Dạo gần đây, vì sắp đến Tết nên khách đặt lịch rất đông, Chu Hải Yến thường xuyên thức đến hai ba giờ sáng, nên giờ giấc sinh hoạt cũng thay đổi theo.
Tôi gõ cửa, không có động tĩnh gì.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng im ắng, rèm cửa màu xám xuyên qua ánh sáng, người trên giường nhắm mắt ngủ say, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng.
Tôi đưa tay chọc chọc vào mặt anh.
"Anh ơi, mẹ bảo em gọi anh dậy dán câu đối."
Không có phản ứng.
Tôi ghé sát lại, khẽ nói vào tai anh: "Anh ơi, dậy dán câu đối rồi."
Vẫn không có phản ứng.
Người trên giường vẫn nhắm nghiền mắt, hàng mi dày rậm như chiếc quạt nhỏ.
Lòng tôi khẽ động, lặng lẽ đưa bàn tay tội lỗi ra, kéo kéo, cũng chắc chắn đấy.
Đang do dự không biết có nên dùng chút sức hay không.
Bỗng nhiên, người trước mặt đột nhiên mở mắt, trong mắt lộ rõ vẻ cạn lời, kinh ngạc, chỉ không có chút buồn ngủ nào.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười, "Nhóc con vô lương tâm, anh định xem em gọi anh kiểu gì, hóa ra là nhổ lông mi của anh à?"
Tôi: "......"
Sơ suất quá.
Tôi giả vờ cười ngây ngô.
"Sao lại giống em bé trong tranh Tết thế này."
Anh không nhịn được nhéo nhéo búi tóc nhỏ trên đầu tôi.
......
Mẹ Chu đang nấu bánh trôi trong bếp, Chu Hải Yến và tôi phân công nhau dán câu đối.
Những chỗ khác trong nhà đều đã dán xong.
Anh chỉ vào đôi câu đối cuối cùng trong tay, một bên là hình con lười, một bên là hình con cừu vui vẻ, tay chúng cầm câu chúc phúc, trông rất đáng yêu.
Anh chê bai: "Đôi này trẻ con quá, hay là không dán nữa nhé?"
Tôi vội vàng lắc đầu.
"Không trẻ con, không trẻ con, trẻ con chỗ nào chứ."
Anh nói: "Hơi mệt rồi, không muốn động đậy."
Không được, không được, đây là câu đối tôi đặc biệt cùng mẹ Chu đi chợ Tết chọn đấy.
Tôi đưa tay kéo cánh tay anh lay lay, "Anh ơi, anh là người anh tốt nhất trên đời. Dán đi mà, dán đi mà, dán ở phòng em."
Trong mắt anh thoáng qua ý cười.
"Dán, dán, dán, được chưa."
Hai bên cửa sổ, mỗi bên dán một con cừu nhỏ.
Con cừu vui vẻ là tôi, con lười là An Tề.
Chúng tôi là bạn tốt nhất của nhau.
Vậy thì chúc người bạn tốt nhất của tôi, An Tề, năm mới vui vẻ.
......
Buổi chiều, mọi người quây quần bên bàn gói sủi cảo.
Chu Hải Yến chê tôi gói sủi cảo xấu, nhéo cho tôi một cục bột, bảo tôi tự chơi một mình.
Mẹ Chu một tay giữ cây cán bột, một tay không ngừng điều chỉnh góc độ của miếng bột, như vậy vỏ bánh cán ra mới vừa mỏng vừa tròn.
Bà nhìn Chu Hải Yến, ra vẻ vô tình hỏi:
"Bạn học của con hôm nay sao không đến? Về quê ăn Tết rồi à?"
Chu Hải Yến tay đang nắn vỏ bánh, bỏ nhân đã trộn vào giữa.
Anh thản nhiên đáp: "Không về, ở đơn vị ạ."
"Không về nhà bố mẹ không lo à?"
"Cậu ấy lớn lên ở cô nhi viện, trong nhà không còn ai khác."
Mẹ Chu không nói gì.
Bà cụp mắt không biết đang nghĩ gì, tốc độ cán bột ngày càng chậm lại.
Một lúc sau, bà nói:
"Sủi cảo gói hơi nhiều, tối nay con gọi đứa trẻ đó qua ăn cơm tất niên."
Chu Hải Yến ngẩn ra vài giây mới phản ứng lại, ừm một tiếng.
Họ đang nói về cảnh sát Phó.
Anh ấy gần như tối nào cũng qua đây, có lúc mang theo một túi rau tự trồng, có lúc là trái cây tươi mua ở chợ, có lúc còn tặng tôi búp bê anh ấy tự gắp được ở máy gắp thú.
Chu Hải Yến bảo anh ấy đến chơi là được rồi, đừng mang đồ đến.
Anh ấy không chịu, nói rằng tuy từ nhỏ không có bố mẹ dạy bảo, nhưng anh ấy cũng biết lễ phép.
Điều kỳ lạ là, mẹ Chu vốn rất hiếu khách, nhưng lại rất xa cách với cảnh sát Phó, chỉ thiếu điều viết rõ không muốn thân thiết lên mặt.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Rõ ràng ban đầu khi gặp cảnh sát Phó, bà còn khen anh ấy trông dễ mến. Sau đó biết anh ấy và Chu Hải Yến là bạn học, giờ làm cảnh sát, thái độ liền lạnh nhạt hẳn.
Cảnh sát Phó cũng tự nhận thức được điều đó, nhưng anh ấy hoàn toàn không để tâm đến sự lạnh nhạt của mẹ Chu, ngày nào cũng cười hì hì, lúc rảnh rỗi lại thích đến cửa hàng.
Anh ấy còn giúp mẹ Chu đi chợ tranh mua rau tươi ngon nhất, giúp cắt tỉa cây quế trong sân, lúc hàng xóm lén lút nói xấu sau lưng mẹ Chu, anh ấy sẽ cố tình mặc cảnh phục cảnh cáo họ tung tin đồn là phạm pháp.
Nói chung, anh ấy có một sự tôn trọng đặc biệt dành cho mẹ Chu.
25
Tối đó, cảnh sát Phó đến mang theo rất nhiều quà.
Mẹ Chu nói: "Tiểu Phó à, lần sau đến đừng mang đồ nữa."
Sắc mặt cảnh sát Phó thay đổi, chỉ thiếu điều viết rõ vẻ hoảng hốt lên mặt.
Mẹ Chu vội vàng giải thích: "Ý dì là, đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy."
Anh ấy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tủi thân nói: "Dì à, dì nói chuyện giật cục quá, suýt chút nữa con tưởng tối nay không phải ăn cơm đoàn viên, mà là bữa cơm cuối cùng rồi."
Trực tiếp làm mẹ Chu bật cười.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi quây quần xem chương trình chào xuân.
Mẹ Chu lấy ra ba bao lì xì, phát cho mỗi người một cái.
Mỉm cười nói: "Năm năm tháng tháng, bình bình an an."
"Cảm ơn mẹ, chúc mẹ năm mới vui vẻ." Chu Hải Yến đã quen với chuyện này.
"Cảm ơn mẹ, chúc mẹ năm mới vui vẻ!" Tôi lần đầu tiên nhận được lì xì, vui mừng không kìm nén được.
"Cảm ơn dì, chúc dì năm mới vui vẻ!!" Cảnh sát Phó không ngờ mình cũng có lì xì, kích động đến mức suýt nhảy dựng lên.
Bầu không khí đang vui vẻ, tôi về phòng lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn từ trước.