• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ Chu là một chiếc khăn quàng cổ và một đôi găng tay, bà thường ngồi ngẩn ngơ trước cửa, giờ trời lạnh rồi, đeo vào có thể giữ ấm hơn.

Cảnh sát Phó là một chiếc mũ len dày dặn, mùa đông ở thị trấn nhỏ gió lớn, anh ấy phải ra ngoài làm nhiệm vụ, cần phải bảo vệ đầu.

Mẹ Chu sờ bên này, nắn bên kia, yêu thích không buông tay, ngạc nhiên khen tôi thật khéo tay.

Cảnh sát Phó thì rơm rớm nước mắt, nói không ngờ lì xì cũng có phần của mình, quà cũng nghĩ đến mình.

Người duy nhất giữ im lặng trong số đó là Chu Hải Yến.

Anh không cam tâm nhìn đôi tay trống không của tôi, phát hiện không có gì.

Khẽ ho một tiếng.

Tôi giả vờ không nghe thấy, quay sang xem TV.

Tiếng ho khan nặng hơn.

Sau đó, phần ghế sofa bên cạnh tôi lún xuống một chút.

Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp, "Họ đều có, của anh đâu?"

Tôi quay đầu trợn to mắt, vô tội nói: "Anh à, không phải anh nói không thích những thứ này sao?"

Trước đây tôi đã dò hỏi ý anh, anh nói mình chưa bao giờ đeo khăn quàng cổ hay gì cả, anh còn nói đàn ông thay vì quấn mấy thứ này, chi bằng tập luyện nhiều hơn.

Tôi nghĩ cũng đúng, hình như anh ấy không sợ lạnh, ngay cả mùa đông anh ấy cũng không mặc quần thu đông!

"......"

Anh cứng đờ, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên không tự nhiên.

"Ai nói? Dù sao anh cũng không nói."

Sau đó giả vờ không quan tâm nhìn TV, "Thôi được rồi, quên anh thì quên đi, anh cũng không phải người hay chấp nhặt."

Nhưng ánh mắt anh rõ ràng không nói như vậy.

Mẹ Chu và cảnh sát Phó vừa xem TV, vừa không nhịn được liếc nhìn về phía này.

Tôi đứng dậy, lấy ra từ phía sau ghế sofa một bông hoa hướng dương bằng len khổng lồ, cao bằng nửa người tôi, tôi đã đan suốt nửa tháng.

Chu Hải Yến rất thích hoa hướng dương, thích đến nỗi nếu có khách đến xăm hình này, anh sẽ không do dự giảm giá 60% cho họ.

Tôi bắt chước nói: "Ây da, anh ơi, không lẽ anh ngay cả cái này cũng không thích chứ?"

Anh quay đầu lại, đồng tử hơi co lại.

Trong sự kinh ngạc là niềm vui sướng không thể che giấu.

Ý thức được điều gì đó, đột nhiên anh bật cười, "Giỏi lắm, gan to rồi đấy, cố tình trêu anh đúng không?"

Tôi nhạy bén nhận ra nguy hiểm đang đến gần, lặng lẽ lùi lại hai bước.

Anh đứng dậy, chống một tay lên lưng ghế sofa, lật người một cái, bất ngờ chặn trước mặt tôi.

Tôi quay người định chạy.

Anh túm lấy búi tóc, nắm lấy yết hầu số phận của tôi, đưa tay cù lét tôi.

Tôi vừa né vừa kêu cứu.

"Mẹ ơi, mẹ cứu con!"

"Anh Phó, cứu em!"

Họ cười ngã ra ghế, vui vẻ không kể xiết, chẳng giúp được gì.

Trong tiếng cười nói vui vẻ, xen lẫn tiếng tiểu phẩm chào xuân:

"Tôi kiểm điểm, tôi quá ham chơi, chơi bóng bàn hại người hại mình, tôi từ chối......"

......

Tối trước khi đi ngủ, cứ cảm thấy gối đầu không bằng phẳng.

Dời ra xem, là một bao lì xì và một chiếc khóa trường mệnh.

Bên cạnh đặt một tờ giấy:

"Mong em vui vẻ, bình an, không lo âu, không sợ hãi."

Nét bút mạnh mẽ, lưu loát, chữ như người.

......

Sau này khi nhớ lại vô số khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời, mỗi khung hình đều có bóng dáng của họ.

26

Sau khi nghỉ Tết, mọi thứ đều được nhấn nút tăng tốc.

Để chuẩn bị cho kỳ thi cấp ba, trường tăng cường khối lượng học tập cho khối lớp chín, mỗi ngày không phải lên lớp thì là thi cử.

Thời gian sắp xếp sít sao, vì sáng tôi đi sớm, trưa không về, tối tan học về nhà đã mười giờ. Một tuần chỉ có chiều chủ nhật được ngồi ăn một bữa cơm, trò chuyện với họ.

Khi biết tin toàn huyện có 50 học sinh đứng đầu được miễn học phí, tôi càng nỗ lực học tập hơn.

Thành tích của tôi ở thị trấn nhỏ được coi là xuất sắc, nhưng nhìn ra toàn huyện, người giỏi nhiều vô số kể, tôi không dám lơ là.

Vì tan học muộn, Chu Hải Yến sẽ đến cổng trường đón tôi. Về nhà, cùng ăn bữa khuya mẹ Chu chuẩn bị, anh làm thêm, tôi ngồi bên cạnh học bài.

Có lúc học đến mệt quá gục xuống bàn ngủ thiếp đi, anh sẽ im lặng bế tôi lên giường, sau đó sắp xếp gọn gàng đồ dùng học tập của tôi, để tôi có thể đeo cặp sách đi học vào ngày hôm sau.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Từ mùa đông lạnh giá đến mùa hè nóng bức, sách đọc đi đọc lại, đề luyện hết quyển này đến quyển khác.

Tôi như ý nguyện thi đỗ vào trường cấp ba tốt nhất huyện với thành tích đứng thứ 10 toàn huyện, trường miễn học phí ba năm cho tôi, hứa hẹn nếu kết quả thi đại học của tôi xuất sắc, sẽ có thêm học bổng.

Mẹ Chu biết tin ôm tôi khen ngợi, nói tôi sinh ra đã là người nhà họ Chu, giỏi giang như Chu Hải Yến năm xưa.

Mấy ngày sau, thoát khỏi bầu không khí vui mừng, tôi chợt nhận ra nửa năm nay mình đã đi quá nhanh, quá vội, đến nỗi có rất nhiều thứ vẫn luôn thay đổi, mà sau này tôi mới phát hiện ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK