Đè ném trào phúng trong lòng, Vân Hề thản nhiên nói: “Trong tủ còn có thuốc hạ sốt, em uống vào ròi liền không sao hết. Công ty anh không phải có việc sao? Ăn sáng xong rồi nhanh nhanh đi làm đi.”
Hàn Diệp Tu ngẩn người nghi ngờ nhìn về phía cậu: “Làm sao em biết công ty anh có việc?”
Không xong rồi! Cậu sao lại quên mất Hàn Diệp Tu không bao giờ nói chuyện công việc ở nhà chứ! Vân Hề hơi mím môi, quay đầu lại hướng khác nói: “Tối qua anh nói công ty có cuộc họp quan trọng.”
Kiếp trước mặc dù Hàn Diệp Tu không nói, nhưng cậu vẫn không nhịn được quan tâm hết thảy mọi chuyện liên quan đến hắn, ví như bốn năm trước công ty Hàn Diệp Tu mở cuộc họp bàn chuyện thu mua Thiên Vũ, mà năm đó Hàn Diệp tu cũng chiến thắng trong việc mua lại công ty này.
Tối qua sao? Hàn Diệp tu hơi nhíu mày, hắn với chuyện bốn năm trước cũng không có nhiều ấn tượng, chỉ nhớ rằng hắn đã uống say đánh Vân Hề còn cưỡng bức cậu. Nhìn khóe miệng Vân Hề có vết bầm, Hàn Diệp Tu lại càng hổ thẹn đứng lên nói: “Vân Hề, anh xin lỗi.”
“A?” Vân Hề mở lớn mắt mờ mịt nhìn về phái Hàn Diệp Tu, cậu cảm giác hôm nay hắn có chút khác thường, ngoài trừ phần đầu, tất cả mọi diễn biến sa này đều rất khác bốn năm trước. Cậu nghĩ như vậy càng khó hiểu nhíu mày, chẳng lẽ kí ức của cậu có thể sai?
“Không có việc gì!” Hàn Diệp tu khẽ hôn lên trán cậu một cái, sau đó ôm đến trên ghế sô pha: “Để anh đi lấy cháo cho em, ăn xong uống thuốc rồi đi nghỉ đi!”
“Cảm ơn anh” Vân Hề rũ mắt xuống, chỉ cần không đến bệnh viện, đối với cậu thế nào cũng được.
Hàn Diệp Tu yêu thương vuốt ve đỉnh đầu Vân Hề, sau đó xoay người đứng lên đi vào phòng bếp. Lúc hắn trở lại, trên tay bưng theo một tô cháo còn đang nóng hổi, hắn trực tiếp đi đến bên người cậu, ngay lúc Vân Hề chuẩn bị tiếp nhận tô cháo, hắn đã nhanh tay múc một thìa thổi nguội rồi đưa đến bên miệng cậu: “Cháo này vẫn còn nóng.”
Vân Hề vô cùng kinh ngạc nhìn động tác của Hàn Diệp Tu, kiếp trước cậu cùng hắn chung sống ba năm trời hắn chưa từng đút cậu ăn bất cứ thứ gì, cho dù cậu có sinh bệnh nặng thế nào, nhượng bộ nhất chính là hắn bưng mân đồ ăn đến trước mặt mà thôi, hoàn toàn không có như ngày hôm nay.
Hàn Diệp Tu đưa thìa thổi thổi rồi đưa lại bên miệng cậu, cười nói “Phát ngốc cái gì, nhanh ăn đi.”
Vân Hề dơi mắt đi, cậu có chút không được tự nhiên nói: “Để em tự mình ăn đi.”
“Không được!” Hàn Diệp Tu không cho cậu cự tuyệt, lại khiến Vân Hề nhìn nhìn, hắn ben cười cười: “Chuyện tối qua là lỗi của anh, ngay đến cả cơ hội bù đắp em cũng không cho anh sao?”
Vân Hề rất muốn nói thẳng vào mặt hắn chữ “không”, cậu vĩnh viễn không thể quên được Hàn Diệp Tu đã tạo nên nỗi đau gì cho mình, đương nhiên, lúc ấy cậu cũng mặt dày bám lấy hắn, những chuyện ấy cậu có thể chấp nhận hết. Nhưng lần này cậu không thể giao bản thân cho giặc, lần nữa sa chân vào vũng bùn mang tên Hàn Diệp Tu.
Mặc kệ hiện tại Hàn Diệp tu đối xử tốt thế nào với cậu, một năm sau hắn vẫn sẽ đem tình nhân đến giễu võ dương oai trước mặt mình mà thôi.
Thu lại mâu quang, Vân Hề một hơi ăn hết bát cháo, ép buộc chính mình để lấy lòng Hàn Diệp Tu lúc này. Nửa năm nữa, tối đa chỉ nửa năm thôi, cậu sẽ triệt để rời xa nam nhân này. Không phải hiện tại cậu không muốn chia tay hắn mà là cậu biết chính mình chưa đủ năng lực để chia tay, cậu cho mình nửa năm cũng như tự tin bản thân có thể thay đổi kiếp này khác với bốn năm trước, nhất định tương lai cậu sẽ có đôi cánh vững chãi, bay khỏi bàn tay Hàn Diệp Tu.
Nhìn Vân Hề nhu thuận ăn cháo do mình lấy, trong ngực Hàn Diệp Tu ẩn ẩn hạnh phúc dạt dào, so với thời gian đầu kết giao với cậu càng thêm hạnh phúc hơn. Có lẽ trải qua một lần sinh tử xa cách, vị trí của Vân Hề trong lòng hắn càng trở nên quan trọng hơn rất nhiều, hấn thậm chí còn cảm giác rằng mạng sống của cậu còn quan trọng hơn mạng sống bản thân hắn.
Hàn Diệp Tu không khỏi cảm ơn trời đất đã cho hắn một cơ hội để bù đắp sai lầm kiếp trước, lần này hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ phản bội Vân Hề, không làm tổn thương cậu dù chỉ một chút, sẽ không để bi kịch đau thương bốn năm trước tái hiện lại lần nữa.
Giúp Vân Hề ăn no, Hàn Diệp Tu ăn lung tung vài ngụm cháo sau đó liền trở về phòng ngủ sửa soạn lại cùng mang ga giường dính máu ném vào máy giặt, tùy tiện thân quần áo cho bản thân và cầm thuốc hạ sốt trong hộp thuốc gia đình cho Vân Hề. Sau đó hắn ôm lấy cậu đem về trên giường, dịch góc chăn thật tốt, Hàn Diệp Tu khom người hôn một cái thật nhẹ trên khóe miệng cậu: “Anh đi họp đây, vài giờ nữa sẽ về với em. Trước tiên em hãy ngủ một giấc thật ngon đã, được không?”
Vân Hề không được tự nhiên dịch dịch khuôn mặt: “Anh nhanh đi đi, em có thể tự chăm sóc bản thân mà.”
Nhìn khuôn mặt bởi vì sốt cao mà nổi lên tia đỏ ửng của cậu, hắn không kìm được lòng hôn lên miệng, môi lưỡi quấn quýt một phen, Hàn Diệp Tu mới vuốt ve tóc cậu ôn nhu nói: “Chờ anh.”
Mặc dù hiện tại hắn khong hề muốn ly khai Vân Hề dù chỉ một khắc, thế nhưng hắn cũng không thể quên được mình mong muốn làm cho cậu hạnh phúc, vậy nhất định phải củng cố thế lực thật tốt, nếu như ngay cả cuộc sống bình thường cũng không thể cho cậu thì có phải khiến ước muốn tan vỡ không? Như vậy hắn phải đi dự đại hội cổ đông, có thêm bốn năm kinh nghiệm, hắn tin chiến thắng sẽ đến càng dễ dàng.
Mãi cho đến khi Hàn Diệp Tu đã ra khỏi nhà thật lâu, Vân Hề mới vén chăn chậm rãi đi đến nhà vệ sinh. Nhìn môi mình trong gương có mang theo vết bầm tím, nhãn thần Vân Hề càng thêm lạnh lẽo. Kiếp trước cậu biết nguyên nhân Hàn Diệp Tu phát giận chính là đám cổ đông già trong công ty không chịu để hắn thu mua Thiên Vũ, lúc ấy cậu còn vui vẻ thay hắn nghĩ biện pháp giải quyết, mặc dù biện pháp của cậu trong mắt Hàn Diệp Tu thật nhỏ bé không đáng kể, chính là bản thân không ngăn được hứng thú, cho dù mỗi ngày thấy được hắn ăn cơm nóng mình nấu, tắm nước mình pha cũng đều thấy vui vẻ.
Nghĩ đến điều đó Vân Hề không khỏi cười nhạt hai tiếng, tình yêu điên dại kiếp trước lại chính là điều gây cười cho mình ngày hôm nay, nếu như Hàn Diệp Tu biết trân trọng những gì mình trao cho hắn, thì cậu đã không còn cơ hội để đứng ở đây.
Lấy trong tuýt ra một ít kem đánh răng, quét kem lên, Vân Hề mặt không biến sắc chậm rãi tẩy trừ khoang miệng vừa rồi hôn hít cùng Hàn Diệp Tu, mặc kệ hiện tại thế nào cậu vẫn không muốn đối mặt với hắn, cho nên nửa năm nay cậu nhất định phải kiên trì. Cả đời này, cậu nhất định phải tự mình sống cuộc sống của bản thân, làm sao không uổn phí ông trời đã cho cậu sống lại.
Tẩy trừ xong, Vân Hề quay về phòng thoa thuốc lên phía sau bị xá rách, cậu lấy điện thoại di động ra, bấm lên bàn phím một dãy số vừa quen thuộc lại thấy rất xa lạ.
Chờ âm thanh gọi được vài tiếng liền thấy đối phương bốc máy, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe được âm thanh bên kia: “Là Vân Hề đúng không?”
Vân Hề ngẩn người, khẽ “Ừ” một tiếng.
Nghe xong câu nói xác nhận, người bên kia liền rống một chuỗi: “Hảo tiểu tử, cậu chạy theo tên họ Hàn kia còn gọi điện quan tâm đến bạn bè này sao? Hiện tại gọi cho tôi làm gì? Có phải bị tên kia bỏ rơi nên nghĩ đến tôi đúng không?”
Lông mày Vân Hề hơi nhíu lại: “Tớ muốn cậu giúp một việc.”
“Giúp gì?” ngữ khí đối phương có chút kinh ngạc: “Giúp cậu đã có tên họ Hàn kia rồi! Hắn không phải có bản lĩnh lắm sao? Tìm tôi làm cái gì? Hay là có việc khó hắn giúp không được mới nghĩ đến đây?”
Vân Hề đưa tay lên nhu nhu thái dương, nhàn nhạt nói một câu xin lỗi rồi cúp máy. Cậu biết mình đã hơn hai năm không liên lạc đột nhiên nhờ chuyện là quá đường đột, chỉ tại cậu cho rằng mình cùng đối phương có tình ban đã hơn sáu năm cho nên mới tìm giúp đỡ, Vân Hề tự cười giếu chính mình hiện tại xem ra cậu đã đánh giá cao bản thân mình quá.
Đối phương tên là Đường Hạo, là người cậu quen biết mấy năm trước. Cậu còn nhớ lúc lên sơ trung, mọi người biết cậu là cô nhi liền xa lánh không thèm chơi với, nhưng Đường Hạo lại là ngoại lệ, không chỉ nhận cậu làm anh em, còn đem những kẻ muốn khi dễ Vân Hề ra đánh tả tơi, đến khi bọn kia tè ra quần mới thôi.
Dần dần, Đường Hạo trở thành bạn bè duy nhất của Vân Hề, hai người cứ như vậy thân thiết từ sơ trung lên đến cao trung. Sau đó năm hai cao trung cậu được Hàn Diệp Tu nhận nuôi, mà Đường Hạo khi biết chuyện rầu rĩ không vui mấy ngày liền, thế nhưng biết cậu vẫn đi làm ở nhà hàng nhỏ kia thì dần dần y cũng thoải mái hơn. Chỉ là sau này cậu không được đi làm thêm nữa, đó là do Hàn Diệp Tu ép nghỉ làm.
Cậu biết kiếp trước Đường Hạo rât muốn giúp cậu, tuy rằng cậu không biết bối cảnh nhà y như thế nào, song từ cách ăn mặc bình thường cũng nhận ra y là con của nhà có điều kiện. Nhưng Vân Hề thích nhất là cốt khí của y, cậu không hy vọng người khác nghĩ cậu tiếp cận Đường Hạo chỉ là vì trục lợi.
Thế nhưng lúc cậu tốt nghiệp cao trung cũng là lúc xác định quan hệ với Hàn Diệp Tu thì người đầu tiên biết chuyện là Đường Hạo, phản ứng của y chính là cúp máy điện thoại, mãi cho đến lúc chết đi hai người vẫn không hề liên lạc lại với nhau.
Tuy rằng vì đoạn tình ái đời trước làm mất đi bạn tốt nhất, song vì có tình yêu của Hàn Diệp Tu cho nên cậu cũng dần dần vơi đi. Hiện tại muốn liên lạc với Đường Hạo, không phải cậu chỉ muốn y giúp đỡ mình mà còn hy vọng có thể níu kéo lại tình bạn tốt đẹp trước đó.
Mà thôi, Vân Hề để di động xuống lần nữa nằm xuống giường, cùng lắm thì cậu đi đường vòng cũng được, chỉ là mất đi một người bạn cảm thấy rất tiếc nuối.
Vừa nhắm mắt lại, tiếng chuông điện thoại lập tức vang lên, Vân Hề lấy di động nhìn qua, trên màn hình hiện lên hai chữ “Đường Hạo”. Cậu ngẩn người, lập tức giơ tay ấn nút nghe, sau đó liền vọt đến âm thanh gầm gừ của y ở đầu dây bên kia.
“Tiểu tử cậu nghĩ mình cứng cáp đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Hai năm không hề liên lạc tôi vừa nói vài cậu cậu đã cáu kỉnh sao? Nói hai câu đã liền cúp máy, có cần đánh vài cái cho cậu chết luôn không? Vì cậu, hai năm rồi tôi vẫn chưa đổi số đây này, thật vất vả chờ cậu gọi điện, thế mà cậu lại trực tiếp cúp máy. Cậu nha! Tính tình ngày càng cáu kỉnh khó chịu!”
Nghe y rủa xả như vậy khóe môi Vân Hề không khỏi nhếch lên, cậu bắt đầu cảm thấy may mắn vì vừa rồi đã ấn nút nghe điện thoại của Đường Hạo: “Xin lỗi cậu!”
“Còn xin lỗi nưa có tin tôi lập tức dập máy không?”
“Được rồi!’ Vân Hề bất dắc dĩ cười cười: “Tớ không nói nữa.”
“Ân!” Đường Hạo lười biếng trả lời: “Nói đi, có chuyện gì cần tớ giúp?”
Nhìn đồng hồ treo tường đối diện mình, Vân hề thản nhiên đáp: “Giúp tớ mở một tài khoản tại công ty chứng khoán nhà cậu.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, không bao lâu liền vang lên tiếng nói: “Loai tì khoản này cần lấy chứng minh thư mới làm được.”
“Lấy tên của cậu đi.”
“Ế!” Đường Hạo trêu đàu nói: “Cậu không sợ đến lúc nào đó tớ cầm cuốn sổ chạy mất sao?”
Vân Hề không thèm để ý cười cười: “Tớ tin tưởng cậu.”
“Được rồi, chuyện này quá dễ dàng với tớ. Nhưng mà Vân Hề này, Hàn Diệp Tu sắp phá sản hay sao? Cậu đây là chuẩn bị nuôi hắn à?”
Vân hề không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, chỉ nói: “Đường Hạo, chúng ta là anh em tốt đúng không?”
“Nha, đây không phải là lời nói vô nghĩa sao?”
Khóe môi hơi cong lên, Vân Hề nói: “Tớ phải ly khai hắn.”