• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Diệp Tu cúp điện thoại, gượng ép cười cười: ‘Em ấy có khả năng đã bận,dịp khác sẽ giới thiệu cho cậu và em ấy làm quen.”

Dịch Dương ngồi trên ghế phó lái nhún vai không nói gì, quay đầu nhìn dòng người qua lại nơi cổng trường nói: “ Nếu như cậu biết phòng học cậu ấy thì có thể tìm được, dù sao cũng không mất nhiều thời gian lắm đâu.”

Động tác cầm lái của Hàn Diệp Tu dường như cứng đờ, mặt không biến sắc khởi động xe: “Lần sau đi, tôi lo em ấy có tiết buổi chiều.”

“Cũng được.” Dịch Dương gật đầu không nói gì nữa.

Hàn Diệp Tu không mở miệng nói cho Dịch Dương, nhưng kì thực hắn không biết phòng học của Vân Hề ở đâu. Hàn Diệp Tu ở cùng Vân Hề lâu như vậy, ngoại trừ biết cậu học đại học này, theo chuyên ngành quản lí tài chính còn lại hoàn toàn không biết gì khác, hắn thậm chí ngay cả cái cổng trường cũng chưa hề bước vào một lần.

Cho đến giờ phút này hắn mới phát hiện, nguyên lai hắn ít quan tâm đến Vân Hề như vậy, thậm chí đã quên mất hai năm trước mình làm sao theo đuổi được cậu. Cho đến bây giờ hắn vẫn luôn hưởng thụ khi được Vân Hề quan tâm chăm sóc, cũng không dành nhiều thời gian quan tâm lấy cậu một chút, thì ra bản thân hắn lại thất bại như vậy

“Nghe nói cậu đánh bại được mấy lão cổ đông kia,giành quyền mua lại Thiên Vũ?” Có lẽ nhận thấy không khí trong xe hơi nặng nề, cho nên Dịch Dương nghĩ ra tin tức nghe được sau khi về nước liền hỏi.

Hàn Diệp Tu phục hồi tinh thần, vội vàng gật đầu: “ Tuy hiện tại nền công nghiệp điện tử không nóng không lạnh, nhưng tương lai sau này chắc chắn sẽ phát triển khiến kẻ khác mở rộng tầm mắt. Về phần mấy kẻ kia…thật là lạc hậu…” Hàn Diệp Tu hơi híp híp mắt: “Sớm muộn gì tôi cũng bắt chúng nhổ hết cổ phần trong tay ra.”

“Tôi tin tưởng ánh mắt của cậu” Dịch Dương cười nói: “Công ty của cậu quả thực cũng nên đổi máu được rồi, không phải suốt ngày chứng kiến chướng khí mù mịt”.

Hàn Diệp Tu cười cười từ chối cho ý kiến: “Lần này cậu về nước có dự định gì không?”

“Còn có thể dự định gì nữa, mò mẫm tìm kiếm một công việc hoặc mở một công ty rồi lăn qua lăn lại, cũng phải để xem lão cha tôi nói thế nào đã.”

Hàn Diệp Tu khinh ngạc nhướn cậu: “Có thật chú Thiên không bắt cậu kế thừa sự nghiệp nữa không?”

“Cậu còn hỏi vậy, đương nhiên là thật rồi!” Dịch Dương mặt cậu nảy nở như đóa hoa nói: “Tuy nói rằng trước đây ông ấy tìm đủ mọi biện pháp lôi tôi từ nước ngoài về đều thất bại, thế nhưng tinh lực lão cha nhà tôi thế nào cậu cũng biết rồi, thật là một con người bất khuất kiên cường nha! Tôi thiếu chút nữa bị ông ấy làm sụp mất. Nhưng mà mấy ngày trước gọi điện cho nói thân thể mình không khỏe, còn nói trước khi chết muốn nhìn mặt tôi lần cuối, khiến tôi sửng sốt quáng quàng chạy về đây. Chạy đứt hơi về lại thấy lão ta sinh long đoạt hổ cùng đứa con út đang luyện quyền cước, tôi lúc đó bực mình muốn chết, thiếu chút nữa cướp súng từ tay vệ sĩ một bên bắn cho hai người kia mấy phát.”

Hàn Diệp Tu không nhịn được cười mấy tiếng, tuy nói là chuyện này hắn đã nghe đến lần thứ hai nhưng nhìn gương mặt cùng biểu cảm vặn vẹo của Dịch Dương khi nhớ lại chuyện đó quả thực càng buồn cười hơn gấp bội.

Dịch Dương phát hiện bị lừa liền mặt cậu nhăn nhó, la hét đòi mang theo hành lí chạy về nước ngoài, còn thề sống chết không ở lại, khiến Dịch Thiên cùng con trai út bị hù đến hoảng hốt. Ngay khi Dịch Dương nổi giận đùng đùng bước đến gần cửa lớn Dịch gia, Dịch Thiên mới choàng tỉnh vội vàng hét lớn “Bắt lấy nó!!!”. Vì vậy mấy bảo vệ đồng loạt chạy tới, kẻ nâng người ôm, ôm chân bên này lại ôm chân bên kia, dễ dàng bắt lấy anh ta đang la hét vùng vẫy.

Dịch Thiên vò đầu bứt tai một hồi sau đó mang khuôn mặt đầy nước mắt chạy đến trước mặt Dịch Dương: “Con ơi, cha cũng không muốn lừa gạt con đâu, là do con mấy năm nay trốn biệt ở nước ngoài đến mặt cũng không thấy một lần, cha là nhớ con quá, ngày đêm nghĩ đến, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy mặt con. Cho dù cha có khuyên can năn nỉ thế nào con cũng không trở lại, cho nên trong lúc rối trí mới linh động tìm được phương pháp này.” Lão còn vỗ vỗ mấy cái lên vai con trai cưng.

“Con quả là đứa con ngoan, không hổ là con Dịch Thiên ta, biết cha bệnh tình nguy kịch liền hớt hải chạy về, không uổng cha yêu thương con mấy chục năm nay. Con xem, hiện tại cha cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu con thích là việc chính đáng cha cũng sẽ không ép con nữa, nếu cha không ngăn cản, con không chạy ra nước ngoài nữa được không? Đời này cha đã đi qua hơn nửa rồi, chỉ còn lại một nửa con cũng không thể ở lại bồi cha sao?”

Lúc này Dịch Dương híp híp mắt xuống, không chút tin tưởng nói: “Không bắt tôi suốt ngày chém chém giết giết?”

Dịch Thiên lắc đầu.

“Không bắt ép tôi cả ngày luyện súng, tìm mưu tính kế.”

Dịch Thiên tiếp tục lắc đầu.

“Không bắt tôi kế thừa sự nghiệp của ông?”

Dịch Thiên mãnh liệt lắc đầu.

Dịch Dương cười xùy một tiếng: “Ông định lừa ai, có quỷ mới tin!”

“Tiểu tử thúi đến địa ngục đi!” Dịch Thiên vỗ vài cái lên ót Dịch Dương: “Tôi là cha cậu đấy, cả ngày la hét không lớn không nhỏ, Tiểu Phong đến đây!”

Dịch Phong nghe Dịch Thiên gọi liền nhanh chóng bước đến, nhu thuận kêu một tiếng anh hai.

Dịch Thiên thỏa mãn gật đầu: “Cha nói cho cậu biết, trước đây ông đây không phát hiện năng lực của Tiểu Phong, một lòng một dạ đặt tâm tư lên người cậu, cậu đi rồi tôi mới phát hiện ra nó! Ha Ha! Năng lực của Tiểu Phong rất mạnh, muốn mưu kế có mưu kế, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, muốn đầu óc có đầu óc. Cậu không phải vẫn không muốn dính tới hắc đạo hay sao? Ông đây đã suy nghĩ kĩ rồi, để Tiểu Phong thay cậu thừa kế, sở dĩ nó là đứa con do người ngoài sinh ra nhưng may mắn không làm tôi thất vọng. Tôi tuy không được đọc qua nhiều sách vở, nhưng nhìn người cũng có chút năng khiếu. Sau này cậu khỏi lo lắng tôi bắt cậu thừa kế cùng linh tinh nữa, chuyện này Tiểu Phong có thể gánh vác được. Đã như vậy sao cậu vẫn không chịu ở nhà lại chạy ra nước ngoài làm gì, biết không?”

Đầu tiên Dịch Dương đem con mắt đánh giá đứa em trai một phen, sau đó mới nghi hoặc nhìn về phía Dịch Thiên: “Thật sự không ép tôi?”

“So với ngọc trai quý giá còn thật hơn! Không tin hỏi em trai con đi!”

Dịch Phong chỉ mỉm cười gật đầu, không nói thêm gì.

Dịch Dương nhìn qua cha mình rồi lại nhìn sang em trai mình một chút, sau đó ném ngay va li trên tay xuống: “Nói nhanh chút không phải tốt hơn sao, các người, các người không biết tôi là bản thiếu gia sao, nhanh buông tay ra.”

Thấy Dịch Dương nói vậy đám vệ sĩ nhanh chóng buông anh ta ra, chạy sang đứng một bên.

“Anh kia, đem va li của tôi vào phòng đi. Cha! Có gì ăn được không? Cha biết không, thức ăn bên nước ngoài quả là không quen con chẳng ăn được gì. Cha nha, tìm được người thừa kế rồi cũng không kêu con một tiếng, sơm nói con trở về, hà tất phải bày trò như thế.”

“Dạ dạ dạ, là cha sơ sót.’ Trên mặ Dịch Thiên tràn đầy tiếu ý, ôm lấy Dịch Dương cùng bước vào nhà, Dịch Phong theo sát phía sau hai người.

‘Con đi mấy năm cha tưởng là mất con rồi, ăn xong một bữa con bồi cha chơi cờ, lần này lão tử nhất định vượt được con rồi.’

Hai cha con đỏ mặt tía tai nhiều năm nay thành đôi bạn thân thiết dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, có thể thấy qua phương thức ở chung này mới thấy được Dịch Thiên yêu thương nuông chiều đứa con cưng này đến thế nào.

Dọc đường cứ mỗi lần Dịch Dương kể đến câu nào Hàn Diệp cũng ngẫu nhiên đáp lạ vài tiếng, nhiều lần hắn muốn nói rồi lại thôi, bởi nhìn khuôn mặt hớn hở bừng sáng của Dịch Dương khiến hắn đem mấy lời này nuốt xuống. Sớm muộn gì Dịch Dương của phải trải qua, hắn cũng không cần báo trước cho anh ta.

Đi tới nhà hàng, Hàn Diệp Tu dẫn Dịch Dương tới đại sảnh, sau đó được nữ nhân viên dẫn tới phòng đã được đặt trước.

Dịch Dương nhìn bộ dạng quen thuộc nơi này của Hàn Diệp Tu cho nên không khỏi nhướng cậu: ‘Cậu đã tới nơi này rồi sao?’

‘Ukm’ Hàn Diệp Tu gật đầu: ‘Lúc khai trương cũng mang Vân Hề đến đây vài lần.’

‘Thì ra là thế.’ Dịch Dương cười cười đen tối.

Nhưng mà Hàn Diệp Tu không biết Vân Hề mà hắn tâm tâm niệm niệm ( luôn luôn để ý, để tâm) lại ngồi ngay phòng sát chỗ hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK