• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết từ lúc nào xung quanh đã tụ tập một đám người, đều đang xem náo nhiệt.

"Ôi, đây không phải là mụ góa điên trong ngõ sao? Sao tự dưng lại có thêm đứa con gái?"

"Chồng cô ta c.h.ế.t sớm, chắc là không chịu nổi cô đơn, ha ha ha ha."

"Nghe nói chồng cô ta bỏ nó từ lâu rồi, không chừng bên ngoài có vợ bé vợ ba."

"Con bé bên cạnh trông quen mắt thế nhỉ, có phải con gái của lão Đường nát rượu không, cái đứa mà mẹ nó nghĩ quẩn tự sát ấy?"

"Ê, cô nói mới thấy, đúng là nó rồi."

"Hai đứa đáng thương nhất hai đầu đông tây tụ lại một chỗ rồi."

"Ba trăm còn chê ít, thấy tốt thì lấy đi! Tham lam là không tốt đâu!"

"Tối hôm trước, tôi lại nghe thấy mụ điên này phát bệnh đấy, các người có ai nghe thấy không?"

"Suỵt, đừng nói nữa, cẩn thận thằng nhóc đầu gấu kia."

Ban đầu là một con ch.ó sủa, sau đó là hai con, rồi sau đó là một đàn chó sủa, nhưng chúng căn bản không biết tại sao mình lại sủa.

Một đám người hóng hớt giống như bức tường kín không kẽ hở, nhe nanh múa vuốt, rõ ràng không quen biết, nhưng những lời vu khống bôi nhọ lại thốt ra dễ dàng, dăm ba câu đã định nghĩa một con người.

Dì Chu mím chặt môi, tay dắt tôi run rẩy.

Trong nháy mắt, tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, sự phẫn nộ từ lồng n.g.ự.c xộc lên cổ họng.

Nói tôi thì thôi đi, sao còn lôi cả dì ấy vào.

Dì ấy đã đủ khổ sở rồi, sao còn phải chịu đựng sự ác ý vô cớ này.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi nắm chặt nắm đấm, quét qua từng gương mặt xấu xa của họ, gạt tay dì ấy ra rồi xông lên, dùng hết sức lực đẩy họ ra.

"Cút đi! Cút! Cút hết đi! Một lũ tạp chủng! Súc sinh! Lũ khốn kiếp!"

"Chúng mày sẽ bị thối mồm thối đít! Chúng mày mới là đồ điên! Chúng mày còn không bằng cả chó!"

Tôi chưa từng chửi người, căn bản không biết phải chửi thế nào, những từ ngữ tôi có thể nghĩ ra đều là bê nguyên xi những lời bố tôi mắng tôi.

Nhưng bọn họ chửi còn bẩn thỉu hơn cả tôi.

Nghĩ đến việc trước đây dì ấy phải một mình cô lập chống đỡ bọn họ.

Cơn giận trong lòng tôi càng bùng lên dữ dội.

Con người đều như vậy, mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, nhưng ngang sợ liều mạng.

Tôi lao ra xung quanh, túm được ai thì đánh người đó, vừa gào thét vừa chửi, họ chửi tôi thế nào, tôi chửi lại y hệt như vậy không thiếu một chữ.

Trong lúc hỗn loạn, tóc tôi bị người ta giật mất một nhúm, mặt cũng bị cào rát bỏng.

Dì ấy vì bảo vệ tôi, áo khoác bị người ta xé rách, cánh tay cũng bị bóp mấy lần.

Họ mắng tôi là con nhỏ điên.

Vậy thì tôi sẽ điên cho họ xem.

Tóm được ai là nhổ nước bọt vào người đó, nước bọt bay tứ tung, nhất thời, mọi người vừa chửi rủa vừa không dám tiến lên.

Trong đầu tôi thoáng qua cảnh Chu Hải Yến đánh bố tôi tối hôm đó.

Hành động nhanh hơn cả suy nghĩ.

Nhanh đến mức chính tôi cũng không kịp phản ứng, tôi đang bắt chước.

Tôi hung hăng "phì" một cái vào bọn họ, vẻ mặt hung dữ, "Sau này còn dám ăn nói bậy bạ với mẹ tao, thì đừng trách tao cắn đứt lưỡi chúng mày!"

Con người đều thích kẻ mạnh, mà bước đầu tiên của việc thích kẻ mạnh chính là bắt chước.

Tôi hùng hổ đi suốt dọc đường.

Đến đầu ngõ, chân mới mềm nhũn.

Đây là lần đầu tiên tôi đánh nhau với người ta, cũng là lần đầu tiên tôi to gan như vậy.

Dì ấy nhanh tay đỡ lấy tôi.

Môi trắng bệch như lá liễu khẽ run rẩy.

"Có đau không, Thanh Thanh, là do dì vô dụng."

"Chút vết thương nhỏ này chẳng có cảm giác gì, da cháu dày chịu đòn giỏi lắm." Tôi đứng vững, vỗ ngực, "Dì ơi, sau này cháu sẽ bảo vệ dì!"

Dì ấy ôm tôi vừa khóc vừa cười.

Hôm đó về nhà, Chu Hải Yến thấy chúng tôi người ngợm bầm dập, sắc mặt sa sầm.

Anh hỏi nhưng dì ấy không nói.

Tôi tức không chịu được, kể lại đầu đuôi chuyện bọn họ bắt nạt dì ấy.

Anh nghe xong không nói hai lời, cầm gậy gỗ định đi ra ngoài.

"Chu Hải Yến, con quay lại đây! Không được ra tay!" Dì Chu nghiêm giọng.

Trán anh nổi đầy gân xanh, quay người giận dữ nói:

"Lần nào cũng như vậy!"

"Vậy con cứ trơ mắt nhìn hai người bị bắt nạt sao?"

Dì ấy từ từ nhắm mắt lại, nước mắt giàn giụa.

"Coi như mẹ cầu xin con có được không? Con yên ổn một chút đi."

Trong sự im lặng giằng co, cuối cùng người đàn ông đành chịu thua.

Hầu như không có đứa trẻ nào có thể từ chối lời cầu xin của mẹ khi bà ấy đang khóc.

Tôi không thể, Chu Hải Yến cũng không thể.

Sau khi dì ấy về phòng, Chu Hải Yến ngồi ở cửa, nhìn chằm chằm vào cây hoa quế kia, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.

Tôi ngồi cạnh anh.

Nói nhỏ vào tai anh:

"Chu Hải Yến, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Những người bắt nạt dì em đều ghi nhớ hết trong đầu rồi!"

Sợ anh không tin, tôi vạch ngón tay đếm từng người cho anh nghe: "Có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tóc ngắn răng hô, trông như củ tỏi, bà ta chửi đầu tiên. Mặc áo hồng tóc dài mắt một mí, tay dắt theo đứa bé trai thấp hơn cây hành, bà ta nhân cơ hội cấu dì ấy mấy cái! Còn có một bà cô trung niên khoảng năm mươi tuổi để đầu nấm, giọng to như pháo nổ, bà ta chửi bẩn nhất!!"

"Còn nữa..."

"Còn nữa..."

"Cuối cùng, có một người tóc dài mũi tẹt, mặt tô vẽ như hát tuồng, chính là bà ta túm tóc em, còn giật tóc em!"

Không biết chọc trúng điểm cười gì của anh, anh quay mặt sang, không nhịn được cười.

"Không ngờ đấy, vẫn còn là một đứa thù dai."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK