• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề vẫn cúi đầu không nói lời nào thì có chút lo lắng, hắn nhớ kĩ thời điểm này trước khi trọng sinh, khi hắn đem chiếc điện thoại này cho Vân Hề, cậu đã rất vui mừng mà xem như bảo bối quý giá giữ gìn cần thận. Nhưng sao bây giờ cậu lại trầm mặc không nói lời nào, chẳng lẽ vì hắn tặng sớm cho cậu nên kết quả cũng bị thay đổi?

“Chiếc điện thoại nay, Vân Hề, nếu em không thích, anh…”

“Không có.” Cậu ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Em rất thích, cảm ơn anh.’

Hàn Diệp Tu nghe được cậu nói vậy thấy rất nhẹ nhõm, hắn giống như một đứa trẻ gãi gãi đầu, nở nụ cười ngốc nghếch: “Em thích là tốt rồi, là tốt rồi.”

Thực ra biểu tình này không hợp với Hàn Diệp Tu chút nào, đường nét khuôn mặt hắn vốn sắc sảo, hơn nữa khí chất của hắn cũng mạnh mẽ, bén nhọn cho nên kết hợp với biểu tình kia thực khiến người ta cảm thấy khôi hài. Căn bản Hàn Diệp Tu cũng không hề chú ý đến chuyện đấy, cho nên Vân Hề cũng không cần để tâm làm gì.

Bởi lúc này toàn bộ tâm tư của Vân Hề đều đặt hết lên chiếc điện thoại, cậu đang tự hỏi không biết vì sao hắn lại đưa nó trước cho mình đến một tháng trời, nhưng mà đưa sớm cũng có lợi ích riêng, chí ít trong thời gian này sử dụng nó cũng rất tiện lợi.

“Vân Hề, có cần anh chỉ cách dùng cho em không?”

Cậu chỉ còn cách gật đầu nhanh chóng đưa chiếc điện thoại cho Hàn Diệp Tu.

Hắn cầm lấy chiếc điện thoại, nói một cách lưu loát nói về sự sáng tạo đổi mới của chiếc điện thoại này cho Vân Hề, đồng thời chỉ dẫn từng công dụng một cho cậu nghe.

Vân Hề giả vờ lắng nghe hắn chỉ dẫn cho mình những thực chất mấy thứ chức năng lẫn công dụng này cậu đều đã thành thạo từ lâu, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn thốt ra vài âm thanh biểu lộ sự kinh ngạc. Trước đây khi Hàn Diệp Tu đưa nó cho cậu, hắn chỉ chỉ dẫn một chút thôi, thế nhưng cậu vẫn nhớ mình đã thốt lên kinh ngạc như thế nào. Dưới đáy lòng cậu không nhịn được muốn thở dài một phen, chắc hẳn nửa năm nữa kinh nghiệm diễn xuất của cậu sẽ tăng lên không ít, nói không chừng nếu sau này không tìm được công việc thích hợp có thể tính đến trường hợp vào showbiz làm một diễn viên hạng ba chắc cũng không khó đâu.

Hàn Diệp Tu có cảm giác vô cùng thỏa mãn với những biểu hiện của Vân Hề, cảm giác hư vinh khoái trá không ngừng bàng trướng trong lòng hắn. Hắn không cách điều chỉnh tâm tình của mình được nữa, lúc trước hắn cũng từng chỉ dẫn qua cho Vân Hề mà biểu hiện của cậu lúc ấy vẫn y hệt như bây giờ, nhưng khi đó hắn lại không có cảm giác gì quá mạnh mẽ.

Hắn nói qua một lượt hết từng chức năng của điện thoại, sau đó liền đưa nó lại cho Vân Hề, cuối cùng là chống tay híp mắt mỉm cười nhìn cậu. Nếu như hắn không lầm, động tác tiếp theo của cậu là lấy bức ảnh chụp chung duy nhất của hai người từ điện thoại cũ bỏ sang điện thoại mới, còn khoa trương đặt thành màn hình nền. Có lẽ lát nữa hắn sẽ chụp chung với cậu một cái ảnh mới, ảnh cũ kia quả thực không được đẹp cho lắm, Hàn Diệp Tu nghĩ vậy.

Vân Hề nhận lại chiếc di động, nhưng chỉ trực tiếp đặt lên bàn rồi đứng lên: “Em đi nấu cơm đây.”

Hàn Diệp Tu nhất thời ngẩn người, sau đó vội vàng kéo tay Vân Hề lại: “Vân Hề, có phải em quên làm chuyện gì không?”

Vân Hề nghiêng đầu lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Chuyện gì?”

Chuyện chụp ảnh rồi làm hình nền đấy! Hắn rất muốn nói với cậu như vậy, nhưng tất nhiên là không thể mở mồm rồi, cho nên đành gãi gãi đầu: “Chuyện kia…ưm…em không muốn làm quen dần với nhiều công năng của chiếc điện thoại này sao? Ví như bluetooth chẳng hạn.”

“Không cần phải vội.” Cậu không thèm để ý lời hắn nói mà chỉ chỉ vào quyển hướng dẫn sử dụng trong hộp điện thoại: “Cái gì không rõ lát nữa em đọc qua nó chút là được, trước phải đi nấu cơm đã.”

“Chuyện nấu cơm không cần phải vội.” Hàn Diệp tu hơi dùng lực kéo tay Vân Hề lại vây kín cậu trong ngực mình: “Em không cảm thấy màn hình nền chiếc điện thoại này quá xấu xí sao? Anh thấy trên điện thoại cũ của em có ảnh chụp rất đẹp, hay là chúng ta thử chụp một tấm vừa lấy làm ảnh nền vừa làm quen với công năng của chiếc điện thoại này luôn?”

Vân Hề khó hiểu nhìn Hàn Diệp Tu: “Trước đây anh đâu có quan tâm tới mấy cái ảnh nền gì gì này, đến cuối cùng là anh muốn nói gì?”

“Này…” Hàn Diệp Tu vô cùng bối rối, hắn biết hành động của mình hiện tại ấu trĩ đến mức nào. Tuy rằng hắn nghi hoặc sao Vân Hề lại không giống như trước kia đòi chụp một tấm ảnh để thay màn hình nền thế nhưng hiện tại cũng không thể suy nghĩ nhiều được, thế nhưng hắn cũng không biết dùng cách nào để cậu tự giác muốn hai người chụp chung với nhau.

Hắn phiền não cào cào lên mái tóc, dùng vẻ mặt trịnh trọng nói: “Anh cảm thấy màn hình nền điện thoại này quá xấu xí, nên đổi mới đi.”

“…”

Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề không phản đối ý kiến của mình, bèn lấy lại chiếc điện thoại của cậu rồi lấy thẻ nhớ từ chiếc máy cũ thay vào đó, còn lầm bẩm trong miệng: “Anh biết điện thoại này của em đã hết pin, vậy nhân tiện đổi sang cái mới luôn cho tiện, đỡ phải đem đi sạc lại pin, lại thêm phiền toái.”

Khóe miệng Vân Hề co giật nhìn chằm chằm Hàn Diệp Tu đang thành thạo tìm ảnh chụp trong thẻ nhớ rồi thay màn hình nền, thực chất nếu cậu nắm chắc cơ hội kia có thể đã được chụp chung với Hàn Diệp Tu thêm một tấm ảnh, nhưng căn bản cậu không muốn chụp chung càng không thèm thay ảnh nền, như vậy sẽ tránh cho bản thân cảm thấy không được tự nhiên. Cũng không ngờ được Hàn Diệp Tu lại tự giác như vậy, chẳng lẽ hắn lại rất chú ý đến chuyện hai người chụp ảnh chung sao?”

Nhìn màn hình điện thoại đã được đổi thành ảnh chug hai người, Hàn Diệp Tu cười híp mắt thỏa mãn rồi đem điện thoại trả lại cho Vân Hề: “Anh đi rửa rau tiếp, em cứ làm quen với từng công dụng đi.”

Vân Hề gật đầu, trầm mặc nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp chung làm ảnh nền điện thoại kia đã từng được mình xem như bảo bối, cùng lúc đó tiếng nước chảy đang vang lên trong phòng bếp, cậu đột nhiên nhớ đến một câu nói: “Đời người nếu chỉ như lúc đầu gặp lại.”

Vân Hề tự cười mỉa mai, nếu có chuyện như vậy cậu tình nguyện sẽ không bao giờ gặp lại.

Cậu cầm lấy di động trong tay, đi đến bên cửa phòng bếp, đứng dựa vào đó trầm mặc nhìn chằm chằm vào bóng lưng bận rộn của Hàn Diệp Tu trong bếp.

Tiếng nước chảy rất ồn ào, có thể nhìn ra đây là lần đầu rửa rau của Hàn Diệp Tu, ống tay áo của hắn đã bị nước bắn lên làm ướt đi không ít, vài lọn tóc cũng dính nước, giá đựng cũng được hắn cọ rửa sạch sẽ rồi mới đặt rau rửa sạch lên.

Chỉ là hết thảy những gì đang diễn ra không còn nằm trong tầm nhìn của Vân Hề, thậm chí con ngươi của cậu cũng không có tiêu cự nào, tựa hồ như đang nhìn Hàn Diệp Tu, nhưng cũng tựa hồ như nhìn cái gì đó xuyên qua người Hàn Diệp Tu.

Từ trước đến giờ, Hàn Diệp Tu tuyệt đối chưa bao giờ chủ động đi đổi ga trải giường,… trước khi cậu ở cùng một chỗ với hắn đây là những công việc làm thêm cậu đã phải làm nhiều lần, mà sau khi ở cùng một chỗ tất nhiên luôn do cậu đảm nhiệm. Trước khi trọng sinh, Hàn Diệp Tu không hề dẫn theo Dịch Dương đến trường đón cậu đi ăn trưa, thậm chí hắn còn không phát hỏa khi bắt gặp cậu đi ăn cùng Đường Hạo ở nhà hàng.

Sau đó buổi chiều còn sơm đến trường đón cậu về, mang cậu cùng đi siêu thị mua thức ăn, còn đưa trước chiếc di động mới đến sớm hơn một tháng, thậm chí còn chịu vào bếp rửa rau, thái đồ ăn,..hết thảy những chuyện này đều chứng minh Hàn Diệp Tu hiện tại và Hàn Diệp Tu trước khi trọng sinh rất khác nhau, hoàn toàn vượt ra khỏi trí nhớ lẫn khả năng nhận thức của cậu.

Vân Hề nắm chặt di động đến mức lộ cả khớp xương tay trắng bệch, có một sự hoang đường nào đó lóe lên trong trí não cậu nhưng lại không thể nắm bắt được, loại tình huống vượt quá sự kiểm soát của bản thân thực sự khiến cậu cảm thấy phiền muộn hơn bao giờ hết. Cậu hơi hơi mím môi, xoay người bước về phòng ngủ, mặc kệ Hàn Diệp Tu thay đổi như thế nào, cậu cũng loại bỏ suy nghĩ phải rời xa hắn ra khỏi đầu mình.

Trở lại phòng ngủ, Vân Hề cầm lấy di động lên mạng tìn kiếm tin tức mới nhất về thị trường chứng khoán. Cũng may hồi đi học đại học cậu đã được tìm hiểu qua, nên dù chưa từng tiếp xúc với đầu tư cổ phiếu nhưng cậu vẫn có những kiến thức nhất địnhtrong phân tích quản lý tài sản, hơn nữa đã trải qua bốn năm cuộc đời cậu tin tưởng chỉ trong một thời gian ngắn nửa năm mình có thể vơ vét được không ít tiền của. Thậm chí cậu nghĩ mình còn không phải đi học lại những kiến thức cơ bản kia nữa, chỉ cần chịu khó nhớ lại những biến động lên xuống của thị trường.

Vân Hề cứ thế ngồi ngây người đến khi Hàn Diệp Tu gõ cửa mới thôi, chắc có lẽ hắn đang gọi ra nấu cơm cho nên cậu nhanh chóng tắt đi những trình duyệt tìm kiếm vưa rồi mới mở cửa cho hắn.

“Báo cáo bếp trưởng Vân Hề, thức ăn đã được thái xong rồi.” Hàn Diệp Tu giống như một tên lính quèn đang cáo báo cho thủ trưởng vậy, cùng với một mảng áo ướt đẫm trên ngực hắn nhìn càng thêm khôi hài.

Cậu mỉm cười đi tới phòng bếp, trên bàn ăn đã sắp đầy bát đĩa, trong mâm chỗ não cũng chứa đầy thức ăn đã được cắt ra nhưng mà cắt lớn nhỏ không đều khiến Vân Hề dở khóc dở cười.

Hàn Diệp Tu bối rối gãi đầu: “Lần đầu tiên cắt cho nên anh không biết làm thế nào, nhưng mà yên tâm sau này nhất định sẽ tiến bộ, anh hứa đó.”

Vân Hề chỉ còn cách nói trái lương tâm mình thôi “Tốt” sau đó đuổi Hàn Diệp Tu ra khỏi phòng bếp.

Không lâu sau đó, Vân Hề lần lượt bưng lên từng món đồ ăn thơm ngon hấp dẫn, Hàn Diệp Tu cũng không rảnh rỗi lập tức đi xới cơm lấy chén đũa.

Mặc dù kĩ thuật cắt thức ăn của Hàn Diệp Tu quá tệ nhưng qua bàn tay tài hoa của Vân Hề vẫn biến thành những món ăn vô cùng thơm ngon, hắn không thể thỏa mãn hơn với bữa ăn hôm nay,cuối cùng rất chăm chỉ đón nhận nhiệm vụ rửa chén bát cao cả.

Hai người dọn dẹp nhà cửa một chút, sau đó ngồi nghỉ ngơi xem tv sau mới thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Hàn Diệp Tu đã hẹn Dịch Dương tại quán bar Sào Tửu nổi tiếng nhất thành phố S, Vân Hề đăm chiêu nhìn tấm biển quảng cáo lấp lánh đầy mầu sắc mà trong lòng vô cùng phức tạp. Vân Hề đã đến chỗ này vài lần, thế nhưng ấn tượng khắc sâu nhất trong cậu chính là hôm cậu biết mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, một mình đứng chờ Hàn Diệp Tu ở Sào Tửu này ba giờ đồng hồ liền mong mỏi gặp được hắn. Khi đó cậu đã không còn có hy vọng xa vời khiến Hàn Diệp Tu hồi tâm chuyển ý, chỉ muốn hỏi rằng cậu đã yêu hắn điên cuồng 6 năm, hai người cũng đã có 3 năm chung sống hạnh phúc vậy hắn có dành ch cậu một vị trí nhỏ nhoi nào trong trái tim hay không?

Nhưng khi cậu nhìn thấy Hàn Diệp Tu ôm ấp một thiếu niên xinh đẹp đi ra khỏi đó cậu biết công sức đợi 3 tiếng đồng hồ đã thành công cốc, thế nhưng cậu vẫn không thể từ bỏ ý định hỏi hắn một câu cuối cùng – Diệp Tu, anh còn yêu em nữa không?

Mà Hàn Diệp Tu ngay cả nửa con mắt lạnh lùng cũng không liếc qua càng không thèm trả lời, lách người qua ôm thiếu niên xinh đẹp kia rời đi, giống như một sự chê cười mỉa mai dành cho câu hỏi ngu ngốc vọng tưởng của cậu. Khi đó Vân Hề mới hiểu được rằng so với nỗi đau thể xác từ bệnh ung thư dạ dày, thì bị Hàn Diệp Tu đối xử như không khí càng khiến cậu đau đớn hơn gấp nhiều lần.

Vân Hề hít một hơi thật sâu, thu lại đau thương nồng đậm trong đáy mắt mà đeo lên mặt mình nụ cười giả tạo, tuy rằng mỗi khi nhớ lại cậu không khỏi đau nhói nhưng so với nỗi đau dằng dẵng 3 năm kia thì có lẽ hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Lúc này Hàn Diệp Tu sau khi đỗ được xe đã quay trở lại hướng cậu đi tới, ôm lấy bờ vai Vân Hề cười nói: “Lần đầu tới nơi này có thể em sẽ không quen đâu.”

“Không sao đâu.” Vân Hề mỉm cười lắc đầu: “Chúng ta cùng đi vào thôi.”

“Được.” Hàn Diệp Tu nắm chặt lấy tay Vân Hề dẫn cậu đi vào Sào Tửu.

Vừa đi vào đại sảnh tiếng nhạc đinh tai nhiếc óc ùn ùn nện vào mãng nhĩ Vân Hề khiến cậu hơi nhíu mày khó chịu, cậu không hề thích mấy nơi ồn ào náo nhiệt như thế này.

Hàn Diệp Tu lại rất quen thuộc kéo cậu đến một chiếc bàn nằm đối diện với quầy bar, Dịch Dương dường như cũng nhận ra hai người liền giơ hai tay vẫy vẫy, lớn tiếng hô to: “Diệp Tu, bên này bên này!”

Hắn gật đầu một cái, vẫn nắm chặt tay Vân Hề hướng Dịch Dương đi tới.

Dưới ánh đèn mờ ảo lung linh, Vân Hề mím chặt môi, sắc mặt có chút trắng bệch, mấy ngón tay không tự chủ được nắm chặt lấy, cậu không chớp mắt nhìn thẳng vào thiếu niên ngồi cùng một chỗ với Dịch Dương.

Cho dù ánh đèn nơi đây rất mờ ảo nhưng Vân Hề vẫn có thể nhìn rõ ràng vẻ ngoài của thiếu niên đó, nó có làn da rất trắng, một đôi mắt to vừa dài vừa tinh xảo, song nếu chỉ dựa vào ngoại hình chắc chắn cậu sẽ không thèm để mắt đến hắn, bởi cậu biết rõ, thiếu niên này chính là đối tượng ngoại tình của Hàn Diệp Tu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK