• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47 Trừng trị kẻ ác tiểu ma vương hiển uy
Gã họ Trần kia vừa nhìn thấy tư thế của Nghiêm Cẩn thì lòng bồn chồn, tay cầm súng có chút run run. Tường cao như thế trèo lên kiểu gì? Hơn nữa người lớn như vậy mà bọn họ chẳng ai phát hiện.
Nghiêm Cẩn nhảy xuống rất vững vàng, thoải mái như bước xuống cầu thang. Gã họ Trần nuốt nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh, cầm súng quơ loạn về phía Mai Côi và Nghiêm Cẩn hét:
-Đừng có lắm lời, không được qua đây, súng của tao không có mắt đâu
Chẳng ai thèm để ý đến hắn ta. Mai Côi thấy Nghiêm Cẩn thì mắt ửng đò, muốn nhào qua mà lại do dự, nhìn cậu đầy chờ mong. Nghiêm Cẩn trợn mắt:
-Sao thế?
-Anh ơi, em muốn ôm anh một cái nhưng lại không dám
Mai Côi vẫn rất thành thật với Nghiêm Cẩn. Lòng Nghiêm Cẩn cũng rối bời, cậu nhớ Mai Côi muốn chết, cả một năm lúc nào cũng nóng ruột nóng gan vừa về nhà lại nghe tin dữ từ Mai Côi mà tim như muốn nổ tung. Kết quả đến khi gặp mặt mà lại không dám ôm cậu lấy một lần. Nghiêm Cẩn vươn tay dỗ:
-Nào, cho em ôm!
Lúc này Mai Côi mới nhào qua:
-Anh ơi, em nhớ anh lắm.
Tay họ Trần bực suýt chết, hai đứa trẻ chết tiệt này làm cái quỷ gì thế, hù dọa gã ta suýt chết, còn tưởng rằng vừa đến là đã đánh nhau sống mái, kết quả gã ta chuẩn bị sẵn sàng thì hai đứa nhóc kia lại bắt đầu diễn kịch ngôn tình. Làm cái khỉ gì chứ?
Nghiêm Cẩn vuốt đầu Mai Côi:
-Ôm thì ôm, chút nữa xong việc ở đây, anh phải dạy dỗ em một trận, em không được giả bộ đáng thương nữa.
Hạ Sinh ở bên trợn tròn mắt, thực sự muốn nằm lăn quay ra giả chết luôn cho xong. Cô bé này bị ngớ ngẩn thì thôi nhưng sao thằng anh mò đến cũng là đứa không bình thường. Mới nhìn thì tưởng oai phong, cứ ngỡ là được cứu nhưng ai ngờ đúng là người nhà với con bé ngốc kia, không nhìn thấy họng súng tối om chĩa vào thì thôi mà vẫn còn tâm tình đứng đó liếc mắt đưa tình?
Mắt thấy gã họ Trần kia đang giận dữ, Hạ Sinh lại càng rụt lui vào góc tường. Nghiêm Cẩn trấn an Mai Côi xong thì mới quay mặt nhìn gã ta mà nói:
-Nói xem mày muốn chết thế nào?
-Cút đi, chết mẹ mày ấy, tao…
Hắn ta chưa nói xong thì mắt đã hoa lên, một tiếng bốp thật lớn, miệng của hắn ta bị vả mạnh đến tóe máu, răng cửa lung lay. Gã ta vội ôm mặt không nói được gì.
Nghiêm Cẩn thảnh thơi đứng đó nói:
-Cái này là tao đánh thay cha tao, mày nên cảm ơn tao đi. Nếu để cha tao nghe thấy mày mắng mẹ tao thế này thì chắc mày không chỉ ăn một cái tát nhẹ nhàng này đâu
Mai Côi ở bên gật đầu, hoàn toàn đồng ý
Tay họ Trần lòng vừa hoảng vừa sợ, mẹ kiếp, cái nhà này, trẻ con mà đã cổ quái như thế thì đây là nhà chuyên chống khủng bố chắc? Miệng hắn ta rất đau, một tay bưng miệng một tay vung súng ý bảo bọn đàn em bước lên che chắn. Hạ Sinh nhìn thấy súng chỉ về hướng mình thì vội luống cuống né đi.
Gã họ Trần kia có đàn em hộ giá, nhìn lại thấy súng này thực sự có thể hù dọa người thì vội nhằm về phía Hạ Sinh mà nhìn Nghiêm Cẩn quát:
-Không được động đậy, có tin tao một phát bắn chết thằng tiểu tử kia không
Miệng gã đau muốn chết, mũi ngửi thấy mùi tanh của máu lại càng giận dữ.
Hạ Sinh hoảng sợ, chớp mắt cái sao mình đã thành người chết được. Mai Côi vô cùng bình tĩnh, nhìn gã kia nói:
-Không tin, bắn thử đi xem nào!
Hạ Sinh suýt thì thổ huyết, cái quái gì chứ? Súng nhằm vào mình, dựa vào cái gì mà con nhỏ đó muốn bắn mình cho nó xem? Con bé này rất không đáng tin, nên dựa vào anh nó thì hơn. Kết quả Nghiêm Cẩn chẳng buồn để ý chuyện này, nói với đám người kia:
-Vừa rồi đứa nào đánh em tao thì đứng ra đây!
Mấy gã côn đồ nhìn nhau mà nghĩ: ai đánh em mày, rõ ràng là bị em mày đánh. Nhưng lúc này nói ra cũng là vô dụng, thằng nhóc này rõ ràng là không dễ dây, vì thế mọi người nhìn nhau rồi ùa lên như ong vỡ tổ mà vây lấy Nghiêm Cẩn. Bọn chúng nhiều người, có đao có côn, còn sợ thằng lỏi tay không tấc sắt?
Nhưng rất nhanh, bọn chúng đã phải hối hận. Đao còn chưa chạm vào góc áo người ta thì đã bị đá một cước dính tường, chỉ nghe ầm một tiếng, không biết là tường đổ hay xương mình gãy nữa. Gã ta phun ra một búng máu, chảy từ tường xuống, bất tỉnh nhân sự.
Những người khác vừa nhìn thì trợn tròn mắt. Khoa trương thế sao, còn chưa thây được người ta ra tay mà anh em mình đã chết gấc? Nghiêm Cẩn kéo tay một gã đứng trước, khẽ bóp cổ tay gã ta, lại khẽ đá vào gót chân gã, người kia bị đá bay lên không, Nghiêm Cẩn kéo tay gã mà quét người gã về phía mấy người còn lại. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, người biến thành vũ khí mà trong chớp mắt mấy gã đều ngã nhào. Gã họ Trần kia cùng một tên còn đứng dù ngu cũng biết hôm nay gặp kẻ mạnh, bọn họ nếu chạy mau thì chết chắc.
Hai kẻ này vội chạy vài bước nhưng lại như đập vào tường, rõ là rỗng không mà đập vào lại rất đau, ngã lăn xuống đất, ôm đầu khóc lớn. Nghiêm Cẩn thoải mái chắp tay sau lưng nói:
-Tao cho phép chúng mày đi à?
Đám người sợ đến độ không dám đứng lên, run rẩy nói:
-Vậy mày muốn làm gì bọn tao?
-Vừa rồi là đứa nào đánh em tao?
Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn, bốn gã ra tay với Mai Côi bị đẩy ra ngoài. Nghiêm Cẩn hai tay vòng trước ngực, lườm bọn chúng nửa ngày rồi nói:
-Chúng mày tự tát nhau đi, vừa khéo 2 đôi, đứa nào không tát mạnh thì để tao tự ra tay.
Hạ Sinh ngồi dưới đất há hốc mồm nhìn bốn tên xã hội đen đáng thương kia đang tự tát nhau bôm bốp, quả thực là rất ra sức mà tát. Những người ở bên cạnh chẳng dám đánh rắm. Hạ Sinh nghĩ nghĩ, cố gắng nhớ lại vừa rồi mình hẳn là không làm gì xấu, không nói gì quá đáng với cô gái kia chứ?
Tát đủ, Nghiêm Cẩn hô ngừng. Bốn người kia đều đã sợ tới mức khóc không khóc nổi, vừa rồi như thể có người nắm tay bọn họ mà tát mạnh, rõ ràng là đã gặp quỷ. Những người khác nhìn bốn người kia, bình thường đều quen thân, sao lại đánh nhau như muốn đòi mạng được, ai cũng thấy quỷ dị, rụt lui về phía sau, không dám động đậy.
Nghiêm Cẩn chỉ vào lão họ Trần kia:
-Mày vừa nãy lấy súng chĩa vào em gái tao…
Cậu còn chưa nói xong thì gã họ Trần kia đã nói:
-Tôi sai rồi, tôi sai rồi, súng kia không có đạn, tôi chỉ định hù dọa nó một tí thôi, tôi còn chưa chạm vào một sợi lông của em gái cậu.
Nghiêm Cẩn không để ý tới lời biện giải của gã ta, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng:
-Quỳ xuống!
Nói cũng lạ, Nghiêm Cẩn bảo quỳ gã kia đã vội quỳ ngay ngắn. Hạ Sinh nhìn mà lòng sợ hãi. Mẹ ơi, bọn này nghe lời đến lạ nha. Gã họ Trần cảm thấy mình như bị một bàn tay vô hình ép xuống, không biết đến cuối cùng Nghiêm Cẩn muốn làm gì, chỉ sợ tới mức suýt thì tè dầm. Lúc này lại nghe Nghiêm Cẩn hét đòi đám đệ tử đứng sau xếp thành hàng:
-Mỗi người một cước đá vào mông gã này cho tao, thằng nào đá nhẹ thì tự đi tìm chết, tự chúng mày làm đi. Đá xong thì quay về cuối hàng, lần lượt mà lên
Gã họ Trần kia không nhịn được mà òa lên khóc, rõ ràng xung quanh chẳng có ai nhưng hắn ta bị đè lại không thể nào né tránh. Hắn ta rất sợ, sau đó lại cảm thấy mông tê đi một cái, quả thực là bị đạp, đau đến phọt rắm, sau đó lại một cước, một cước… Gã họ Trần vừa khóc vừa kêu cứu mạng. Những gã đứng xếp hàng đằng sau cũng khóc, vừa cật lực đá đại ca nhà mình vừa kêu đòi cứu mạng.
Hạ Sinh hoảng hốt nhớ lại, nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, mình thực sự không có làm gì xấu với cô bé kia rồi. Bên này, gã họ Trần bị đá đến độ chẳng nghĩ ngợi được gì nữa thì Nghiêm Cẩn mới kêu dừng. Một đám người run rẩy nép vào một góc mà chờ chỉ thị mới.
Nghiêm Cẩn hỏi:
-Có di động không?
Cả lũ liều mạng gật đầu:
-Có, có đây…
Một gã lấy điện thoại ra, Nghiêm Cẩn cũng chẳng nhận, chỉ vào gã họ Trần mà nói:
-Gọi điện thoại đi!
Hắn ta lau nước mắt nước mũi:
-Vâng ạ, tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu muốn gọi đi đâu?
-Gọi 110, báo cảnh sát, bảo chúng mày cho vay nặng lãi, bắt cóc, tàng trữ vũ khí trái phép, tụ tập đánh người… còn tội gì thì tự nói, bảo cảnh sát đến mà đón!
-Ơ…
Gã ta sững sờ nhưng vừa nhìn ánh mắt Nghiêm Cẩn thì vội vã ấn điện thoại:
-Alo, 110 đấy ạ, tôi báo cảnh sát, tôi tự tố cáo bản thân, chúng tôi ở ngõ XX phố XX tụ tập đánh nhau, còn cả tàng trữ vũ khí trái phép, chúng tôi muốn bắt cóc một cô bé để tống tiền nhưng chưa thành…ai dà….
Gã ta đau đớn hô lên một tiếng, lại bị Nghiêm Cẩn đá ột cước, vội vã nói tiếp:
-Không phải không phải, tôi không đùa đâu, không phải là đùa đâu, chúng tôi thực sự phạm tội, thật đó, chúng tôi cho vay nặng lãi, không phải lừa người đâu, thật đấy, chúng tôi thực sự phạm tội, chúng tôi chính là băng nhóm xã hội đen, mau đến bắt chúng tôi đi, chúng tôi ở ngay ngõ XX phố XX chờ đây. Nhất định phải sai người đến đó! Thật đó, không lừa người đâu, không phải là lúc đang truy quét xã hội đen sao? Chúng tôi chính là xã hội đen, mau phái người đến đi, cứu mạng… cứu chúng tôi với…
Gã này càng nói càng kích động, sợ người ta không tin mà phải hô hào nửa ngày, cuối cùng cúp máy rồi hỏi lại Nghiêm Cẩn:
-Đại ca, em làm theo rồi, nếu người ta không đến thì làm thế nào?
-Không đến? Nếu đến cả cảnh sát cũng bỏ qua chúng mày thì chúng mày sống cũng chẳng còn gì là thú vị nữa đúng không?
Nghiêm Cẩn đáp thực sự lãnh đạm, đám người kia sợ tới mức như hít phải khí lạnh. Cậu cũng gọi điện thoại:
-Alo, cha à, là con, con tìm được rùa con rồi, em ấy rất ổn, cha nói với mẹ ẹ khỏi lo. Còn chuyện này nữa, trấn S này ai là quản lí cục cảnh sát? Cha gọi điện đi, con muốn gửi mấy kẻ vào đồn, không muốn bọn chúng thoải mái. Vâng, được ạ, con biết!
Cúp máy, cậu xoay người nhìn Mai Côi. Mai Côi đang cười ngây ngốc, cậu hỏi:
-Có đói không?
Mắt thấy trời đã tối, đồ ngốc này chắc chắn là chưa ăn cơm. Quả nhiên Mai Côi sờ sờ bụng rồi gật gật đầu:
-Giờ đúng là thấy đói bụng thật
Nghiêm Cẩn thở dài khẽ day trán Mai Côi:
-Em đúng là con rùa ngốc
Mai Côi cười ngây ngô, kéo tay Nghiêm Cẩn:
-Anh, anh đã về rồi, thật tốt Nghiêm Cẩn lại dí trán Mai Côi:
-Em cứ chờ anh mắng đi
Nhưng Mai Côi vẫn còn vui vẻ nói:
-Anh thật tuấn tú quá đi mà! Hạ Sinh ôm mặt, đôi ngốc này, mẹ kiếp, sao mình lại xui xẻo mà gặp bọn chúng chứ. Quả nhiên, anh em nhà ngốc quay qua, cô em chỉ vào Hạ Sinh nói:
-Anh ơi, chú ấy sợ anh, anh giúp em thẩm vấn nhé
Hạ Sinh ngẩng phắt đầu, thẩm vấn? Trời ơi còn có hình phạt riêng sao?
Nửa giờ sau, Hạ Sinh và anh em Nghiêm Cẩn ngồi ở nhà hàng ăn cơm. Hạ Sinh thấp thỏm lo âu, kiểu cho ăn no rồi thẩm vấn lại càng đáng sợ. Kết quả thì người ta vốn chẳng quan tâm gì đến gã ta, gắp thức ăn cho nhau rồi trò chuyện đến cả ngày trời.
-Em muốn ra ngoài sao không nói cho anh? Một mình tự đi nguy hiểm lắm
Hạ Sinh lén nghĩ: đúng thế, gây nguy hiểm cho bao nhiêu người khác
-Em nghĩ là anh bận, lâu như thế anh có về đâu, còn chẳng gọi điện thoại cho em nữa
Hạ Sinh lại nghĩ: giọng điều này là oán trách anh trai hay oán tránh người yêu đây?
-Anh không gọi cho em thì em có thể gọi cho anh mà, có phải là em vẫn còn giận đúng không?
Hạ Sinh bưng bát ngồi ra xa một chút, đây là oán phu (người chồng oán trách), tránh xa một chút cho an toàn
-Em nào có giận anh, em còn sợ anh giận em cơ, em rất sợ sau này anh sẽ không để ý đến em nữa
Cô bé nói đến đây thì rất buồn. Hạ Sinh hít phải ngụm khí lạnh, lại nhích mông ra xa một chút, cẩn thận quan sát khúc mắc ân oán của anh em hào môn này, tốt nhất là đừng có hại người qua đường như mình nữa
-Là anh không tốt, là anh xấu tính, em tha thứ cho anh nhé. Chúng ta vẫn như trước kia được không?
Ngữ điệu dịu dàng khiến Hạ Sinh nổi da gà, lại bê bát dịch ra xa một chút. Mai Côi nghe Nghiêm Cẩn nói thế thì vui vẻ gật gật đầu. Nghiêm Cẩn vén tóc ra sau mang tai cho cô bé, vuốt tóc Mai Côi rồi dịu dàng cười. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Hạ Sinh thì mặt nghiêm lại:
-Anh định trốn đấy à? Ngồi cho xa vào, tôi lấy cho anh cái máng cho lợn rồi bày bên đường à ăn nhé
Hạ Sinh nghe xong vội ngồi về chỗ cũ:
-Không phải, không phải, tôi ngồi đây ăn, ngồi đây thích lắm, ấm áp quá
Mai Côi giờ đã có anh ở bên, chỉ vào Hạ Sinh mà nói với Nghiêm Cẩn:
-Anh ơi, chú này là do bà nhận nuôi, vẫn ở cùng bà, trên người chú ấy có manh mối của bà, nhất định có thể tìm ra bí mật
Bí mật, lưng Hạ Sinh rét run, anh ta nào có bí mật gì mà sao ai cũng tìm anh ta để đòi bí mật?
Chương 48 Tìm được manh mối. Những bí mật khó hiểu
Ăn cơm xong, Nghiêm Cẩn tìm một nhà dân sạch sẽ, thuê ba gian phòng rồi quẳng Hạ Sinh vào một phòng .
-Á, tôi là Hạ Sinh, bởi vì sinh vào mùa hè nên Cô nhi viện đặt tên tôi là Hạ Sinh. Bà luôn mang đồ ăn cho trẻ con trong cô nhi viện, thỉnh thoảng cũng quyên góp tiền, thấy tôi ngoan ngoãn nên nhận nuôi tôi. Tôi học xong trung học thì ở đây giúp bà coi sóc quán trọ. Sau khi bà mất, chẳng còn ai ở bên, làm hậu sự cho bà thiếu tiền nên phải vay nặng lại, nợ càng lúc càng lớn nên mới có chuyện như hôm nay hai người thấy
Hạ Sinh sợ Nghiêm Cẩn muốn chết, vừa vào phòng đã nửa trốn nửa ngồi lên ghế, không đợi người ta hỏi đã tự khai:
-Tôi chưa từng gặp người thân của bà, bà cũng chưa từng nhắc đến việc mình có người thân gì cả. Tôi sống với bà hơn mười năm, chỉ từng thấy có một người đàn ông đến tìm bà vài lần, hắn ta hơn 40 tuổi, bà hình như rất ghét và sợ hắn ta, mỗi lần người kia đến bà đều đưa tôi né đi. Bà thường dặn tôi rằng hắn ta không phải là người tốt, bảo tôi đừng nói gì với hắn. Thật ra thì tôi nào có biết gì đâu mà nói
-Sau khi bà mất, người đó lại đến tìm tôi, còn dẫn theo một người đến hỏi tôi một số vấn đề, ví dụ như có ai khác đến tìm bà, bà có qua lại với ai, bà có nói gì với tôi, có nhắc đến con gái của bà không… Người đàn ông đó bảo với người đi theo rằng hãy đào bí mật trong đầu tôi, lúc đó tôi thực sự rất sợ bọn họ sẽ động thủ đánh người nhưng không có. Người đó chỉ nhìn tôi chằm chằm, sau đó nói gì đó với người đàn ông kia rồi hai người bỏ đi. Sau này tôi mới phát hiện, thì ra hắn ta còn dẫn theo cả đàn em đến canh ở bên ngoài, thật may mắn quá, chẳng hiểu sao lại tránh được một kiếp
Hạ Sinh nói xong nhìn Nghiêm Cẩn và Mai Côi:
-Về chuyện của bà thì thật sự cũng chẳng còn gì đáng nói, cuộc sống của bà vốn rất đơn điệu, không ra ngoài, không qua lại với ai, bà thực sự chẳng có bí mật gì cả
Nghiêm Cẩn không nói gì, Mai Côi vừa truyền hình ảnh trong đầu Hạ Sinh qua cho cậu, cậu đang cố gắng nhớ lại người đàn ông được dẫn theo cùng kia, nhất định là cậu đã từng gặp
Hạ Sinh thấy hai anh em đều không nói gì, dường như cũng không định làm gì cậu thì to gan lên hỏi:
-Chẳng lẽ bà có kho báu? Là vàng? Không giống đâu, nếu bà có tiền thì đã chẳng sống kham khổ như thế, tôi cũng đã được hưởng phúc rồi, tiếc quá…
-Anh không thể ở lại đây được nữa, tôi sẽ đưa anh về, thu xếp công việc cho anh, anh làm cho cẩn thận thì có thể tự nuôi sống mình, đừng ở đây nữa, lúc nào cũng có thể bị người đánh chết, lãng phí tiền bạc bao năm bà nuôi anh lớn.
Nghiêm Cẩn không để ý đến những suy nghĩ của Hạ Sinh, cậu đã nhớ ra người đó là ai. Nếu thực sự là thế thì gã đàn ông hơn 40 tuổi đó thực sự rất có thể là bác sĩ X, Hạ Sinh tuyệt đối không thể ở lại đây, nếu bác sĩ X lại đến tìm thì chắc chắn sẽ biết chuyện về Mai Côi, như vậy Mai Côi sẽ gặp nguy hiểm
-A, đưa tôi đi? Tôi chẳng biết làm gì cả, cũng không có bằng cấp?
Hạ Sinh vừa sợ vừa vui, hai anh em này không giống người xấu nhưng cách làm việc thực sự cổ quái, trời mới biết được đi theo bọn họ sẽ có hậu quả gì nhưng anh ta thực sự cần tìm việc, ai chẳng mong ngày ba bữa được ấm bụng?
-Không sao, tôi có thể tìm cho anh công việc không cần bằng cấp gì cả.
Nghiêm Cẩn cũng không muốn nhiều lời với anh ta, kéo Mai Côi chuẩn bị rời đi. Nghiêm Cẩn lại nói với Hạ Sinh:
-Đêm nay anh ngủ ở đây, không được phép ra ngoài, nếu dám trộm ra ngoài xem, tôi đánh gẫy chân anh!
Hạ Sinh sợ tới mức vội ôm đầu gối nhưng cũng không cam lòng hỏi:
-Là công việc gì? Có thể thăng quan tiến chức không?
-Làm người dọn vệ sinh trong công ty, cố gắng có thể thăng chức, ăn nghỉ miễn phí.
Nghiêm Cẩn hạ quyết tâm nhốt Hạ Sinh trong công ty, tránh để gã ta đi lại khắp nơi mà gặp đám người của bác sĩ X.
-Dọn vệ sinh?
Hạ Sinh không cam lòng, đường đường là thanh niên tốt, sao phải đi dọn vệ sinh
-Chẳng có lựa chọn nào đâu, dì làm vệ sinh cho công ty nhà tôi có bản lĩnh hơn anh nhiều, anh chẳng qua là đi cửa sau mới vào được, có gì mà không hài lòng
Nghiêm Cẩn mặc kệ anh ta, kéo Mai Côi đi, đi tới cửa quay đầu lại nói với Hạ Sinh một lần:
-Nhắc lại lần nữa, đừng có trốn, bằng không chân cụt rồi, đám xã hội đen kia được thả ra lại tìm tới gây rối thì anh xong đời, tự suy nghĩ cho kĩ vào. Mặt Hạ Sinh tái mét lại, lúc này Nghiêm Cẩn mới vừa lòng bước đi. Mai Côi giờ có anh trai làm chỗ dựa cũng chẳng phải lo nghĩ, đầu tiên về phòng mình rửa mặt thay quần áo sạch sẽ. Lúc sau, Nghiêm Cẩn tắm rửa xong cũng bước qua phòng tìm Mai Côi.
Mai Côi lúc này chẳng thèm khách khí, chủ động nhào tới:
-Anh ơi, em đang định đi tìm anh nói chuyện phiếm.
-Chuyện gì mà chuyện, ngồi yên đó, anh bắt đầu dạy dỗ em đây.
Mai Côi cười hì hì , thành thành thật thật ngồi đó, hai tay đặt ở đầu gối, rất ra dáng học trò ngoan đang chuẩn bị nghe giảng. Mai Côi chớp mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Cẩn khiến cậu mất tự nhiên. Đã qua một năm mà Mai Côi vẫn có sức ảnh hưởng thật lớn đến cậu. Nghiêm Cẩn ho nhẹ một tiếng, tổ chức lại ngôn ngữ trong đầu, đúng rồi, đầu tiên phải phê bình Mai Côi bỏ nhà ra đi, sau đó mắng Mai Côi tùy tiện đánh nhau với người xa lạ. Còn cả tội mình gọi lâu như vậy mà cũng không thèm đáp lại, dám đánh nhau với người lạ khiến cậu sợ chết khiếp.
Cậu đang chuẩn bị mở miệng, ngẩng mặt lên lại thấy Mai Côi đang nhìn mình chằm chằm, Nghiêm Cẩn lại ho khan, lần này chuẩn bị xong xuôi, cậu thực sự phải nói.
-Anh ơi, bạn gái anh trông thế nào?
Nghiêm Cẩn suýt thì sặc nước bọt, khí thế mất sạch:
-Chuyện đó, cũng chẳng có gì đặc biệt, là cô gái rất đáng yêu
-Thế gặp nhau ở đâu?
-Ở trên núi, không phải, ở chi nhánh bên kia của công ty Rõ ràng là Mai Côi hỏi rất lấy lòng nhưng Nghiêm Cẩn nghe mà lại cảm thấy thật áp lực, chân tay luống cuống
-Thế anh có đưa chị ấy về không?
-Chuyện này, còn chưa nghĩ đến.
Hai người đều im lặng, Mai Côi ngồi, Nghiêm Cẩn đứng, chẳng hiểu sao mà cứ yên lặng như vậy. Sau đó, Mai Côi đột nhiên nói:
-Anh ơi, em xin lỗi, lúc trước đều là em không tốt, em chưa bao giờ muốn lừa anh hết, em biết sai rồi, anh đừng trách em nữa. Nghiêm Cẩn ngồi bên cạnh Mai Côi, ôm cô bé vào lòng:
-Anh đâu có trách em, chẳng phải đã nói rồi sao, là anh không tốt. Chúng ta vẫn như trước kia đi. Em xem, anh thực sự không sao, lại có thể hẹn hò bạn gái mà, đúng chưa, anh đã quên chuyện đó rồi, em cũng đừng để trong lòng.
Mai Côi quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt có cảm xúc gì đó mà cậu không thể hiểu hết được, đôi mắt trong sáng vẫn xinh đẹp như trước. Mai Côi nhìn Nghiêm Cẩn đến độ Nghiêm Cẩn giật mình, sau đó Mai Côi mỉm cười:
-Đúng thế, chúng ta vẫn như trước kia, anh là anh trai tốt nhất của em
Trong nụ cười của cô bé có chút u buồn nhưng chỉ thoáng qua, nhanh đến độ cậu không thể nhìn thấy. Mai Côi lại ôm Nghiêm Cẩn mà làm nũng cọ cọ đầu
Nghiêm Cẩn ôm chặt Mai Côi, thầm lấy làm may vì mình đã không phá hỏng mọi thứ, bọn họ vẫn có thể thân thiết như trước kia. Cậu không thể làm bạn trai của Mai Côi thì có thể làm anh trai tốt của Mai Côi cũng chẳng sao. Cậu sẽ ở bên trông chừng Mai Côi cho đến ngày có cơ hội. Cha cậu còn phải theo mẹ cậu đến 600 năm mới xong đó thôi, rùa con mới 16 tuổi, đừng sợ, đừng sợ.
Hai người ôm nhau, đến nửa ngày Nghiêm Cẩn mới đột nhiên nhớ ra kế hoạch dạy dỗ của mình còn chưa được thực thi. Cậu vội ngồi thẳng dậy, bồi dưỡng cảm xúc, vừa định nói thì Mai Côi đột nhiên nhớ ra:
-Chết rồi, em chưa gọi điện thoại ẹ Tiểu Tiểu, anh ơi, điện thoại anh đâu cho em mượn một tẹo
Nghiêm Cẩn không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy điện thoại ra, gọi cho Tiểu Tiểu rồi đưa cho Mai Côi. Mai Côi liên miệng xin lỗi, nói rất muốn đi tìm mẹ nhưng sợ Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc không đồng ý nên đành lén đến trấn S, rất nhanh sẽ trở về. Hai mẹ con nói chuyện qua điện thoại đầy bi tình, nói chưa được bao lâu còn òa lên khóc. Nghiêm Cẩn thở dài, lấy khăn giấy trong túi ra mà ngồi bên hầu hạ, vừa nghe hai người tán gẫu vừa lấy khăn giấy lau nước mắt cho Mai Côi.
Cuối cùng, đột nhiên Mai Côi nói với Tiểu Tiểu:
-Mẹ Tiểu Tiểu, con không nói chuyện được nữa, khăn giấy anh dùng hết rồi.
Tay Nghiêm Cẩn run lên, thiếu chút nữa thì chọc tay vào mắt Mai Côi. Còn có kiểu kết thúc cuộc trò chuyện không đầu không đuôi, vô lí thế này nữa. Vậy mà Tiểu Tiểu lại vô cùng thấu hiểu mà đáp:
-Cho nên ở nhà tốt hơn nhiều, mẹ mua hộp khăn giấy lớn, không sợ không đủ dùng, con mau về đi. Nghiêm Cẩn đen mặt nhìn Mai Côi đáp lại rồi cúp máy. Trong lòng cậu cảm khái, đúng là con gái với nhau, thân thiết thấu hiểu còn hơn cả con đẻ như mình. Mai Côi cúp máy, mắt ướt sũng vô cùng đáng thương quay đầu ôm lấy Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn lần này nắm bắt cơ hội, kéo Mai Côi ngồi thẳng dậy rồi nói:
-Không được làm nũng, giờ anh bắt đầu nghiêm túc dạy dỗ em đây
-Vâng ạ! Anh nói đi, em đang nghe
Mai Côi vẫn thút thít khóc, dụi dụi mắt.
-Có phải em biết được chuyện DNA với bà từ chú Ray không?
-Vâng ạ, hôm đó đi học, chú giảng đến tác dụng của việc kiểm tra DNA thì em cũng không để ý mà phát hiện ra tin tức này từ chú ấy. Sau đó cuối tuần em về nhà cha, xác nhận chuyện huyết thống từ cha và dì Triệu, em rất khổ sở.
Nước mắt Mai Côi lại rơi, Nghiêm Cẩn thở dài, giờ quả thực là hết khăn giấy rồi, cậu đành lấy tay lau nước mắt cho Mai Côi:
-Việc này lúc phát hiện ra là vì không muốn em buồn nên mọi người mới giấu em -Em liền lấy tiền riêng ra, cũng lén hạn chế tiền tiêu vặt hai tuần đi rồi tự mình đến đây. Lần trước đến em chỉ đi tìm mẹ, lần này em đi tìm bà nên tìm được Hạ Sinh. -Người Hạ Sinh nói hay đến tìm bà thì anh chưa gặp nhưng người đi cùng lần cuối đó anh có ấn tượng, anh từng xem qua hồ sơ của ông ấy. Đó là một tâm ngữ giả tên là Hùng Đông Bình. Mười năm trước ông ấy đã mất tích, ông ấy có đăng kí trong hiệp hội siêu năng lực, là tâm ngữ giả lợi hại nhất trong hiệp hội.
Mai Côi trợn tròn mắt:
-Vậy người đến tìm bà là ai?
-Hắn ta thực sự rất có thể chính là bác sĩ X. rùa con, việc này anh vẫn chưa nói với em, bác sĩ X chính là kẻ đứng sau vụ bắt cóc ở trường em. Nhiều năm qua chúng ta vẫn không bắt được hắn, thâm chí chút manh mối cũng chẳng tìm ra được. Lần này tìm được bộ dạng của hắn từ đầu Hạ Sinh chính là một bước đột phá lớn
-Hắn ta muốn bắt tâm ngữ giả, lợi dụng năng lực của bọn họ để làm chuyện xấu đúng không? Trong mắt Mai Côi lộ rõ sự sợ hãi
-Đúng, chính là như thế. Một số tâm ngữ giả mất tích chỉ sợ là có liên quan đến hắn ta
-Vậy Hạ Bồi cũng là tâm ngữ giả, bà cũng là tâm ngữ giả thì sao lại không bị bắt?
Mai Côi nắm cặt tay Nghiêm Cẩn:
-Mẹ em cũng là tâm ngữ giả, nên hắn ta muốn bắt mẹ em? Cho nên mẹ em vì né tránh mới phải rời bỏ em đúng không?
Mai Côi đột nhiên tỉnh ngộ:
-Mẹ không muốn để hắn ta biết rằng mẹ cũng sinh ra một tâm ngữ giả…
Nghiêm Cẩn không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Mai Côi. Mai Côi không nhịn được mà khóc nấc lên:
-Mẹ em bị hắn ép đi rồi, mẹ em không dám ở bên em, oa oa, em thậm chí còn không biết mẹ đã bị bắt đi chưa
-Mẹ em hẳn chưa bị bắt, bằng không bác sĩ X sẽ không dẫn cả Hùng Đông Bình đến tìm Hạ Sinh mà hỏi đâu.
Nghiêm Cẩn lại thở dài:
-Em lại khóc, hết khăn giấy mất rồi…
-Vẫn còn khăn mặt mà
Mai Côi mặc kệ, một năm rồi cô bé có bị ủy khuất gì cũng chỉ đành nuốt ngược vào trong, chẳng có ai để nói, giờ vất vả lắm anh mới quay về thì lại gặp chuyện đau lòng như thế, sao cô bé có thể nhịn được, ai quản có khăn giấy hay không làm gì?
Nghiêm Cẩn day day trán, vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt cho Mai Côi lau mặt nhưng vừa đi ra thì đã thấy Mai Côi nín khóc, vẻ mặt ngượng ngùng, có lẽ cô bé cũng nhận ra vừa rồi mình làm loạn.
Nghiêm Cẩn lau mặt cho Mai Côi, hai người cùng dựa vào đầu giường:
-Rùa con, bọn họ không bắt bà và Hạ Bồi chắc là vì năng lực của hai người không đủ, bác sĩ X chướng mắt, dù sao hắn ta cũng đã có Hùng Đông Bình rồi
Về phần hai thi thể của tâm ngữ giả, chuyện thí nghiệm tàn nhẫn kia cậu thực sự không thể mở lời nói với Mai Côi. Hùng Đông Bình có lẽ là qua những thí nghiệm đó, năng lực được công nhận nên mới có thể được giữ lại.
Mai Côi dựa vào Nghiêm Cẩn, bảo cô bé không sợ đương nhiên là không thể, dù sao Mai Côi cũng chỉ là đứa nhỏ, được bảo vệ cẩn thận, chưa từng gặp sóng to gió lớn gì. Mai Côi vùi đầu vào vai Nghiêm Cẩn:
-Anh ơi, bà nhìn thấy em nên bà mới mất đúng không?
Chỉ có người chết mới giữ được bí mật không bị tâm ngữ giả điều tra. Bà biết bác sĩ X sẽ còn tìm đến, bà sợ chuyện bà từng gặp Mai Côi không thể giấu diếm được nên mới chọn con đường đó. Nghiêm Cẩn cũng nghĩ tới chuyện này, cậu vuốt đầu Mai Côi, không biết nên an ủi thế nào. Vì thế lại chuyển đề tài:
-Năng lực của mẹ em nhất định rất lợi hại nên bác sĩ X mới luôn muốn tìm mẹ em như thế. Rùa con, năng lực của em cũng rất kinh người. Giờ lợi thế duy nhất của chúng ta chính là em còn chưa bị phát hiện
Cậu tuyệt đối không thể để Mai Côi xảy ra chuyện được.
-Anh ơi, chúng ta là nhóm đệ nhất thiên hạ đúng không?
-Đúng!
-Thế em so với Hùng Đông Bình còn lợi hại hơn chứ?
-Đương nhiên rồi!
Trong tư liệu cậu xem, còn chưa phát hiện tâm ngữ giả nào có năng lực mạnh hơn rùa con.
-Chúng ta cùng nhau đối phó với bác sĩ X.
Mai Côi ngồi thẳng dậy, mắt tỏa sáng:
-Hắn có Hùng Đông Bình thì có gì hơn người, mọi người còn có em mà. Hắn muốn bắt mẹ em thì chúng ta sẽ bắt hắn, hắn có thể trốn thì chúng ta cũng nhất định có thể tìm được hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK