Nghiêm Cẩn không ngờ, hai ngày sau, cậu không nhịn được về nhà một chuyến lại không tìm được rùa con. Người cha máu lạnh vô tình còn thản nhiên hỏi: -Về nhà làm gì?
Nghiêm Cẩn nóng náy:
-Con là con cha, không có việc thì không được về?
Nghiêm Lạc xách túi hành lý nhỏ:
-Mẹ con dẫn Mai Côi lên núi ở một thời gian, muốn dạy em ấy rèn luyện thể lực, phép thuật cơ bản nếu không thì Mai Côi đi học sẽ không thích ứng được. Cho nên nhà không có ai hết. Cha đến công ty ở mấy ngày, tự nhiên nhé con trai
Nghiêm Cẩn lé mắt nhìn vẻ bi thương như thể người chồng bị ruồng rẫy của cha, bỗng nhiên cũng có cảm giác thê lương. Cảm thấy mình cũng thành người chồng bị ruồng bỏ, thật đáng thương. Không đúng, là đứa con bị bỏ rơi, đứa con bị cha mẹ vô lương tâm bỏ mặc.
Nghiêm Cẩn nghe tiếng cha đóng cửa bỏ đi, một mình ngồi trên sofa, trong lòng tức giận. Vô lương tâm, tất cả đều vô lương tâm! Vô lương tâm nhất chính là rùa con kia!
Cậu lấy điện thoại ra, dùng sức mà ấn phím gọi tắt số 1, cậu phải gọi điện thoại cho cô, phê bình cô nhóc. Sao có thể như vậy, không nói một lời đã đi. Tuy rằng mấy ngày nay cậu hơi có vấn đề, hơi lảng tránh một chút, không nghe điện thoại của cô nhóc nhưng cũng không biết đường nhắn tin sao. Sao rùa con có thể như thế, chưa nói gì đã mất tăm mất tích, quá đáng!
Điện thoại vang lên nhưng tiếng chuông lại từ trong phòng Mai Côi mà ra, Nghiêm Cẩn nhảy dựng lên, cao hứng chạy vào trong. Cha lừa đảo. Nhưng vừa vào phòng thì thấy làm gì có rùa con, chỉ có chiếc di động cô đơn đặt ở đầu gối, còn đè lên một tờ giấy: “Anh ơi, mẹ Tiểu Tiểu đưa em lên núi rèn luyện thân thể. Em gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nghe, mấy ngày nay anh bận thế sao? Phải giữ gìn sức khỏe nhé. Mẹ Tiểu Tiểu không cho em mang điện thoại đi, bảo là phải chuyên tâm nên em đành để lại tờ giấy nhắn này. Mẹ Tiểu Tiểu nói sẽ đi hai tuần, chờ em về là có thể cùng đi học với anh rồi. Cho nên em nhất định sẽ thật cố gắng, chờ em trở lại nhé”.
Hai tuần? Tận hai tuần liền? Nghiêm Cẩn giận không có chỗ phát tiết. Ai muốn chờ đồ vô lương tâm này. Hừ, mọi người không ở đây, Nghiêm Cẩn ta đây cũng sẽ sống rất tốt.
Lời thì nói vậy nhưng Tiểu ma vương không thể không thừa nhận, chuyện này, biểu hiện của cậu rất đáng trách. Rõ ràng tờ giấy Mai Côi viết hai tuần lễ nhưng đến ngày thứ ba, Nghiêm Cẩn bắt đầu gọi cho cha kì kèo:
-Cha ơi, vợ cha có định về nhà không? Ai, sao cha không thúc giục đi chứ?
-Cha, mẹ có gọi điện thoại cho cha không? Bọn họ ở trên núi có ổn không? Có đủ thức ăn không? Có cần người đưa đồ cho không? Gần đây con cũng không bận, con không ngại đi một lần đâu!
-Cha, vợ cha có phải là vui đến quên trời đất rồi không? Có phải là không thủy chung với cha rồi không? Cái này mà cha còn nhịn được?
-Cha à, trẻ con không có cha mẹ đáng thương lắm, con không muốn thế. Con muốn ăn cơm mẹ làm, cha gọi mẹ về đi!
...
Lúc đầu, Nghiêm Lạc còn đối đáp qua loa mấy câu, nhưng sau bị cậu làm phiền quá, điện thoại cũng không buồn nghe khiến Nghiêm Cẩn vô cùng mất hứng.
Hơn nữa tương tư cứ nói là tương tư, việc gì phải lôi cha mẹ ra làm lá chắn. Anh sẽ không nhắc nhở thằng quỷ đó, ngồi đó xem diễn. Năm đó anh theo đuổi Tiểu Tiểu nào có dễ dàng, mất không ít tâm sức, đợi chờ lâu như vậy, vừa dỗ dành vừa bức ép, qua bao khó khăn mới có được tình yêu. Giờ đến lượt thằng nhóc đó, nể tình làm cha mẹ mà còn nuôi lớn cả vợ nó rồi, sáng tạo cho nó hoàn cảnh thanh mai trúc mã tuyệt vời như thế. Thế mà thằng quỷ kia ngày ngày chỉ lo hẹn hò linh tinh, tự cho là tình thánh. Cuối cùng đơn giản như vậy đã đòi thu phục tiểu Mai Côi? Không thể tiện nghi thằng rắm thối này được.
Huống hồ Tiểu Mai Côi ngoan như vậy, Nghiêm Lạc thực sự cảm thấy gả cho Tiểu ma vương nhà mình thì rất đáng tiếc. Cho nên tuy anh nhìn ra vấn đề nhưng sẽ không tham gia, để tự thằng con mình đi theo đuổi. Nếu gặp may, trước khi Mai Côi ghét bỏ thì biết đường mà theo đuổi lại tiểu cô nương nhà người ta. Không may, thì tự đi mà hối hận đi thôi
Nghiêm Cẩn không biết mình bị tính kế, cậu buồn khổ bấm đốt ngón tay tính ngày. Hai tuần vừa qua, cậu vội chạy về nhà.
Vừa mở cửa đã nghe tiếng cha mẹ và Mai Côi nói cười. Nghiêm Cẩn ngầm ghi một gạch vào sổ nợ với cha. Quá đáng ghét, có tin tình báo cũng không nói trước cho con. May mà cậu thông minh, tính ngày kĩ lưỡng, mấy ngày nay còn thường xuyên gọi điện về nhà xem có người nhận hay không. Lần này xác định có người nhận thì vội quay về.
Cậu vào nhà, vừa nhìn thấy Mai Côi thì ngây dại. Mai Côi mặc quần áo mới, làm kiểu tóc mới, tóc vốn dài ngang lưng giờ cắt vừa chấm vai, tóc mái chéo, cả người sáng sủa, lộ ra hơi thở thanh tân, ngọt ngào.
Nhưng hình tượng mới này lại khiến Nghiêm Cẩn trợn tròn mắt. Cậu nhào tới, vuốt mái tóc mềm mại của Mai Côi mà lớn tiếng làm ồn.
-Tóc mái ngố của anh đâu rồi?
Cậu bộc lộ rõ sự không thích như vậy khiến Mai Côi bất an. Cô bé nhìn Tiểu Tiểu rồi vuốt tóc mình:
-Khó coi lắm ạ? Mẹ Tiểu Tiểu nói đến trường mới, đổi kiểu tóc mới để chúc mừng. Em lớn thế này rồi còn chưa từng thay đổi kiểu tóc. Anh ơi, xấu lắm à?
Nghiêm Cẩn không biết nên nói như thế nào, không phải xấu nhưng mà cậu thích tóc cũ hơn. Cậu há miệng thở dốc, cuối cùng xoay người nhìn Tiểu Tiểu:
-Mẹ, đều là tại mẹ, trả lại tóc dài cho con, trả lại mái ngố cho con
-Tóc ngắn củn của con vẫn ở trên đầu con đấy nhé. Con nuôi tóc dài, để mái ngố lúc nào?
Tiểu Tiểu mặc kệ cậu nhóc, xú tiểu tử này cố tình gây sự, Mai Côi xinh đẹp như vậy, đi học nhất định sẽ rất được yêu thích. Cô là người làm mẹ cũng có lòng tự hào, trang điểm cho con gái xinh đẹp thì tâm tình cũng rất vui
Thế mà Nghiêm tiên sinh còn nói hai tuần này con mình luôn bất an, nhất định là thương nhớ Tiểu Mai Côi. Nhưng hai người vừa về, đứa nhỏ này vừa thấy đã không biết khen người ta, còn ồn ào cái gì mà tóc với tai. Thà đừng nói gì còn hơn, nhìn Mai Côi mất tự nhiên như vậy mà phát bực.
Mai Côi thực sự mất tự nhiên. Đây là lần đầu tiên cô bé cố lấy dũng khí để đổi kiểu tóc.
Thấy Mai Côi không vui, Nghiêm Cẩn lập tức thành thật lại. Hai đứa trẻ xấu hổ, ngại ngùng chưa từng thấy. Tiểu Tiểu kéo Mai Côi vào phòng thử mấy bộ quần áo mới. Nghiêm Lạc đọc tạp chí, ngồi ở sofa phòng khách. Nghiêm Cẩn lén nhìn cửa phòng, không dám làm gì, cuối cùng đành tìm cha nói chuyện:
-Cha, chuyện đó… thật ra kiểu tóc mới của rùa con cũng rất đẹp. Nhưng mà con vẫn thích kiểu cũ hơn!
Người làm cha rất bình tĩnh đáp:
-Liên quan gì đến cha?
Nghiêm Cẩn hết chỗ nói, ngồi một hồi mà mẹ và rùa con đi lâu như vậy. Thử quần áo cũng phải chú ý hiệu suất chứ. Cậu không nhịn được nói:
-Cha, cha có đói không? Hay là bảo mẹ ra nấu cơm nhé!
Thực ra khả năng bếp núc của cha cậu thuộc hàng cao thủ, có điều chỉ nấu ình mẹ ăn. Nghe nói lúc chỉ có hai người thì sẽ là cha xuống bếp. Bình thường có cậu và rùa con thì vẫn là mẹ làm chủ gia đình mà động thủ.
Kết quả, người làm cha vẫn trả lời vẫn rất bình tĩnh>
-Liên quan gì đến con?
Nghiêm Cẩn vô cùng khó chịu, lại nhịn một hồi, đến khi không nhịn nổi, đang định đứng lên gõ cửa kêu cứu thì Tiểu Tiểu dẫn Mai Côi ra:
-Được rồi, Nghiêm tiên sinh, chúng ta đi được rồi!
-Đi đâu?
Tiểu Nghiêm tiên sinh không hiểu vấn đề. Đại Nghiêm tiên sinh đáp:
-Đi ăn nhà hàng.
Ăn hàng? Vì sao không ai nói cho cậu? Nghiêm Cẩn mũ áo chỉnh tề đi theo một nhà ba người kia, trong lòng tủi thân chua xót. Nếu hôm nay cậu không đột kích trở về thì bữa tiệc ăn mừng rùa con trở về sẽ chẳng có cậu? Có chuyện đó sao? Phiền cậu cân nhắc suốt hai tuần lễ còn nghĩ nên chúc mừng em ấy chuyển trường thế nào. Kết quả là, hai lớn một nhỏ đó đều quá vô lương tâm.
Cũng may, lúc đến cửa nhà hàng, quản lý tự mình đón khách nói một câu:
-Nghiêm tiên sinh, bàn đặt bốn chỗ của ngài đã chuẩn bị tốt rồi, mời qua bên này
Lúc đó Nghiêm Cẩn mới thoáng vui vẻ, may còn biết là nên đặt bốn chỗ
Bữa cơm này quả là đại tiệc. Nghiêm Cẩn vô cùng khinh thường hành vi lấy lòng vợ của cha. Nhưng nhìn thấy rùa con nhìn cảnh nhà hàng sang trọng vui cười thì cậu cũng có chút vui vẻ. Con gái đúng là con gái, đều thích thứ xinh đẹp, hoa lệ. Như thế, lễ vật cậu chọn, chắc chắn rùa con cũng sẽ thích.
Tiểu Tiểu kể chuyện Nghiêm Lạc năm xưa, Mai Côi bưng miệng cười vui. Nghiêm Cẩn nhân cơ hội chủ động rót nước trái cây cho Mai Côi, đến gần cô bé. Mai Côi cười khóe mắt cong cong, lộ ra má lúm đồng tiền. Tốt lắm, cô nhóc đã quên chuyện không vui ở nhà rồi. Tiểu ma vương như muốn thưởng mà chia bánh ngọt của mình cho cô nhóc.
Mọi người vui vẻ dùng bữa, Nghiêm Cẩn thấy đêm nay Mai Côi luôn vui vẻ cười mà lòng ngứa ngáy. Em ấy vui vẻ như vậy, nếu cậu tặng lễ vật cho em ấy thì hẳn là em sẽ càng vui mừng? Vì thế, lúc Mai Côi đi toilet, Nghiêm Cẩn cũng rời khỏi bàn ăn.
Cậu đứng chờ trước cửa toilet rồi kéo Mai Côi đi. Cậu kéo Mai Côi chạy ra ngoài. Hai đứa trẻ né ở trước cửa sổ lén nhìn vào. Nghiêm Lạc đang nắm tay Tiểu Tiểu không biết đang nói gì, hai người đều cười thật hạnh phúc. Có lẽ là bọn trẻ đi rồi, Nghiêm Lạc nhân cơ hội chỉ có hai người mà tặng gì đó cho Tiểu Tiểu. Vẻ mặt Nghiêm Lạc dịu dàng như nước khiến Nghiêm Cẩn cả kinh, cả người nổi đầy da gà da vịt.
Vẻ mặt yêu đương của cha, ánh mắt thực sự rất buồn nôn. Nghiêm Cẩn kéo Mai Côi bỏ chạy, tới cửa hàng bán đồ trang sức ở ngã tư. Trò chơi lén lút này khiến Mai Côi rất kích thích, cô nhóc cười khanh khách, chạy theo anh Nghiêm Cẩn trên ngã tư phồn hoa.
Cửa hàng cũng không xa, rất nhanh, hai đứa trẻ đã đến. Hôm nay, vì để đi đến nhà hàng mà cả hai đều ăn mặc rất đẹp, sang trọng. Cửa hàng tuy thấy lạ vì hai đứa trẻ nhỏ như vậy lại đến chỗ này nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ mà vẫn mở cửa tiếp đón.
Nghiêm Cẩn đi vào, không khách khí kéo Mai Côi còn đang nhìn quanh ngồi xuống, sau đó đưa một tờ giấy cho nhân viên đón khách nói:
-Tôi đặt hàng, họ nói hôm nay có thể đến lấy.
Trong lúc đợi cô nhóc quay về, cậu có lần vô ý nhìn thấy một món hàng trên mạng, vội mua về, từ cửa hàng chính ở nước ngoài chuyển về đến cửa hàng chi nhánh này.
Nhân viên cửa hàng mang ra, tiểu Mai Côi còn đang sợ hãi nhìn những đồ trang sức pha lê ở cửa hàng, vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu vô cùng. Lòng Nghiêm Cẩn đầy sự chờ mong, thầm nghĩ đến khi cô bé xem quà thì sẽ kinh ngạc, vui mừng cỡ nào.
Trong cửa hàng đều là những cặp tình nhân đang lựa chọn hàng. Nghiêm Cẩn bĩu môi, đám đàn ông này vẻ mặt giống cha như đúc, sao lúc cậu hẹn hò đều chẳng như vậy? Cuối cùng, nhân viên cửa hàng mang đồ lại, tim Nghiêm Cẩn đập loạn, nếu không đẹp như trên mạng thì nhất định phải đập nát cái cửa hàng này
Hộp nhỏ mở ra, là chiếc vòng pha lê tinh xảo, mặt là hình con rùa con đáng yêu trắng trong suốt, miệng ngậm một đóa hoa màu hồng nhạt. Nghiêm Cẩn thấy thực sự rất đẹp. Cậu lo lắng nhìn Mai Côi, thấy trong mắt cô bé là sự ngạc nhiên và vui mừng
Nghiêm Cẩn lấy vòng cổ ra, tự tay đeo cho Mai Côi:
-Chúc mừng em đến trường học mới, đây là quà của anh!
Mai Côi yêu thích cô cùng, có hơi khó tin mà khẽ vuốt ve, cuối cùng đỏ mặt khẽ nói:
-Cảm ơn anh
Nhân viên cửa hàng ở bên cười:
-Anh em nhà bạn tình cảm thật tốt
Nghiêm Cẩn lòng đắc ý vô cùng, nghĩ lại xem là ai nào, ai cũng không thể có tình cảm sâu nặng được như rùa con và cậu.
Hai gò má Mai Côi ửng hồng, đôi mắt như ngọc đen long lanh như sóng nước, Nghiêm Cẩn nhìn cô bé, bỗng nhiên thấy bệnh tim đập nhanh lại tái phát. Cậu vội chuyển mắt nhìn qua chỗ khác nhưng lại thấy chính mình qua cửa kính. Đó là vẻ mặt cậu đã từng thấy ở Nghiêm tiên sinh khi nãy. Hai mắt cậu cũng sẽ có vẻ dịu dàng đó. Cậu chưa bao giờ thấy những cảm xúc đó trong mắt mình bao giờ. Nghiêm Cẩn chấn động, quay đầu nhìn một người đàn ông đang nói chuyện với bạn gái mình, trên khuôn mặt người đó, cậu cũng thấy được vẻ mặt tương tự.
-Anh ơi!
Mai Côi khẽ gọi. Nghiêm Cẩn nhìn vào đôi mắt Mai Côi, cảm giác tim mình như chậm đi một nhịp, giống như có đóa hoa hồng trong tim đang hé mở, cậu nghe được cả tiếng những cánh hoa nở bung, cảm giác chưa từng có đang tràn đầy trong tim Nghiêm Cẩn. Cậu bỗng nhiên hiểu ra.
Cậu với Mai Côi, thì ra là như vậy…
Chương 34 Mai Côi đến trường Tiểu ma vương ghen
Sự bừng tỉnh trong thoáng chốc khiến cho Nghiêm Cẩn có chút không biết nên làm sao. Cậu đỏ mặt đứng dậy, tay chân luống cuống. Lòng bối rối, kéo Mai Côi bước đi, ra khỏi cửa hàng, cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu bình tĩnh lại một chút.
“Chẳng lẽ thật sự là như vậy? Thật sự là như vậy? Không thể nào, không thể nào đâu?”. Cậu nói thầm trong lòng, không nhịn được lại nhìn nhìn Mai Côi. Mai Côi rất thích chiếc mặt đá pha lê hình rùa con này, dọc đường đi đều men theo ánh đèn bên đường mà nhìn con rùa, vẻ mặt tươi cười, hưng phấn nhảy nhót không thể nói rõ.
-Anh ơi, cảm ơn anh nhiều, món quà này em thích lắm
Mai Côi như con bướm vờn hoa mà nhào đến ôm Nghiêm Cẩn. Sự nhiệt tình, chủ động hiếm có này khiến tim Nghiêm Cẩn lại đập loạn.
-Thích… thích là được rồi
Tình huống bình thường như vậy, Tiểu ma vương hẳn nên đắc ý tận trời nhưng đột nhiên lại trở nên lắp bắp, đầu óc hỗn loạn, vẫn còn đang trầm mê trong sự phát hiện của chính mình
Chẳng lẽ cậu thực sự thích rùa con, còn thích hơn cả những bạn gái kia? Thích hơn tất cả mọi người khác? Cho nên trước mặt cô nhóc cậu mới luôn có thể thoải mái tâm sự, cho nên mới không để cho bất kì ai bắt nạt cô nhóc, cho nên nếu ngày nào đó không nói chuyện với cô nhóc thì sẽ khó chịu, cho nên cuối tuần không được gặp thì cả người không thoải mái, cho nên nhìn cô nhóc tươi cười thì cũng sẽ mỉm cười theo, cho nên muốn mua những thứ đồ cô nhóc thích ăn cho cô, cho nên tiền tiết kiệm bao lâu của cậu cũng không tiếc dốc sạch ra để mua quà tặng cô nhóc, cho nên…
Tiểu ma vương tự kinh ngạc với chính mình, nếu thực sự là vậy thì cậu nên làm sao bây giờ? Vậy bao năm qua cậu làm loạn cái gì đây? Đúng là càng lớn càng ngu. Cô nhóc là em gái yêu quý nhất của cậu mà. Được rồi, vốn là không có quan hệ huyết thống nhưng còn thân thiết hơn em gái ruột thịt. Tim của cậu đập loạn. Chẳng lẽ là vì thế? Chẳng lẽ vì thế mà khi đầu lưỡi hai người chạm nhau cậu chẳng hề thấy chán ghét?
Mai Côi đứng trước mặt cậu, nghi hoặc, khó hiểu nhìn cậu:
- Anh ơi, anh làm sao vậy? Nghiêm Cẩn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng:
- Rùa con, nếu anh không đồng ý, em nhất định không được xem lén suy nghĩ của anh nhé!
- Vâng ạ! Em sẽ không xem lén! Mai Côi ngoan ngoãn gật đầu. Lời này Nghiêm Cẩn nói rất nhiều lần, đổi lại là người khác thì sớm đã mất kiên nhẫn nhưng cũng may đó lại là Mai Côi.
-Vâng ạ
Mai Côi vuốt đầu con rùa con, cô bé thực sự rất thích. Ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Cẩn cười ngọt ngào, nụ cười tươi sáng khiến đầu óc Tiểu ma vương choáng váng, lại không nhịn được mà vươn người hôn má cô bé mấy cái.
-Buồn quá!
Mai Côi cười cười xoa chỗ bị hôn, Nghiêm Cẩn xoa xoa tóc Mai Côi dặn:
-Những người khác không được cho thơm biết chưa, ai đến gần em đánh thẳng nó cho anh
Mai Côi nhanh chóng đáp lời:
-Mẹ Tiểu Tiểu nói cũng không thể để anh thơm!
Nghiêm Cẩn bĩu môi, chỉ cần Mai Côi thích, người khác chẳng nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu:
-Lời của mẹ em nên nghe có chọn lọc nhưng anh nói gì thì cũng phải nghe biết chưa? Em tự nói xem, là ai tốt với em nhất?
Mai Côi thực sự suy nghĩ. Cái này có gì khó mà phải nghĩ lâu như vậy? Nghiêm Cẩn trầm mặt:
-Cái này cũng phải nghĩ?
-Là anh ạ
Được rồi, tính tới tính lui, cô nhóc vẫn thích anh nhất. Anh sẽ đùa cho cô nhóc vui, bất luận sớm hay muộn đều sẽ nói chuyện cùng mình, sẽ đọc truyện tranh ình, sẽ giúp mình đánh người xấu, sẽ ăn hộ mình đồ ăn mình không thích
-Vậy em thân thiết với ai nhất?
-Anh ạ!
-Cho nên lời anh nói quan trọng hơn lời mẹ Tiểu Tiểu biết chưa? Cho nên anh có thể thơm nhưng người khác thì không được.
Mai Côi nghĩ lại:
-Được rồi, dù sao anh cũng quen hôn loạn khắp nơi rồi
Những lời này đánh trúng chỗ yếu hại khiến Nghiêm Cẩn bất động. Đúng vậy, thành tích vĩ đại từ khi học nhà trẻ của cậu ai ai cũng biết, chuyện nào cô nhóc cũng đều quá rõ, nếu cậu nói với Mai Côi rằng mình thích cô bé thì cô bé có cười đến rụng răng không?
Tâm tình Nghiêm Cẩn rất bất an, vẫn may, may mà cậu còn chưa nhất thời xúc động mà nói lung tung, cậu biết phải cân nhắc, biết xử lý việc này thế nào.p>
Mai Côi nào biết trong lòng cậu bất an rối loạn cỡ nào, cô bé nắm tay cậu nhóc đi về nhà hàng:
-Chúng ta mau trở về đi, em muốn ẹ Tiểu Tiểu xem quà tặng. Nghiêm Lạc sớm đã phát hiện tình huống không đúng, nào có ai đi toilet lâu như vậy, chắc chắn lại là Nghiêm Cẩn gây chuyện xấu. Đợi nửa ngày mới nhìn thấy Mai Côi vẻ mặt đỏ bừng, ngại ngùng hạnh phúc kéo Nghiêm Cẩn trở về. Lòng Tiểu Tiểu hơi hoảng: không thể nào chứ!
Mai Côi báo cáo lại với Tiểu Tiểu:
-Mẹ Tiểu Tiểu, anh đưa con đi mua quà!
Tiểu Tiểu bình tâm lại, vẫn may, vẫn may, thiếu chút nữa thì hoảng muốn chết
Nghiêm Lạc liếc mắt một cái đã thấy được chiếc vòng cổ pha lê kia, cười cười nhìn con:
-Còn tiền sao? Còn nhỏ tuổi mà chỉ biết vung tiền mua niềm vui cho con gái
-Tăng chút tiền lương đi cha ơi! Nhắc đến vấn đề này, Nghiêm Cẩn rất thành thật, không hề khách khí. Cậu làm gì có tiền. Tiền tiết kiệm bao năm qua điều tiêu hết rồi. Chỉ là cái vòng cổ bé tí mà đắt ghê người, nhưng mà Nghiêm Cẩn ưng nó ở chỗ đó là tạo hình rùa con, quả thực chính là sản xuất để dành riêng cho Mai Côi.
Nghiêm Lạc còn không đáp lời, Mai Côi lại nóng nảy:
-Anh ơi, cái này đắt lắm sao?
Cửa hàng kia hoa lệ như vậy, hẳn là rất đắt rồi nhưng anh khoe với mình là anh tiết kiệm được rất nhiều tiền, sao lại mua cái này xong là hết tiền rồi? Như vậy thì cô nhóc cũng ngại nhận món quà này
-Không đâu không đâu, không đắt đâu. Cha bóc lột sức lao động, anh đàm phán một chút thôi ấy mà
Tiểu ma vương vội trấn an, Tiểu Tiểu cũng nói>
-Mai Côi, vòng này đẹp lắm, con đeo đi, đừng ngại chuyện tiền nong.
Nghiêm Lạc cũng hát đệm:
-Đúng thế, Mai Côi, đừng lo lắng cho anh con, nó có tiền đó. Kế hoạch của nó là có ba nghìn vợ, cho nên tiền càng nhiều càng tốt
Nghiêm Cẩn bị lời này điểm huyệt. Ai? Ai? Là ai thích có ba ngàn vợ? Lời trẻ con vớ vẩn, lời trẻ con vớ vẩn thôi mà.
Nhưng Mai Côi lại rất thấu hiểu, giấc mộng thuở nhỏ này của anh Nghiêm Cẩn cô nhóc cũng biết, nếu đề tài chuyển đến đây thì cô nhóc cũng nhân cơ hội khuyên nhủ:
-Nhưng mà anh ơi, giờ người ta chỉ cho phép lấy một vợ thôi, có tiền cũng không được đâu.
Nghiêm Cẩn muốn cười mà không cười nổi. Cậu có thể nói gì? Cậu còn có thể nói gì? Cậu đâu có muốn kết hôn, cậu đâu phải kẻ ngu, đương nhiên biết không thể lấy 3000 vợ, nhưng cậu từng hẹn hò rất nhiều bạn gái, nói ra quả thật cũng có phần chột dạ, nói cũng không nói nên lời. Chẳng lẽ đây là cái giá thảm thương của việc muốn làm tình thánh sao?
Lúc này Nghiêm Lạc còn bổ thêm:
-Mai Côi, con yên tâm, nó không lấy được nhiều vợ như thế đâu. Còn 2999 người còn lại nó sẽ có cách xử lý, nhiều bạn gái như vậy cũng chẳng phải hẹn hò suông đúng không con trai. Cho nên từ nhỏ nó đã keo kiệt, muốn kiếm tiền, cha là người làm cha đương nhiên có thể hiểu
Hiểu cái đầu ấy, quá đáng ghét. Cha chỉ giỏi cản trở mình thôi. Tiểu ma vương cậu rõ ràng không có như vậy, cho dù có bạn gái nhưng đều là chia tay người này rồi mới hẹn hò người khác, chưa từng bắt cá hai tay. Hơn nữa trước giờ đều là đám nữ sinh đó theo đuổi cậu, cậu đâu có chủ động tán tỉnh ai, sao có thể là cậu sai. Hơn nữa, lại là hơn nữa, cậu giờ mới hiểu được, giờ mới biết thì ra mình thích là rùa con, giờ mới biết cảm giác khi yêu là thế nào, cha đã nói mình xấu xa như vậy, thế thì sau này mình thổ lộ với rùa con thế nào đây
Nghiêm Cẩn đứng lên nói với Tiểu Tiểu:
- Mẹ, chồng mẹ mẹ quản đi chứ, sao lại dạy trẻ con thế, còn xử lý 2999 vợ cái gì chứ, mẹ điều tra cho cẩn thận đi, bên ngoài chắc chắn là có bồ, ở đây có trẻ con không tiện, con mang rùa con về nhà trước
Cậu kéo Mai Côi đi, trước khi đi còn không quên trách cha một câu:
- Trẻ con chính là bị người lớn như cha làm hỏng.
Tiểu Tiểu nhìn bóng Nghiêm Cẩn rời đi, lại nhìn ông chồng thân yêu cười khoái trá, nghi hoặc hỏi:
-Nghiêm tiên sinh, anh và con đang đấu nhau sao?
-Không phải, anh chỉ làm tròn trách nhiệm của người làm cha, dạy dỗ nó một chút thôi.
Nghiêm Cẩn cảm thấy lưng lạnh toát, cậu có dự cảm, mọi việc sắp tới chắc sẽ không được thuận lợi.
Quả nhiên, chuyện không thuận đầu tiên đã tới, rùa con lại không học cũng lớp với cậu. Chuyện gì thế nữa? Nghiêm Cẩn tức giận run người xông vào phòng hiệu trưởng. Ngày mai rùa con sẽ đến trường, cậu định hôm nay chuẩn bị mọi thứ trong trường cho cô nhóc, chuyện kí túc xá, sửa sang thời khóa biểu, chào hỏi qua các giáo viên. Nhưng vừa đến hỏi chủ nhiệm lớp thì mới biết rùa con lại bị phân đến lớp Mặc Ngôn. Tiểu ma vương nhất thời phát điên.
Phải biết rằng mấy ngày này cậu nghĩ trái nghĩ phải, rốt cuộc xác định được tâm tư của mình. Cậu thực sự, thực sự là thích rùa con. Nhưng cậu cũng đã phân tích, rùa con nhát gan, dễ thẹn thùng. Ngay cả cậu thần kinh thép còn bị việc này dọa cho hoảng sợ thì nếu đột nhiên thổ lộ với cô nhóc chắc chắn cô nhóc sẽ bị hoảng sợ, sẽ vì thế mà tránh mặt mình, thế chẳng phải là mất nhiều hơn được? Dù sao rùa con vẫn ở ngay bên cạnh mình, hơn nữa em ấy cũng nói không thích tìm bạn trai nên cậu đầu tiên phải lấy thủ làm công, coi trọng rùa con, thay đổi ấn tượng của mình trong lòng em ấy đã. Cậu không hề lăng nhăng, cậu chỉ tốt với một mình em ấy, sau đó dần dần tiếp cận, thay đổi suy nghĩ của em ấy, tâm ngữ giả cũng có thể có người thật tình yêu thương gắn bó cả đời, sẽ không ghét em ấy, sẽ trân trọng em ấy, cái gì cũng sẽ làm vì em ấy. Cứ như vậy, đến khi thích hợp, cậu sẽ tỏ tình với rùa con: em thấy đó, chúng ta chẳng phải là rất hợp nhau, ở bên anh đi
Nghiêm Cẩn cảm thấy phương án này thực sự là quá tốt, cho nên theo chiến thuật, hiện giờ là giai đoạn lấy lùi làm tiến. Nhưng rùa con không học cùng lớp với mình, lùi cái gì, thủ cái gì? Phải biết rằng, trường học này ai cũng là dị nhân, không ai là kẻ tầm thường, nếu rùa con thấy có nam sinh nào có bản lĩnh, tình cảm mới mẻ thì cậu phải làm sao? Nếu con sói đó nhân lúc cậu không có mặt mà ân cần với rùa con, quan tâm rùa con thì cậu phải làm sao?
Tất Mặc Kỳ vừa họp ở trường xong, đang định về công ty Nhã Mã thì lại thấy Nghiêm Cẩn như lửa đốt mông mà chạy vào. Anh xoa trán, quá đau đầu. Anh cũng chẳng biết là mình nợ nhà họ Nghiêm cái gì nữa, thua trong tay A La cũng thôi, làm trâu làm ngựa cho Nghiêm Lạc cũng thôi nhưng ngay cả Tiểu ma vương này cũng đến ép buộc anh. May mà Mặc Ngôn nhà anh còn không chịu thua kém ai.
-Nghiêm Cẩn, Mai Côi không thể học cùng lớp với cháu được, lớp cháu trình độ cao, em ấy không thể theo được. Cháu cũng không muốn em ấy đến đây để học hành vất vả đúng không?
A Mặc tiên phát chế nhân (ra tay trước thì thắng), khiến những lời Nghiêm Cẩn định nói đều bị nghẹn lại
- Nhưng mà…
Nghiêm Cẩn vừa mở miệng đã lại bị cắt ngang:
- Thể năng và phép thuật của Mai Côi đều quá yếu, thật ra theo trình độ, em ấy phải học năm đầu, nhưng em ấy đã 14 tuổi, đưa tới lớp trẻ con 6,7 tuổi thì nhất định sẽ xấu hổ mà cũng bị các bạn cười, không tốt cho em ấy. Đến lớp của Mặc Ngôn là chuyện cha cháu và chú đã thương lượng kỹ càng. Lớp Mặc Ngôn có thể học lẫn lộn, chương trình học không cao không thấp, sẽ không khiến Mai Côi bị khó xử, lại cho em ấy thời gian để thích ứng. Tuy rằng ban đầu sẽ có khó khăn nhưng nếu con bé chăm chỉ cố gắng thì cũng có thể được. Hơn nữa, có Mặc Ngôn ở đó quan tâm giúp đỡ chẳng phải là quá tốt?
Nghiêm Cẩn biết những lời này rất có lý, nhưng cậu thực sự rất không nỡ. Sự thật tàn khốc này đã đánh nát nguyện vọng tốt đẹp của cậu. Nếu cùng một lớp, cậu bình thường ít đi học, chương trình học cũng đều đã hoàn thành, công việc ở công ty lại nhiều nên thường bận rộn ở công ty. Nhưng vì có rùa con đi học, có người học cùng, cậu đã quyết định sẽ không bỏ lớp trốn tiết, giờ kết quả lại thành ra thế này
Nhưng dù tâm tình buồn bực thì Tiểu ma vương vẫn cố mà vui vẻ về nhà một chuyến, cùng mẹ đưa rùa con đến trường. Mai Côi thì vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, trường học này, mọi thứ đều quá mới lạ, đi học cũng không giống lớp học bình thường. Mỗi học sinh nhìn đều có vẻ sinh long hoạt hổ, cãi nhau còn có thể đánh nhau tới tận trời. Nghiêm Cẩn dẫn cô nhóc đi dạo quanh trường một vòng, lại cùng Mai Côi đi thăm phòng học, đến sân thể dục, nhà ăn, cả ngày hôm đó dính chặt lấy Mai Côi. Vì thế trong trường đều biết, em gái của Tiểu ma vương đại danh đỉnh đỉnh cũng đã đến trường
Nhưng nữ ma vương lại chẳng hề đáng sợ chút nào, thậm chí còn yểu điệu tiểu thư hơn các bạn học nữ khác trong trường, nói năng nhỏ nhẹ, mỉm cười e thẹn. Trong trường Nhã Mã này không thiếu cọp mẹ, đã bao lâu rồi không có nữ sinh đáng yêu như vậy. Hôm sau, sau khi Mai Côi bắt đầu đi học, các nam sinh đều truyền tai nhau, thì ra không phải là nữ ma đầu mà là tiểu công chúa!
Lời đồn đương nhiên cũng đến tai Nghiêm Cẩn, ngày đó là sắp đến kì kiểm tra thi đấu, vốn chẳng có việc của Nghiêm Cẩn nhưng cậu lại bất ngờ xin đi làm người luyện tập cho các học sinh. Tiểu ma vương vốn đi học được chăng hay chớ, hôm đó lại đánh ngã tất cả các nam sinh ở đó, đánh cho bọn họ phải kêu cha gọi mẹ.
Nhưng chỉ đánh người không cũng là vô dụng, chẳng được bao lâu, Nghiêm Cẩn hiểu ra, muốn canh phòng nghiêm ngặt thực sự là chuyện vô cùng khó khăn.