Tư thế bảo vệ này đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Mai Côi từ khi còn nhỏ, đó là khi cô bé bị bạn học ở nhà trẻ bắt nạt, Nghiêm Cẩn chạy tới, đứng chắn trước mặt cô bé, lúc đó, anh cũng nói như vậy. Cuối cùng, Mai Côi bất chấp mọi thứ òa lên khóc, là Nghiêm Cẩn của cô bé, là anh Nghiêm Cẩn tới cứu cô bé
Bác sĩ X xanh mặt, lòng thầm tính toán, phải tiêu diệt Nghiêm Cẩn nhưng hắn vẫn cần 145, đây là công cụ hắn vừa lòng nhất từ trước tới giờ, hắn còn có thể dựa vào 145 mà tạo ra những công cụ tuyệt vời hơn sau này, hắn không muốn mất 145
Lúc này Nghiêm Cẩn cũng không dám manh động, khóa nơi cổ Mai Côi vẫn còn, người chưa thể động đậy, vừa rồi nhìn thoáng qua trông Mai Côi rất mệt mỏi ốm yếu, nếu hơi chút không cẩn thận sẽ khiến cô bé bị thương
Nhất thời, hai bên đều đứng yên, chỉ có hơn mười họng súng đen ngòm vẫn chĩa thẳng vào hai người và một con chuột.
Màn hình lớn trên tường chia ra mà chiếu rõ tình hình mọi nơi trong căn cứ ngầm này. Dung Hiên và Trần Bình đã chạm trán đội nhân thú và đang sống mái với nhau, đạn nhất định là có vấn đề, Dung Hiên né tránh rất vất vả, Trần Bình lại càng không phải là đối thủ, chỉ có thể né ở một góc. Thẩm Phi bị thương nhưng vẫn có thể chạy về căn cứ, vết thương của Thẩm Phi nhanh chóng khép miệng, nếu không vì người đầy vết máu thì chẳng ai nhìn ra là Thẩm Phi đã bị thương. Bọn Mặc Ngôn đang đứng ở ngoài cửa vào, có lẽ không tìm được đường vào. Nơi này địa hình phức tạp, e là có vào cũng không chiếm được phần hơn. Huống chi trong các con đường ngầm còn có đám yêu thú của bác sĩ X chạy tới chạy lui.
Bác sĩ X cũng giống Nghiêm Cẩn đều nhìn lướt qua màn hình lớn, tình hình này khiến hắn lại có thể cười cợt:
-Xú tiểu tử, tình huống nào với chúng mày cũng đều là bất lợi. Mày không có viện binh, chỉ dựa vào con chuột nhắt kia, mày ày có thể đảo loạn ở đây sao? Đừng tưởng rằng thần tộc thì có gì đặc biệt hơn người. Vũ khí của tao dùng để đối phó với thần tộc rất có ích đó.
Hắn liếc nhìn màn hình lớn rồi nói tiếp:
-Đám bạn bè của mày rất nhanh thôi sẽ trở thành tù nhân của tao. Nếu muốn bảo vệ tính mạng của bọn nó và cả con bé đằng sau mày thì tốt nhất là buông vũ khí đầu hàng đi thôi
Nghiêm Cẩn nhíu mày, cậu muốn thoát thân không khó nhưng muốn thoải mái đưa rùa con đi thì phải cẩn thận. Cậu đang nghĩ nên làm gì thì trong đầu lại nghe thấy Mai Côi nói: “Anh còn có em mà, anh ơi, anh còn có em. Anh đừng lo lắng, em sẽ dẫn dắt bọn họ vào đây”.
Tay Nghiêm Cẩn hơi dùng sức nắm chặt cán đao, khắc chế bản thân không quay đầu nhìn Mai Côi. Cậu đáp “Được, anh diệt bọn chúng rồi đưa em về nhà”. Cậu thầm suy tĩnh, nhìn đám nhân thú trước mặt, có cách nào đánh bại bọn chúng mà không khiến rùa con bị thương.
“Truyền lời của anh cho Bát Bát và Thủy Linh”. Cậu dặn Mai Côi. Bát Bát ở bên đang chuẩn bị ứng chiến đột nhiên rùng mình. Trúng tà sao? Sao trong đầu đột nhiên lại nghe được giọng Tiểu ma vương?
Lúc này X bác sĩ càng lúc càng khẩn trương, sự bình tĩnh của Tiểu ma vương khiến hắn không biết nên làm gì, mà một sức mạnh quỷ dị đang tiến tới gần căn phòng này. Trên thực tế, hắn thậm chí cảm nhận được là ở ngay trong căn phòng này nhưng không thể bắt kịp dấu vết của sức mạnh đó, đến hắn cũng không biết đến tột cùng nó là gì, vị trí cụ thể là ở đâu.
Bác sĩ X hét lớn một tiếng:
-Nổ súng, giết chết bọn chúng!
Bất luận đó là gì, tuyệt đối cũng không là đến để giúp hắn. Hơn nữa hắn cảm nhận được 145 đang dùng năng lực tâm ngữ. Giờ hắn không thể khống chế được 145, rất có thể sẽ bị hủy diệt, nếu đã vậy thì đành để 145 chết. Tuy rằng tiếc nuối nhưng vẫn còn có cơ hội gây dựng lại.
Đám hộ vệ kia nghe lệnh bắt đầu nã súng. Bác sĩ X che chắn ý thức làm cho Nghiêm Cẩn không thể biết được suy nghĩ của hắn nhưng tiếng hét ra lệnh này cũng rất rõ ràng. Nghiêm Cẩn không thể cùng Bát Bát phá khóa cho Mai Côi, cậu bay lên cao, hai thanh đao vung lên một vòng về đám nhân thú kia, những viên đạn bị cậu đánh bật lại, đám nhân thú kia ngã xuống đến hai phần ba.
Ban đầu Bát Bát còn đang gầm ghè với đám người kia nhưng kết quả lại nghe Nghiêm Cẩn mắng nó trong đầu: “Giờ đừng có giả bộ uy phong nữa, mau cởi khóa cho rùa con, bảo vệ rùa con cho cẩn thận”. Bát Bát cáu kỉnh đến giơ chân, nó nào có giả bộ uy phong, rõ ràng là nó rất uy phong, là Sấm sét thử uy phong. Tiểu ma vương thực sự chẳng đáng yêu chút nào cả, vẫn là Hạ Sinh hiểu đâu là hàng tốt. Nhưng người ta đã nói vậy thì nó cũng chỉ đành dừng lại, chạy vòng trên giường nhìn xem Mai Côi còn bị cái gì trói lại.
Vừa phát hiện vòng sắt khóa cổ Mai Côi kia thì lại nghe những tiếng súng “đoàng đoàng” liên tiếp. Bát Bát kêu một tiếng, lông mao toàn thân dựng đứng. Nghiêm Cẩn bảo vệ trước người bọn họ, dùng hết sức mà vung đao phản kích. Bát Bát lại chẳng quản được nhiều việc, lại tiếp tục vung móng vuốt sắc bén lên. Lách cách vài tiếng, cuối cùng cũng phá được khóa. Cổ Mai Côi bị chạm và mà hơi đau, cô bé ho khan vài tiếng. Một người một chuột hợp sức mở khóa cổ ra, Mai Côi vội đứng dậy trốn ra sau giường để tránh làm gánh nặng cho Tiểu ma vương.
Trong nháy mắt Tiểu ma vương đã đánh ngã hết nhóm nhân thú kia nhưng kẻ này vừa gục thì đã có kẻ khác tiến lên thay thế. Màn hình lớn hiện cảnh mấy con đường nhỏ dưới mặt đất này đang có nhân thú chạy về phía này. Nhưng bác sĩ X cũng không hề có cảm giác vui mừng bởi vì sức mạnh đó càng lúc càng rõ ràng. Vừa rồi khi bắt đầu công kích, hắn đã lấy ra một chiếc thùng trên tủ âm rồi mở tung ra. Cuối cùng ầm một tiếng, đường ống nước vỡ tung, những vòi nước bắn thẳng về phía Nghiêm Cẩn và đám nhân thú đang điên cuồng nổ súng kia.
- Tiểu ma vương, mình đến đây! Theo lời dặn của cậu, đã giải quyết bên Dung Hiên rồi!
Thủy Linh cùng vòi nước vọt xuống, vừa ồn ào nói vừa cuốn đi vũ khí của đám nhân thú kia nhưng vẫn tranh thủ mà điên cuồng đánh lên đám yêu thú kia.
Nó đang đánh rất đắc ý thì lại nghe Tiểu ma vương kêu thảm một tiếng. Chỉ thấy bác sĩ X chẳng biết cầm thứ gì, hắn bắn ra không phải là đạn mà là một tia sáng màu đỏ. Tia sáng đó rất nhỏ nhưng lại xuyên thủng được kết giới phòng hộ kia, đánh thẳng vào tay Tiểu ma vương.
Tiểu ma vương chỉ cảm thấy tay đau rát, đau thấu tim gan, ngẩng đầu nhìn thì thấy bác sĩ X cười rất đắc ý. Đạn của đám nhân thú này có “diệt thần chú”, cậu cảm nhận được nên vẫn luôn cẩn thận ứng phó không để đạn đến gần người nhưng không ngờ bác sĩ X còn có loại vũ khí này, hơn nữa hắn vừa khéo bắn thủng vị trí quan trọng của kết giới. Nghiêm Cẩn lắc mình né tránh, nghĩ tới việc bác sĩ X có năng lực hiểu rõ khả năng của từng người, quả nhiên là chính xác, yếu điểm của kết giới cũng có thể tìm ra được
- Anh…
Mai Côi núp sau giường nhìn thấy Nghiêm Cẩn bị thương thì đau lòng phát khóc. Nhưng cô bé có hoảng cũng vô dụng, ý thức của bác sĩ X cô bé không thể nắm bắt nên không thể đoán được hắn định làm gì. Cô bé chỉ có thể cố gắng tìm tòi tin tức của đám nhân thú kia.
Mặc Ngôn, Mẫn Lệ, Ngụy Anh Vân, Lam Băng chạy xuống cửa lăng mộ nhưng đi nửa ngày vẫn lạc đường, con đường nào cũng giống nhau, chạy tới chạy lui nhưng không biết phải làm sao. Đang lúc buồn rầu thì bỗng nhiên nghe được giọng Mai Côi: “Mình chỉ đường cho các cậu, mọi người đi theo đường này nhé”
Mọi người chấn động, Cừu Tranh hỏi:
- Mọi người có nghe thấy gì không? Không phải mình nhầm đấy chứ?
- Mình còn đang gặp ảo giác đây. Mắt mình nhìn là con đường này nhưng sao trong đầu lại biết rẽ trái sẽ là như thế nào?
Mẫn Lệ trợn tròn mắt
Mặc Ngôn quyết đoán ra lệnh:
- Đi theo chỉ dẫn của Mai Côi.
- Liệu có gì mờ ám không? Chúng ta tách ra khỏi bọn Lam Băng, dưới lòng đất này cho dù có mang máy bộ đàm cũng chẳng dùng được, cứ nửa tình nửa mê, tùy tiện để người dẫn dắt có vẻ rất nguy hiểm.
Lời vừa dứt thì bọn họ đã thấy được tình hình phía Lam Băng, nghe được tiếng của bọn họ. Hai bên gọi nhau thậm chí còn thuận tiện hơn so với dùng máy bộ đạm. Bên kia cũng nhận được tin của Mai Côi, đương nhiên là cũng có nghi ngờ
Mặc Ngôn lại ra lệnh:
- Không có người dẫn chẳng phải chúng ta chỉ đi loạn thôi sao, cũng chẳng có gì khác cả. Cứ đi thôi!p>
Mặc Ngôn không nói nhiều, dẫn đầu đi về phía trước, người còn lại cũng vội đuổi theo. Phía Lam Băng cũng không do dự, đi theo chỉ thị trong đầu.
Rẽ trái, đi thẳng, lại rẽ trái, rẽ phải lại đi thẳng, cách 100m có một ngã ba, mọi người chạy như điên, Mặc Ngôn đột nhiên rút kiếm phóng lên đỉnh đầu, Cừu Tranh phi thân lên vách tường, đạp tường mà chạy về bên trái, vừa rẽ đã đón thẳng một đội nhân thú. Đối phương hiển nhiên không ngờ sẽ bị Cừu Tranh đột kích, trong lúc kinh ngạc thì đã bị Cừu Tranh đánh ngã. Mẫn Lệ cùng lúc đó cũng lăn một vòng, súng bắn liên tiếp về bên phải, 8 con nhân thú chưa kịp định thần đã bị bắn chết.
Mặc Ngôn vung kiếm chém chết mấy con dơi trên đỉnh rồi nhảy xuống. Ba người nhìn nhau, đồng thanh nói:
- Là Mai Côi nói! - Nhưng vì sao lại khác nhau, cháu biết trên đầu có dơi.
- Chú thấy ở bên trái
Mẫn Lệ khoát tay:
- Mình thấy bên phải
Mặc Ngôn gật đầu:
- Không ngờ có thể phân chia rõ ràng như vậy
Ba người nhất trí nhìn về phía Đổng Trạch Huy vẫn không hề nhúc nhích ở đó, cậu nhún vai đầy vô tội:
- Mình theo chỉ thị mà nằm sấp xuống để trốn, mình cũng rất phối hợp mà
Cậu không có vũ khí trong tay. Mọi người sợ hãi than:
- Cái này quá là bá đạo mà!
Dựa vào năng lực, tình huống của mỗi người mà phân phối tin tức kịp thời. Quá là khó tin.
Lúc này mọi người không nghi ngờ gì thêm, dựa theo chỉ thị mà tiếp tục chạy về phía trước. Cừu Tranh chuẩn bị vũ khí sẵn sàng, ý chí chiến đấu của các bạn trẻ đang sôi sục, không san bằng được căn cứ biến thái này không được.p>
Trong phòng, đám yêu thú cứ thế xông vào, một bên là mưa bom bão đạn, một bên là thần lực kinh người, nhất thời đạn bay vèo vèo mà những cột nước cũng bắn ra rất dữ dội. Tiểu ma vương đánh ngã một đám yêu thú thì lại có một đám khác xông lên. Thủy Linh vội vàng cuốn những thi thể kia rồi đánh vào những kẻ còn lại. Căn phòng vốn trống rỗng giờ đầy máu tươi, vô cùng hỗn độn.
Bát Bát vóc dáng nho nhỏ, không có chuyện gì để làm, cùng Mai Côi trốn tránh ở phía sau có chút nhàm chán. Nhìn Thủy Linh uy phong như vậy thì nó rất sốt ruột vì thế nhảy ra, trong làn mưa đạn, chọn viên đạn không có phù chú, nắm chặt móng vuốt rồi đánh bay viên đạn đi, cũng có thể đánh ngã vài tên yêu thú. Nó đang đắc ý, nhìn mà xem, người bé nhưng cũng có chỗ dùng. Nó nhìn trái nhìn phải, thấy bác sĩ X mắt lóe ra ánh sáng độc ác mà truy đuổi Tiểu ma vương, nõ nghĩ, đã đến lúc nó lập công lớn rồi.
Nghiêm Cẩn vừa đánh vừa nghĩ, thời gian kéo dài càng lâu thì tình thế càng bất lợi, cho dù bọn họ lấy một địch trăm thì cũng không ổn. Phải bắt được bác sĩ X rồi mau chóng dẫn Mai Côi ra ngoài mới được. Cậu đang nói chuyện với Thủy Linh, định để mình bắt bác sĩ X còn Thủy Linh tập trung bảo vệ Mai Côi. Nhưng cậu còn chưa nói xong thì chợt nghe Bát Bát kêu lớn. Nhìn qua đó thì thấy nó đang bị bác sĩ X bắt vào một chiếc túi lưới ánh sáng, sóng điện đánh cho Bát Bát kêu lớn.
Nhân cơ hội bác sĩ X không chú ý, Nghiêm Cẩn vung tay, hai thanh đoản đao bay ra. Đám người kia còn đang kêu gào thảm thiết mà né tránh thì Nghiêm Cẩn đã biến mất. Thủy Linh dùng toàn lực đối phó, nước chảy xiết cuồn cuộn không ngừng, nó chắn trước bảo vệ cho Mai Côi, những vòi nước mạnh bắn thẳng về phía đám yêu thú kia,
Bác sĩ X chợt động tâm, còn chưa quay đầu thì Nghiêm Cẩn đã đứng ngay trước mặt hắn, vũ khí kia bị một cước đá bay, lưới điện kia cũng biến mất. Bát Bát trốn ra được, ngã ngào xuống đất
Trước mặt bác sĩ X trống trơn không chút che chắn, đối diện với Tiểu ma vương, hắn đương nhiên biết mình đã mất thời cơ. Nhưng hắn vẫn cười:
- Mày muốn giết tao à? Có phải mày đang buồn lắm không? Ngoài giết tao ra thì mày biết làm gì bây giờ?
Nghiêm Cẩn hận đến nghiến răng nhưng hắn vẫn cười:
-Chặt chân, chặt tay, rút gân? Tao cũng chỉ đau đớn một chốc rồi cũng vẫn chết, sẽ giải thoát
Hắn cười thật ghê tởm:
- Cho nên mày có thể làm gì đây?
- Cho ông sống không được mà chết cũng không xong.
- Ha ha… Mày cho là mày đang đóng phim…
Bác sĩ X hiển nhiên là không tin, hắn còn chưa nói xong thì nụ cười cứng đời trên mặt. Chỉ thấy Nghiêm Cẩn dùng ngón tay chỉ vào trán hắn, hắn cảm thấy thân thể bị xé rách, vô cùng đau đớn. Sau đó hắn nhìn thấy bản thân ngã xuống đất, nhìn thấy Tiểu ma vương cười lãnh khốc với mình. Hắn nhìn thấy một đám thiếu niên vọt vào phòng điểu khiển, nhìn thấy quân đội nhân thú, yêu thú của hắn bị tiêu diệt. Hắn nhìn thấy có một thiếu nhiên nhìn Nghiêm Cẩn lo lắng nói:
-Tiểu ma vương, không được bắt linh hồn của người còn sống, sẽ bị trời phạt.
Linh hồn của người còn sống? Bác sĩ X nhìn thân thể ngã xuống đất của mình, bỗng hiểu ra, hắn đã bị Tiểu ma vương ép hồn ra khỏi xác. Hồn của hắn vẫn còn, thân thể cũng vẫn đó, giờ hắn là cái gì?
Hắn nghe thấy tiểu ma vương lạnh lùng cười:
-Anh cũng chẳng phải Diêm vương, sợ gì? Cùng lắm lại vào địa ngục chơi vài ngày, sớm đã quen rồi còn gì
Hắn thấy Tiểu ma vương vươn tay chỉ về phía mình:
- Bác sĩ X, ông chẳng phải là hỏi tôi có thể làm gì được ông sao? Tôi nói cho ông, tôi muốn ông sống mà vào địa ngục. Ông nghe không nhầm đâu, là sống, một người sống. Chỉ có hồn phách không xuống địa ngục thì quá lợi cho ông rồi. Tôi muốn ông bị nhốt trong địa ngục, chịu đựng hết mọi khổ hình. Điều đáng phấn khích nhất là ông vẫn còn sống.
Nghiêm Cẩn thu hồn của bác sĩ X lại, đá đá lên người hắn rồi nói với Cừu Tranh:
- Đưa hắn theo, đừng để bị thương, lúc về cháu phải dẫn dắn vào địa ngục để còn dẫn hồn nhập xác nữa đấy. Người mà chết rồi thì hắn sao hưởng thụ được nữa Bát Bát ở bên đã lấy lại tinh thần, nó chạy đến bên bác sĩ X mà liều mạng giẫm đạp, léo nhéo:
- Cho ông chết đi, xuống địa ngục đi, như cho con cá dữ vào chảo dầu ý.
Nó vừa đạp vừa nhìn Tiểu ma vương kêu lớn, ý là bảo Tiểu ma vương nhất định phải cho bác sĩ X vào vạc dầu làm món hải sản, bằng không thì hận này khó nguôi.
Nghiêm Cẩn lườm nó một cái:
- Đồ vô dụng!
Còn bị người bắt được, quá mất mặt.
Hiện trường có khoảng hơn mười thiếu niên đi tuần, quân yêu thú đã bị giết sạch, bọn tay sai chết thì cũng chết, bị thương thì cũng đã bị thương. Tình hình về cơ bản đã được khống chế. Thủy Linh rút nước lại nhưng sau đó nó ngượng ngùng báo cáo với mọi người:
- Vừa rồi mình hơi kích động, lượng nước dẫn vào quá lớn nên giờ không khống chế được. Vì thế mọi người nên chạy mau đi thôi, keke, mình cũng không cố ý nhưng như vậy có thể xúc tiến việc được nhanh gọn, thế cũng không tính là chuyện xấu, đúng không, đúng không?
Mọi người há hốc mồm lườm nó, không phải chứ? Nghiêm Cẩn còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên Trần Bình hét lớn một tiếng, nhào về phía Mai Côi còn đang dựa vào tường không thể động đậy. Chỉ nghe tiếng súng đoàng đoàng liên tiếp, cô ngã lên người Mai Côi.
Mặc Ngôn và Nghiêm Cẩn cùng phản ứng lại, hai người vội dùng thuật di động mà hiện thân trước mặt Thẩm Phi đang né tránh ở sau tường, một đao một kiếm chém Thẩm Phi thành ba phần. Mặc Ngôn vươn tay thu hồn phách của Thẩm Phi lại. Dung Hiên một cước đánh tan ba phần thân thể đó rồi nói với Mặc Ngôn:
- Chẳng phải cậu vừa mới bảo không được bắt linh hồn của người còn sống sao
- Nó chết lâu rồi
- Ai bảo, nếu chẳng phải cậu thu hồn nó thì có khi còn sống tiếp được
- Mặc kệ, vừa rồi lúc bị chém làm ba nó đã chết rồi
Nghiêm Cẩn không để ý đến bọn họ nói chuyện, cậu đi đến bên Mai Côi, khổ sở nhìn cô bé ôm thi thể Trần Bình mà òa khóc:
- Mẹ, mẹ ơi….!
Nghiêm Cẩn không biết phải an ủi cô bé ra sao bởi vì cậu nhìn thấy hồn của Trần Bình bước ra khỏi cơ thể, cô đã qua đời. Lần đầu tiên cô gặp lại con gái sau 14 năm bỏ đi, ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, cứ thế lại rời đi. Mai Côi khóc không thở nổi, Nghiêm Cẩn thu hồn phác của Trần Bình lại rồi nói với Mai Côi:
- Mẹ em rất yêu em, biết giờ em được bình an, mẹ nhất định rất vui.
Thủy Linh ở bên thì vô cùng vội vã:
- Gì thế nữa, tuy rằng hình thể của mình không quá thu hút nhưng lời mình nói mọi người phải lưu tâm chứ, mình không đùa đâu, nước chảy rất mạnh, sắp ngập rồi, mau rời khỏi đây đi thôi!
Nghiêm Cẩn đỡ Mai Côi đứng dậy, hôn lên trán Mai Côi rồi nói:
-Đừng khóc, chúng ta đưa mẹ về nhà nhé!
Mọi người mang thân thể của bác sĩ X và thi thể của Trần Bình mà chạy ra ngoài. Địa hình phức tạp, Mai Côi vừa khóc vừa dẫn đường ọi người. Nước chảy rất nhanh, chỉ một chốc đã ngập đến đùi.
- Thủy Linh, cậu đúng là đồ vô dụng
- Còn lâu đi, là ai một mình chống đỡ mấy trăm con yêu thú, lúc các cậu tập chạy thì mình đã phải chống đỡ với cục diện này rồi, giờ học bơi đi vậy. Cũng chẳng còn thời gian để cãi cọ nhiều, nước đã ngập đến thắt lưng, Nghiêm Cẩn bế Mai Côi lên, chỉ sợ cô bé không chịu nổi. Cậu dẫn mọi người đi thẳng về phía trước. Mẫn Lệ kêu lớn:
- Đằng trước là đường cụt
Nghiêm Cẩn một cước đạp lên tường, tức khắc phá tung thành cửa lớn, Nghiêm Cẩn không dừng bước, tiếp tục chạy về phía trước. Mẫn Lệ vừa chui qua vừa thì thào nói:
- Ok! Thì có đường!
Nhiều lần gian khổ, cuối cùng khi nước tràn tới ngực thì mọi người cũng đã lên được mặt đất. Mưa to đã chuyển thành mưa phùn lây rây, cả đám vốn đã ướt sũng nên cũng không có cảm giác gì.
Nghiêm Cẩn nhìn thấy xe tiếp viện thì hôn khắp mặt Mai Côi rồi nói:
- Rùa con, anh đưa em về nhà.