Vân Hề đau đầu nhíu nhíu mi, thản nhiên nói: “Cười đủ chưa?”
“Được rồi.” Đường Hạo ngưng cười, tâm tình cũng rất tốt: “ Vậy có phải cậu làm chuyện này vì lo lắng sinh hoạt phí cho mình sao?”
“Năng lực của Hàn Diệp Tu thế nào cậu cũng biết, nếu tớ không chuẩn bị sẽ không xong.” Trên thực tế cậu có thê đợi đến một năm sau lúc Hàn Diệp Tu chán ghét đuổi mình đi, thế nhưng cậu không muốn chờ đợi nữa, ngay cả nửa năm cũng thấy quá dài rồi, huống chi là cả một năm. “Đồng thời tớ cũng không muốn tương lai của mình bị hủy trên tay hắn.”
Đường Hạo yên lặng một chút sau đó gằn tưng tiếng nói: “Vân Hề, tớ có thể giúp đỡ cậu nếu như cậu nguyện ý, tớ…”
“Đường Hạo”. Vân Hề gương giọng cắt đứt lời y vừa nói: “Chỉ cần cậu làm theo những gì tớ nói, đó chính là giúp đỡ lớn nhất dành cho tớ lúc này. Tớ có dự định khác rồi.”
“Được, vậy chờ tin tốt của tớ.”
“Ân” Khóe miệng Vân Hề hơi câu lên: “Vậy trước tiên cứ như thế đi, tớ cúp máy trước.”
Cúp điện thoại xong Vân hề lập tức xóa đi nhật kí cuộc gọi, cũng không phải Hàn Diệp Tu hay kiểm tra điện thoại của cậu, nhưng loại tình huống hôm nay căn bản không cho phép cậu phạm bất cứ sai lầm nào. Nhìn màn hình hiện lên ảnh chụp chung giứa hai người, Vân hề không khỏi cười trào phúng, nhìn ảnh chụp trước ki chỉ cảm thấy như một trò nực cười. Suy nghĩ một chút, cậu nhịn xuống mong muốn được xóa bỏ nó mà đặt lại điện thoại xuống đầu giường, chí ít là bây giờ chưa thể được.
*******************
Lúc này trong phòng họp đang trinh diễn màn khẩu chiến khốc liệt, Hàn Diệp Tu ngồi ở vị trí chủ trì đầu óc lúc này lại đang bay đến bên Vân Hề. Hắn nghĩ chuyện đêm qua dằn vặt cậu cả đêm lúc cậu đang sốt cao, quả thực có chút lo lắng không yên.
Còn nhớ bốn năm trước khi trùng sinh, hắn chỉ lo lắng chuyện thu mua Thiên Vũ mà không hề để ý Vân Hề đang sốt cao, cũng không phải mỗi chuyện này, bởi thu mua mà hắn không chú ý đến rất nhiều chuyện, mà cậu cũng không hề hé miệng nói mình đang bệnh với hắn. Nếu như sáng nay không phải hắn ôm chầm lấy Vân hề thì làm sao biết được cậu đang sốt cao chứ.
Nghĩ đến đây Hàn Diệp Tu không khỏi nguyền rủa chính mình một tiếng chết tiệt, hắn cùng Vân Hề quen biết nhau ba năm, cứ như vậy ung dung hưởng thụ chăm sóc của cậu, vậy mà không thèm quan tâm cậu một chút, thậm chí còn làm nên chuyện vô liêm sỉ đuổi cậu đi. Đã vậy trước khi cậu chết còn không chịu đến gặp mặt cậu một lần cuối.
Nghe tiếng cãi va trong phòng họp, phiền muộn của Hàn Diệp Tu càng lớn, mặ lạnh quét một vòng quanh phòng, hắn hạ giọng nói: “Cãi như vậy đã xong chưa?”
Một nam nhân trung niên mở trừng mắt: “Sao ngài có thể nói đây là cãi nhau! Chính ngài đề nghị thu mua công ty Thiên Vũ, chúng tôi đây chỉ là nói ra ý kiến chính mình mà thôi!”
“Đúng vậy, Hàn tổng nói thế là quá nặng lời rồi.” Một người nữa cũng phụ họa.
“Nếu đã như vậy…” Hàn Diệp Tu khép lại văn kiện trên bàn làm việc: “Theo quy định của công ty, các cổ đông sẽ quyết định.”
Nam nhân trung niên kia híp mắt: “Hàn tổng, ngài đây là ỷ vào cổ phần của mình ức hiếp những cổ đông nhỏ hay sao?”
Hàn Diệp Tu khẽ cười một tiếng: “Ý kiến không thống nhất, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất.”
“Tốt!” Nam nhân trung niên đứng hẳn dậy: “Các vị, tôi nghĩ mỗi người ngồi ở đây đều có một cổ phần nhất định, tất nhiên sẽ không ai muốn công ty tụt dốc không phanh. Tôi cho rằng thu mua Thiên Vũ sẽ ngăn cản bước phát triển của công ty, có cổ đông nào cùng ý kiến giống tôi thì đứng dậy đi.”
Nam nhân vừa dứt lời, lập tức có ba người khác không hẹn mà đồng loạt đứng dậy, chỉ còn lại Hàn Diệp Tu cùng hai người khác nữa. Hắn vỗ vỗ tay, nói: “Thật là không vui, bốn vị cộng lại cũng chỉ chiếm 48% cổ phần, cho nên việc mua lại Thiên Vũ là không thể tránh khỏi.”
“Hàn Diệp Tu, ngươi khinh người quá đáng!” Nam nhân trung niện thẹn quá thành giận hét lên.
“Đây không thể gọi là khinh người quá đáng được, thực sự là như vậy, ngài cũng không nên quá tức giận, tôi có thể lấy nhân cách mình ra để đảm bảo, chuyện thu mua Thiên Vũ tuyệt đối không có hại với công ty.” Hàn Diệp Tu tràn đầy tự tin nói chuyện với nam nhân trung niên kia.
Ý thức được cục diện đã thay đổi, nam nhân trung niên nhìn qua ba cổ đông không tán thành còn lại xoay người rời đi: “Cứ chờ đi, mấy người chắc chắn sẽ hối hận mà xem.”
“Hàn tổng, ngài xem…”
“Không có việc gì.” Hàn Diệp Tu khoát tay nói: “Cảm ơn các vị đã ủng hộ tôi, toi sẽ không để các vị phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay đâu.”
“Đâu có đâu có.” Người nọ cười to: “Người xưa nói “Hậu sinh khả úy”, huống chi ánh mắt Hàn tổng vẫn luôn tinh tường, tôi tin quyết đinh lần này của ngài.”
“Cảm ơn ngài, tôi có việc cần đi trước, chào các vị.”
“Hàn tổng đi thong thả.”
Hàn Diệp Tu gật đầu, xoay người rời khỏi phòng họp, nói với trợ lí một tiếng liền trực tiếp về nhà.
*************
Lúc Hàn Diệp Tu về Vân Hề đang lâm vào mê man, ngay cả lúc hắn tiến vào phòng khách rồi vẫn không hay biết gì. Nhìn sắc mặt vì sốt cao mà đỏ bừng của Vân Hề, Hàn Diệp Tu đau xót mà xoa xoa khắp mặt cậu: “Vân Hề, anh xin lỗi….”
Nếu không phải Vân Hề chết đi, hắn sẽ luôn sống trong mờ mịt mãi mãi, nếu không phải Vân Hề chết đi, hắn làm sao biết mình yêu người này biết bao nhiêu. Ngẫm lại lần đầu tiên nhìn thấy cậu, trái tim dường như nổ mạnh ngay lập tức lâm vào yêu đương cuồng nhiệt, khóe miệng Hàn Diệp tu vô thức gương lên.
Có lẽ xuất thân là một cô nhi, cho nên tính cách của Vân hề luon luôn quật cường mà không hề ích kỉ. Cùng hắn sinh sống mấy năm nhưng Vân Hề không hề tính toán gì mà chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn, lúc hắn gặp khó khăn trong công việc mà phiền lòng, cậu sẽ dùng nhiều biện pháp khiến hắn vui vẻ trở lại. Hay cho dù hắn có tức giận mắng chửi thì cậu vẫn luôn nhẫn nhịn, không hề chấp nhất.
Chỉ có yêu đến tận cùng sâu đậm mới khiến Vân Hề làm đươc như vậy, đối mặt với những trận đòn roi của hắn, những lần hắn phản bội cậu. Vân hề chỉ sứng sờ nhưng không hề lộ ra tia bất mãn nào. Cũng bởi những chuyện như vậy, cho nên cậu thường đem hết thảy tâm tư dấu sâu dưới đáy lòng, không cho hắn phát hiện ra. Thẳng đến lúc cậu chết đi hắn mới hiểu ra rằng mình đã bỏ lỡ một người yêu mình sâu đậm như vậy.
Hàn Diệp Tu thống khổ nhắm chặt hai mắt, hắn nghĩ mình đã bị gì mà có thể làm Vân hề tổn thương nhiều đến vậy. Mỗi khi nhìn thấy vết thâm tím trên mặt cậu, hắn đều hận không thể hung hăng đấm cho mình một trận.
Mở mắt ra lần nữa, Hàn Diệp Tu phát hiện Vân Hề đang nhìn hắn, cậu vẫn như vậy không dời mắt nhìn hắn, con ngươi sâu không thấy đáy.
Hàn Diệp Tu ngẩn người, khóe miệng gương lên: “Em đỡ hơn chút nào không?”
Vân hề nhịn xuống phiền muộn trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu: “Sao anh về sớm như vậy?”
Leo lên giường nằm bên cạnh Vân Hề, Hàn Diệp Tu nâng đầu nhìn về phía cậu: “Nhớ em.”