• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt vẻ mặt thâm tình của Đường Hạo, trong khoảng thời gian ngắn Vân Hề không biết nên nói cái gì cho phải. Cậu rất muốn nói cho rõ ràng nhưng cũng lại không muốn làm rõ. Cậu đã từng cho rằng cả mình, Leon và Đường Hạo là những người bạn đáng giá nhất trên đời, nhưng khi Đường Hạo đem tâm tư thổ lộ cho cậu, thì cậu mới chợt tỉnh ngộ thì ra Đường Hạo tốt với mình như vậy là có nguyên nhân.

Cậu nên vui vẻ sao? Vui vẻ vì thì ra vẫn còn có người thật lòng thích cậu. Lúc này Vân Hề một chút cao hứng cũng không có, với cậu mà nói, Đường Hạo chỉ có thể là bạn bè, là anh em, là thân nhân nhưng không thể trở thành người yêu.

Làm tình nhân, Đường Hạo tuyệt đối là một đối tượng kết giao đáng gia, ôn nhu, săn sóc, gia thế tốt, còn mang theo chút bản lĩnh. Thế nhưng cậu đối với Đường Hạo không thể vượt xa khỏi tình cảm bạn bè được, cậu cũng chưa từng có ý nghĩ muốn tiếp tục phát triển hơn một bước với hắn.

Một lần chết đi khiến cậu không có khả năng đơn giản yêu thương một ai đó, cho dù là người đó ưu tú như Đường Hạo. Cũng chính bởi vì Đường Hạo quá ưu tú, tìm được một tình nhân đáng giá như vậy hẳn sẽ rất khổ cực, nhưng mà người này tuyệt đối không thể là hắn.

Vân Hề kéo kéo khóe miệng nỗ lực ra vẻ cười: “A Hạo, tình cảm của cậu đáng lẽ không nên dành cho tớ, phải dành cho người đáng giá hơn.”

“Trong lòng tớ, cậu chính là tốt nhất.” Đường Hạo chân thành nói: “Vân Hề, tớ nghĩ đến tận cuối đời này mình sẽ không còn yêu được ai nhiều hơn cậu.”

Vân Hề nghe vậy trong lòng không khỏi run lên, với cậu mà nói, phần tình cảm này của Đường Hạo đã quá mức sâu đậm, điều này khiến cậu có chút không thở nổi. Vân Hề nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “A Hạo, nếu có thể tớ vẫn luôn hy vọng từ giờ đến hết đời chúng ta vẫn mãi là bạn thân, thậm chí người thân.”

Đường Hạo chán nản ngã trong ghế, hắn kinh ngạc nhìn Vân Hề ủ rũ nói: “Cậu vẫn không quên được hắn sao?”

“Khôn. ” Vân Hề lắc đầu: “Tớ đã vô lực để yêu lại bất cứ ai, A Hạo, hi vọng cậu có thể hiểu cho.”

“Tớ không rõ.” Đường Hạo đứng dậy chống mép bàn vội vàng nói: “Vân Hề, tớ biết cậu đã trải qua nhiều thương tổn, nhưng mà tớ có thể hứa, tớ sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu, tuyệt đối không thể làm ra bất cứ chuyện gì thương tổn hay phản bội cậu. Cho dù hiện tại cậu không thích tớ cũng không có vấn đề gì, tớ có thể đợi, bao lâu cũng có thể, tớ…”

“A Hạo!” Vân Hề bỗng nhiên đứng dậy trầm giọng nó: “Việc này chờ cậu tỉnh táo lại chúng ta sẽ bàn sau.”

Vân Hề không muốn cho Đường Hạo cơ hội để tiếp tục nói, cậu chật vật rời khỏi phòng ăn.

Đường Hạo xuất thần nhìn phòng ăn trống trải, khóe miệng tràn ra vẻ cười khổ, lúc nãy hắn thiếu bản lĩnh đến thế sao?

Vân Hề cũng không trở về phòng mình mà trực tiếp rời khỏi biệt thự, với những lời Đường Hạo nói kia cậu nghĩ trong khoảng thời gian ngắn nữa cậu sẽ không quay lại biệt thự này. Cậu biết hành vi này không còn nghi ngờ gì chính là trốn tránh, nhưng ngoài trốn tránh ra cậu cũng không biết mình nên làm cái gì.

Đường Hạo và Tần chử không giống với, đối mặt Tần chử, cậu sẽ không cần để ý nhiều, có thể dùng mặt lạnh để đối phó, thế nhưng Đường Hạo dù sao cũng là bạn bè mười năm của cậu, coi như Đường Hạo ôm tâm tư khác với mình, cậu cũng không thể đối xử với hắn như với tần chử được.

Vân Hề lái xe rời khỏi biệt thự liền bị người khác chặn lại, bởi vì người này đứng ngược chiều sáng cho nên cậu không có cách nào nhìn được mặt mũi, đành phải hạ cửa kính xuống, ló đầu ra ngoài hỏi dò: “Xin hỏi…” Vân Hề vừa phun được hai chữ liền á khẩu tại chỗ, miệng càng không thể nói nên lời.

Hàn Diệp Tu một tay kéo theo valy hành lý, một tay cầm tờ giấy ghi chép, hắn xấu hổ cười cười với Vân Hề: “Chuyện này, hiện tại anh không có chỗ nào để đi, em nhận anh vài ngày có được không?”

Lúc này Đường Hạo nghe được tiêng xe ô tô khởi động cũng nhanh chóng đuổi tới, trên mặt nét kinh hoàng còn chưa kịp gỡ xuống. Khi nhìn thấy Hàn Diệp Tu đứng bên cạnh xe Vân Hề, phản ứng đầu tiên của Đường Hạo là sửng sốt, lập tức bước nhanh về phía trước, hắn nhíu mày căng cứng giọng nói với Hàn Diệp Tu: “Sao anh lại tìm được đến đây?”

“Theo địa chỉ là tìm được thôi.” Hàn Diệp Tu khoát tay chỉ chỉ lên mảnh giấy ghi chép rồi mỉm cười gật đầu với Đường Hạo: “Xin chào.”

Vân Hề mím môi, quay lại bên trong xe, sau đó không chút do dự đạp ga nghênh ngang rời đi, không thèm cho Đường Hạo và Hàn Diệp Tu cơ hội mở miệng, cậu nghĩ tan tầm hôm nay mình đúng là không xem qua hoàng lịch, làm thế nào tất cả mọi chuyện điên rồ lại cùng xảy ra một lúc chứ!

Hàn Diệp Tu lúng túng kéo kéo khóe miệng: “Tâm trạng em ấy hôm này tựa hồ không tốt.”

Đường Hạo hừ mạnh một tiếng, mắt lạnh nhìn về phía Hàn Diệp Tu: “Chủ tịch Hàn không quan tâm đến công ty mà vạn dặm chạy đến đây, còn có thời gian dây dưa với Vân Hề sao?”

“Tôi đã không còn là chủ tịch Hạo Hãn nữa.” Hàn Diệp Tu vô tội nói: “Tin tức này cậu chưa thấy qua sao? Tôi đã bị kẻ khác kéo xuống.”

Đường Hạo híp híp mắt: “Cho nên anh đây là?”

Hàn Diệp Tu cười cười gật đầu: “Đến đây tìm các cậu mong nương tựa, tôi đã bị cha già đạp ra khỏi nhà rồi, nửa bước cũng không được vào, anh em tốt của tôi – Dịch Dương cũng bận rộn chuyện yêu đương nên không có công phu chú ý đến tôi, cho nên tôi chỉ có thể bay sang bên này.”

Đường Hạo khẽ cắn môi trầm giọng nói: “Hàn Diệp Tu, anh chính là cố ý!”

“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Hàn Diệp Tu đáp: “Nhưng mà cậu có thể thu nhận tôi vài ngày không? Bên cạnh tôi lúc này một người bạn cũng không có.”

“Anh nằm mơ đi! ” Đường Hạo hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Diệp Tu, xoay người trở về biệt thự.

Hàn Diệp Tu cũng trừng mắt nhìn lại, lập tức khẽ cười một cái rồi nhanh chóng đi theo hướng Vân Hề đi trước đó. Xem xét tình hình này có thể thấy Đường Hạo hơn phân nửa đã tỏ tình với Vân Hề, hơn nữa còn bị cợ tuyệt, nếu không làm sao Vân Hề ngay cả một câu chào cũng không thèm gửi đến hắn mà đã vội vàng chạy mất? Hàn Diệp Tu nghĩ vậy khóe miệng không khỏi gương lên, cho nên rất có thể trong một khoảng thời gian ngắn nữa Vân Hề sẽ không quay về đây, cũng tốt, vậy hiện tại hắn cũng không cần phải dừng chân ở chỗ này, phương án đi theo Vân Hề vẫn là thực tế nhất.

Sau khi rời đi Vân Hề cũng không đến tìm Leon, cậu đang tìm một quán rượu ở gần công ty. Chuyện xảy ra đêm nay đã mang lại cho cậu quá nhiều trùng kích, đầu tiên là bạn thân bao năm Đường Hạo tỏ tình với cậu, sau đó là Hàn Diệp Tu vốn phải ở thành phố S cũng lù lù xuất hiện rồi đòi cậu thu nhận, cậu thực sự không hiểu mọi chuyện lại có thể phát triển thành hướng này nữa.

Đêm nay Vân Hề ngủ không được ngon giấc, chỉ là nửa tỉnh nửa mê đến tận sáng, sáng sớm rời giường hai mí mắt cũng mệt mỏi không nhấc nổi. Vân Hề hung hăng chà xát mặt mình, sau đó đi khoát nước lạnh lên mặt, lúc cảm thấy trí não tỉnh táo nhiều thì mới thay quần áo rời phòng.

Cậu đi vào thang máy, ấn nút xuống tầng trệt, mắt thấy cửa thang máy sắp khép lại thì đột nhiên một tiếng “Chờ chút với!” vang lên, không đợi Vân Hề ấn xuống nút, một bàn tay đầy vết chai sần chặn ngay cửa thang máy lại, ngay sau đó Hàn Diệp Tu mặc bộ quần áo thoải mái bước vào trong.

“… ” Vân Hề trầm mặc nhìn Hàn Diệp Tu, hai mắt không khỏi mở lớn một chút, thầm nghĩ chắc mình còn chưa tỉnh ngủ đây.

“Vân Hề? ” Hàn Diệp Tu kinh hô một tiếng, “Làm sao ngươi tại đây?”

“… ” những lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng? Vân Hề có chút đau đầu nhéo nhéo mi tâm, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.

Hàn Diệp Tu lo lắng địa nhìn Vân Hề nói: “Làm sao vậy? Thân thể khó chịu sao?”

“Không có.” Vân Hề mặt lạnh rút lùi về sau hai bước: “Sao anh lại ở đây?”

Hàn Diệp Tu ngượng ngùng cười cười: “Chuyện này, ở đây anh không có bạn bè thân quen, cũng không biết đi đâu, cho nên chỉ đành ngồi ngốc một chỗ. Không ngờ lại gặp được em trong thang máy, thật là có duyên mà.”

Động tác xoa mi tâm của Vân Hề đột nhiên cứng đờ, cậu hơi mím môi giả vờ lơ đãng nói: “Anh đến Mỹ công tác sao?”

“Không phải.” Hàn Diệp Tu cười khổ một tiếng rồi nói: “Thời gian trước không chú ý đến động tĩnh công ty, sau này mới ngạc nhiên phát hiện hơn nửa cổ phần rơi vào tay người khác cho nên bị thay thế cũng là dễ hiểu. Hàn Diệp Tu dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng mà như vậy cũng tốt, chuyện gì cũng không cần để ý, ngồi chờ chia hoa hồng là được. Đúng rồi, chuyện Lê Nham phải cảm ơn em nhiều, em gần đây thế nào rồi? Có khỏe không?

“Được rồi.” Vân Hề lạnh nhạt lên tiếng rồi không nói thêm gì, cậu rất bất ngờ với nguyên nhân Hàn Diệp Tu bị cách chức. Nhưng mà khoảng thời gian cậu bị hắn giam lỏng, hắn đúng là không có thời gian quản lý chuyện công ty, không chỉ có như vậy, còn phải vắt óc suy nghĩ biện pháp đối phó với Lê Nham…Vân Hề nhắm mắt lại, trong thâm tâm cậu quả thực có chút không đành lòng, một Hàn Diệp Tu luôn luôn cao ngạo đột nhiên rớt đài thì trong ngực cậu sẽ dễ chịu sao? Nếu như không phải vì giúp cậu…

Vân Hề hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía Hàn Diệp Tu: “Tôi ở gần chỗ này, có chuyện gì có thể đến tìm tôi.”

Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề không có ý trốn tránh cho nên lập tức cười đến vui vẻ: “Được!”

Vân Hề đi đến thang máy, tiếp tục nói: “Nhà hàng có cung cấp bữa sáng, nếu như ăn không quen có thể thuê xe đến phố người Hoa, nhưng mà tôi nghĩ tốt nhất lúc này là anh nên đi ngủ một chút, anh cần điều chỉnh múi giờ.”

“Được. ” Hàn Diệp Tu mỉm cười gật đầu: “Vậy tối nay chúng ta có thể đi ăn cơm cùng nhau được không? Em đừng hiểu nhầm, anh đúng là không quen với bên này, cho nên muốn tìm em dẫn đường anh một chút.”

Vân Hề trầm mặc nhìn Hàn Diệp Tu nửa ngày, lập tức gật đầu: “Tan ca tôi sẽ đến đón anh.”

Hàn Diệp Tu gnhe vậy cười đến mức sảng khoái, hắn nhắm mắt làm cái đuôi theo sát sau lưng Vân Hề: “Em có muốn ăn chút gì rồi mới đi làm không? Em chắc là còn chưa ăn? Dạ dày của em…”

“Không được.” Vân Hề khoát khoát tay: “Tôi không có thời gian, gặp lại.”

“Gặp lại. ” Hàn Diệp Tu vẫn vẫy vẫy tay theo bóng dáng Vân Hề, cho đến khi không còn nhìn thấy dáng hình cậu nữa mới bỏ tay xuống. Lúc này điện thoại trong túi áo cũng vang lên, hắn nhìn số hiển thị trên màn hình một chút rồi ấn nút nghe: “Cảm ơn người anh em, tôi nghĩ lần này nhất định sẽ giành được sự tha thứ của Vân Hề.”

Dịch Dương hừ một tiếng thật lớn, không chút khách khí đả kích hắn: “Cẩn thận đến lúc không theo đuổi được người ta rồi lại tìm tôi kể khổ, tôi nhất định sẽ ném cái tình cảm vớ vẩn của cậu vào thùng rác, chẳng qua nếu Tiểu Phong đồng ý tôi cũng không ngại mang cậu trở thành hình nộm tập võ đâu.” Anh ta vừa dứt lời, Hàn Diệp Tu liền nghe được một tiếng kêu đau đớn, sau đó là hàng loạt âm thanh vật lớn nhở vỡ tan.

Hàn Diệp Tu phì một tiếng liền trêu chọc nói: “Nếu cậu còn bạo lực với tôi như vậy, tôi thật lo lắng cậu bị Tiểu Phong làm cho bán thân bất toại luôn, đến lúc đó cậu cũng đừng tìm tôi mà khóc lóc kể lể.”

“Tên chết tiệt!” Dịch Dương hổn hển quát: ‘Tôi nguyền rả cậu bị Vân Hề chà đạp đến bán thân bất toại*, này………’

Hàn Diệp Tu đưa điện thoại ra xa, lập tức nhẹ nhàng nở nụ cười mà cúp điện thoại, chỉ cần có thể đạt được sự tha thứ của Vân Hề, coi như bán thân bất toại hắn cũng nhận.

Bán thân bất toại: liệt nửa người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK