• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu có hai nhân vật nhỏ.

Một an ủi mẹ, "Treo ở đây lâu như vậy không ai động, chắc cũng không phải thứ gì quan trọng, vỡ rồi thì thôi."

Một khác xuyên qua ký ức dần bị lãng quên nhắc nhở mẹ, "Đây là thứ từng rất quan trọng với cô."

Mẹ kiễng chân, dang rộng hai tay nhảy một điệu múa vụng về, giữa chừng còn quên mất vài động tác.

Đột nhiên, mẹ khẽ nói:

"Con xem, quả nhiên sắp quên hết rồi.

"Sống mà không nhớ gì cả, có ý nghĩa gì chứ?"

Mấy năm nay, mẹ sợ các con lo lắng, luôn ép mình đi khám bệnh, uống thuốc, tóc rụng rất nhiều.

Bề ngoài có vẻ đang tốt lên, nhưng thực ra là vì bà đang dần quên đi, dần quên đi những ký ức đau khổ.

Những người sống bình lặng thường đang tự hủy hoại bản thân.

Mẹ đã lừa được tất cả mọi người, nhưng không lừa được chính mình, ngày qua ngày, những ký ức đó đã hòa nhập vào bà, mất đi những đau khổ đồng thời cũng đang mất đi chính mình.

Ngón tay trắng bệch vuốt ve cành lá, vì sâu bệnh, lá cây bị ăn nham nhở.

"Xin lỗi, mẹ không để ý con bị bệnh rồi."

Mẹ tìm thấy thuốc trừ sâu còn dư trong nhà, đầu tiên là phun thuốc cẩn thận lên cây quế hoa bị sâu bệnh, sau đó mang hơn nửa chai thuốc còn lại về phòng.

......

Trong phòng, người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, yên lặng nằm trên giường, trong thùng rác là chai thuốc rỗng.

Cùng với cơn đau dữ dội của cơ thể, mẹ dần xuất hiện ảo giác.

Trong lúc mơ màng, mẹ nghe thấy có người gọi tên mình, "Ký Thu, Ký Thu."

Giọng nói quen thuộc, đã rất nhiều năm rồi không có ai gọi mẹ như vậy, người trong ký ức đã hy sinh trong đêm mưa năm năm trước.

Không có tang lễ, không lập bia mộ, thậm chí ngay cả việc tưởng nhớ cũng không thể.

Mẹ mở mắt ra, trong ánh sáng trắng mờ ảo, một người đàn ông cao lớn bước ra, nhiều năm không gặp, dung mạo vẫn tuấn tú cương nghị.

"Diệc Bách, anh đến đón em rồi sao?"

Mẹ từ từ cong khóe miệng, khó nhọc đưa tay về phía người đàn ông. Thực ra trong phòng không có gì cả. Cuối cùng, cánh tay mẹ từ từ mất sức rủ xuống, người trên giường dần dần nhắm mắt lại.

Cửa phòng đóng chặt, cả đêm không có ai ra vào.

33

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Sắc thái của cuộc đời dường như là sự bi thương và cô độc vô tận.

Khi một người bắt đầu nhớ về một người khác, đó là lúc duyên phận với người này sắp kết thúc. Tiếc là lúc đó tôi không biết đạo lý này.

Chỉ là vào một buổi sáng bình thường, mẹ đã ngủ thiếp đi và không bao giờ tỉnh lại nữa.

Mẹ uống thuốc ra đi, khi được phát hiện thì đã không cứu được nữa.

Trên bàn đầu giường để lại một bức thư vĩnh biệt ngắn ngủi.

【Hải Yến, Thanh Thanh, mẹ xin lỗi vì đã rời đi theo cách không thể diện này. Nhưng cái c.h.ế.t không phải là điểm kết thúc của cuộc đời, quên lãng mới là. Nếu cách sống của mẹ là quên lãng, vậy thì thực ra mẹ đã c.h.ế.t từ lâu, chỉ là sau này mới được phát hiện.

【Lựa chọn này mẹ đã đưa ra từ rất sớm, các con đừng buồn vì mẹ, mỗi người đều có con đường riêng của mình phải đi. Mẹ rất vui vì kiếp này có thể đi cùng các con một đoạn đường, nhưng cũng chỉ có thể đi đến đây thôi. Vẫn còn có người đang đợi mẹ, anh ấy đã đợi mẹ rất lâu, đợi mẹ xem xong thế giới này để đi cùng anh ấy, mẹ không nỡ để anh ấy cô đơn ở thế giới bên kia nữa.

【Thanh Thanh, mẹ muốn nói với con, mẹ cũng rất yêu con, con chưa bao giờ là gánh nặng của mẹ, con đã bù đắp cho tiếc nuối của mẹ, kiếp này có thể có một cô con gái đáng yêu như vậy trong những năm cuối đời là vinh hạnh của mẹ. Rất xin lỗi, mẹ chưa bao giờ tham gia buổi họp phụ huynh của con, không phải không muốn, mẹ đã từng nhiều lần tưởng tượng có thể đứng bên cạnh con, tự hào giới thiệu với các bạn học của con rằng mẹ là mẹ của Đường Hà Thanh. Chỉ là, mẹ không biết nếu sau khi mẹ đi rồi, người khác hỏi con mẹ đi đâu, đối với con đó sẽ là một tổn thương. Thanh Thanh, sau này con phải dũng cảm lên, con là một đứa trẻ rất tuyệt vời, mẹ tự hào về con. Cuối cùng, mẹ yêu con.

【Hải Yến, mẹ nợ con một lời xin lỗi. Vì sự ích kỷ và nhát gan của mẹ, đã cản trở con theo đuổi ước mơ bấy lâu nay, là lỗi của mẹ, mẹ không nên nhân danh tình yêu mà trói buộc con. Mỗi người đều có con đường riêng, con bây giờ cũng đã trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân. Hãy làm những gì con muốn, mẹ sẽ không ngăn cản con nữa. Nhớ giúp mẹ nói một lời xin lỗi với Tiểu Phó, rất xin lỗi vì ban đầu đã trút giận lên cậu ấy. Cuối cùng, mẹ cũng yêu con.】

Tôi chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy đã mất mẹ.

Chu Hải Yến chỉ đi công tác xa một chuyến, về nhà đã mất mẹ.

Thì ra có một số người thực ra đã gặp mặt lần cuối, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK