• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41 Mai Côi phát uy toàn trường kinh động
Mai Côi nghe Tiểu Mị nói vậy thì buồn bực đáp:
-Có gì mà lâu? Rõ ràng thầy gọi lên thì em lên ngay rồi đấy thôi.
Tiểu Mị nghẹn lời, cũng chẳng thể phản bác gì hơn, chẳng lẽ nói từ thí sinh thứ nhất bước lên sàn là đã chờ mày lên để đánh mày sao? Vì thế Tiểu Mị thẹn quá hóa giận:
-Đừng có múa mép khua môi nữa, chờ đi dọn toilet với Mẫn Lệ đi.
Mai Côi nhíu mày, người này sao đáng ghét như vậy, cô bé quyết định sẽ ghét Tiểu Mị đến cùng
Tiếng còi vang lên, đồng hồ cát bắt đầu chạy. Tiểu Mị khoát tay, tạo tư thế xinh đẹp mời chào. Một bên, mấy cô gái trong hồ tộc ra sức vỗ tay, lớn tiếng gào:P>
-Hàng ma sư chuẩn bị đi dọn toilet!
Bên kia, các học sinh hàng ma đương nhiên là đứng dậy chửi bới lại. Dưới sân khấu, đám fan của công chúa lại bắt đầu hò reo cổ vũ
Mai Côi ngẩn người đứng đó, quay đầu nhìn về phía Mẫn Lệ, Mẫn Lệ đang nắm chặt tay, lo lắng nhìn mình. Đến ngay cả anh Nghiêm Cẩn vốn luôn thoải mái giờ cũng rất nghiêm túc. Mai Côi hiểu, thật ra mọi người cũng giống mình, cũng không quá tin tưởng
Vốn dĩ chỉ là một cuộc thi chẳng có gì đặc biệt giờ lại bị lợi dụng để ức hiệp bộ tộc hàng ma sư, Tiểu Mị đắc ý vô cùng càng khiến Mai Côi thấy khó chịu.
Ngay lúc Mai Côi quay đầu nhìn lại khán phòng một cái thì Tiểu Mị ra tay. Tiểu Mị nhún người bay lên không, đánh một quyền thẳng về phía Mai Côi, chân đá vào ngực Mai Côi.
Mai Côi không quay đầu, như thể mắt mọc sau đầu mà rụt người lại, hai chân xoạc ra, đánh một chưởng lên, mượn lực đẩy lực, nhanh chóng né đi.
Những động tác này thoải mái tự nhiên, vô cùng xinh đẹp, nếu từ Tiểu Mị mà ra thì mọi người sẽ không ngạc nhiên nhưng cái này lại do Mai Côi vốn luôn dịu dàng xuất chiêu khiến mọi người kinh ngạc, ai nấy vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tiếng vỗ tay chói tai này khiến Tiểu Mị càng thêm khó chịu. Tiểu Mị biết thời gian này Mai Côi chăm chỉ luyện tập, cũng nghe nói Mai Côi tiến bộ rất nhiều, tuy rằng tấn công không được nhưng né tránh thì rất inh. Nhưng Tiểu Mị lại nghĩ, cho dù có bay được thì Mai Côi cũng chỉ là người mới, nhất định sẽ không thể là đối thủ của mình. Nhưng tình hình hôm nay, còn chưa mở màn Mai Côi đã chiếm hết sự chú ý. Tiểu Mị hít một hơi thật sâu, Tiểu Mị không đơn giản là muốn thắng, ngoài việc muốn đánh Mai Côi còn muốn Mai Côi thua thật thảm bại, bằng không sao có thể xả giận?
Tiểu Mị nhìn Mai Côi đang triển khait ư thế, bắt đầu nghiêm túc nghĩ nên làm thế nào để đánh ngã Mai Côi. Dựa vào tính Mai Côi thì chết cũng muốn thi đấu, đánh ngã thì nhất định sẽ lại tiếp tục đứng lên để mình đánh ngã, chắc nghĩ chỉ cần qua 5’ là được. Nào có chuyện dễ dàng thế? Tiểu Mị quyết định chờ sau khi đánh Mai Côi thỏa thích rồi, hơn 4’ sẽ đá Mai Côi ra khỏi sân. Nhìn tư thế trốn tránh vừa rồi của Mai Côi thì đúng là không tệ, Tiểu Mị đang nghĩ cách tìm chiêu thức để tập kích
Nghiêm Cẩn đứng đó vô cùng lo lắng, cái này còn khiến cậu hoảng hốt hơn lúc làm nhiệm vụ. Vừa rồi lúc né tránh, cậu rất lo lắng vì nơi này đông đúc, sợ rùa con không nhận được suy nghĩ của cậu. May quá, may quá, Mai Côi vẫn hành động được theo ý thức của cậu. Nhưng giờ Tiểu Mị lại bình tĩnh không tấn công, đang cân nhắc suy nghĩ càng khiến Nghiêm Cẩn lo lắng thay cho Mai Côi.
Phải biết rằng lúc trước tập luyện mọi người tuy rằng nghiêm túc nhưng cũng chẳng ai hạ độc thủ nhưng Tiểu Mị vừa mở màn đã liều mạng mà ra tay. Nếu Mai Côi thực sự bị đánh trúng thì sẽ rất đau đớn. Nghiêm Cẩn cố gắng tập trung tinh thần, cậu nhất định phải làm cho Mai Côi né tránh được, phải để cho Mai Côi có thể chịu được qua 5’ không bị đánh
Lúc này, Tiểu Mị lại di chuyển nhanh như chớp về phía trước, Nghiêm Cẩn híp mắt, tập trung sự chú ý lên người Tiểu Mị, cả sân rộng lớn như vậy mà tiếng người hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại từng động tác nhỏ của Tiểu Mị hiện lên trong đầu Nghiêm Cẩn.
Tiến lên, đá ngang, ra quyền, chiêu này của Tiểu Mị vừa nhanh vừa độc, Tiểu Mị đá ngang một cước, nếu Mai Côi cúi người trốn tránh thì Tiểu Mị lại đá chặn hoàn toàn có thể đá trúng Mai Côi. Nếu Mai Côi nhảy về phía trước để tránh thì Tiểu Mị nghiêng tay đấm, chắc chắn có thể đánh trúng Mai Côi. Lùi về phía sau và chuyển ngang thì không đủ nhanh. Tiểu Mị tính tới tính lui, đương nhiên biết Mai Côi muốn tránh chiêu này là không dễ dàng gì.
Tiểu Mị vừa cử động, ý thức của Nghiêm Cẩn cũng bắt đầu, theo bản năng cậu sẽ tránh về phía trước, cậu nhảy được cao nên quyền kia của Tiểu Mị căn bản không thể đánh được vào người nhưng thể năng của Mai Côi lại không bằng Nghiêm Cẩn. Tuy rằng Mai Côi có thể để cơ thể hành động theo ý thức của Nghiêm Cẩn nhưng động tác nhảy lên này Mai Côi không làm được, lúc chạm đất cũng sẽ bị đau chân. Nếu Tiểu Mị ác độc tung mấy chiêu này liên tiếp thì Mai Côi thật sự khó mà né tránh
Động tác của Tiểu Mị rất nhanh, phản ứng của Nghiêm Cẩn cũng rất nhanh, cậu thậm chí còn không cảm giác được mình có suy nghĩ gì. Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, Mai Côi quả nhiên là nhảy lên cao nhưng cô bé nhảy không đủ cao, tim Nghiêm Cẩn như ngừng đập, vì sao không đủ cao, độ cao bây giờ nằm trong phạm vi Tiểu Mị vung quyền, mắt thấy Mai Côi sẽ bị đánh trúng, tim Nghiêm Cẩn thắt lại.
Tiểu Mị thấy Mai Côi nhảy lên thì tung quyền ra, quyền này Tiểu Mị dùng toàn sức mà đánh vào ngực Mai Côi chắc chắn khiến Mai Côi chịu đủ. Nghiêm Cẩn cảm thấy tức đến không thở được, bản năng của cậu là dùng hai tay chắn trước ngực, chặn được quyền này công kích rồi đá Tiểu Mị, nhân tiện né sáng trái rồi đứng qua canh chừng chiêu công kích tiếp theo của Tiểu Mị.
Nhưng trong khoảnh khắc này, Mai Côi lại không hành động theo ý thức của cậu, cô bé nhảy lên trong không trung mà vươn tay trái lên, tay phải chắn ngực, độ cao không đạt được đến yêu cầu của Nghiêm Cẩn, thật sự là rất mạo hiểm. Nhưng quyền kia của Tiểu Mị đánh tới, Mai Côi lại nghiêng sang trái, tay phải kéo lấy bàn tay ra quyền của Tiểu Mị, trong nháy mắt rơi xuống đấy thì dùng lực đẩy lực mà đẩy Tiểu Mị lên, đùi phải cong lên, chân đạp về phía bụng Tiểu Mị…
Toàn trường lặng ngắt như tờ, cảnh này hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người. Mẫn Lệ há hốc mồm, ngây người nhìn. Nghiêm Cẩn trợn mắt há miệng, đầu óc trống rỗng. Mặc Ngôn đang chống cằm nhìn thì trượt tay suýt cắn phải lưỡi. Đám cổ động viên mặc áo đồng phục kia đang la hét được một nửa thì im bặt
Tất cả mọi người không thể tin được cảnh trước mắt lại là sự thực. Tiểu công chúa hoa hồng yếu ớt chỉ dùng một chiêu, thực sự là chỉ dùng 1 chiêu đã đá văng nữ võ sĩ Tiểu Mị của Hồ tộc ra ngoài.
Tiếng còi vang lên, cuộc thi chấm dứt. Mai Côi ngây ngốc đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác đầy vô tội. Lúc này tiếng hò hét lại vang lên khiến sân vận động như nổ tung. Các học sinh như bị điểm huyệt rồi lại được giải huyệt, mọi người la hét, cười lớn. Quá điên cuồng, tuy chỉ trong chớp mắt nhưng kết cục bất ngờ này khiến mọi người rất đã
Ngụy Anh Vân dẫn các bạn học trong Ưng tộc bay lên cao, cầm hoa hồng mà rải xuống. Mẫn Lệ và mấy bạn học nữ thì cười vang kiêu ngạo, lớn tiếng nói:
-Con chim kia, cậu hay quá đấy!
Nghiêm Cẩn lấy lại tinh thần, vội vã bay lên sàn đấu, đạp qua đỉnh đầu mấy cổ động viên nhiệt tình kia, tiện chân đá bọn họ ngã lăn rồi đến trước mặt Mai Côi, vội vã ôm lấy cô bé.
-Em sao rồi? Có bị thương không?
Mai Côi lắc đầu, lúc này cô bé đã lấy lại tinh thần mà hỏi: -Anh ơi, em thắng đúng không?p>
-Đúng đúng, rùa con giỏi quá!
-Vậy là em đã thi đỗ rồi đúng không?
-Đúng, đúng, em thật lợi hại
Mai Côi quay đầu nhìn ra bên ngoài, mấy nữ sinh Hồ tộc vây lấy Tiểu Mị, giận dữ nói gì đó, mắt Tiểu Mị đỏ hoe, sau đó bọn họ quay lại lườm Mai Côi. Lúc này, Mai Côi mới có cảm giác chân thật, cô bé cũng hưng phấn kêu lớn:
-Em thắng rồi! Em thắng rồi! Anh ơi, em thắng rồi….
Cô bé vui vẻ ra mặt, tay dang rộng. Nghiêm Cẩn dùng sức gật đầu cũng cười chờ Mai Côi nhào qua ôm lấy mình. Nhìn đi, rùa con nhà cậu thân thiết với cậu nhất, cái gì mà đội cổ vũ của công chúa Mai Côi chứ, chết hết đi nhé!
Mai Côi vươn hai tay, chạy về qua Nghiêm Cẩn mà ôm lấy Mẫn Lệ. Hai cô bé ôm nhau nhảy nhót:
-Mẫn Lệ, Mẫn Lệ, chúng ta không phải dọn toilet, em thắng rồi! Em thắng rồi!
-Đúng thế, hàng ma sư tất thắng. Mai Côi tất thắng, Hàng ma sư tất thắng…
Bên đó hưng phấn kêu to, nên này Nghiêm Cẩn nhìn hai tay trống rỗng của mình thì không thể nào vui cho nổi. Rùa con này dám lừa gạt tình cảm của cậu
-Chút thắng lợi nhỏ, không được kiêu ngạo tự mãn.
Tiểu ma vương phát uy, đi vào đám người mà kéo rùa con ra:
-Đi, mở đại hội tổng kết, phân tích xem cuộc thi này biểu hiện có được không, có sai phải sửa, sau này tránh phiền toái
Cậu kéo Mai Côi đi xuống, xoay người nhìn đám người đi theo sau mà nói: -Tổ huấn luyện bí mật của chúng tôi họp riêng, không ai được đi cùng
-Gì cơ, cậu có phải là người không thế, chuyện vô lương tâm này mà cũng nói được
Mẫn Lệ rất bất mãn, thắng lợi này thuộc về mọi người, dựa vào cái gì mà Nghiêm Cẩn độc chiếm
Nghiêm Cẩn nhếch miệng cười tưng tửng:
-Ngại quá, vừa khéo, mình không phải là người!
Đi thôi, rùa con là của cậu, chúc mừng chỉ cần hai người là được, dàn bóng đèn này thôi hãy biến đi!
Mai Côi đắm chìm trong niềm vui thắng lợi mà cười lớn. Cô bé bị Nghiêm Cẩn kéo chạy đi một đoạn, ra đến cổng trường thì không chạy nổi nữa, thở dồn dập nhưng vẫn cười toe toét.
Nghiêm Cẩn dừng lại, nắm tay Mai Côi mà đi, sau đó lại giúp Mai Côi vỗ lưng:
-Xem em vui vẻ kia, anh dẫn em đi chúc mừng, em thích ăn gì cũng được
-Ơ, không phải mở hội nghị tổng kết sao?p>
-Vừa chúng mừng vừa tổng kết
Dù là cái gì cũng được, chỉ cần không có bóng đèn là Ok. Mai Côi cười đến đỏ bừng mặt, mắt lấp lánh khiến lòng Nghiêm Cẩn ngọt ngào, rất muốn chiều chuộng Mai Côi, đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất đến cho Mai Côi.
Đáng tiếc rùa con nhà cậu chẳng có chút tế bào lãng mạn gì cả, chỉ chọn một đống đồ ăn Mcdonalds không tốt cho sức khỏe. Cậu ngại trong quán không có không khí nên mua rất nhiều đồ ăn rồi đem lên sân thượng công ty, chẳng hề ngại việc cả ngày hẹn hò trong công ty của cha mình.
Hai đứa trẻ ngồi dưới ánh trăng mà ăn cánh gà, miệng đầy dầu mỡ, vui vẻ vô cùng
-Hôm nay em là làm sao vậy? Trong ý thức của anh không dùng đến chiêu đó.
Cậu chỉ nghĩ việc tránh đi thế công của Tiểu Mị chứ không ngờ rùa con lại dùng một chiêu hiểm đó mà chiến thắng được.
-Thật ra em cũng không nghĩ được sẽ như thế, là tự Tiểu Mị suy nghĩ quá nhiều!
Hai tay Mai Côi cầm cánh gà không lau được miệng, Nghiêm Cẩn vội lau miệng cho cô bé rồi lại lấy cốc coca để cho Mai Côi hút
Cô bé thỏa mãn hút một ngụm dài rồi mới nói:
-Chị ta nghĩ quá nhiều, luôn nghĩ nên làm gì đánh được em, chiêu thứ nhất anh giúp em tránh thoát thì chị ta lại liều mạng mà nghĩ chiêu sau, tính toán mọi thứ hết một lượt
Cô bé cắn một miếng cánh gà, sau đó “a” một tiếng, há miệng chờ coca. Nghiêm Cẩn lại đưa cốc coca qua, Mai Côi cười mắt cong cong rất đáng yêu, lại chu miệng hút một ngụm dài:
-Chị ấy nghĩ nhiều như vậy, thực tế chính là dạy em lại một lần. Như lúc mọi người giúp em luyện tập thì cũng chẳng nghĩ, cứ thế mà đánh nên em phản ứng không nhanh mà chỉ phản ứng theo suy nghĩ của anh. Ngược lại chị ấy nghĩ rất rõ ràng khiến em biết được phải ứng đối ra làm sao.
Nghiêm Cẩn há hốc mồm:
-Cho nên chúng ta luyện tập việc cơ thể phụ thuộc vào ý thức lâu như vậy nhưng cuối cùng lại vẫn dùng cách ban đầu, em biết đối phương muốn làm gì rồi dùng bản năng của mình đối phó
-Vâng ạ. Thế cho nên con người không nên suy nghĩ xấu xa, nghĩ nhiều ngược lại sẽ hỏng việc
Mai Côi nhăn mặt nói
Lòng Nghiêm Cẩn ngứa ngáy, ai dà, gần đây đúng là cậu nghĩ rất nhiều, cậu nghĩ làm thế nào để biết “rùa con của cậu” thực sự trở thành “rùa con của cậu”. Cái này không tính là xấu xa chứ
Mai Côi ngồi bên cạnh vô tư cười với Nghiêm Cẩn thật ngọt ngào, nhét cánh gà vào miệng Nghiêm Cẩn:
-Anh ơi, anh cũng ăn đi
Nghiêm Cẩn cắn cánh gà, lòng chắc chắn, cái này không tính là ý xấu, cái này gọi là có lí tưởng, là mục tiêu trước mắt, thay thế ục tiêu ba ngàn mĩ nữ năm nào…
Chương 42 Thổ lộ và bị hiểu nhầm
Qua cuộc thi được một tuần, hôm đó Mai Côi vừa tan học thì về kí túc xá, lại nghe nói dưới lầu có người tìm, Mai Côi còn nghĩ mãi xem đó là ai. Nghiêm Cẩn thì không thể, cậu luôn coi kí túc xá nữ như nhà mình, chẳng bao giờ cần nhờ người chuyển lời hết. Mặc Ngôn thì sẽ gọi điện thoại trước ình. Chú Đậu Đậu và bọn Lam Băng thì hình như chưa bao giờ trực tiếp tìm mình Vì thế Mai Côi mang theo dấu hỏi to đùng đi xuống lầu, vừa thấy người đến thì thực sự hoảng sợ vì đó chính là Hạ Bồi
Hạ Bồi cười đầy hòa khí mà chẳng nói gì. Mai Côi nhìn Hạ Bồi một lúc rồi nói:
-Anh em không ở đây, hôm nay anh về công ty.
Hạ Bồi sửng sốt, không phải là nên hỏi mình tìm em ấy có chuyện gì sao? Sao lại kéo sang Nghiêm Cẩn. Hạ Bồi hắng giọng:
-Anh biết, anh tới là tìm em.
-Vâng.
Mai Côi gật gật đầu.
Hạ Bồi thấy cô bé không nói gì thêm thì đành tự nói:
-Chuyện là, Tiểu Mị có đồng ý hẹn hò với anh, anh biết chuyện trước kia của cô ấy với Tiểu ma vương nhưng đều đã qua rồi, mọi người đừng để trong lòng nhé. Giờ mỗi người đều có cuộc sống riêng, vẫn là bạn tốt.
Mai Côi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ rồi lại à một tiếng rồi hỏi:
-Thực sự không phải anh đến tìm anh em à?
-Không không!
Hạ Bồi lại nói:
-Chuyện mấy hôm trước em tham gia thi đấu, Tiểu Mị có nói với anh. Cô ấy ấy à, tính hơi tiểu thư nhưng cũng rất tốt. Anh sợ hai người có gì khúc mắc nên tới tìm em tâm sự.
-À!
Mai Côi hoàn toàn không thể nghĩ được có cái gì có thể tâm sự nhưng cô bé cảm nhận được rất rõ ràng, Hạ Bồi đang đọc suy nghĩ của cô bé.
-Anh là tâm ngữ giả, chính là có thể nghe được suy nghĩ trong đầu của người khác, chỉ cần là con người thì anh đều có thể nghe được, nhưng em yên tâm, anh sẽ không nghe lén ý nghĩ của em đâu
Hạ Bồi cười nói, giọng nói thoáng chút khoe khoang:
-Anh vốn cũng chẳng có bản lĩnh gì nổi trội, lúc trước còn sợ tiếp xúc với mội người, là sau khi đến đây, từ từ rèn luyện thì mới thành. Giờ anh là một trong số những người trong trường được Nghiêm tiên sinh chú ý. Ngày các em thi vừa khéo anh lại bị thầy Nghiêm cử đi làm nhiệm vụ
-À!
Chuyện này Mai Côi biết, Nghiêm Cẩn đã nói qua với cô bé, ngày thi nhất định sẽ kéo Hạ Bồi đi để cô bé yên tâm thi đấu
Hạ Bồi hơi nhíu mày. Cô bé này ngoài à với ừ thì sẽ chẳng nói thêm gì sao? Cậu lại đành nói tiếp:
-Anh chỉ muốn cổ vũ em thôi, giờ thành tích em kém cũng không sao, em nhìn anh đó, trước kia cũng không tốt nhưng giờ thì ổn rồi, thể năng, thi đấu võ đều qua cửa. Cho nên chỉ cần em cố gắng thì nhất định cũng sẽ như anh. Đương nhiên thuật tâm ngữ của anh là thiên phú, em không thể luyện được (cười chết người mà haha) nhưng mẹ nuôi em là hàng ma sư, cha nuôi em lại có uy lực như vậy, chỉ cần em luyện tập tốt thì về sau nhất định cũng sẽ có tiền đồ.
Mai Côi ngây người nhìn Hạ Bồi, lần này thậm chí tiếng à, ừ cũng chẳng có. Cô bé không hiểu Hạ Bồi định nói gì. Hạ Bồi thở dài nói thêm:
-Anh cảm thấy anh với em cũng không khác nhau là mấy, lúc mới vào trường cũng chẳng quen, nhưng sau cũng nhờ Tiểu ma vương giúp đỡ anh rất nhiều. Giờ em cũng được Tiểu ma vương chiếu cố đấy thôi. Cho nên anh cảm thấy anh và em rất giống nhau, hẳn có thể thành bạn tốt. Cuộc thi vừa rồi em biểu hiện rất tốt, là luyện như thế nào thế, nói cho anh nghe đi, xem anh có thể đưa thêm ý kiến cho em tham khảo không.
Lúc này Mai Côi đã hiểu, cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, theo bản năng lại đáp một tiếng:
-A!
Hạ Bồi nhíu mày nghĩ: con bé này ngốc thế? Lúc nào cũng chỉ trả lời được à với ừ, đầu óc trống rỗng, chẳng có phản ứng gì, chỉ có chút hình ảnh của Nghiêm Cẩn và Mẫn Lệ, y hệt Mẫn Lệ, không thể moi ra được tin tức gì. Vì thế lại kiên nhẫn hỏi:
-Em nói xem, kinh nghiệm của anh có lẽ có thể giúp em đó
Mai Côi nghĩ nghĩ rồi đáp:
-Là anh Nghiêm Cẩn dạy em, nếu không để em bảo với anh ấy, bảo anh ấy tìm anh tâm sự kinh nghiệm?
Không biết nên làm gì thì cứ đẩy cho Nghiêm Cẩn là được.
Quả nhiên Hạ Bồi chỉ cười:
-Tiểu ma vương không giống chúng ta, bọn họ là thần tộc, lúc nào cũng may mắn, có nhiều thứ chẳng cần luyện cũng được. Người bình thường như chúng mình thì vất vả hơn nhiều. Như anh có thiên phú như vậy thì được trọng dụng, không thì chỉ đành cố gắng vất vả. Anh chỉ muốn giúp em thôi, em chẳng có bản lĩnh gì, sống giữa các bạn có thành tích tốt nhất định rất khó thích ứng. Anh rất hiều
-À!
Mai Côi vẫn không thể hiểu Hạ Bồi muốn nói gì, cô rõ ràng là thấy cậu ta muốn biết vì sao mình có thể luyện được tốt như vậy trong thời gian ngắn ngủi nhưng lại nói lòng vòng đông tây. Mai Côi cứ à ừ khiến Hạ Bồi nghẹn lời. Cuộc đối thoại chẳng thể nào tiếp tục. Lúc này, Mẫn Lệ, Lô Thực mấy người chạy xuống, nhìn Mai Côi nói:
-Mai Côi, em đã xong chưa? Đi chưa?
-Chờ em tí đã, để em hỏi anh Hạ Bồi xem đã?
Mai Côi quay đầu nhìn Hạ Bồi đang chờ mong:
-Chờ anh em về thì em bảo anh ấy đến truyền kinh nghiệm với anh nhé? Anh ấy nói dễ hiểu hơn em nhiều Lúc này, Mẫn Lệ đã chạy tới:
-Đang trò chuyện gì thế? Chị cũng muốn nghe. Hạ Bồi và Tiểu Mị là một, Mai Côi, em đừng có cả tin.
-Không có gì, không có gì, mình chỉ hỏi thăm một chút thôi. Mọi người muốn ra ngoài à, vậy cứ đi đi, mình cũng đi đây.
Hạ Bồi thấy Mẫn Lệ thì vội lùi bước, cô gái này rất mạnh mẽ, ai cũng chẳng thể nào làm gì được Mẫn Lệ
Mẫn Lệ trừng mắt nhìn theo bóng Hạ Bồi, hỏi Mai Côi:
-Có phải là cậu ta đến hỏi thăm em luyện tập thế nào không? Lần trước cũng hỏi chị đấy, chẳng có ý tốt gì cả, nhất định là làm tình báo cho Tiểu Mị. Tiểu Mị làm trợ khảo nhưng thầy giáo rất không hài lòng với biểu hiện của con nhỏ đó nên chưa cho điểm học phần thực tập của nó. Chắc chắn nó lại định nghĩ mưu kế gì đó đây. Nhưng cũng may, dù sao chị cũng chẳng biết Tiểu ma vương dạy em thế nào, dù nó có làm tâm ngữ giả thì cũng vô dụng, chẳng lấy được tin gì từ chị hết. Tiểu ma vương thì chắc chắn là nó không nhìn được rồi. Tâm ngữ giả thật đáng ghét!
Mai Côi nghe vậy bị đả kích:
-Tâm ngữ giả cũng có thể không nghe lén suy nghĩ của người khác thì cũng không đáng ghét mà
Lô Thực ở bên nói:
-Không xem thì quá khó, thiên bẩm đó như bản năng vậy, sẽ không nhịn được mà muốn dùng. Như huyết tộc bọn chị, lúc không có người thì vẫn không nhịn được mà di chuyển nhanh. Còn đồ uống thì đương nhiên khỏi nói.
Mai Côi cảm thấy chán nản, thật sự là thế, lúc cô bé cảm thấy dì Triệu không thích mình thì cô nhóc đã không nhịn được mà nghe lén suy nghĩ của dì. Như vừa rồi, cô bé phòng bị Hạ Bồi nghe lén nhưng mình cũng đi nghe lén người khác, cho nên, có đôi khi cũng không tự giác mà sử dụng bản năng. Mai Côi tự trách, như vậy thực sự là không tốt, khó trách người ta chán ghét tâm ngữ giả, ai chẳng muốn giữ bí mật riêng tư trong lòng. Vừa nghĩ thế thì lại ủ rũ, vốn đang vui vẻ chuẩn bị cùng bọn Mẫn Lệ đi làm tóc, giờ lại cảm thấy thật buồn.
Mẫn Lệ còn tưởng Mai Côi bị Hạ Bồi làm cho bực mình mà kéo cô bé an ủi một hồi, bảo Mai Côi đừng để ý đến Hạ Bồi. Nói Hạ Bồi ngu ngốc bị Tiểu Mị lợi dụng mà còn nghĩ là Tiểu Mị thích mình. Mai Côi nghe lại càng khó chịu, tâm ngữ giả chỉ là công cụ cho người khác lợi dụng thôi sao, thật bi ai!
Cảm xúc đó vẫn theo cô bé đến tận hiệu cắt tóc. May mà Nghiêm Cẩn gọi điện đến, cậu nhóc đã xong việc, đang chuẩn bị về trường học, gọi điện hỏi Mai Côi muốn ăn gì để cậu mua về, kết quả vừa nghe thấy Mai Côi đang ở cửa hàng làm đầu thì sốt ruột:
-Em có cắt không đấy? Nếu chưa cắt thì chờ đi, giờ anh sẽ qua, mau nói địa chỉ cho anh. Cậu nói hơi lớn tiếng, Mẫn Lệ ở bên nghe thấy loáng thoáng thì hỏi:
-Tiểu ma vương muốn gì thế?
-Anh nói muốn lại đây giám sát em cắt tóc
Mẫn Lệ bĩu môi:
-Cậu ấy thật biến thái, cuồng khống chế người khác à. Chỉ có Mai Côi mới chịu đựng được cậu ấy, nếu đổi lại làm chị thì đã sớm đánh nhau toán loạn rồi
Kẻ biến thái theo lời Mẫn Lệ nói nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy Mai Côi còn chưa cắt tóc thì vừa lòng nói:
-Anh thích tóc mái ngố
Mẫn Lệ dùng tờ tạp chí che mặt, ông ổng đáp:
-Đó là tóc của Mai Côi, chẳng phải tóc của cậu
Lô Thực cũng nói:
-Tóc mái ngố giờ đã không thịnh hành nữa, bọn mình chọn cho Mai Côi kiểu này, cậu xem đi, rất đáng yêu đấy
Lô Thực đưa quyển tạp chí qua, tóc đuôi cá mái xéo, rất hợp với mặt Mai Côi.
Nghiêm Cẩn liếc qua rồi lại vứt quyển tạp chí lại, chỉ vào bức ảnh có trong di động khi Mai Côi còn để tóc ngố:
-Làm gì có ai đáng yêu bằng rùa con nhà mình, cậu xem đi, tóc mái ngố.
Lô Thực còn định nói thêm gì nữa thì Mẫn Lệ đã khẽ kéo áo cô bé, ý bảo đừng nói chuyện với kẻ thần kinh, không có tác dụng gì cả. Nghiêm Cẩn cũng mặc kệ bọn họ, điên cuồng đem di động cho thợ cắt tóc xem mà bắt anh thợ cắt cho Mai Côi kiểu đầu đó. Mất một tiếng Mai Côi mới cắt tóc xong, vẫn là kiểu tóc mái ngố lúc trước. Thợ cắt tóc tỉa mỏng tóc đi khiến Mai Côi trông càng trẻ hơn. Nghiêm Cẩn rất hài lòng, vừa khen đẹp không ngớt vừa trả tiền làm tóc cho Mai Côi, còn những người khác thì mặc kệ nên bị các cô gái mắng là keo kiệt
Nghiêm Cẩn đáp rất thoải mái:
-Rùa con là nhà tớ, tiền đương nhiên mình quản, các cậu của nhà ai thì gọi ra mà trả, không có thì bảo bố mẹ đưa, cứ làm như mình là đứa tiêu tiền như rác ấy.
Vừa keo kiệt lại vừa biến thái, cuồng khống chế! Mấy cô gái lườm Nghiêm Cẩn, chỉ có Mai Côi cười vui vẻ để mặc cho Nghiêm Cẩn nắm tay. Nghiêm Cẩn chẳng hề ngượng ngùng mà còn rất vui, rùa con lại đổi về kiểu tóc cậu thích, cảm giác thực sự rất tốt. Cậu lấy di động ra, chụp liên tiếp mấy bức ảnh của Mai Côi liền. Trong lòng đã ra quyết định, đến ngày sinh nhật 16 tuổi của mình thì sẽ thổ lộ với Mai Côi. Mẹ tuy có ra yêu cầu rằng Mai Côi chỉ được yêu đương khi tròn 18 tuổi nhưng sớm vài năm thì cũng không sao, coi như thực tập trước.
Nhưng cậu không ngờ, cậu còn chưa mở miệng hỏi Mai Côi có thích mình không thì đã có người hỏi hộ. Người kia chính là Ôn Tử Kiều.
Ôn Tử Kiều là đứa nhỏ thần tộc, cha mẹ đều là đệ tử giỏi của Cửu Thiên Huyền Nữ, từ nhỏ cũng rất được yêu chiều. Ngày đó cô bé định tỏ tình với Nghiêm Cẩn thì lại đột nhiên bị Mai Côi chạy biến đi làm hỏng. Lúc ấy cô bé cảm thấy lạ, sau đó bắt đầu cẩn thận quan sát hai anh em.
Nghiêm Cẩn thương em gái thì chẳng có gì đáng phản đối, lúc rảnh rỗi đều chơi cùng Mai Côi khiến cho Ôn Tử Kiều có chút cảnh giác. Cô bé hỏi thăm, hai người bọn họ không phải là anh em ruột, chỉ là Mai Côi này từ nhỏ đã sống ở Nghiêm gia, thành con gái nuôi. Trước kia Mai Côi cũng không phải là hàng ma sư, học ở trường bình thường, sau này xảy ra chuyện con tin, Nghiêm gia cảm thấy con mình không thể làm người thường nên muốn bồi dưỡng Mai Côi thành hàng ma sư nên mới đưa tới trường Nhã Mã
Từ khi Mai Côi đến trường Nhã Mã học thì Nghiêm Cẩn bắt đầu không hẹn hò nữa. Theo Ôn Tử Kiều phân tích, hẳn là không phải Nghiêm Cẩn có ý với Mai Côi bởi vì Mai Côi ở Nghiêm Gia thời gian dài như vậy, nếu Nghiêm Cẩn có ý này thì lúc trước sao có thể hẹn hò bạn gái nhiều như vậy được. Hơn nữa còn đưa bạn gái về nhà, chứng tỏ Nghiêm Cẩn chẳng có ý gì với em gái này hết. Về phần Mai Côi thì lại khó nói. Nghe nói Nghiêm Cẩn và bạn gái mấy lần chia tay đều là do Mai Côi ở giữa làm khó. Chính mình chẳng phải đã gặp rồi đấy sao, còn chưa nói gì đã bị Mai Côi phá đám.
Sau khi Ôn Tử Kiều tỏ tình chưa thành thì cũng gặp Nghiêm Cẩn vài lần, cảm thấy thái độ của cậu với mình cũng không tệ lắm, có lần hai người còn liên thủ hoàn thành nhiệm vụ nhưng chẳng lần nào cô có cơ hội nói tử tế với Nghiêm Cẩn hết. Chỉ là cô cảm thấy Nghiêm Cẩn bị em gái quấn lấy, cả ngày chỉ nói chuyện Mai Côi. Mà lần trước cô định tỏ tình Nghiêm Cẩn cũng không có ý từ chối, ngược lại Mai Côi kia lại lo lắng mà kéo Nghiêm Cẩn chạy đi, cho nên Ôn Tử Kiều lớn mật đoán, vấn đề hẳn là ở Mai Côi kia.
Quả nhiên, chuyện lần trước không được bao lâu, Mai Côi đã làm tóc giống tóc mình khiến Ôn Tử Kiều càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình. Cô tìm một cơ hội gặp riêng Mai Côi rồi nói thẳng:
-Mai Côi, có phải em thích anh trai mình không?
-Đương nhiên!
Mai Côi thấy lạ, đây chẳng phải là nữ sinh muốn tỏ tình với anh sao? Sao lại hỏi mình câu hỏi kì cục này. Anh tốt như vậy sao Mai Côi có thể không thích.
Ôn Tử Kiều cười cười:
-Vậy em có từng hỏi qua xem anh em có thích em không chưa?
-Cái này còn cần hỏi sao?
-Đương nhiên phải hỏi, nếu anh em không thích em, em cả ngày quấn lấy anh mình thì cậu ấu không thể hẹn hò với cô gái khác, như vậy cậu ấy sẽ thấy khó xử.
Mai Côi không hiểu, anh có thích mình hay không và việc anh có hẹn hò hay không có liên quan gì? Bọn họ từ nhỏ đã ở chung, bạn gái của anh còn chẳng phải chỉ có một người, đã bao giờ thấy anh Nghiêm Cẩn khó xử đâu
-A! Thế thì lúc về em sẽ hỏi anh ấy!
Câu trả lời này của Mai Côi khiến Ôn Tử Kiều cảm thấy không có thành ý, cô bé quyết định nên nói thẳng:
-Mai Côi, chị rất thích anh trai em, nếu chị làm bạn gái anh ấy thì em có chấp nhận không? Mai Côi cau mày:
-Nhưng anh nói là anh không thích chị đâu!
Ôn Tử Kiều cười cười, trong lòng càng chắc chắn. Thấy chưa, phán đoán của mình thật chính xác, tiểu công chúa quả nhiên là nói như vậy.
Ôn Tử Kiều cảm thấy mình không nên quá nôn nóng, muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông. Cô bé này suy nghĩ phải thoáng ra mới được nhưng đương nhiên không phải do mình nói mà được. Ôn Tử Kiều đi tìm Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn đang chờ cô tỏ tình thì sẽ từ chối nhưng cậu vạn vạn không ngờ, câu đầu tiên Ôn Tử Kiều nói lại khiến cậu nhảy dựng lên.
-Tiểu ma vương, hôm đó em nói chuyện phiếm với em gái của anh, nó nói nó thích anh
-Cái gì? Cái gì?
Tim Nghiêm Cẩn đập loạn, rùa con lại thừa nhận với người khác là có thích cậu?
Ôn Tử Kiều cẩn thận quan sát vẻ mặt Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn thực sự rất bất ngờ, cho nên lúc trước cậu vẫn nghĩ Mai Côi quấn lấy mình chỉ là em gái làm nũng thôi sao?
-Anh không biết sao? Là chính miệng em ấy nói với em đó.
-Thích anh? Em ấy thật sự tự nói ra? -Đúng vậy. Chuyện này có lẽ anh nên tự xử lý đi.
-Đúng đúng, đây là đại sự, rất quan trọng. Cảm ơn em, anh đi trước đây.
Nghiêm Cẩn không khống chế được sự kích động, chạy nhanh như gió.
Ôn Tử Kiều nhìn theo bóng Tiểu ma vương, chờ cậu mau chóng giải quyết việc này thì cô bé mới có thể thoải mái tỏ tình với cậu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK