• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khổ đau chảy qua mỗi người theo cùng một cách, nhưng mỗi người lại vượt qua dòng sông khổ đau theo cách khác nhau, có người chìm đắm trong đó ngủ say không tỉnh, có người đeo hành trang bước đi một mình.

Buông bỏ là con đường tất yếu của đời người.

Đêm đó, mãi đến khi dì khóc đến kiệt sức, Chu Hải Yến mới tiến lên cõng dì về phòng.

Tôi lấy khăn ướt ấm, cẩn thận lau mặt, tay cho dì, lau sạch vết nước mắt và bùn đất, nhưng tôi biết vết thương lòng của dì tôi không lau được.

Sau khi dì ngủ say, Chu Hải Yến lại ngồi xuống ghế sofa, tôi im lặng ở bên cạnh anh.

Dưới ánh đèn, người đàn ông ngẩng đầu nhìn trần nhà, hốc mắt đỏ hoe.

Một lúc lâu sau, anh hỏi:

"Sợ không?"

Tôi nói: "Không sợ."

Truyền thuyết kể rằng, trên cây treo chuông gió, gió thổi chuông reo, người đã khuất sẽ theo tiếng chuông về nhà.

Khi mẹ tôi mới mất, mỗi tối tôi đều treo một chuỗi chuông gió ở cửa.

Nhưng suốt hai năm, tôi chưa từng mơ thấy mẹ một lần.

Ngược lại là bố tôi, đập vỡ chuông gió tan tành, cảnh cáo tôi không được làm những trò vớ vẩn này, hại ông ta bất an, mỗi tối đều gặp ác mộng.

Vậy nên sợ gì chứ?

Thứ bạn sợ hãi, là thứ người khác ngày đêm mong nhớ cũng khó gặp được.

Tôi không sợ, nhưng tôi buồn.

Tôi buồn vì họ rõ ràng tự lo cho bản thân còn không xong, vậy mà vẫn cố gắng cho tôi hơi ấm.

Tôi buồn vì thế giới này luôn đầy rẫy những lỗ hổng, nhưng vẫn có người đang vá víu.

Tôi buồn vì chúng ta dường như bị những khổ đau khác nhau ngậm trong miệng, trong cùng một thế gian, loạng choạng bước đi.

Chu Hải Yến trong lòng quá khổ, khổ đến mức tôi chỉ cần ngồi bên cạnh anh, liền có thể chìm đắm trong nỗi khổ đau và cô độc khó nói thành lời của anh, như thể đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, nhưng đồng thời lại bị cả hai bỏ rơi.

Mà tôi lại không thể làm gì cả.

13

Ngày hôm sau, khi dì Chu tỉnh lại, dì ấy nhớ ra chuyện tối hôm trước.

Dì ấy mang vẻ mặt áy náy bảo tôi đừng sợ, dì ấy nói sẽ không làm tôi bị thương.

Lúc dì ấy nói những lời này, trông rất giống dáng vẻ cẩn thận dè dặt của An Tề năm đó.

Mũi tôi cay xè, nhưng trong lòng tôi, An Tề không phải thằng ngốc, dì Chu cũng không phải mụ điên, họ chỉ là đang trải qua những nỗi đau mà người khác không thể hiểu được.

Tôi nói, "Dì ơi, dì nhảy đẹp thật đấy, dì có thể dạy cháu không?"

Dì ấy đỏ hoe mắt trong nháy mắt, sau đó lau khóe mắt, gật đầu nói được.

Thế là từ đó, bóng hình dưới gốc cây hoa quế có lớn có nhỏ, không còn đơn độc nữa.

Chỉ là Thượng Đế không mở cho tôi cánh cửa tài năng hội họa, cũng không đẩy cho tôi cánh cửa tài năng múa.

Tôi học mãi mà không được, dì ấy kiên nhẫn cầm tay chỉ dạy tôi từng chút một, cho đến khi tôi có thể nhảy ra dáng ra hình.

Dì ấy nói, năm đó dì ấy và bố của Chu Hải Yến quen nhau cũng nhờ điệu nhảy này, ông ấy thích nhất là xem dì ấy nhảy.

Vì dì ấy thích hoa quế, nên lúc sinh thời ông ấy thích nhất là cây hoa quế.

Giờ c.h.ế.t rồi thì lại nói không thích là không thích nữa.

Giọng điệu bình thản.

Có sự lạc quan cân xứng với sự bi quan, một cái được giải phóng vào ban ngày, còn một cái bị khóa chặt trong bóng đêm.

......

Thị trấn nhỏ này có chuyện gì xảy ra, gần như không thể giấu được.

Lời đồn đại, miệng lưỡi thế gian đáng sợ.

Thế là khi dì ấy đi chợ mua thức ăn, tôi nhất quyết đòi đi theo.

Thị trấn nhỏ có hai khu chợ, nhà tôi ở phía tây, đều đi chợ phía tây, còn nhà họ Chu ở phía đông, đi chợ phía đông.

Thị trấn nhỏ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng tôi gần như chưa từng đến chợ phía đông.

Chợ phía đông lớn hơn chợ phía tây, người cũng đông đúc hơn.

Ngay lối vào là một người đàn ông trung niên, trước mặt dựng một chiếc xe đạp ghi-đông ngang, hai bên xe đều treo hai túi vải lớn, đầu xe buộc chiếc loa đã tróc sơn:

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

"Thu mua tóc, thu mua tóc dài, cắt tóc dài, giá cao thu mua, tóc có thể bán."

Ông ta nhìn thấy tôi, mắt sáng lên, túm lấy cánh tay tôi hỏi:

"Cô bé, tóc có bán không?"

Mẹ tôi nói tóc dài sẽ hấp thụ chất dinh dưỡng, nên từ nhỏ tôi đều để kiểu tóc ngắn chó gặm của mẹ, giống như con trai vậy.

Nhưng thật ra tôi thích tóc dài, nên sau khi mẹ tôi qua đời, tôi không cắt nữa.

Bốn năm trôi qua, chiều cao không tăng được bao nhiêu, nhưng tóc đã rất dài, dài đến tận eo.

Ông ta bất ngờ kéo một cái, khiến tôi giật mình.

Dì ấy theo bản năng chắn trước mặt tôi.

Vẫy tay với ông ta, "Tóc con gái tôi không bán."

Sau đó kéo tôi định đi.

Người đàn ông trung niên vội vàng ngăn lại, "Này này này, giá cao thu mua! Hai trăm có được không?"

"Ba trăm! Ba trăm chắc chắn được rồi chứ?"

Dì ấy không nghĩ ngợi, cau mày: "Bao nhiêu chúng tôi cũng không bán, con gái đang yên đang lành, ông đừng có ý đồ xấu."

"Đã đủ cao rồi! Ở chỗ khác cô không có giá này đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK