• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy tôi nói thêm một câu nữa, dì ấy sắp rơi nước mắt rồi, tôi vội vàng chuyển địa điểm.

Trong studio.

Chu Hải Yến vẽ bản thảo tôi đưa bút, anh khát tôi rót nước, anh mệt tôi đ.ấ.m lưng.

Lần thứ mười tôi định đổ thêm nước vào cốc của anh, anh liền giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi.

"Thật sự không uống được nữa rồi."

Đặt bình nước xuống, tôi quay sang cầm khăn lau bàn.

"Mặt sơn sắp bị em lau tróc hết cả rồi."

Anh bế tôi lên chiếc ghế tatami bên cạnh, kéo chăn đắp cho tôi.

Vỗ nhẹ đầu tôi:

"Nghe lời, đi ngủ đi."

......

Tối đến lúc ăn cơm.

Dì ấy hỏi tôi có phải ngày mai phải đi học rồi không.

Tôi ủ rũ cúi đầu, gật gật.

Chu Hải Yến hỏi: "Có cần đưa em đến trường không?"

Tôi cố nén cảm giác cay cay nơi sống mũi, chậm rãi nói: "Không... không cần đâu, trường học rất gần."

Thật sự đến lúc phải chia tay, tôi mới phát hiện ra mình không nỡ đến mức nào.

Nhưng tôi vắt óc suy nghĩ, cũng không tìm ra được lý do chính đáng để ở lại.

Một lúc lâu sau, dì ấy khẽ nói:

"Vậy trưa mai Thanh Thanh muốn ăn gì nào?"

Tôi sụt sịt mũi, cúi đầu ăn cơm.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Hai mẹ con lặng lẽ nhìn nhau.

Chu Hải Yến thản nhiên nói: "Con bé đi học chứ có phải không về nhà nữa đâu?"

Dì ấy nghe xong thở dài,

"Haiz, vậy là không có ai muốn cùng bà già này nhảy múa, đi chợ nữa rồi, đáng thương quá."

"Haiz, lạ nước lạ cái, cũng không biết đi đâu tìm được một trợ lý vừa ngoan vừa thông minh, lần nào cũng thu dọn dụng cụ gọn gàng ngăn nắp, đáng thương quá."

Nghe đến đây, tôi vội vàng giơ tay trái lên cao quá đầu, giơ thật cao, nuốt vội miếng cơm trong miệng.

"Cháu, có cháu!"

Cháu đều muốn làm.

Có lẽ do không kiềm chế được cảm xúc, lỗ mũi tôi phì ra một bong bóng, tôi hít một hơi, bong bóng lại càng to hơn.

Chu Hải Yến vừa cố nhịn cười, vừa lấy giấy lau cho tôi.

"Em chính là ăn quá ít, nghĩ quá nhiều, đừng lo lắng chuyện đi hay không, cứ yên tâm ở lại, nhà họ Chu nuôi một đứa trẻ con vẫn thừa sức."

Dì Chu nói từ ngày tôi vào ở, dì ấy chưa từng nghĩ đến việc để tôi đi nữa.

Tôi ngây ngốc lắng nghe từng câu từng chữ bên tai.

Hôm đó, tôi bị sự thiện ý trước nay chưa từng có tấn công, tứ chi bủn rủn.

15

Có người nói, chân lý của cuộc sống chính là: cho một cái tát, rồi cho một quả táo ngọt.

Vậy đối với tôi, có lẽ chính là cho một quả táo ngọt, rồi cho một cái tát.

Tối trước khi đi ngủ, tôi vẫn còn nghĩ xem gặp cô Lý thì nên xin lỗi cô ấy thế nào, đối mặt với sự bắt nạt học đường của họ tôi nên dùng thái độ gì để bảo vệ bản thân.

Thế nhưng ngày hôm sau đi học, lại biết được tin cô Lý đã từ chức.

Nghe nói cô ấy đã mang thai hơn hai tháng, nhưng thai không ổn định, nên chồng cô ấy đã ép cô ấy về nhà dưỡng thai.

Chủ nhiệm mới là một giáo viên nữ trung niên, dịu dàng nhưng không có uy.

Thế là sau khi tan học, tôi bị chặn lại trong lớp học.

Bọn họ hùng hổ ném chổi về phía tôi.

Đầu chổi đầy bụi bẩn, quẹt qua chân tôi lăn một vòng, đôi giày trắng nhỏ lập tức bị đen một mảng.

"Không quét xong thì đừng có về, ở lại cùng bọn tao chơi đùa trong nhà vệ sinh một lát."

Nắm đ.ấ.m bên cạnh siết chặt rồi lại buông lỏng.

Đám người này lơ lửng giữa ranh giới trưởng thành và ấu trĩ, thích tìm kiếm cảm giác tồn tại và thành tựu từ những điều khác biệt, đồng thời lại là loại bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Bình thường hay tụ tập bàn tán xem nên nhận ai làm đại ca, không lâu trước còn nói tên côn đồ trong con hẻm kia là lợi hại nhất, khó chơi nhất, đến tiệm xăm nhờ hắn xăm cho mà còn không thành công.

Tôi lấy giấy lau sạch từng chút vết bẩn trên mũi giày.

Đây là đôi giày mới dì vừa mua cho tôi.

"Này! Nói chuyện với mày đấy, có nghe thấy không?"

Con nhỏ cao kều đứng đầu mất kiên nhẫn.

Tôi ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh:

"Nghe thấy, nhưng tao không quét."

Con bé giơ tay định tát tôi.

Tôi không hề né tránh.

"Tát đi, dùng sức mà tát.

"Chu Hải Yến là anh trai tao, hôm nay chúng mày không đánh c.h.ế.t tao, thì ngày mai cứ đợi anh ấy đánh c.h.ế.t chúng mày đi."

Con bé nghe vậy khựng lại, theo bản năng liếc mắt nhìn những người xung quanh, có chút do dự.

Cảnh tượng này tôi đã diễn tập trong lòng rất nhiều lần.

"Sao? Không tin à?

"Nếu chúng mày không tin, hoặc là theo tao về nhà xem thử, hoặc là đợi đến ngày mai họp phụ huynh.

"Tốt nhất là theo tao về, đến lúc đó đóng cửa lại, cho chúng mày kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay."

Tôi thể hiện cái thói cáo mượn oai hùm một cách triệt để, khiến chúng nhất thời không dám không tin.

Cho đến khi tôi ung dung bước ra khỏi lớp học, ra khỏi trường, cũng không có ai đuổi theo.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lời nói suông, vĩnh viễn không có hiệu quả bằng việc đích thân xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK