều phải lớn lên, hòa vào xã hội. Hiệp hội bên phía A Hoa cũng có những đứa trẻ cần giáo dục. Công ty giờ không phải cũng đang huấn huyện bọn trẻ hàng ma sao? Mở rộng tổ chức, cho những đứa trẻ khác cơ hội đi.
Nghiêm Lạc nhớ tới Tiểu ma vương nhà mình, cũng rất đau đầu, anh nói:
-Tôi cũng có chung suy nghĩ này, việc này tôi sẽ chú ý!
Nghiêm Cẩn và Tiểu Mai Côi dưới tầng còn đang vui vẻ chơi trốn tìm mà không biết chuyện ảnh hưởng tới vận mệnh của bọn trẻ đã xảy ra.
-Gọi rùa con, gọi rùa con, anh là Tiểu ma vương, bọn nó trốn đi đâu? Em có dò la ra không?
-Thủy Linh ở toilet, em thấy hình ảnh đầu rồng nước, nó đang trốn ở đó
-Tốt quá, em công lớn nhất
-Bát Bát muốn trốn vào ngăn kéo, chúng ta nhất định không tìm thấy. Nhưng anh ơi, nhiều ngăn kéo thế làm sao bây giờ?
-Còn nhìn được gì nữa không?
-Tối om, ngăn kéo đóng rồi, không nhìn được
-Ừm, vậy em có thể nhìn xem người khác có ai biết nó không? Nếu không, anh gọi nó hỏi nó ở đâu, Bát Bát nghe được nhất định sẽ có suy nghĩ.
-Vâng, em nhìn được, anh, em đưa anh đi.
...
Lần chơi trốn tìm này, Thủy Linh và Bát Bát bất ngờ bị bại hoàn toàn. Tiểu ma vương và Rùa con vinh danh thiên hạ đệ nhất.
Mà bánh xe vận mệnh cứ thế quay…
(Má ơi sao cứ có cảm giác rợn rợn người là sao nhỉ)
Chương 12 Mối tình đầu của Tiểu ma vương
Bắt đầu từ đó, Nghiêm Cẩn và Mai Côi có cách nói chuyện bí mật. Khi không có người thì hai đứa trẻ mở miệng nói chuyện, khi có người không tiện nói thì hai đứa khóa miệng tán gẫu. Ban ngày, Nghiêm Cẩn bị bắt đến công ty học huấn luyện còn Mai Côi cũng phải đến nhà trẻ. Hai nơi cách nhau một con phố, Nghiêm Cẩn vốn tưởng sẽ nhàm chán đến chết nhưng lại phát hiện cho dù khoảng cách xa như vậy, nếu thực sự tập trung thì cũng vẫn có thể nói chuyện được với rùa con, điều này khiến cậu rất vui vẻ.
Phải biết rằng, người trong công ty của cha đều là người lớn, Thủy Linh và Bát Bát cũng thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, một mình cậu bị nhốt ở trong văn phòng, căn bản không có ai chơi cùng. Cậu bị cưỡng chế phải luyện phép thuật vận khí, còn phải ngồi đọc kinh văn. Cậu không phải hòa thượng, rõ ràng là Tiểu ma vương hoạt bát đáng yêu, thiên hạ đệ nhất lại phải ngồi niệm kinh, còn tí công lý nào không? Hơn nữa Nghiêm Lạc còn cắt mạng, không có mạng, cũng chẳng có phim truyền hình ưa thích, cậu chính là đứa trẻ đáng thương.
Giờ Mai Côi có thể trò chuyện cùng cậu thì tốt quá. Năng lực của Mai Côi càng dùng càng thuần thục, bọn họ trò chuyện càng ngày càng thuận lợi. Càng thần kì là tiểu Mai Côi chẳng những có thể trò chuyện cùng cậu mà còn có thể giúp cậu nhìn được những chuyện trong nhà trẻ, thỏa mãn tâm lý ưa bát quái của cậu.
Đô Đô và Ngưu Ngưu cãi nhau, Tiểu Tình Tình mua cặp sách mới, Tiểu Tiểu xếp hình thành hình cức chó… Chỉ cần Mai Côi có thể nhìn thấy thì cô nhóc có thể dùng ý nghĩ truyền cho cậu xem. Có lên Nghiêm Cẩn còn dùng cách này giúp Mai Côi đánh thắng một ván cờ khiến Mai Côi vui vẻ cả một ngày. Phải biết rằng cô nhóc chưa bao giờ thắng ai ở trường cả.
Ở trong công ty Nghiêm Cẩn rất an phận, không chạy loạn khắp nơi, không làm hỏng đồ đạc, không có gây rối, còn có thể thành thật ở trong văn phòng cả một ngày trời. Điều này khiến cho Nghiêm Lạc rất vừa lòng. Nhưng ở bên nhà trẻ, cô giáo lại nói lại với Tiểu Tiểu, nói Mai Côi thường hay thất thần, ngẩn người, càng ngày càng tách dần các bạn.
Tiểu Tiểu giờ rất thương Mai Côi, hận không thể xin Mai Khánh Hải cho Mai Côi về nhà mình mà nuôi. Cho nên vừa nghe cô giáo nói thế, cô vô cùng sốt ruột. Thử nói mà xem, trong nhà có một đứa trẻ nghịch ngợm, nếu gắn thêm cái đuôi thì có thể làm Tôn Ngộ Không cũng được nhưng một đứa còn lại lại nhu thuận đến khó hiểu. Hai đứa trẻ có thể trung hòa thì tốt. Cho nên cô thường cho hai đứa trẻ chơi chung, hi vọng chúng có thể tạo ảnh hưởng với nhau.
Đáng tiếc, tuy rằng hai đứa trẻ chơi đùa càng lúc càng hòa hợp, thậm chí còn như giun trong bụng nhau nhưng nghịch thì vẫn nghịch mà ngốc thì vẫn ngốc.
Cứ như vậy, hai năm nhanh chóng trôi đi. Nghiêm Cẩn đã đến tuổi đi học tiểu học. Bạn nhỏ Nghiêm Cẩn vốn tưởng sẽ thoát được cha mẹ, kết quả cha vĩ đại của cậu tuyên bố, Tập đoàn Nhã Mã nhà cậu đầu tư xây một trường học cho các bạn nhỏ có siêu năng lực học tập, có từ tiểu học đến trung học, chế độ giáo dục tốt, đội ngũ giáo viên ưu tú. Mà Tiểu ma vương Nghiêm Cẩn đương nhiên là học sinh đầu tiên nhập học.
Nghiêm Cẩn buồn bực, kết quả này vẫn chỉ là trong phạm vi thế lực của cha mà thôi. Nhưng sau đó cậu nghe ngóng trường học xây ở trên núi, cách nội thành khá xa, học sinh đều phải ở nội trú. Cha Diêm vương của cậu không có chức vụ gì ở trường học, nói cách khác, vào trường thì có thể hạn chế gặp cha, từ khi Nghiêm Cẩn sống đến giờ mới thấy đời nở hoa. Cậu đưa yêu cầu rằng cũng muốn Mai Côi đến đó học nhưng đề nghị này lập tức bị mẹ phủ quyết:
-Mai Côi là người bình thường, không phải người hàng ma hay có siêu năng lực, hơn nữa, chương trình học của các con cũng khác, không hợp với Mai Côi.
Nghiêm Cẩn không thể để lộ năng lực của rùa con, khổ không thể nói, cậu nhớ rùa con lắm. Về sau ai cùng cậu tán gẫu, ai nghe cậu lải nhải đây.
Tối hôm đó, theo lệ thường, cậu và Mai Côi trò chuyện cách lớp sàn, bàn tới việc này, Mai Côi nói: “Anh ơi, anh đừng lo, em cố gắng luyện tập, chưa biết chừng dù cách xa nhưng chúng ta vẫn có thể nói chuyện?:
“Vậy nếu em không luyện được thì thế nào? Em… ngay ngày mai đi học dùng máy tính cho anh, chúng ta có thể lên mạng nói chuyện. Bằng không, anh gọi điện thoại cho em. Tuy rằng không tiện bằng việc nói chuyện trực tiếp nhưng thế cũng được rồi. Anh đi rồi em không được linh tinh, nhớ ngày nào cũng phải báo cáo với anh hôm đó em làm gì.”
“Vâng!”
“Thế giờ em đang làm gì?”
“Em đang đọc truyện tranh thôi ạ.”
“Em vừa đọc truyện tranh vừa có thể nói chuyện với anh?”
“Vâng ạ, bằng không, dựa vào trình độ buôn chuyện của anh thì cả ngày em làm được gì khác nữa.”
Anh Nghiêm Cẩn chính là siêu cấp bà tám.
Nghiêm Cẩn không phục, nếu cậu nhóc phải làm chuyện khác thì sẽ không thể phân tâm để nói chuyện phiếm được. Rùa con đúng là càng ngày càng lợi hại. Cậu nhóc quen thói sai bảo: “Để anh nhìn xem, xem xem em đọc truyện gì?”
Mai Côi truyền hình ảnh nhìn được cho Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn nhìn theo cô nhóc được hai trang thì mất hứng: “Mấy truyện vớ vẩn này em cũng coi được, càng xem càng mê mới lạ chứ.”
Mai Côi chu môi, mặc kệ cậu, cũng thu hình ảnh lại. Nghiêm Cẩn nhảy xuống giường, lấy quần áo, nói với Mai Côi: “Anh phải đi tắm, em không được nghĩ nữa, không được nhận tin tức từ não anh nữa”
“Vâng ạ!”
Mai Côi rất ngoan ngoãn, nghe lời. Nghiêm Cẩn thích nhất điều này ở cô nhóc.
Nhưng đang tắm rửa, nghĩ đến một chuyện quan trọng, cậu bắt đầu gọi rùa con của mình:
-Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời
Không ai để ý đến cậu, Nghiêm Cẩn tập trung sức kêu to, sau vài lần rốt cục đã nghe có người đáp lời:
“Không phải nói tắm rửa thì không trò chuyện à?”
“Anh nghĩ một chuyện quan trọng, để chúc mừng anh lên tiểu học, anh quyết định có bạn gái” (Má ơi K)
“Được ạ!”
“Vì sao em không hỏi anh muốn hẹn hò với ai?”
“Mẫn Lệ, trong đầu anh đã nghĩ, em đọc được rồi.”
“Ái, Rùa con, em không được như thế, chúng ta đang nói chuyện phiếm, tán gẫu chỉ là tán gẫu thôi mà? Em phối hợp hỏi lại thì anh mới nói tiếp được. Mau hỏi lại anh đi. “(=.=” má ơi:((
“À! Thế anh muốn hẹn hò với ai?”
“Mẫn Lệ đó!”
“À! Thế… vì sao?”
Nghiêm Cẩn vui vẻ, rùa con rất phối hợp, rất ngoan. Cậu trả lời cho Mai Côi đáp án mà cô nhóc đã biết trước: “Bạn ấy học cùng anh, yêu nhau không sợ cách xa, lại xinh đẹp cũng có năng lực, làm bạn gái sẽ không bị mất mặt. Hơn nữa bạn ấy rất mạnh, về sau có thể quản được 2999 cô vợ còn lại. Thế nào, thích hợp chứ” (Toát mồ hôi lạnh liên tục nãy giờ à)
“Vâng, rất được!”
Nhận được sự đồng tình, Nghiêm Cẩn đắc ý rồi lại hỏi: “Em vẫn đọc truyện tranh à?”
“Không đọc nữa, em phải tập trung tinh thần để không nhìn thấy hình ảnh anh tắm rửa, em không nên nhìn cái này.”
Nghiêm Cẩn sửng sốt, mặt đỏ như mông khỉ: “Mau dừng lại, không tán gẫu nữa!”
Mai Côi quả nhiên lập tức không nói gì. Nghiêm Cẩn vội vã xoa xà phòng, vừa nghĩ mình lại bị thiệt, lại mất mặt. Nhưng tắm xong rồi, nằm nửa ngày cũng không buồn ngủ, lại không nhịn được gọi: “Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời”
Lần nay Mai Côi nhanh chóng đáp lại, nhưng có chút mơ hồ, hẳn là đang ngủ. Thực ra Nghiêm Cẩn cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là muốn nói với cô nhóc: “Vậy mai anh dẫn em đi gặp bạn gái anh nhé”
“Vâng!”
Thật ra gặp hay không cũng như nhau bởi vì Mai Côi và Mẫn Lệ học chung nhà trẻ, sớm quen biết. Nhưng đây là mối tình đầu của anh Nghiêm Cẩn, cô nhóc thế nào cũng phải cổ vũ mới được.
Nhưng Mai Côi không ngờ mối tình đầu của Nghiêm Cẩn chỉ tồn tại được một tuần.
Hôm đó, Tiểu Tiểu dẫn bọn trẻ đi dạo phố, để ba bạn nhỏ cũng nhau ăn kem trong cửa hàng kem còn mình thì đi mua đồ. Thói xấu thích bắt nạt rùa con của Nghiêm Cẩn lại nổi lên. Cậu nhóc nhét một miếng chanh vào miệng Tiểu Mai Côi khiến mặt cô nhóc nhăn lại như bánh bao, suýt thì khóc. Vẻ mặt đó khiến Nghiêm Cẩn và Mẫn Lệ bật cười.
Mẫn Lệ hào sảng, phóng khoáng, mới 6 tuổi đã như người lớn. Cô nhóc cũng rất thích tiểu Mai Côi, nhìn bộ dáng đáng yêu của bé, nhịn không được ôm lấy Mai Côi, thơm má cô nhóc đánh chụt một cái.
Nghiêm Cẩn vừa nhìn thấy cảnh này thì tức giận! Cậu quăng muỗng, nhảy dựng lên:
-Ai cho cậu thơm rùa con.
-Sao không được thơm, rùa con cũng chẳng ngại
Mẫn Lệ cũng nổi cáu, lớn giọng làm gì, hôn em gái có phải là giết người phóng hỏa đâu mà
-Ngại gì mà ngại, tớ để ý
Nghiêm Cẩn tức giận, lại càng lớn tiếng, một cước đá bay ghế.
Mai Côi sợ đến không dám động đậy nhưng Mẫn Lệ lại nhảy dựng lên hai tay chống nạnh:
-Cậu hung hăng cái gì, đánh thì đánh, tớ không sợ Cô nhóc sinh trong gia tộc hàng ma, từ nhỏ được dạy dỗ, đánh nhau là chuyện thường. Nghiêm Cẩn vậy mà cũng nhào tới đánh nhau với Mẫn Lệ. May mà hai đứa trẻ bình thường được dạy dỗ, đánh nhau có bài bản hẳn hoi, Nghiêm Cẩn cũng có chừng mực, không sử dụng đến thần lực.
Nhưng thế thôi cũng đủ khiến cửa hàng kem bị phá đi một nửa, vậy mà lại không phải do xã hội đen làm mà chỉ là vì hai đứa trẻ đánh nhau. Chủ cửa hàng bối rối, báo cảnh sát cũng không phải mà không báo cũng không được. Đến khi Tiểu Tiểu quay lại thì thấy con mình đang chỉ vào Mẫn Lệ hét:
-Tớ muốn chia tay! (Toát mồ hôi lạnh lần thứ n)
Tiểu Tiểu suýt chút nữa tức mà chết. Đứa trẻ này quá đáng sợ, trẻ con mà lúc thì tuyên bố hẹn hò bạn gái, lại là con gái nhà người quen, thế thì chưa tính, người lớn cũng có thể cười xòa nhưng chưa được mấy ngày đã đánh nát cửa hàng nói chuyện chia tay?
Cô xin lỗi chủ quán liên miệng, hứa hẹn sẽ bồi thường hết, thanh toán cũng nhiều tiền, nửa ngày mới xong chuyện. Trên đường về nhà, Mẫn Lệ và Nghiêm Cẩn tức giận, mỗi đứa đi một bên. Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho Mẫn Kì, bảo anh đến đón Mẫn Lệ. Sau đó, cô hỏi Mai Côi xem đã xảy ra chuyện gì. Mai Côi thành thật đáp:
-Chị Mẫn Lệ thơm cháu, anh Nghiêm Cẩn tức giận
Tiểu Tiểu hết chỗ nói rồi, mới sáu tuổi mà dấm chua đã ghê như vậy.
Cô khuyên con: -Nghiêm Cẩn, Mẫn Lệ coi Mai Côi như em gái, hôn chính là biểu hiện của thương em, con gây loạn cái gì. Bạn nhỏ phải đoàn kết thân ái chứ.
-Ai thèm đoàn kết với nó, con đã chia tay rồi
Lửa giận của cậu nhóc chưa tan, hoàn toàn không lọt tai
Mai Côi cũng nói đỡ Mẫn lệ:
-Anh ơi, em không cướp chị đâu, anh đừng giận
Tiểu Tiểu cũng vội nói:
-Đúng thế, Mai Côi không cướp bạn gái con, Mẫn Lệ không có ý đó, con đúng là ăn loạn dấm chua
Nghiêm Cẩn không đáp lời, dùng sức đạp chân. Cậu tức giận, cậu đang tức giận. Giấm chua cái rắm, mẹ chẳng hiểu gì hết, ngốc y như rùa con. Rõ ràng rùa con bị người ta chiếm tiện nghi mà hai người chẳng sợ. Dù là con gái cũng không được chiếm tiện nghi của con gái. Rùa con là do cậu bảo vệ, bạn gái cậu cũng không được bắt nạt rùa con! Cậu kiên quyết không đồng ý!
Cứ như vậy, mối tình đầu của Tiểu ma vương kết thúc, lí do bạn gái chiếm tiện nghi của rùa con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK