"Hà Thanh, em sao vậy?"
Sư huynh Vương Nghiễn Lễ làm việc bên cạnh thấy tôi như vậy, vội vàng chạy đến xem tôi.
Tôi nắm chặt lấy tay áo anh ấy, "Sư huynh, em muốn xin nghỉ. Ngay bây giờ, đến chùa Phổ Tế."
Những năm này, thỉnh thoảng cũng có những lúc tim đập nhanh như vậy, nhưng chưa bao giờ mạnh mẽ như hôm nay.
Yêu một người, giống như đang phụng sự một vị thần có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhịp thở gấp gáp đều liên quan đến anh ấy.
Tôi quá sợ hãi, phải dựa vào điều gì đó để có được cảm giác an toàn. Họ nói, cầu nguyện ở chùa Phổ Tế rất linh nghiệm.
Khi con người bất lực đến tuyệt vọng, thì chỉ có thể gửi gắm vào tín ngưỡng.
Cho đến khi đứng trước ngôi chùa, tim tôi vẫn đập thình thịch. Mưa rất to, sư huynh lo lắng cho tôi nên đã lặng lẽ che ô đứng bên cạnh.
Tôi không chịu che ô, tôi sợ lòng không thành, Phật sẽ không nghe thấy.
Anh ấy thấy không thể khuyên tôi được, nên cũng không che ô nữa. Chẳng mấy chốc người ướt sũng, trong mắt người khác, tôi và sư huynh trở thành hai con gà rù ướt như chuột lột.
Bầu trời âm u, đường chân trời như bị xé toạc vô số khe hở, tiếng mưa rơi liên tiếp thành một mảng ầm ĩ, cây cối hai bên đường đá lắc lư dữ dội, những hạt mưa to như hạt đậu nện xuống đầu.
Người đi đường đều đang trú mưa, chúng tôi đứng thẳng giữa cơn mưa lớn trông thật lạc lõng và kỳ quái.
Ngôi chùa được xây dựng trên núi, một trăm lẻ tám bậc thang, từ chân núi đến đỉnh núi, tôi không quan tâm ánh mắt của người khác, một lạy ba quỳ.
Đầu chạm đất, đầu gối quỳ xuống, tiếng va chạm nặng nề bị tiếng mưa rơi làm tan biến, từng tiếng từng tiếng đều cầu xin bình an cho anh. Vô số lần chắp tay lại, gọi tên anh.
Trán bị sỏi đá cọ xát đến chảy máu, đầu gối quỳ đến bầm tím, tôi chỉ cầu xin Phật Tổ nhìn thấy tấm lòng thành của tôi.
Cắn răng leo lên bậc thang cuối cùng, cánh cửa chùa lại dần dần đóng lại trước mắt tôi.
Qua khe cửa, một vị lão tăng mặc áo cà sa sẫm màu, tay cầm tràng hạt, vẻ mặt trang nghiêm.
"Nếu không có duyên, sao lại gặp nhau; nếu không nợ nhau, sao lại nợ nhau. Xưa nay duyên mỏng, là duyên đã cạn; duyên đã cạn, là không còn nợ nhau."
"Thí chủ, xin mời quay về."
Khoảnh khắc cánh cửa chùa đóng sập, tiếng tụng kinh trên núi bỗng vang lên.
Trong thoáng chốc, tôi nghe thấy có người gọi tên mình. Nhưng khi quay đầu lại, phía sau chỉ có gió rít gào.
Sự hoang mang và tuyệt vọng ngập tràn ập đến, tôi không biết phải đi về đâu.
Ngày hôm đó, tôi nói "Tạm biệt" với bóng lưng anh.
Tôi nghĩ, lần chia tay này, sẽ phải đợi rất lâu.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Nhưng thực ra, ngày gặp lại, phải đợi kiếp sau.
Chỉ là vào một buổi sáng bình thường, tôi bước vào phòng giải pháp như thường lệ, lại phát hiện người nằm trên bàn giải phẫu chính là người tôi muốn gặp nhất.
"Nạn nhân tên Chu Hải Yến, 31 tuổi, nam, cao khoảng 186 cm, nặng 75 kg, thời gian tử vong 48 tiếng..."
Phần sau tôi không nghe rõ nữa, chỉ cảm thấy tai ù đi.
"Tiểu Đường, cô quen nạn nhân à?"
"Không quen."
"Vậy lần này cô làm giải phẫu đi."
"Vâng."
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, sư huynh nhìn tôi thêm vài lần, nhưng không nói gì.
Mở bàn tay phải đã cứng đờ ra, nắm chặt trong lòng bàn tay là tờ mười tệ nhàu nát, được gấp thành hình tam giác nhỏ.
Tôi nghĩ mình sẽ khóc lóc thảm thiết, sẽ gào thét, sẽ kêu gào. Nhưng thực tế tôi không cảm thấy gì cả, cảm xúc dường như bị rút cạn hoàn toàn, lòng như nước lặng, không một gợn sóng.
Hóa ra khi nỗi đau đạt đến cực điểm, con người ta sẽ đột nhiên trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tôi có thể hoàn thành toàn bộ quá trình giải phẫu mà không hề thay đổi sắc mặt.
Cùng với t.h.i t.h.ể anh trở về, còn có một đoạn video, ghi lại những màn tra tấn tàn bạo vô nhân đạo mà anh phải chịu đựng trong ba mươi tiếng đồng hồ.
Bọn buôn ma túy đó, dùng lửa đốt cơ thể anh, dùng búa từng chút từng chút một đập nát xương anh, dùng roi da quất lên người anh những vết thương chằng chịt. Khi anh gần như bất tỉnh, chúng rắc muối lên vết thương, liên tục đánh vào mặt và đầu anh... Cuối cùng, anh bị tra tấn đến chết.
Đây là sự giãy c.h.ế.t bất lực và hèn hạ của tập đoàn buôn ma túy lớn nhất biên giới sau khi bị phía Trung Quốc triệt phá.
Chu Hải Yến nằm vùng sáu năm, phối hợp với cảnh sát Trung Quốc, triệt phá hoàn toàn tập đoàn buôn ma túy hoành hành nhiều năm ở biên giới, nhưng khi sắp rút lui an toàn, thân phận anh bị bại lộ, bị bọn buôn ma túy trả thù tàn nhẫn.
...
Trong bệnh viện, anh Phó Viễn, người cảnh sát mà tôi đã sáu năm không gặp, nằm trên giường bệnh, toàn thân quấn băng, mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh, tay phải và chân trái đã mất.
Anh ấy nói: "Em Đường, lâu rồi không gặp."
Tôi nói: "Lâu rồi không gặp."
Chúng tôi im lặng nhìn nhau rất lâu.
Nước mắt không kìm được tuôn rơi.