Tôn Tuấn như ý thức được câu hỏi của mình có chút đường đột, lúng túng kéo kéo khóe miệng, “Chuyện này, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, tùy tiện hỏi hỏi thôi, ha ha.”
“Không có.” Vân Hề đem ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ thản nhiên nói, “Tôi cùng hắn không có bất cứ quan hệ nào.”
May mắn cho Tôn Tuấn là dù hắn có hoài nghi nhiều nhưng không dám tò mò hỏi thêm, chỉ liện tục gật đầu xác nhận.
Xe BMW nhanh chóng chạy đến khách sạn Phương Hoa đã đặt trước, bởi vì Vân Hề đến muộn một chút, trong phòng tiệc đã có không ít người xuất hiện, đều là nhân viên cao cấp của Phương Hoa. Vân Hề liếc nhìn qua một chút, ngoại trừ chủ tịch Phương Hoa ra, tất cả mọi người đều đến đông đủ rồi.
Những người bên trong thấy Vân Hề đến liền đứng dậy chào hỏi, hành động của người này có vẻ nhiệt tình những cũng không khiến bầu không khí trở nên quá xấu hổ. Lúc Vân Hề khó khăn lắm mới ngồi xuống được thì chủ tịch Phương Hoa mới thản nhiên bước vào phòng, ông ta bước nhanh đến chỗ Vân Hề ngồi, liên tục nói có chút việc đột xuất mong cậu có thể bỏ quá cho.
Kiểu tiệc như thế này người có địa vị tối cao sẽ thường cố ý đến muộn một chút, Vân Hề cũng không vạch trần ông ta, chỉ mỉm cười nói không có gì.
Lúc này bữa tiệc xem như đã đầy đủ nhân vật, cho nên nhân viên phục vụ liền bưng những món ăn tốt nhất đi lên, Vân Hề nhìn một bàn toàn món thịt béo ngậy nhất thời không có cảm giác ngon miệng, cậu không thích ăn thức ăn quá dầu mỡ, cho nên cả một bữa dạ dày chỉ nhập vào có một ít thức ăn, còn lại đương nhiên không thể thiếu rượu.
Kiểu tiệc thế này không thể thiếu màn nâng ly chức mừng được, huống chi lần này Vân Hề còn là người phụ trách hợp đồng, cho nên mọi người dù vô tình hay cố ý đều mời rượu Vân Hề, tuy rằng một ky không lớn thế nhưng mỗi người một ly quả thật khó đỡ nổi, huống chi mỗi người làm sao dừng lại chúc một ly được.
Mấy vòng rượu đi xuống, mọi người đều thấy sắc mặt Vân Hề không hề thay đổi, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đã uống nhiều rượu, cho nên đều thấy rất kinh ngạc, kinh ngạc rất nhiều nhưng có chút không phục. Đây toàn là những nhân sự cao cấp của tập đoàn Phương Hoa, nhưng thấy Vân Hề còn rất trẻ tuổi đã là phó tổng giám đốc tập toàn Christopher thì có vài phần ghen ghét, mấy vòng mời rượu đều có ý muốn cậu say, thế nhưng người bị chúc chưa say, người đi chúc đã ngất ngưởng, trong ngực tất cả bọn họ đều không phục, càng ra sức kiếm lí do mời rượu. Tất nhiên chủ tịch Phương Hoa cũng không ngăn cản, chỉ cười cười nói nói khâm phục thanh niên thời nay.
Vân Hề đối với tất cả lời mời rượu đều không hề từ chối, tất nhiên cậu cũng biết trong lòng bọn họ nghĩ những gì, chỉ là không thèm tính toán thôi, cũng may tửu lượng của cậu không tồi. Tuy rằng kiếp trước chết vì bệnh ung thư dạ dày cho nên kiếp này cậu đã khống chế uống rượu, nhưng thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng không sao. Vì vậy trong phòng âm thanh mời rượu ngày càng ồn ào, người say gục xuống cũng ngày càng nhiều.
Đến cuối cùng, bên trong phòng chỉ còn lại có hai người còn ngồi thẳng được, một người không uống nhiều rượu là chủ tịch Phương Hoa, người còn lại chính là Vân Hề.
Chủ tịch Phương Hoa khép hờ mắt đôi mắt minh mẫn như trước nhìn Vân Hề, liên tục cảm thán, “Tuổi trẻ thật tốt, tuổi trẻ là vốn liếng tốt nhất.”
Vân Hề đem ly rượu cuối cùng dốc vào miệng, sau đó cười áy náy với chủ tịch Phương Hoa: “Tôi đi toilet một chút.”
“Tôi đưa cậu đi, đã uống nhiều như vậy rồi.”
Phương Đổng làm bộ muốn đứng dậy lại bị Vân Hề ngăn cản: “Không cần đâu, tôi không sao, cảm ơn ngài.”
Phương Đổng thấy thế cũng không kiên trì nữa, chỉ cười dặn Vân Hề cẩn thận một chút.
Vân Hề cười gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng, tuy rằng tửu lượng của cậu rất tốt, thế nhưng uống nhiều rượu nồng độ cao, còn không ăn được mấy, dạ dày có chút không chịu nổi. Cậu khẽ cau mày, cũng không chú ý đến phía trước, cho nên vừa vào toilet đã va phải một người khác. Cậu thấp giọng nói xin lỗi vài câu, trong đầu vô cùng buồn bực tìm sang hướng khác.
Người nọ ngẩn người một chút, cầm lấy cánh tay Vân Hề kéo lại, ngửi ngửi trên người cậu: “Mùi rượu nồng như vậy, cậu đã uống nhiều rồi đúng không?”
Vân Hề ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương, phát hiện không phải là người quen của mình cho nên gạt tay hắn đi vào buồng khác.
“Này! Tôi nói có phải cậu không nhớ rõ tôi nữa đúng không? ” Người nọ bất mãn nói “Chiều qua chúng ta vừa gặp nhau mà, ta là Tần Chử, cậu quên rồi?”
Vân Hề dừng một lát, sau đó thản nhiên nói, “A, không nhớ rõ.”
Khóe miệng Tần Chử giật giật nhìn Vân Hề đi vào buồng vệ sinh, hắn thất bại bới bới tóc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có cần phải đả kích người khác như vậy không?”
Vân Hề giải quyết xong vấn đề sinh lý, trở ra thì đã thấy Tần Chử khoanh tay đứng dựa ng. Cậu ngây ra một lúc sau đó nhìn không chớp mắt.
Lúc cậu trở lại bồn rửa tay, trước tiên mở vòi làm ướt tay, sau lấy một ít nước rửa tay, xoa xoa bọt biển cho thật đều, sau đó rửa qua bọt biển, mỗi ngón tay đều cọ rửa vài lần.
Tần Chử đứng một bên lẳng lặng nhìn cậu, phảng phất như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất. Dưới ánh nhìn như thiêu đốt của hắn, động tác của Vân Hề vẫn tự nhiên không gì sánh được, giống như hắn không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến cậu, cuối cùng giật khăn giấy xuống lau khô tay, rồi đột nhiên đi ra khỏi toilet, hoàn toàn đem Tần Chử trở thành không khí.
Tần Chử cũng không giận, vui vẻ theo sát cậu: “Tôi đã nói qua tên mình với cậu, có phải cậu cũng nên tự giới thiệu một chút không? Chí ít cũng phải cho tôi cái tên với chứ.”
Vân Hề nghe vậy chợt dừng lại, lần đầu tiên thực sự liếc nhìn Tần Chử: “Mục đích của anh?”
Tần Chử thấy Vân Hề mở miệng, lập tức cười hì hì nói: “Tôi thấy cậu rất đẹp cho nên muốn làm bạn bè với cậu.”
Đẹp một từ không thích hợp dùng để chỉ ngoại hình đàn ông, có lẽ đối phương có ít nhiều rắp tâm, thế nhưng vẻ mặt Tần Chử vô cùng thản nhiên, không có chút nào giả bộ.
Vân Hề mím môi, “Tôi và anh không phải cùng một loại người.”
“Cho nên mới nói không cùng một loại người càng phải kết giao nhiều bạn bè khác mình, này, tôi còn chưa nói xong mà, này!”
Vân Hề quay lưng lại về phía Tần Chử khoát khoát tay: “Tôi không ở đây lâu, cho nên không cần thiết.”
“Thực sự thích đả kích người khác, một chút cũng không đáng yêu!”
Vân Hề đối với oán hận của Tần Chử hoàn toàn không biết được, khi cậu trở lại phòng tiệc thì người bên trong đã mất đi gần một nửa, những người còn lại vẫn bất tỉnh nhân sự như trước, chủ tịch Phương thấy Vân Hề thì phất phất tay: “Nhiều gn]ời quá, chỉ có thể đưa từng nhóm nhỏ về một, uống chút nữa nhé?”
“Không được.” Vân Hề cười lắc đầu: “Chủ tịch Phương thật đúng là tri kỉ.”
“Đâu có.” Chủ tịch Phương cười đến hòa ái: “Công ty các vị đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, chuyện này là quá sức nhỏ bé không đáng kể.”
Hai người vui vẻ trò chuyện trong chốc lát, bỗng nhiên cửa phòng bị gõ, lúc đầu còn tưởng là người đến đón mấy con ma men này về, không ngờ tới là nhân viên phục vụ đẩy cửa vào, ngay sau đó Tần Chử bưng một cái khay chậm rãi bước vào, trong khay là một bát canh còn bốc khói, tuy nhiên mùi hương chắc không tốt lắm.
Tần Chử dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người đặt cái khay xuống, sau đó thành thạo múc canh từ bát to sang hai cái chén nhỏ đặt trước mặt hai người: “Không ngờ chỗ mấy vị có nhiều người say như vậy cho nên không chuẩn bị nhiều, đây là canh giải rượu, uống chút đi.”
Chủ tịch Phương ngạc nhiên nhìn bát canh trước mặt lại nhìn lên Tần Chử: “Tần, tần..”
Tần Chử cười híp mắt, ngồi xuống cái ghế một bên Vân Hề: “Tôi là bạn cậu ấy, uống nhanh đi, hiệu quả canh giải rượu này rất tốt, tôi đảm bảo sáng mai hai người sẽ không bị đau đầu đâu.”
Chủ tịch Phương muốn được kiểm chứng nên nhìn về phía Vân Hề: “Vân Hề, hai người?”
“Không biết. ” Sắc mặt Vân Hề không chút thay đổi. Vốn hai người mợi qua nhau hai lần, hơn nữa người này lai lịch thế nào còn không biết, cậu không cần phải phiêu lưu như vậy.
“Thật vô tình.” Tần Chử nhún vai, hắn chỉ chỉ chén canh trước mặt chủ tịch Phương “Tôi phải rất vất vả mới lấy được đó.”
“A! Ôi, ôi, tốt quá.” Chủ tịch Phương chăm chăm gật đầu, sau đó thật sự húp từng ngụm nhỏ chén canh vào bụng.
Tần Chử thoả mãn gật đầu, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Vân Hề, “Yên tâm đi, không phải thuốc gì, thực sự là canh tỉnh rượu.”
Vân Hề đứng lên nói xin lỗi với chủ tịch Phương: “Con tôi còn chờ ở khách sạn, nếu đây là bạn bè của ngày, như vậy tôi thật xin lỗi không tiếp được.”
“Arvin, tài xế của tôi sắp quay lại, nếu không cậu đợi một lát, tôi nói hắn chở cậu về?”
“Không cần, cảm ơn ý tốt của ngài. ” Vân Hề gật đầu với chủ tịch Phương xong liền xoay người rời khỏi phòng tiệc.
Đầu tiên Tần Chử là ngây người ra một lúc, sau đó sực tỉnh đứng dậy đuổi theo, “Này! Chí ít cũng phải uống chút canh giải rượu chứ?”
Vân Hề phản ứng lại với Tần Chử, trái lại bước đi ngày càng nhanh.
“Này! ” Tần Chử bước nhanh đuổi theo Vân Hề: “Có phải cậu đang sợ tôi không đấy?”
Vân Hề đi tới cửa đột nhiên dừng bước lại, cậu khẽ cười một tiếng nhìn về phía Tần Chử, “Tại sao tôi phải sợ anh?”
“Vậy cậu…”
“Tôi nói rồi, chúng ta không cùng một loại người, tôi cũng không muốn làm bạn bè với anh, nếu không muốn, tôi cũng không cần phải chấp nhận ý tốt của anh.”
“Vì sao? ” Vẻ mẳ Tần Chử hiện lên đầy vẻ nghi hoặc, “Có nhiều bạn bè không phải tốt hơn sao?”
Lần này Vân Hề không nói gì, chỉ là nhàn nhạt liếc Tần Chử tiếp theo đi thẳng ra ngoài.
“Này! Cậu ở khách sạn nào, tôi đưa cậu về!”
“Không cần.” Không biết Hàn Diệp Tu đứng chờ ngoài cửa từ lúc nào: “Người của tôi, tôi tự mình đưa về được, cảm ơn ý tốt của cậu, ngài Tần!”
“Người của anh? ” Tần Chử nghiêng đầu trên dưới đánh giá Hàn Diệp Tu một phen, sau đó rồi hướng Vân Hề hô, “Này! Hắn nói cậu là người của hắn, đúng không?”
Nhưng mà nhân vật chính là Vân Hề đã bắt được một chiếc taxi rời đi từ lúc nào rồi, hoàn toàn,từ đầu đến cuối không hề liếc nửa con mắt về phía Hàn Diệp Tu.
Tần Chử ảo não gãi đầu, thấy Hàn Diệp Tu nhìn chằm chằm vào hướng Vân Hề rời đi, hắn cười huých nhẹ lên đầu vai Hàn Diệp Tu: “Tổng giám đốc Hàn, người của anh, từ đầu đến cuối đều không thèm liếc anh một chút đúng không?”
“Tôi cũng không thấy em ấy nhìn cậu. ” Hàn Diệp Tu mắt lạnh nhìn về phía Tần Chử, “Tần đại thiếu gia, mặc kệ cậu có mục đích gì, thế nhưng Vân Hề không phải là ngươi có thể trêu chọc. Nhớ cho kỹ, bằng không đừng trách tôi không khách khí!”
“Thì ra gọi là Vân Hề sao. ” Tần Chử sờ lên cằm như đang ngẫm nghĩ ra chuyện gì lớn lao lắm.
“Tần, Chử!”
Vân Hề hoàn toàn không biết chuyện Hàn Diệp Tu và Tần Chử gương cung bạt kiếm với nhau, lúc này cậu chỉ cảm thấy vô cùng phiền nhiễu, rõ ràng Hàn Diệp Tu đã biết chuyện cậu sống lại, cậu tin chuyện trước kia hắn hoàn toàn không quên một mảnh. Huống hồ chuyện này hôm trước đã nói rõ ràng, cậu không biết Hàn Diệp Tu suy nghĩ gì mà chạy đến chờ trước cửa khách sạn chờ cậu, chẳng lẽ còn thật sự muốn ở trước mặt hắn trình diễn vừa ra con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng phải không?
Vân Hề bật cười thành tiếng, Hàn Diệp Tu nguyện ý quay đầu lại, vậy cũng phải nghĩ xem cậu có nguyện ý chờ hắn quay đầu lại không chứ. Về phần Tần Chử, Vân Hề hơi híp híp mắt sau đó lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi một cú điện thoại.
“Giúp tôi tìm hiểu một người tên là Tần Chử.”