• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 57 Đêm trăng bày tỏ tình cảm lãng mạn, gắn bó
Thẩm Phi đương nhiên cũng thấy, cậu nhẹ nhàng cười rồi gật gật đầu chào hỏi, rất trấn định không chút xấu hổ. Trên thực tế, Nghiêm Cẩn vô cùng nghi ngờ thằng nhãi này đang vui vẻ ngầm. Dưới ánh mắt ái muội của mọi người trong xe, Mai Côi cũng rất hào hùng mà đỏ mặt. Lòng Nghiêm Cẩn hận con rùa con mặt không đủ dày này. Cậu để Mai Côi ngồi bên cửa sổ, mình che đi cô bé để tránh ánh mắt của mọi người, cũng tránh tầm nhìn giữa Mai Côi và Thẩm Phi.
Sau đó, một nữ sinh bên cạnh không sợ chết mà khẽ nói:
- A, lúc mua đồ mình đã nghĩ bộ của Mai Côi trông quen quen, thì ra lần trước mình đã thấy Thẩm Phi mặc
Nghiêm Cẩn quét mắt nhìn qua, nhìn thấy Thẩm Phi nghe đến đó thì mỉm cười. Tiểu ma vương vô cùng cáu kỉnh, Lôi mẫu nương nương ơi, mau đánh chết nữ sinh ngu ngốc và kẻ yêu nghiệt tự mình đa tình kia đi.
Nghiêm Cẩn phụng phịu không vui suốt đường về, về tới trường, điều đầu tiên là bắt rùa con đi thay áo, cậu nhằng nhẵng đứng dưới chờ, hai tay ôm ngực, cảm thấy bực bội khó tiêu
Mai Côi nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống, thấy Nghiêm Cẩn đen mặt đứng đó thì cảm thấy buồn cười. Giờ đã là chạng vạng, mặt trời sắp chẳng còn thấy bóng dáng, Nghiêm Cẩn đứng dưới lầu nơi tranh sáng tranh tối, dáng người cao cao trông càng thêm tuấn tú
Mai Côi không nhịn được mà cười, đừng thấy bộ dạng cậu trông trầm ổn, thực ra căn bản chính là cậu nam sinh thích đùa giỡn lại hay mất tự nhiên, lại dễ nối cáu, nói năng lớn tiếng, thích mắng người, đây chính là anh Nghiêm Cẩn của cô nhóc đó. Anh nói anh vẫn thích cô, đúng không? Cô thực sự có thể sao?
Dường như nhận thấy được tầm mắt của Mai Côi, Nghiêm Cẩn nhìn về phía cô bé, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt mọi cảm xúc đều tan biến. Mai Côi tự lấy tinh thần, những người khác nhất định không thể nhưng anh thì sẽ không sao, anh sẽ mãi mãi tốt với cô bé, sẽ không ngại cô bé là tâm ngữ giả, sẽ không ngại cô bé không thú vị, sẽ không ngại cô bé phản ứng chậm, sẽ không ngại cô bé không xinh đẹp, sẽ không ngại cô bé nói năng ngốc nghếch, sẽ không ngại… Cô bé thấy Nghiêm Cẩn đang cười với mình, Mai Côi rốt cuộc không nhịn được vội chạy về phái cậu, nhào lên ôm chầm lấy Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn đúng là “thụ sủng nhược kinh”, ái dà dà, rùa con của cậu trở nên nhiệt tình thế này từ bao giờ, nếu không nắm chắc cơ hội này thì cậu đúng là đồ ngốc. Nghiêm Cẩn vươn tay qua ôm chặt Mai Côi vào lòng. Mọi người xung quanh đi qua đều không nhịn được mà nhìn bọn họ một cái, Nghiêm Cẩn bị nhìn mà khó chịu, rùa con mặt đỏ hồng trông rất đáng yêu, cậu không thích người khác nhìn cô bé. Vì thế Nghiêm Cẩn kéo cô bé bỏ chạy, hai người chạy một hơi ra rừng cây sau núi.
- Em không chạy nổi nữa, không chạy được nữa…
Thể lực của Mai Côi kém hơn Nghiêm Cẩn nhiều, cuối cùng chân như nhũn ra mà đành phải cầu xin. Nghiêm Cẩn dừng lại, thấy xung quanh không có ai, trời cũng dần tối, rừng cây im ắng, không khí này vừa khéo. Cậu kéo Mai Côi lại gần, cúi đầu xuống định hôn
Mai Côi đang thở dốc, bị động tác này của cậu làm cho hốt hoảng, theo bản năng bước lùi về phía sau né tránh. Môi Nghiêm Cẩn vừa chạm vào môi cô bé, thấy Mai Côi trốn thì cau mày:
-Không phải nói được sao?
-A!
Mai Côi đang xấu hổ, đầu óc không bắt kịp, được cái gì đâu nhỉ?
Nghiêm Cẩn lại bước lên trước vài bước, Mai Côi theo bản năng lùi về phía sau, phía sau vừa khéo đứng sừng sững một gốc đại thụ, gáy Mai Côi đập vào cây “đông” một tiếng, đau đến độ nhếch miệng. Vừa định vươn tay xoa thì đã thấy khuôn mặt lớn của Nghiêm Cẩn ở ngay trước mặt mình, cô bé vội đứng vững lại, nghiêm túc nghe cậu giảng giải
Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn Mai Côi, cuối cùng thở dài, xoa xoa đầu cho cô bé:
-Đồ ngốc!
Mai Côi đương nhiên cảm thấy mình bị oan, nếu anh không ép lại thì sao mình bị đập đầu. Nhưng cô bé không dám cãi lại, đành để cậu xoa đầu, bản thân thì cười ngây ngô hai tiếng
Nghiêm Cẩn lại cúi đầu, Mai Côi đột nhiên nhớ ra cậu nói “được” là có ý gì. Cô bé kêu “ây dà”. Nghiêm Cẩn dừng lại, thực sự không nhịn được mà lườm Mai Côi, vì sao không khí tốt đẹp luôn bị cô bé phá hoại? Mai Côi đỏ mặt, ánh mắt rối loạn, ngượng ngùng nhìn cậu. Vậy bây giờ, phải làm gì?
Nghiêm Cẩn cúi đầu, trán tựa vào trán Mai Côi rồi nói:
-Anh đã nhận được bài học, anh không thể chỉ một mình vui vẻ, cười ngây ngây ngô ngô rồi lại bị em hồ đồ cho qua, em nói rõ ràng cho anh, trong lòng em rốt cuộc là nghĩ gì?
-A? Em… em…
Lời này của Nghiêm Cẩn hình như là đang lôi chuyện cũ ra nói, Mai Côi lập tức lo lắng, sợ mình lại nói sai cái gì. Cô bé thích Nghiêm Cẩn, thích nhất là Nghiêm Cẩn, chỉ thích một mình Nghiêm Cẩn, cái này phải nói thế nào? Vạn nhất nói không rõ ràng có phải là anh sẽ lại tức giận, lại mặc kệ mình?
Nhìn cô bé vì miệng ngốc lưỡi ngu mà sốt ruột, Nghiêm Cẩn vui vẻ, ôm lấy Mai Côi rồi nhẹ nhàng dỗ dành:
- Em không cần nói, để anh xem suy nghĩ của em, em cũng xem của anh được không
Giống như trước đây, giữa bọn họ không hề có bí mật, chia sẻ mọi điều với nhau
Mai Côi bình tĩnh lại, không cần phải nói bằng lời thì cô bé cũng thoải mái hơn. Mai Côi nhắm mắt lại, ý thức lơi lỏng, trán cậu tựa vào trán cô bé, tình yêu trong đầu cậu rõ ràng mà sâu sắc hiện rõ như muốn nhấn chìm đầu óc cô bé. Suy nghĩ này thực sự rất khác biệt, vừa bình tĩnh lại vừa cuồng nhiệt, cảm giác vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào. Từ nhỏ đến lớn, Mai Côi nghe suy nghĩ của vô số người, cảm ứng rất nhiều ý thức nhưng chưa từng có suy nghĩ nào khiến cô bé hạnh phúc như vậy. Như ly rượu thuần, như hũ mật ngọt dần dần thấm vào suy nghĩ của Mai Côi, thấm sâu đến tận tim , sau đó tràn ngập trong từng tế bào của cô bé khiến cho cô bé trở nên lười biếng, cứ muốn thế này mãi mãi, chẳng muốn làm gì khác
Nghiêm Cẩn hiển nhiên cũng cảm nhận được cảm nhận của Mai Côi, sự vui sướng dâng lên, cảm giác này lại ảnh hưởng đến Mai Côi khiến cô bé choáng váng, không phân biệt được đâu là ý thức của Nghiêm Cẩn đâu là ý thức của mình. Cảm giác hai người có thể giao hòa một cách chặt chẽ như thể chỉ là một người, không thể tách rời.
Tuy rằng Mai Côi chưa nói gì nhưng Nghiêm Cẩn cảm thấy hạnh phúc đến cực điểm. Khoảnh khắc ngắn ngủi mà vĩnh hằng khi ý thức tương thông này khiến cậu không dám chần chừ. Cậu chính là đồ ngốc, cậu phí thời gian như vậy, sao có thể nghi ngờ tình cảm của rùa con dành ình? Cậu không thể tưởng tượng trên đời này còn có ai ỷ lại, tin tưởng, ái mộ, ủng hộ cậu như cô bé, là tình cảm toàn tâm toàn ý không chút giữ lại
Cậu và cô bé mặt đối mặt, trán chạm trán vô cùng gần gũi. Cậu nhìn thấy vẻ thẹn thùng và vui sướng khiến mặt cô bé ửng hồng, cậu nhìn thấy đôi mi của cô bé nhẹ nhàng run run, ánh mắt bừng sáng, cánh môi đỏ mọng mê hồn. Cậu không chần chừ nữa, thể theo nguyện vọng bản thân mà dùng sức hôn
Ý thức của hai người giao hòa một chỗ, mỗi suy nghĩ của cậu đều không hề che đậy trước mặt Mai Côi. Nụ hôn của cậu dù nhanh nhưng cũng không khiến cô bé kinh ngạc. Mai Côi phó mặc theo cảm xúc của Nghiêm Cẩn, mọi ý thức với cậu đều là thuận theo, dịu dàng cho nên khi môi cậu áp đến, cô bé theo bản năng mà vươn người tới. Đến khi cậu ngây ngô cuốn lấy đầu lưỡi của Mai Côi thì Nghiêm Cẩn nhu thuận hé đôi môi khiến cậu kích động ôm chặt lấy Mai Côi, nụ hôn càng lúc càng sâu. Mai Côi phối hợp mà kiễng chân, tay vòng qua ôm cổ cậu
Cô bé như bị tình yêu của cậu mê hoặc, trở thành tù binh theo mỗi ý thức của cậu, thuận theo mọi mong muốn của cậu, thỏa mãn những yêu cầu trong đầu cậu. Cô bé cũng không ý thức được bản thân đang thả lỏng để hài hòa với vòng ôm của cậu, cô bé cũng không biết mũi chân mình run run vì kiễng lên. Nhưng cậu đều biết, giống như Mai Côi cảm nhận được cậu, cậu cũng cảm ứng được từng thay đổi của cô bé. Cậu ôm Mai Côi lên cao, giải cứu cho đôi chân nhỏ của Mai Côi, hai tay khỏe mạnh chống đỡ lấy cơ thể cô bé, đặt cô bé dựa vào cây đại thụ, hai tay đỡ lấy gáy Mai Côi, Mai Côi chẳng phải tốn sức mà vẫn duy trì tư thái thân mật không phân cách với Nghiêm Cẩn.
Cậu ra sức mà hôn, khi cuốn lưỡi Mai Côi phát đau thì sẽ lại chậm lại cho đến khi Mai Côi cảm thấy thoải mái. Cô bé bị nụ hôn của cậu làm cho không thở nổi, cậu hơi nghiêng đầu thả lỏng nụ hôn để cho không khí có thể tràn vào phổi cô nhóc. Cậu tìm tòi nghiên cứu từng chi tiết của nụ hôn, cảm nhận từng phản ứng của Mai Côi. Cô bé thích đầu lưỡi dịu dàng chạm vào, cô bé xấu hổ khi cậu xâm nhập, liếm mút, cô bé thích được cậu vươn cánh tay cho cô bé gối đầu Không cần bất kì ngôn ngữ gì, không cần phải nói gì, hai người vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự sung sướng của đối phương đến từng lỗ chân lông, sự kích động khiến tim đập mạnh, từng chút từng chút không hề che lấp mà xâm nhập vào ý thức của bọn họ. Vì thế ngọt ngào gấp bội, nóng bỏng gấp bội, máu trong người đổ dồn lên cũng là gấp bội.
Trời đã hoàn toàn tối, vị trí của bọn họ cách xa sân huấn luyện nên chẳng có ánh đèn gì chiếu tới, chỉ có ánh trăng sáng tỏ chiếu lên hai người đang kề sát bên nhau. Cảnh tượng kiều diễm nói không nên lời.
Nụ hôn đó rất dài, rất triền miên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Côi hồng như đóa hoa, Nghiêm Cẩn không nỡ buông cô bé, hôn một đường dọc theo khuôn mặt, nhẹ nhàng cắn lên vành tai Mai Côi, nghe cô bé khẽ hít sâu một hơi. Cảm giác ngứa ngáy, bủn rủn của Mai Côi hiện lên trong đầu Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn không nhịn được cười, càng ra sức mơn man vành tai Mai Côi. Mai Côi “a” lên một tiếng rồi vội ôm chặt lấy Nghiêm Cẩn. Cô bé cảm nhận được sự thỏa mãn và ý cười của Nghiêm Cẩn mà xấu hổ đấm cậu một cái.
Cậu không dừng lại, tiếp tục liếm xuống cổ Mai Côi, Mai Côi rụt cổ lại, khẽ rên hừ hừ. Dưới môi Nghiêm Cẩn là làn da non mịm, tiếng rên khe khẽ của Mai Côi càng kích thích cậu bé. Bao nhiêu nhiệt tình tích lũy đốt cháy Nghiêm Cẩn, đang định cắn Mai Côi thì đột nhiên lại bị Mai Côi đẩy ra. Nghiêm Cẩn sửng sốt, đến khi phản ứng lại thì mới nhớ vừa rồi mình quên mất một số điều, trong đầu nảy ra một số suy nghĩ không được hài hòa cho lắm. Nhìn Mai Côi xấu hổ không dám nhìn mình, đương nhiên cậu hiểu suy nghĩ này của cậu khiến Mai Côi hoảng sợ.
Nghiêm Cẩn mỉm cười vuốt vuốt tóc cô bé rồi kéo cô bé vào lòng:
- Sợ cái gì, cái này cũng không trách anh được, đây là phản ứng tự nhiên của anh, em thích ứng dần đi. Anh biết giờ em còn nhỏ, không thể làm chuyện xấu, anh sẽ không xuống tay sớm với em đâu, yên tâm Mai Côi đỏ mặt, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hứ, nếu anh dám làm chuyện xấu thì em sẽ nói ẹ Tiểu Tiểu.
- Vậy em mau đi nói đi, tiện thể yêu cầu mẹ ép anh chịu trách nhiệm
Cậu cười thật xấu xa, trời mới biết cậu muốn được chịu trách nhiệm đã lâu nhưng thường xuyên bị mẹ nói: “chuyện tốt này không tới lượt con”
- Không biết xấu hổ.
Mai Côi xấu hổ mắng, kết quả Nghiêm Cẩn ôm cô bé rồi đáp:
- Ừ thì không biết xấu hổ nào
Câu này khiến cô bé ngẩng đầu lườm Nghiêm Cẩn nhưng lại bị Nghiêm Cẩn hôn lấy
“Chúng ta như vậy thật lạ”. Miệng Mai Côi bị bịt kín nên dùng suy nghĩ nói với cậu. “Cảm giác của anh em đều biết”
Miệng Nghiêm Cẩn đang bận rộn, vội dùng suy nghĩ đáp: “Như vậy rất tuyệt, anh thích, sau này đều phải như vậy”. Lời vừa nói ra, cảm xúc thẹn thùng lại cuốn lấy cô bé. Nghiêm Cẩn cuối cùng cũng cười lớn
Cô bé vùi đầu vào lòng cậu khẽ gọi:
- Anh ơi! Anh ơi…
Cô bé không thể tin được, sao chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bên nhau?
- Lúc trước khi em ba tuổi, chắc chắn liếc mắt một cái đã nhìn trúng anh, thấy anh vĩ đại như vậy, lại thông minh, ra tay quá khó nên mới quyết định thu phục mẹ chồng trước rồi mới bắt anh đúng không
Cậu vừa chiếm được tiện nghi của tiểu cô nương nhà người ta thì đã chẳng biết xấu hổ mà khoe khoang.
Mai Côi chẳng hề muốn cãi lại cậu, chỉ mím môi cười cho dù lời nói của Nghiêm Cẩn có vẻ ngây thơ mà nhàm chán. Ánh mắt cô bé sáng như sao, nụ cười ngọt ngào. Nghiêm Cẩn lấy mũi cọ cọ mũi Mai Côi:
-Cười cái gì, dù sao giờ anh cũng bị em tóm rồi, em nhất định phải chịu trách nhiệm đấy. Mỗi ngày phải ở bên anh, dỗ anh vui vẻ, không được hai lòng, không được nhìn nam sinh khác một lần. Về sau phàm là đồ tình nhân cũng không được mua, không được mặc Những bộ đồ đôi đó không phải là hàng độc, vừa nghĩ đến có nam sinh khác mặc đồ đôi với rùa con của cậu thì cậu đã khó chịu.
Đợi cậu nói hết thì Mai Côi đã cười đến không thể ngừng lại. Cậu ngây thơ như vậy nhưng sao cô bé lại cảm thấy thật đáng yêu?
Cùng một buổi tối, cùng một đêm trăng, ở một nơi khác lại xảy ra chuyện khác. Bên trường học, Tiểu ma vương cảm thấy mỹ mãn thì ở phía công ty, Hạ Bồi bị nhốt trong phòng nghỉ, có ăn có ngủ nhưng lại vô cùng bất an. Cậu gọi Hùng Đông Bình suốt một ngày nhưng không nhận được hồi âm. Cậu không biết ông ở đâu, có phải là vì quá xa nên không thể tiếp nhận được hay không. Cậu lại lén gọi điện thoại cho Hùng Đông Bình, gọi đến dãy số lần đầu tiên Hùng Đông Bình gọi ình nhưng chỉ có tín hiệu thuê bao.
Lòng Hạ Bồi rất sợ hãi, đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng. Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì cho nên cũng không dám rời đi. Suy nghĩ của Happy cậu không thăm dò được, những người trong công ty có thể thăm dò thì lại đều không biết chuyện cậu đến công ty. Điều này khiến Hạ Bồi cảm thấy có chuyện không lành.
Trong lúc bối rối lại nghe tiếng đập cửa, Hạ Sinh dò xét thò đầu vào:
- Hi, em trai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK