• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37 Ứng chiến Tiểu Mị, Mai Côi khổ luyện
Nói là muốn nghĩ cách nhưng thực sự Nghiêm Cẩn không có kế gì hay, trừ phi thực sự đi làm mấy hành vi ám toán tiểu nhân nhưng cho dù thực sự muốn làm tiểu nhân cũng phải làm cho gọn gàng kín kẽ mới được. Nếu Mai Côi muốn tham gia thì chứng tỏ cô bé vẫn rất quan tâm đến cái nhìn của người ngoài, thì ra lòng tự trọng của tiểu nha đầu này rất lớn, vậy thì cậu cũng không thể làm mọi chuyện trở nên rắc rối, để cho người khác có đề tài bàn tán.
Đối với tính ác liệt của cuộc thi thực sự thì Mai Côi cũng không hiểu rõ được:
-Em sẽ cố gắng luyện tập, còn hơn một tháng nữa cơ, thực sự không được sao?
Theo cô bé thấy, cho dù Tiểu Mị muốn bắt nạt người thì chẳng phải là vẫn còn rất nhiều người ở bên cạnh nhìn sao? Không phải còn cả thầy giáo sao? Trước mặt bao người thì Tiểu Mị có thể làm được gì?
Nhưng ý nghĩ của bọn Nghiêm Cẩn thì là biết rõ là sẽ bị đánh mà còn phải đưa lên cửa cho người ta đánh là tuyệt đối không được. Nhưng còn chưa tới lúc, bất luận thế nào Mai Côi cũng chỉ có thể luyện tập rồi mới tính
Mấy ngày nghỉ cuối tuần, mấy người đều không về nhà mà ở lại trường dạy thêm cho Mai Côi. Thật ra các thầy đã xếp lịch học bù cho Mai Côi nên các bạn nhỏ này cũng ở bên theo dõi mà thôi
Giữa sàn tập, Mai Côi đang mồ hôi như mưa mà đấm bao cát, Cừu Tranh vắt chân ngồi ở bên, thỉnh thoảng chỉ điểm một số động tác cần mạnh hơn, nhanh hơn. Lam Băng và Ngụy Anh Vân mua đồ uống, đồ ăn vặt chạy vào:
-Lại đây đã! Đồ tiếp tế có rồi. Mai Côi, nghỉ ngơi, uống ngụm nước rồi lại tập tiếp
Cừu Tranh nhảy dựng lên:
-Nước đặc biệt của tôi đâu, mua không?
-Lô Thực cầm, ở đằng sau ý, hai người muốn uống thì đi ra ngoài uống đi
Mặc Ngôn và Nghiêm Cẩn cầm mấy thiết bị bảo hộ đi vào, vừa nghe Cừu Tranh đòi uống “nước đặc biệt” thì vội đuổi người.
Cừu Tranh lẩm bầm câu “kì thị” rồi đi ra ngoài. Nghiêm Cẩn cầm đồ uống cắm ống hút đưa cho Mai Côi uống, nhìn cô bé toát mồ hôi thì lại lấy khăn mặt ra lau hộ
-Có nóng không?
-Có ạ! Mai Côi gật đầu, đứng ở đó biểu diễn nghiêm túc một bài quyền cho cậu xem, cô bé đã luyện rất nhiều ngày, động tác đã rất đúng tiêu chuẩn.
Lam Băng tung một miếng khoai tây chiên lên rồi há miệng ra đón rồi nói với Dung Hiên:
-Như đang nhảy múa ấy, em ấy đánh rất đẹp nhưng trông không có sức cho lắm
-Lúc trước cậu cũng khác gì, động tác còn chẳng được đẹp bằng em ấy đâu.
Lam Băng nhún nhún vai:
-Thế nên cha mình mới phải mua bảo hiểm ình.
Dung Hiên lườm cậu một cái, còn không biết xấu hổ mà nói. Trên sàn đấu, Nghiêm Cẩn đã bắt đầu dạy Mai Côi đánh nhau thực tế:
-Nào, ra quyền đánh anh đi!
Mai Côi nắm chặt bàn tay nhỏ, dùng sức mà tiến lên, Nghiêm Cẩn xoay người, hơi ngáng chân khiến Mai Côi ngã ngào. Nghiêm Cẩn vội ôm ngang lấy cô bé mà đỡ cô bé lại Mẫn Lệ ở bên lớn tiếng kêu:
-Đừng đỡ, để em ấy ngã đi, bài học thi đấu đầu tiên chính là phải chịu đánh và biết phản ứng sau khi bị đánh
Nghiêm Cẩn cau mày lườm Mẫn Lệ một cái rồi nói với Mai Côi:
-Đừng có để ý đến Mẫn Lệ, tập trung đi!
Mai Côi lấy lại tình thần, gật gật đầu, cô bé ổn định lại, điều chỉnh tư thế rồi lại đánh một quyền về phía Nghiêm Cẩn. Lực đạo yếu ớt nhanh chóng bị cản lại, Nghiêm Cẩn nắm lấy tay cô mà nhẹ kéo, vai đập vào vai Mai Côi, chân lại gạt một cái khiến Mai Côi chỉ kịp a một tiếng rồi lại ngã xuống. Trong chớp mắt khi Mai Côi sắp ngã, Nghiêm Cẩn lại kéo cô bé lên, không để cô bé phải chịu đau
Mẫn Lệ ở bên nóng nảy:
-Ai da, cậu làm thế là không được, lãng phí thời gian quá
Nghiêm Cẩn quay đầu lườm Mẫn Lệ thêm một cái nữa, Mẫn Lệ tức giận chỉ vào cậu mà nói với mọi người:
-Con người này bị làm sao thế?
Mặc Ngôn cầm đồ uống nhìn quanh mà đáp:
-Chả biết!
Cậu nhóc quyết định không tham gia vào đám hỗn lọan, vì thế tìm chỗ ngồi ổn định tại đó
Mẫn Lệ cũng không phải là người chịu để mặc người khác sai mà không sửa, cô nhìn chằm chằm sàn đâu, thấy Nghiêm Cẩn vô cùng dịu dàng mà đấu chiêu với Mai Côi thì không nhịn được la hét:
-Cậu tránh ra, để mình luyện cho em ấy, cậu đang dạy em ấy khiêu vũ hay luyện công thế không biết, thương em ấy thế không phải là hay đâu.
Cô nhóc mặc áo bảo hộ vào rồi đẩy Nghiêm Cẩn sang một bên:
-Cậu nghĩ là hôm đó Tiểu Mị cũng sẽ thương hương tiếc ngọc như thế sao, để mình dạy Mai Côi, người nhà đứng tránh qua đi!
Cô bé giúp Mai Côi mặc áo bảo hộ rồi giảng giải lại một lượt các động tác cho Mai Côi. Nghiêm Cẩn đứng bên xem, Mẫn Lệ xua xua tay với cậu ý bảo không được tiến vào. Sau đó, Mẫn Lệ bắt đầu cho Mai Côi dùng quyền công kích mình, Mai Côi nghiêm túc vung quyền, tư thế hoàn hảo nhưng không đủ mạnh khiến Mẫn Lệ dễ dàng né được, sau đó vung quyền lên đánh vào mũ bảo hiểm của Mai Côi, một tiếng coong vang lên, Mai Côi vội lùi về sau hai bước
-Hèm!
Nghiêm Cẩn đứng bên cảnh cáo, Mẫn Lệ lại lườm lại:
-Hèm cái gì, mình đâu có dùng sức
Nghiêm Cẩn biết Mẫn Lệ nói thật nhưng vẫn lo lắng. Mai Côi điều chỉnh lại trang thái rồi lại chạy đến vung hai quyền. Mẫn Lệ cúi người tránh đi rồi nhân tiện đánh một quyền vào bụng Mai Côi, quyền đánh vào áo bảo vệ đã giảm đi một nửa lực đạo nhưng vẫn khiến Mai Côi lùi vài bước rồi ngã phịch xuống sàn.
Nghiêm Cẩn vội vọt lên lo lắng nhìn, xác định cô bé không bị thương thì mới yên tâm. Mẫn Lệ bị cậu làm phiền nên gọi Cừu Tranh:
-Vì cuộc thi ngày đó tránh để Tiểu Mị phạm tội giết người, giờ mọi người tốt nhất đuổi Nghiêm Cẩn ra đi, cậu ấy ở đây rất ảnh hưởng đến chất lượng giảng dạy
-Không được, phương pháp này của chúng ta không đúng. Nghiêm Cẩn lớn tiếng phản đối
-Ai là chúng ta? Chỉ có cách của cháu là sai thôi, chú ủng hộ Mẫn Lệ. Cừu Tranh bênh vực lẽ phải.
-Không phải, cháu nghĩ ra rồi!
Nghiêm Cẩn đột nhiên lóe ra một suy nghĩ, cậu bé bắt đầu gỡ đồ bảo hộ cho Mai Côi:
-Hôm nay cứ thế thôi, mình đã nghĩ được cách rồi, qua vài ngày nữa rồi luyện tiếp
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu vội vã kéo Mai Côi đi.
Mai Côi có chút bất an: -Anh, em xin lỗi, em thật vô dụng
Mọi người mất nhiều thời gian như vậy mà cô chỉ tiến bộ hơn được một chút
-Không phải tại em, rùa con là lợi hại nhất, thiên hạ vô địch, là phương pháp của bọn anh sai, anh đột nhiên nghĩ ra một chuyện, chúng ta thử xem, anh đưa em về công ty đã!
Thực ra cách Nghiêm Cẩn nghĩ cũng chẳng phải là cách gì mới mẻ, cậu muốn cho năng lực chân chính của Mai Côi có thể được vận dụng. Lúc Mai Côi phong bế năng lực bản thân thì phản ứng chậm một chút nhưng nếu để cô bé sử dụng năng lực đó thì sẽ biến thành chiếc máy tính tốc độ mạnh nhất. Nếu Mai Côi có thể phán đoán chính xác động tác của đối phương thì cô bé muốn né tránh là chuyện không khó.
Nghiêm Cẩn đưa Mai Côi về công ty, mượn phòng huấn luyện. Ở đây không có người ngoài, không cần lo lắng những người khác đột nhiên xông vào, hơn nữa cũng cách khá xa Hạ Bồi, cho dù Mai Côi không phong bế năng lực thì cũng không sợ lộ thân phận.
-Rùa con, em đã nói nếu anh cũng chuyên tâm nghĩ một chuyện, ý nghĩ đủ mạnh thì có phải là em cũng có thể cảm ứng được được chuyện đó?
-Vâng ạ!
-Vậy nếu em cũng chuyên tâm nghĩ một chuyện? Có phải tốc độ phản ứng sẽ nhanh hơn nữa?
-Hẳn là thế nhưng tốc độ phản ứng của em chỉ có thể dựa vào tốc độ suy nghĩ của người khác, người ta nghĩ gì thì em mới biết
-Không, vậy không đủ, em phải vượt qua được tốc độ này
-Em không hiểu! Mai Côi thành thật đáp
Nghiêm Cẩn giải thích:
-Em cũng biết, lúc chúng ta ra tay đánh nhau, bình thường đều là hành động theo bản năng, không có thời gian nghĩ tiếp theo nên dùng chiêu gì đúng không. Em có thể xem xét được hình ảnh, giọng nói, suy nghĩ trong đầu người khác thì có thể đuổi kịp ý thức bản năng của người đó không?
Mai Côi cuối cùng đã hiểu, cô bé cau mày suy nghĩ cẩn thận, cô bé thực sự chưa từng thử đuổi theo suy nghĩ của người khác lúc đánh nhau nhưng cô nhóc lại nghĩ ra một vấn đề:
-Nhưng cho dù suy nghĩ nhanh, em biết chị ấy muốn đánh em như thế nào thì nói thật em cũng không tránh được, phản ứng của em chậm lắm
-Nếu em không nghĩ? Nếu em cũng bỏ mặc cho bản năng? Lúc em tìm suy nghĩ của người ta, đầu óc xoay chuyển nhanh như vậy thì em cũng chẳng nghĩ được gì, chỉ là dựa vào bản năng thôi đúng không?
Mai Côi nghĩ lại, dường như đúng là như thế. Nghiêm Cẩn lại nói:
-Cho nên chúng ta cứ luyện theo hướng này đi, xem có thể được không, so với luyện cho em có thể đánh nhau thì tốt hơn nhiều, bằng không dựa vào thể trạng của em thì có thể đỡ được mấy quyền
Mai Côi nhăn mặt khẽ thanh minh: -Chị Mẫn Lệ đã nói người ta cũng có tiến bộ, chỉ cần kiên trì luyện tập thì cũng có thể mà
-Đừng nghe cậu ấy, cậu ấy cho rằng ai cũng da dày như mình đấy mà. Lại đây, anh sẽ đánh một bộ quyền, bộ quyền này anh rất thuộc không cần nghĩ cũng đánh rất nhanh, em dùng ý thức mà tìm hiểu xem, xem có thể bắt kịp anh không?
-Vâng ạ!
Mai Côi rất nghiêm túc, Nghiêm Cẩn lại bỗng nhiên lo lắng:
-Em chỉ có thể tìm tòi ý thức về quyền cước của anh, không được tìm hiểu linh tinh nhớ chưa
-Vâng ạ!
Mai Côi đương nhiên là đồng ý nhưng nghĩ lại thì lại nói:
-Vậy anh không thể tự mình nghĩ sang chuyện khác, đến lúc đó là em bị anh ép, không thể trách em được
Hả? Nghiêm Cẩn sửng sốt, rùa con lại dám tranh luận nhưng nghĩ lại cũng đúng, được cậu chuyên tâm, nhất định chuyên tâm, không thể làm cho cô nhóc biết bí mật của mình, thời cơ còn chưa đến, chưa thể nói được
Nhưng Mai Côi rốt cuộc cũng muốn hỏi một vấn đề cô nhóc nghĩ đã lâu, cô bé thử thăm dò:
-Anh, em hỏi anh một chuyện nhé
Muốn hỏi lại không dám hỏi, Nghiêm Cẩn nhìn vẻ cẩn thận của Mai Côi mà buồn cười, cậu nhóc đang cởi áo khoác chuẩn bị đánh quyền, vừa cởi áo vừa đáp:
-Được, cho em hỏi!
Mai Côi ngồi ở đó, tay chân xoắn vào nhau, do dự một hồi rồi mới hỏi:
-Dạo này anh luôn bắt em không được nhìn lén suy nghĩ cả anh, trước kia đâu có thế, có phải anh làm chuyện gì xấu sợ em biết không?
Nghiêm Cẩn cả kinh, tay cứng đờ, vội biện giải rất kiểu giấu đầu hở đuôi:
-Làm gì có, anh làm gì có chuyện gì xấu
Đó tuyệt đối không phải là chuyện xấu, cái đó gọi là có tình cảm. Mai Côi nghĩ nghĩ:
-Cũng đúng, anh làm chuyện xấu cần gì phải giấu, dù sao giờ anh cũng đâu sợ cha Nghiêm Lạc đánh đâu
Nghiêm Cẩn khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ ấn tượng của cậu trong lòng cô bé là như vậy? Có hậu cung ba ngàn mĩ nữ thêm cả làm chuyện xấu cũng chẳng thèm đỏ mặt.
Cậu dùng sức vứt áo khoác về phía rùa con, áo khoác lớn bao lấy người cô bé. Mắt không thấy tim không đau nhưng nếu Mai Côi đã mở miệng hỏi thì lòng hiếu kì chưa thỏa mãn thì sao thoải mái được. Cô nhóc kéo áo khoác xuống để lộ ra cái đầu xinh xinh, thần bí mà nói:
-Anh ơi, mẹ Tiểu Tiểu nói với em, bảo em phải để ý an toàn, không được một mình đi ra ngoài, cũng không được ra ngoài với bạn con trai, bạn bè cũng không được. Mẹ nói nam sinh đến tuổi này sẽ xem một số thứ không hay ho, hình ảnh tồi tệ, con gái tốt nhất nên tự giữ gìn. Anh, anh cũng đến tuổi này rồi, có phải anh đã xem mấy thứ đó rồi nên mới không cho em xem suy nghĩ của anh không?
Nghiêm Cẩn đang cởi giầy, nghe nửa đầu còn đang khen mẹ thật anh minh, dạy dỗ rùa con chu đáo nhưng nghe đến đoạn cuối thì trợn tròn mắt, hoàn toàn bị đả bại, chân nhũn ra mà té ngã xuống đất
-Em… em… em nghĩ cái gì thế?
Cậu xấu hổ đỏ mặt, chật vật vô cùng. Mai Côi thì lại thản nhiên, thoải mái. Cô bé nghe Nghiêm Cẩn nói thế thì gật gật đầu:
-À, thì ra là anh chưa từng xem
-Cái gì?
Chưa xem? Sao có thể không xem? Nam sinh không xem thì rất mất mặt nhưng nếu nói đã xem với rùa con thì cũng quá mất mặt. Dù sao trái phải cũng không được, Nghiêm Cẩn nghĩ đến điên người, vì sao cậu phải cùng nữ sinh mình thích thảo luận về đề tài này?
Cậu có gì không tốt mà ông trời lại nỡ đối xử với cậu như thế?
-Anh, thế anh đã xem hay chưa?
-…
Chương 38 Năng lực mạnh mẽ tiềm ẩn của rùa con.
Đối với vấn đề khiến người ta xấu hổ, giả như không nghe thấy chắc không quá đáng chứ? Nghiêm Cẩn đá giầy ra, nhảy dựng lên bắt đầu đánh quyền. Cậu tập trung đánh quyền, cố gắng đánh thật nhanh để cho tiềm thức chạy trước bản năng, tứ chi vung lên, đánh bộ quyền từ nhỏ đã thuộc làu.
Cậu cảm thấy hoàn toàn tập trung, xung quanh yên lặng như mình đang trong chân không, xung quanh đến cả tro bụi cũng chẳng có, chỉ có quyền cước khiến không khí lưu động, sự yên lặng và năng lượng tràn ngập trong từng tế bào cơ thể.
Nhưng Mai Côi thình lình nói một câu mà như giáng đá tảng vào đầu Nghiêm Cẩn:
-Anh ơi, anh đẹp trai quá!
Thành lũy cậu tạo ra lập tức sụp đổ hoàn toàn. Tay chân Nghiêm Cẩn trở nên thừa thãi, cậu giả như không nghe, không thấy, lại tiếp tục đánh quyền nhưng Mai Côi còn nói thêm:
-Anh xấu hổ á?
Cô bé cao giọng, trong giọng nói là sự kinh ngạc, sự hiếu kì rất rõ ràng
Nghiêm Cẩn đang đá một cước lên không, nghe vậy lảo đảo suýt thì ngã, đầu càng rối loạn, cậu chắc chắn sẽ lòi đuôi mất:
-Dừng dừng, đừng nhìn nữa, dừng ngay!
Dưới tình thế cấp bách cậu vội hét lớn, quay đầu nhìn rùa con đang tròn mắt nhìn mình với vẻ vô tội. Cậu chỉ vào Mai Côi quát:
-Dừng lại chưa?
Cô nhóc ra sức gật đầu, sau đó vội thanh minh:
-Em không nhìn gì cả, chỉ đang nhìn anh đánh quyền thôi
Dưới ánh nhìn hồn nhiên của Mai Côi mà mặt Nghiêm Cẩn nóng bừng lên, sau đó cô bé khe khẽ nói:
-Là tự anh xấu hổ
-Còn nói nữa? Giờ không được nhìn
-Vâng ạ!
Mai Côi càng tỏ vẻ vô tội hơn
Nghiêm Cẩn sải bước đi về phía cô, ngồi xổm trước mặt cô bé rồi véo đôi má phính mà nói:
-Không tập trung đúng không?
-Không phải mà, em đang rất nghiêm túc theo đuổi suy nghĩ của anh nhưng không đuổi theo được, trong đầu anh chẳng nghĩ gì đến động tác cả, em rất cố gắng rồi nhưng đứt quãng lắm.
Mai Côi hơi bĩu môi, đôi mi dài như cánh quạt khẽ chớp, cậu không nghĩ đến động tác đương nhiên cô bé không nhìn thấy rồi
Nghiêm Cẩn nhìn vẻ mặt đáng yêu của Mai Côi, lòng lại cảm thấy hạnh phúc, muốn giữ bí mật thật khó. Mai Côi còn chân thành khích lệ:
-Nhưng mà em thấy anh đánh quyền thực sự rất uy phong đó
Cô bé cười, má lúm đồng tiền khẽ ẩn hiện mà mặt cậu lại bắt đầu đỏ, đỏ đến độ chính cậu cũng thấy nóng
Lúc này hai người mặt đối mặt, Mai Côi thấy rõ vẻ mặt của Nghiêm Cẩn. Cô bé người khanh khách mà vỗ má Nghiêm Cẩn: -Mặt anh đỏ như đít khỉ rồi
Đít khỉ? Kiểu so sánh gì thế? Một giây trước còn nói cậu đẹp trai, giây sau đã biến thành đít khỉ? Đầu Nghiêm Cẩn bốc hơi nước, vừa xấu hổ vừa giận, vươn tay bịt mặt Mai Côi:
-Không được nhìn, nhắm mắt lại. Anh vất vả giúp em mà em còn nghịch ngợm gây sự.
-Em không mà!
Cô bé ngoan ngoãn nhắm mắt nhưng không chịu thừa nhận mình nghịch ngợm
Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn cô bé, biết rõ Mai Côi không thấy nhưng vẫn lườm, nha đầu chết tiệt này, làm tim cậu đập thình thịch nãy giờ
-Phải nhắm mắt bao lâu ạ?
-Cứ nhắm mắt đi. Bảo mặt anh là đít khỉ, phải phạt em mới được
Cậu nhóc hung tợn nói dỗi.
-Vâng ạ
Cô nhóc nghiêm túc nhắm mắt lại nhưng đột nhiên lại nói:
-Khỉ đít đỏ đâu phải là mắng người, là so sánh mà, nhưng mà cũng rất đẹp trai. Dù sao nói đến nói đi, mặt cậu vẫn là vừa đẹp trai lại vừa giống mông khỉ. Nghiêm Cẩn đứng dậy, không thể ngồi đây thêm được nữa:
-Anh đi toilet đây
-Vâng ạ
Mai Côi không chút nghi ngờ, cứ lẳng lặng nhắm mắt chờ. Nghiêm Cẩn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài ban công cho gió thổi, cố gắng bình ổn lòng mình, đang chuẩn bị quay về cùng Mai Côi luyện tập thì lại nhận được điện thoại của Nghiêm Lạc gọi cậu đến văn phòng ngay lập tức
Nghiêm Cẩn chạy qua, nghe được một tin rất không ổn, cảnh sát phát hiện hai thi thể: chính là hai người biết thuật tâm ngữ đã mất tích từ mấy năm trước.
Nghiêm Cẩn lật tư liệu, nhìn bức ảnh chụp thi thể đã thối rữa thì cảm thấy lạnh cả người. Hai thi thể đầu bóng lưỡng, trên đầu không biết bị cái gì tròn áp vào, trên người nhiều chỗ bị thương, thậm chí còn có vết do roi điện đánh. Theo báo cáo khám nghiệm tử thi, từng mục rõ ràng dài đến hai trang giấy. Thậm chí trong cơ thể còn có rất nhiều loại thuốc đọng lại
-Rất rõ ràng, bọn họ bị dùng để làm thí nghiệm rất nhiều lần rồi mới chết
Vẻ mặt Nghiêm Lạc rất nghiêm túc
-Bác sĩ X
-Hẳn chính là hắn ta
-Cha!
Nghiêm Cẩn bỗng nhiên cảm thấy rất sợ hãi, cậu hiểu việc phát hiện thi thể có ý nghĩa gì, thí nghiệm của gã kia lại thất bại cho nên hắn ta nhất định cần đến vật thí nghiệm mới.
Nghiêm Lạc cũng không biết nên nói cái gì, anh không thể an ủi con được. Mục đích bác sĩ X tìm những người siêu năng lực bọn họ có thể đoán nhưng nhìn kết quả như vậy thực sự là khó mà chấp nhận. Quan trọng nhất là, người chết là người biết thuật tâm ngữ, có năng lực giống Mai Côi. Nghiêm Cẩn cảm thấy tim mình như bị vò nát, nếu bọn họ bị tra tấn như vậy, nếu chuyện cũng xảy ra với rùa con… chỉ nghĩ thôi đã khiến Nghiêm Cẩn không thể thở nổi
-Chúng ta vẫn không tra được tung tích của bác sĩ X, chúng ta thậm chí còn không biết hắn ta là ai. Mục đích thì quá rõ ràng mà quá trình lại quá kín kẽ
Ngay cả Nghiêm Lạc cũng không thể không thừa nhận, đối thủ này thật đáng sợ!
Nghiêm Cẩn ngây ngốc ở văn phòng hồi lâu rồi trở về phòng huấn luyện. Mai Côi vẫn còn đang ôm áo khoác của cậu mà nhắm mắt ngồi đó, tư thế cũng không thay đổi. Cậu vừa vào, Mai Côi đã nghiêng đầu hỏi:
-Anh phải không?
-Là anh Nghiêm Cẩn gật gật đầu, ngồi bên cạnh Mai Côi, kéo cô bé vào lòng mà ôm thật chặt. Nếu rùa con của cậu bị tổn thương thì cậu sao có thể nhẫn nhịn được?
-Đau quá!
Mai Côi khẽ kêu, mặt nhăn lại nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt. Cậu khẽ vuốt mắt Mai Côi:
-Sao còn không mở mắt, chơi trốn tìm à
-Là anh phạt em nhắm mắt mà, anh chưa nói có thể mở thì em không dám mở
Cô bé khẽ cười, nhẹ nhàng nói mà khiến tim Nghiêm Cẩn đau nhói. Mai Côi ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, cậu phải làm gì để bảo vệ Mai Côi đây?
Mai Côi ôm mắt mình, nghịch ngợm hỏi:
-Có thể mở mắt chưa ạ?
Nghe Nghiêm Cẩn đáp ừ, cô bé lén mở ngón tay mà nhìn Nghiêm Cẩn qua khe hở, vừa nhìn đã hoảng sợ hỏi:
-Anh, anh không vui?
-Không phải, vừa rồi cùng cha nói chuyện công việc, chuyện đó có chút khó khăn nên anh đang suy nghĩ thôi.
Cậu vuốt tóc Mai Côi:
-Chúng ta nghỉ đi, về nhà trước, mai lại tính
Giờ cậu căn bản không thể khống chế bản thân không nghĩ đến chuyện này nhưng cậu không thể để rùa con biết. Mai Côi ngoan ngoãn gật đầu theo Nghiêm Cẩn về nhà
Nghiêm Cẩn không ăn cơm, tự nhốt mình trong phòng, cậu nghe thấy ở bên ngoài Mai Côi nói với Tiểu Tiểu:
-Mẹ Tiểu Tiểu, anh không vui, con cũng rất lo lắng
-Nó làm sao thế?
-Anh ấy bảo là chuyện công tác, nhưng con cũng rất ngốc, vẫn chẳng luyện tốt được để thi đấu
Nghiêm Cẩn bưng mặt, cậu cảm thấy mắt cay cay khó chịu, rùa con rất mẫn cảm, cậu cảm thấy gì cô bé chắc chắn biết, nhưng bây giờ cậu chẳng có cách nào bình thường lại cả
Cả tối, Mai Côi mang cho cậu nào là hoa quả, nào là đồ ăn khuya nhưng cậu cũng chỉ miễn cướng ăn. Sau đó, Nghiêm Lạc không nhìn nổi quăng cậu ra cửa nói:
-Con đến ngay cả bản thân cũng không chiến thắng được, còn chưa mở màn thì con đã là người thua rồi
Anh ném cậu nhóc vào địa ngục để cậu nhóc đi giết ma quỷ
-Chờ con tháo bỏ cái bộ mặt đưa đám này đi thì hãy về nhà
Nghiêm Cẩn mất ba ngày mới khiến Nghiêm Lạc cảm thấy vẻ mặt cậu là thoải mái nên được cho về nhà. Trước đó, mỗi lần cậu đi ra đều bị đá vào. Lần này cha lại nói với cậu đầy lí lẽ:
-So với việc con mặt ủ dột, đóng cửa nhốt mình trong phòng khiến người khác lo lắng thì chẳng bằng tìm việc mà làm. Đàn ông con trai đừng có cái gì cũng hiện ra trên mặt, chẳng hay ho gì.
Nghiêm Cẩn bị dạy dỗ, về nhà để ý bản thân, nhìn gương mà luyện tập cười, sau đó xác định bản thân trống rỗng, không nghĩ đến chuyện kia thì mới chạy về trường. Mai Côi đã về trường được hai ngày, nhìn thấy cậu bé thì vô cùng cao hứng. Cô bé có rất nhiều chuyện muốn báo cáo với cậu:
-Bọn Mẫn Lệ lại giúp em tập hai ngày, em có tiến bộ nhiều lắm đấy
-Hôm nay lớp luyện thể lực em chạy hết được một vòng, vượt qua hết được các chướng ngại, tuy rằng vẫn là xếp bét nhưng em chưa từng thực hiện đủ được quá trình như vậy bao giờ
-Mẫn Lệ và Tiểu Mị đánh nhau, lúc ăn cơm Tiểu Mị va vào Mẫn Lệ, em chính mắt nhìn thấy, thế mà chị ấy còn nói những lời khó nghe, mắng em nữa chứ, em chẳng thích chị ấy. Anh ơi, anh có nhiều bạn gái nhưng chị này là kém nhất
-Anh làm gì mà có nhiều bạn gái? Sau này không có nữa
-Vậy anh định làm hòa thượng
-…
-Hòa thượng có phải là không thể ăn thịt không?
Mai Côi thực lòng lo lắng cho cậu bé, anh trai rất thích ăn thịt mà…
-…
Không nghe thấy gì, không nghe thấy gì. Nghiêm Cẩn thực sự cảm thấy mình đã sai rồi, cậu nên nói với cha, luyện thong dong bình tĩnh thì không cần đá cậu vào địa ngục, nhốt cậu với rùa con một chỗ là được. Rùa con còn lợi hại hơn lũ yêu ma kia nhiều.
Đáng tiếc rùa con chỉ lợi hại với cậu chứ không đủ lợi hại với Tiểu Mị, cho nên vẫn phải luyện tập, Nghiêm Cẩn lại dẫn Mai Côi về công ty.
Lần này Nghiêm Cẩn rất thuận lợi mà đánh xong bài quyền, ngày đó Mai Côi đã xem qua một lần, đã không còn cảm giác mới lạ, bất ngờ nên cũng chẳng cảm thán gì thêm. Nhưng cô nhóc vẫn không theo kịp được tốc độ của Nghiêm Cẩn, cô bé cảm thấy việc tìm suy nghĩ trong đầu còn chẳng nhanh bằng việc xem trực tiếp bằng mắt
Nghiêm Cẩn lườm Mai Côi, Mai Côi để mặc cậu bé lườm nhưng vẫn vô tội mà chẳng nghĩ ra được cách nào. Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn vào mắt Mai Côi, bỗng nhiên lại xấu hổ mà đỏ mặt. Mai Côi không nhịn được mà cười, lại nghĩ tới mông khỉ nhưng nhìn Nghiêm Cẩn còn bực mình thì vội nhắm mắt:
-Em không phát hiện gì cả, em tự nhận phạt nhắm mắt nhé
Nghiêm Cẩn đột nhiên có một suy nghĩ: -Đúng, em nhắm mắt vào
Cậu tìm được một chiếc khăn mỏng bịt mắt Mai Côi lại, kéo cô bé ra giữa sàn nói:
-Đừng có nhìn nữa, chỉ dùng suy nghĩ mà cảm ứng động tác của anh thử xem
Lần này, cậu đổi sang bộ quyền khác, đánh xong hỏi:
-Sao rồi?
Mai Côi suy nghĩ hồi lâu mới nói:
-Hình như có nắm bắt được một chút
-Hình như? Chỉ là hình như mà em phải nghĩ lâu thế sao? Nghiêm Cẩn lại cao giọng
-Chỉ là em đang tự nghĩ lại thôi
Mai Côi xua tay, sau đó tiếp tục yên lặng suy nghĩ. Lúc Nghiêm Cẩn đang nghĩ thầm “đồ ngốc này mà cũng biết tự nghĩ” thì Mai Côi lại nói:
-Chơi rất hay, anh ơi, anh đánh lại lần nữa, đổi sang bộ quyền khác đi
Nghiêm Cẩn chán nản, đang biểu diễn xiếc sao?
-Không phải đâu, chỉ em là có chút cảm giác có thể tìm được suy nghĩ của anh, em muốn thử xem
-Thử cái gì?
Nghiêm Cẩn quyết định bỏ qua việc cô nhóc lại đọc suy nghĩ của mình mà hỏi vào vấn đề chính
-Anh chỉ cần đánh quyền thôi, chậm lại một chút
Nghiêm Cẩn hồ nghi bắt đầu đánh quyền, sau đó rốt cuộc đã hiểu cô bé muốn thử cái gì? Cô nhóc làm theo động tác của cậu, cậu đánh bên phải Mai Côi cũng đáng bên phải, đá chân thì Mai Côi cũng đá chân. Lúc đầu Mai Côi còn không theo kịp, cứ từng động tác rồi lại dừng, sau đó cách một hồi lại làm một động tác…
Vài lần sau, Mai Côi bất động. Nghiêm Cẩn tay không ngừng, lần này cậu biết cô nhóc đang suy nghĩ, cậu vẫn tiếp tục đánh quyền, hết bài này qua bài khác. Sau đó Mai Côi bắt đầu cử động, lần này đánh theo liên tục hai động tác liền, nghỉ một chút lại đuổi kịp mà đánh theo ba động tác rồi lại ngừng rồi dần dần bắt đầu bắt kịp với cậu. Cô bé bịt mắt nhưng quả nhiên đánh theo Nghiêm Cẩn không sai chút nào.
Nghiêm Cẩn giật mình không nói được gì, cậu vốn chỉ nghĩ Mai Côi có thể tìm hiểu được ý đồ theo bản năng của người khác rồi dựa vào bản năng của mình mà né tránh nhưng không ngờ cô bé còn có thể liên hệ ý thức của người khác với mình. Mấy bộ quyền này của cậu cũng không đơn giản, muốn đánh hết ra thì cũng phải luyện mấy tháng, mà Mai Côi đừng nói là luyện tập mà nhìn còn chưa nhìn. Cậu đánh lại nhanh nhưng cô bé vẫn có thể dựa vào ý nghĩ mà đánh trọn bộ quyền
-Em đánh lại lần nữa anh xem nào!
Cậu tháo khăn che mặt của Mai Côi, muốn nghiên cứu hết tiềm năng của cô bé
-Em không làm được đâu, em có biết anh đánh quyền gì đâu
Mai Côi thành thật nói.
Như vậy mà cũng được? Nghiêm Cẩn suy nghĩ cẩn thận, Mai Côi nói thêm:
-Anh ơi, tay chân em mỏi quá
Cô bé nhăn mặt, những động tác vừa rồi căn bản khó mà làm, giờ tứ chi đều đang biểu tình. Nghiêm Cẩn ở bên vừa xoa chân cho Mai Côi vừa vui vẻ
Nhưng đi thi cũng không thể để Mai Côi đánh những động tác giống Tiểu Mị được, vẫn phải nghĩ chiêu
-Anh ơi, anh nhất định phải giúp em thắng nhé, em ghét Tiểu Mị lắm, chị ấy chỉ biết coi thường người khác thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK