• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đưa tay ra, khẽ chạm vào trán tôi, trên đó rõ ràng là ba vết cào của móng tay.

"Đau không?"

Tôi vốn định nói không đau, nhưng lời đến miệng lại đổi thành sự thật, "Đau, đau c.h.ế.t đi được. Còn nữa, tóc em đều bị bọn họ làm cho sắp hói rồi!"

Chu Hải Yến đưa tay kéo tôi ngồi lên đùi, sau đó đặt tay tôi lên đỉnh đầu anh, "Vậy tôi để em nhổ lại nhé."

Cảm giác mềm mại dưới tay, tôi vừa sờ vừa lắc đầu:

"Oan có đầu, nợ có chủ, em muốn nhổ tóc bà hát tuồng kia."

Anh nói: "Được."

......

Không biết Chu Hải Yến đã làm gì đó, khi tôi và dì ấy đi chợ mua thức ăn, những người gặp đều rất khách sáo, không dám nói xấu sau lưng nữa, còn sau lưng có nói hay không, thì lại là chuyện khác.

Sau này hỏi mới biết, anh ra ngoài đi dạo hai vòng, nhà ai có chuyện xấu gì, đều bị anh phanh phui hết.

Chửi người ta không giữ đạo làm vợ, bản thân mình lại ngoại tình, bị chồng bắt gian. Chửi người ta không ai thèm, chồng mình lại tối ngày không về nhà, nuôi đến vợ bé thứ năm thứ sáu. Chửi người ta chồng ngoại tình, vì chồng đi tìm gái, bản thân lại mắc bệnh AIDS.

Anh cầm chiếc loa đã thu âm sẵn, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, phát đi phát lại.

Anh nói, nếu trong thị trấn này có một người không biết những chuyện xấu xa này, đều là do anh thất trách.

Tóm lại, nhân quả báo ứng đều đổ lên người họ rồi, bây giờ ai nấy đều tự lo thân mình.

Nếu phải ví von, tôi luôn cảm thấy dì ấy giống như một cái cây không cao cũng không to, đã chứng kiến dấu vết của năm tháng, đã trải qua bao buồn vui ly hợp, có sự điềm tĩnh bao dung, trông có vẻ yếu ớt, nhưng thực ra rễ cây ăn sâu, đan xen chằng chịt, gió thổi không đổ.

Còn Chu Hải Yến là con sói hoang bị trói buộc bởi sợi dây leo chắc chắn, anh tạm thời thu lại móng vuốt và nanh vuốt sắc nhọn, m.á.u tanh trên người dần dần bị sự dịu dàng đôn hậu của cây bao phủ, nhưng cũng chỉ là bao phủ, cái khí chất ngông cuồng dùng mãi không hết kia vẫn lờ mờ có thể thấy được.

14

Những ngày tháng đau khổ dài đằng đẵng khó trôi qua, còn hạnh phúc lại trôi qua trong nháy mắt.

Càng gần đến ngày khai giảng, tôi càng thấp thỏm không yên.

Sống ở đây là hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc này là tôi trộm được, cơ thể bây giờ đã khỏe mạnh đến không thể khỏe hơn.

Đi học giống như một tín hiệu kết thúc, sắp phá vỡ vòng tròn thoải mái tạm thời được xây dựng không mấy kiên cố trong những ngày qua.

Tôi nóng lòng muốn dùng thứ gì đó để làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa mình và gia đình này.

Suy đi nghĩ lại, thế là tôi dậy từ năm giờ sáng, lén lút làm hết việc nhà.

Đợi đến khi Chu Hải Yến xuống lầu, tôi vừa kịp bưng bữa sáng lên bàn.

Anh nhìn xung quanh, rồi lại nhìn tôi.

"Em làm hết việc của tôi rồi, vậy tôi làm gì?"

Tôi chỉ vào đĩa cơm rang trứng trước mặt, cười híp mắt:

"Anh ăn sáng đi."

Anh tặc lưỡi, kéo ghế ngồi xuống.

Xúc hai miếng, tốc độ nhai càng ngày càng chậm.

Anh ngẩng đầu lên, giọng thăm dò: "Em thấy ngon không?"

Tôi cúi đầu nhìn đĩa cơm rang trứng đã ăn được một nửa, không hiểu gì.

"Ngon ạ."

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi không kén ăn, trong mắt tôi cơm chỉ cần chín, làm thế nào cũng ngon.

Bàn tay cầm đũa đối diện run lên, hỏi: "Em nghiêm túc đấy à?"

"Thật sự ngon mà, em là người nấu ăn ngon nhất nhà đấy."

Mẹ tôi nấu ăn toàn một nồi thập cẩm, bố tôi không biết nấu ăn.

Có thể nói, tôi là người nấu ăn giỏi nhất trong nhà.

Thậm chí khi bố tôi say rượu mắng tôi, cái gì cũng mắng, nhưng chưa từng mắng tôi nấu ăn dở.

Anh hít một hơi thật sâu, "Vậy chắc vị giác của nhà em cùng nhau bỏ nhà đi rồi."

"Nói nó ngon thì có lỗi với bản thân, nói nó không ngon thì lại làm tổn thương lòng tự tin của người ta. Nói thế nào nhỉ, tài nấu nướng của em thích hợp dùng trong thời kỳ đói kém."

"Hả?"

Anh nói đầy ẩn ý: "Có lợi cho việc ức chế sự thèm ăn."

"......"

Nếu nói lời của Chu Hải Yến còn uyển chuyển, thì dì ấy lại thẳng thừng.

Dì ấy nếm thử một miếng, cau mày:

"Con à, cơm rang trứng con làm không ngon, lần sau đừng làm nữa."

Chu Hải Yến không lên tiếng.

Tôi lặng lẽ chen vào: "Thật ra, cũng tạm được, cháu thấy khá ngon."

Dì ấy: "Thanh Thanh à, cháu không cần phải chữa cháy cho nó, rõ ràng là sắc hương vị đều bỏ quyền, lợn ăn một miếng cũng chạy được mười dặm."

"......"

Tôi sờ mũi.

Bố tôi thích ăn cơm rang trứng tôi làm nhất, hơn nữa ăn xong chưa bao giờ bỏ chạy, thảo nào ông ấy còn không bằng cả lợn.

Lần đầu tiên nhận ra tài nấu nướng của mình quả thực không ra gì.

Tôi đành phải từ bỏ con đường nấu ăn.

Thế là, buổi chiều cùng dì ấy xem lại bộ phim chiến tranh lần thứ n.

Khi dì ấy lo lắng hồi hộp cho nhân vật chính, tôi dựa vào những lời dì ấy từng than thở với tôi mà an ủi dì ấy, "Không sao đâu, lát nữa sẽ có người đến cứu anh ta."

Khi dì ấy thấy nhân vật phản diện đắc ý mà nghĩa phẫn điền ưng, tôi vỗ vai bồi thêm: "Không sao đâu, tập sau hắn sẽ chết."

Dì ấy: "......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK