Cho dù bây giờ đã là đầu mùa hè nhưng thời tiết ban đêm vẫn có chút lạnh. Hàn Diệp Tu vốn đã uống nhiều rượu, lại thêm gió lạnh khiến đầu hắn choáng váng không thôi, thế nhưng hắn không dám nói Vân Hề kéo cửa kính lên, bởi vì hắn biết nếu kéo cửa lên trong xe sẽ ngập tràn mùi rượu, cho nên chỉ cắn răng chịu đựng.
“Vân Hề, em đi chậm một chút, anh hơi choáng đầu.”
Vân Hề nhìn Hàn Diệp Tu nhăn mày khó chịu, cậu nhíu mày kéo kính cửa xe lên: “Chịu đựng một chút, sắp về đến nhà rồi.”
Xe Benthey chạy rất nhanh, ngay khi Hàn Diệp Tu cảm thấy mình gần như nhịn không được nữa, thì nó đã tiến vào bãi đậu xe của khu dân cư rồi, khiến hắn có cảm giác như sống lại sau vụ tai nạn thảm khốc vậy. Sau đó Hàn Diệp Tu được Vân Hề dìu vào nhà, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện cởi giày chỉ lo chạy vào nhà vệ sịnh nôn mửa trong đó.
Mặc dù Vân Hề vô cùng chán ghét, nhưng cậu vẫn xoay người đi vào phòng bếp.
Khi Hàn Diệp Tu cảm giác không nôn được gì nữa, hắn mới ngồi dậy từ bồn cậu đến bồn rửa tay, cho đến khi khoát nước lạnh lên mặt mới cảm giác tỉnh táo được thêm một chút nữa.
Hàn Diệp Tu cấp tốc súc miệng, ra cửa nhà đổi giày, sau đó mới tiếp tục đi vào nhà vệ sinh dọn dẹp bãi chiến trường mình vừa gây ra, xong xuôi mới ra nghỉ ngơi ở ghế sô pha ngoài phòng khách.
Khi Vân Hề thấy bộ dạng Hàn Diệp Tu thẳng lưng ngồi trên ghế hai tay để trước đùi, giống như một học sinh đang chuẩn bị nghe thấy giáo la mắng thì bất đắc dĩ phải cười lên, cậu cầm lấy cốc nước chua trên bàn đưa cho hắn: “Uống một chút đi, giúp giải rượu.”
Mặc dù Hàn Diệp Tu không hề thích loại nước chua thế này nhưng vẫn cắn răng uống hết, đầu lưỡi không ngừng bị vị chua kích thích, khiến ngũ quan hắn vặn vẹo không ngừng, thân thể không nhịn được run run, nhìn muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu.
Vân Hề bật cười một tiếng: “Lần sau đừng uống nhiều rượu nữa, nếu không người chịu khổ chính là anh thôi.”
Hàn Diệp Tu vất vả lắm mới đem vị chua trong miệng lui đi, gật đầu liên tục: “Dạ dạ da, lần sau anh sẽ không uống nhiều như vậy nữa.”
“Em đi về phòng trước, anh nhanh đi tắm rồi đi nghỉ đi.”
Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề muốn rời đi liền nhào đến ôm lấy eo cậu, làn môi ướt át không ngừng ma sát với cần cổ trắng nõn của cậu, khàn giọng nói: “Chúng ta đã lâu rồi chưa làm, anh muốn em.”
Thân thể Vân Hề lập tức cứng đờ, cánh tay bên thân không tự chủ được vò lấy gấu áo: “Em…em không muốn.”
Mặc dù Vân Hề đã cố gắng áp chế nhưng Hàn Diệp Tu vẫn nhận ra sự sợ hãi trong giọng nói của cậu, hắn càng không rút tay đi mà ôm chặt hơn, trầm giọng hỏi lại: “Tại sao?”
Vân Hề run rẩy, sắc mặt cũng đã trắng bệch: “Em, em không có ý gì khác, chỉ là không muốn làm khi anh say…”
“Đừng nói nữa.” Hàn Diệp Tu thở dài một tiếng, sau đó hôn lên gáy cậu một cái, hắn buông Vân Hề ra rồi mim cười: “Anh chỉ nói đùa một chút, em đi nghỉ trước đi.”
Cậu cúi mặt xuống, hai hàng lông mi có chút rung động: “Diệp Tu, em xin lỗi…”
“Không có gì cần xin lỗi hết.” Hàn Diệp Tu đưa tay nhéo nhéo lên cái mũi của cậu, nuông chiều nói: “Anh sẽ không miễn cưỡng em, cũng biết lần kia đã tạo thành bóng ma trong lòng em. Nhưng mà Vân Hề, anh hy vọng em có thể thấy được sự thay đổi từ anh, cũng xin em hay tin tưởng anh sẽ không bao giờ làm ra chuyện gì gây tổn thương cho em nữa.”
Vân Hề hơi mím môi, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Hàn Diệp Tu khẽ cười, nắm chặt lấy tay Vân Hề kéo vào trong phòng ngủ: “Dự án biệt thự phía đông đã hoàn thiện rồi, có một người bạn đối tác kinh doanh giới thiệu cho anh vài căn rồi, ngày mai khi công ty họp anh dẫn em đi xem, sau đó chọn một căn em thích.”
“Em cảm thấy nơi này vẫn còn rất tốt.”
“Tốt cái gì?” Hàn Diệp Tu hỏi lại: “Chỗ này quá nhỏ, mà diện tích nhà bên kia lại rộng hơn, không phải em vẫn rất thích cún vàng hay sao? Đến khi sang anh sẽ chuẩn bị một con cho em, ở bên này làm sao nuôi được chứ.”
Vân Hề đang khẩn trương muốn cự tuyệt thì đã nghe Hàn Diệp Tu phụng phịu nói: “Em không được cự tuyệt đâu đấy, anh sẽ giận.”
Cậu thấy thế chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
“Thế mới ngoan chứ.” Hàn Diệp Tu cười cười hôn lên khóe miệng Vân Hề: “Em đi nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm đây.”
“Được.”
Khi cậu nghe tiếng cửa nhà tắm đóng lại tức thì nụ cười trên miệng cũng biến mất theo, thiếu chút nữa đêm nay cậu không trốn được rồi, may mà Hàn Diệp Tu vẫn còn bận tâm chuyện lần trước.
Cậu không khỏi nhíu mày khi nghe hắn nói về chuyện biệt thự, trước khi sống lại hắn chưa từng nói với cậu về chuyện này, mà cho đến khi hai người chia tay hắn cũng không đề cập đến. Hiện tại cậu ngày càng không hiểu Hàn Diệp Tu đang muốn làm cái gì nữa, nếu như không phải đau thương một lần có lẽ Vân Hề đã tan chảy trong tình nùng ý mật của hắn rồi.
Chuyện Han Diệp Tu thay đổi đã hoàn toàn vượt qua phạm vi kí ức của Vân Hề càng khiến cậu thêm phiền muộn, cậu cảm giác mình đang bị vây nhốt trong một tấm lưới mà chỉ khi thoát ra ngoài mới có thể tìm được đáp án đúng nhất, mới có thể tìm được nguyên nhân vì sao hắn lại thay đổi.
Ngày hôm sau, Hàn Diệp Tu vội vàng ăn sáng rồi đến công ty, còn Vân Hề sau khi dọn dẹp qua nhà cửa một chút liền ngồi xem TV, xem chừng thời gian rồi mới ra khỏi nhà. Vốn dĩ hắn định sẽ đưa Vân Hề đi, sau đó đón cậu cùng về nhà nhưng lại bị cậu cự tuyệt.
Vừa mới bước chân ra khỏi phòng trọ Vân Hề đã cảm nhận được tia bất an đang dấy lên trong người mình. Cậu dừng lại hít thở sâu vài hơi, sau đó mới chậm rãi đi ra khỏi cổng khu chung cư.
Ra khỏi khu chung cư, Vân Hề đang chuẩn bị vẫy một chiếc xe taxi, bỗng nhiên cảm thấy bên hông có một vật cứng áp vào, ngay sau đó vang lên một giọng nam trầm đầy vẻ uy hiếp: “Đừng nhúc nhích, không được kêu lên! Đi về hướng bên phải!”
Hơi thở lạnh lẽo dường như xuyên thấu qua quần áo lan tỏa ra toàn thân Vân Hề, cậu nhíu mày khó chịu nhưng vẫn phải bước chân đi theo người đàn ông, chỉ có bộ não là đang cấp tốc suy nghĩ.
Ở cổng khi chung cư có phòng bảo vệ, thế nhưng cậu đang bị dẫn đi xa dần, cho đến khi đến một đường tắt nhỏ, nếu cậu nhớ không lầm thì đây là một ngõ cụt cho nên càng phải nhanh chóng thoát khỏi sự uy hiếp của tên này.
Lúc này cậu cũng không thèm quan tâm tên kia có súng ngắn trong tay nữa, cậu cũng không biết là ai muốn bắt cóc mình, đây là chuyện mà trước kia cậu chưa từng gặp phải. Nhưng bản năng cho cậu biết nếu mình không kịp chạy trốn thì chắc chắn sẽ không cứu được mất.
Vân Hề thấy mình sắp phải đi vào con ngõ tắt kia, tim cậu cũng đập ngày càng nhanh. Vân Hề không giống như Hàn Diệp Tu hay Dịch Dương từ nhỏ đã được luyện tập qua súng đạn, cậu chỉ là một người dân bình thường, mấy thứ đo cũng chỉ được ngắm nhìn qua TV mà thôi, cho nên dưới loại tình cảnh này muốn giữ bình tĩnh cũng thật là khó.
Ngay khi Vân hề chuẩn bị bước chân vào ngõ tắt, cậu đột nhiên lùi lại vài bước, vòng ra phía sau tên đàn ông kia, giáng cho hắn một cái đạp mạnh trên lưng. Cậu chỉ kịp nghe hắn hét lên một tiếng đầy đau đớn đã vội hướng một bên chạy đi.
Gã đàn ông cũng không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, cứ như vậy nổ súng bắn vào đầu gối cậu một phát. Vân Hề chỉ cảm thấy đầu gối mình bị đau đớn đến xé rách, sau đó lảo đảo vài cái rồi ngã hẳn xuống, máu nóng ào ạt chảy ra thấm ướt cả chân quần. Cậu không kịp kêu lên một tiếng, mũi đã bị người ta chụp lấy, sau đó triệt để mất đi ý thức.
Gã đàn ông nhanh chóng đút lại súng vào túi, đem nón kéo thấp xuống, sau đó xốc Vân Hề đang hôn mê ở dưới đất lên đi vào trong ngõ tắt kia, mà trong toàn bộ quá trình không có bất kì ai, người nào chứng kiến.
Sau khi nhét Vân Hề vào một chiếc xe tải không có biển số đỗ ở trong ngõ tắt, gã nam nhân sau đó cũng bước lên xe. Cửa xe vừa đóng lại, xe tải màu xanh cũng yên lặng giống như lúc đến, không tiếng động thoát khỏi ngõ tắt.
************
“Đclmm! Không phải nói bỏ thuốc mê là được rồi sao? Sao lại cần lên đạn?” Một tên đàn ông tóc vàng hùng hùng hổ hổ nói.
Mà gã đàn ông kia đang bận kéo khẩu trang cùng mũ ra khỏi đầu, một vết sẹo dài lập tức hiện ra trên mặt hắn, khiến cả khuôn mặt trở nên độc áo hung hãn đến không ai sánh được. Hiển nhiên tên này cũng rất bất mãn: “Mày cho là tao muốn nổ súng lắm sao? Tên nhóc này rất xảo quyệt, nếu tao mà không bắn nó thì ngày hôm nay người bị bắn là cả tao và mày đó!”
“Đclmm! Mày chỉ biết thêm rắc rối cho tao!” Gã tóc vàng cầm lấy một chiếc khăn úp thẳng vào mặt vết thương của Vân Hề: “Không để lại dấu vết gì ở hiện trường chứ?”
“Không có!” Tên đàn ông nhéo nhéo cái cổ: “May mà ông đây trước đó đã tỉnh táo dùng súng cách âm, nếu không không phải hôm nay chúng ta phải ăn súng mà đang chổm hổm trong tù rồi.” Tên tóc vàng nghe vậy thì cười cười không nói gì nữa.
“Mày nói đi sao đại ca lại phải đem tên này về đây làm gì nhỉ? Nếu chán ghét thì trực tiếp cho nó một viên đạn không phải nhanh hơn sao? Làm thế này chỉ tổ phí công phí sức.”
“Tao không biết.” tên tóc vàng lắc đầu: “Nhưng mà tao với mày chỉ là đàn em, đại ca đã dặn dò như thế mày quản nhiều làm gì?”
“Cũng phải.”Tên đàn ông vừa sờ sờ vào mặt Vân Hề vừa mỉm cười *** tà: “Không biết khi đại ca xong việc có thể cho tao dùng tên này vài ngày không, ông đây chưa từng được chơi đùa đứa nào ngon thế này.”
Tên tóc vàng lập tức đanh giọng, đẩy tên kia ra: “Ngậm miệng thúi của mày lại đi! Không biết cái gì của đại ca thì đừng có mà nói bậy, cẩn thận lại bị ném đi đó!”
Tên nam nhân tựa hồ cũng biết mình đang nói sai, cho nên ngượng ngùng thu tay lại không nói thêm gì nữa.
**************
Vân Hề là vì bị đau đớn mà tỉnh lại, loại đau đớn giống như bị dao cắt đi miếng thịt này khiến sắc mặt cậu trở nên trắng bệch, mà thậm chí còn hơn cả đau đớn, với bị súng bắn mấy vết thương kia chẳng nhằm nhò gì hết.
Cậu gắt gao nắm chặt lấy bắp đùi mình, hoảng hốt trợn trừng mắt, đập vào mắt cậu là một gian nhà cấp bốn đơn sơ, cửa sổ thủy tinh đã bị rạn nứt, viền sắt bao quanh nó cũng bị rỉ sét loang lổ. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ rọi thẳng vao căn phòng, bốn phía hiện lên rất nhiều bụi bẩn, mà cảm xúc lạnh lẽo dưới thân nhắc nhở cậu đang nằm dưới sàn nhà bằng xi măng.
“Trước đây tao từng nghe nói dát muối vào vết thương hở sẽ mang lại đau đớn kinh khủng, tuy rằng tao chưa từng phải nếm thử qua mùi vị đó, nhưng mà dát muối vào vết thương của kẻ khác cũng là một cảm giác hết sức tuyệt vời.”
Vân Hề chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn trên trần nhà, đập vào mắt cậu chính là bịch nước muối nhỏ giọt từ trên trần rơi xuống, cuối cùng đọng lại ở vết thương trên chân cậu, thì ra cảm giác đau đớn kia bắt nguồn từ muối sao.
Cậu chuyển đường nhìn, thấy được khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười đùa bỡn của Lê Tích, không khỏi híp mắt lại: “Lê Tích.”