Hà Thanh Thanh kéo lấy tấm thân mệt mỏi của mình về nhà. Trong nhà, đại hán đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra.
Vị đại hán này tên là Hà Kiến Dũng, đúng là người đứng đầu trạm gác Trà Sơn, là phụ thân của Hà Thanh Thanh. Thân hình Hà Kiến Dũng nhìn qua rất to lớn, cánh tay trang kiện lộ ra bên ngoài, trên cánh tay đầy rẫy những vết sẹo, tóc thì cột lại thành chùm đuôi ngựa, cảm giác có chút giống Dasua, nhưng mà ngắn hơn với lộn xộn hơn một tí, vẻ mặt tuy cương nghị, nhưng khi nhìn thấy Hà Thanh Thanh liền ôn nhu hẳn lên.
“Thanh Thanh, đi đâu chơi vậy, sao lại mệt mỏi như thế.”
Hà Thanh Thanh đột nhiên nở nụ cười rộ lên, thần thần bí bí nói ra: “Bí mật, không cho cha biết.”
Hà Kiến Dũng bị bộ dạng nhỏ nhắn của Hà Thanh Thành chọc cười, làm hắn cười hắc hắc mấy câu.
Hà Thanh Thanh đột nhiên như nghĩ đến vấn đề gì, nhăn mũi nói với Hà Kiến Dũng: "Cha, đáp an của người nói cho con biết căn bản không đúng! Về sau con sẽ không bao giờ hướng người hỏi mấy cái vấn đề này nữa."
Trong đầu Hà Kiến Dũng tràn đầy dấu chấm hỏi: "Đáp án gì?"
Hà Thanh Thanh khoa chân múa tay: "Chính là đáp án kia, người nào sinh bệnh, y sư không khám."
Hà Kiến Dũng hào hứng nói: "A, không đúng sao? Vậy đáp án là gì?"
"Đáp án là người chết!."
Hà Kiến Dũng sửng sốt một chút, xong rồi suy nghĩ, cũng cảm thấy hợp lý, vì sao ông không nghĩ ra đáp án này nhỉ: "Ha ha a, thật là thú vị! Người chết đúng rồi, không sai!."
Hà Thanh Thanh tức giận đến nỗi dậm chân đám ngực, nói: "Cha, người còn cười nữa, Hướng Võ còn nói con là ngu xuẩn, hắn không muốn chơi chung với con."
Hà Kiến Dũng cười rộ hẳn lên: "Nhi tử lão tam quả nhiên có điểm thú vị. Thanh Thanh, về sau tìm Hướng Võ chơi đùa nhiều lên."
"Hừ! Ngay cả vấn đề này cha còn không đáp được, ai cần người lo!."
Hà Kiến Dũng lúng túng gãi gãi đầu.
....
Tô Hạo kéo thân thể mệt mỏi của mình trở về, vừa vào cửa đã thấy Ngô Vân Thiên đưa tới món súp trứng.
Tô Hạo cũng không khách khí, nhận lấy rồi dùng hai ba hơi uống hết.
Ngô Vân Thiên cầm lấy cái bát, sau đó chỉ vào cái nệm, nói: "Ngươi cứ ngồi xuống đấy, dần dần cảm thụ biến hóa của thân thể."
Nói xong đi ra ngoài, còn gài cửa lại.
Cảm thụ thế nào? Tô Hạo cũng không biết, chỉ có thể chậm rãi thử đi lục lọi. Trước tiến ý thứ vào trong đại não, làm cho mình tiến vào trạng thái đần độn, thời điểm lúc này là lúc tinh thần của con người được tập trung cao nhất, giống như lúc này Tô Hạo ngồi xuống minh tưởng, sau đó...
Sau đó Tô Hạo liền ngủ quên mất rồi.
Do thật sự quá mệt mỏi, nhất thời nhịn không được chợp mắt một chút, ai ngờ ngủ luôn, thất sách.
Xem xét nhật ký cùng thời gian, đã qua một tiếng, trong lúc đó phụ thân có trở về ngó một lần, nhìn thấy Tô Hạo ngủ rồi, liền vui vẻ rời đi.
Hoạt động hai cái chân nhức mỏi một chút, Tô Hạo tự mình đứng lên.
"Chuyện quan trọng như vậy, sao có thể ngủ quên? Tô Hạo à Tô Hạo, ý chí của ngươi cũng quá kém rồi, như vậy mà muốn luyện võ sao? Luyện cái quần què đấy!."
Hạ quyết tâm lần sau nhất định phải không chế tinh thần, không được ngủ.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới trước khi minh tưởng cần phải làm cho thân thể sức cùng lực kiệt, Tô Hạo nhịn không được kêu rên: "Hóa ra thể thao thể dục lại khổ cực như vậy a."
Sáng sớm ngày hôm sau, trong trạm gác truyền ra tiếng chạy bộ chỉnh tề.
Vốn có một mình Tô Hạo chạy, nhưng từ khi Hà Thanh Thanh cùng hai cái đuôi nhỏ nghe được bí mật để trở nên thông minh, thì liền gia nhập đội ngũ chạy bộ của Tô Hạo, bốn cái đầu nhỏ này vừa kêu vừa chạy.
Vì để gia tăng sức thuyết phục, Tô Hạo hỏi Hà Thanh Thanh một câu đề mục: "Dòng suối nhỏ có ba con cá, bị bắt lên một con, hỏi còn lại bao nhiêu con?"
Hà Thanh Thanh đoạt đáp: "2 con!."
"Chính xác! Ngươi xem, mới chạy có một ngày, Thanh Thanh đã có thể bắt đầu giải toán! Thật sự rất lợi hại."
Hà Thanh Thanh mặt mày hớn hở, càng hào hứng chạy bộ thêm.
....
Về đến nhà, Tô Hạo uống xong tô trứng, đột nhiên hỏi: "Phụ thân, vì sao lại ăn món súp trứng."
"Bởi vì dễ hấp thụ."
Thì ra là thế, Tô Hạo cũng không nghĩ nhiều, mà bắt đầu chuyên tâm cảm giác thân thể của mình, nhưng mà hôm nay vẫn không có thu hoạch, tin tức tốt là, hắn khống chế được dục vọng đi ngủ của bản thân.
Một tháng sau.
Tô Hạo đang ngồi xếp bằng mở to hai mắt, lắc đầu, vẫn chưa được. Một tháng nay, hắn mỗi sáng sớm đều đem thân thể của mình giày vò một phen, sau đó uống súp trứng rồi tĩnh tọa, thế nhưng làm thử bất kì cách nào, hắn vẫn như cũ không cảm giác được huyết khí theo lời phụ thân nói, hắn cũng bắt đầu hoài nghi, phương pháp dạy học của phụ thân có vấn đề.
Tuy nhiên một tháng này chạy bộ cùng tĩnh tọa, cũng không phải không có thu hoạch, thân thể của hắn trở nên rắn chắc thêm không ít, thịt trên tay cũng không còn mềm nhũn nữa, thể lực cũng tăng trưởng rất nhiều, cũng không giống như hôm vừa bắt đầu luyện tập, chạy một tí là hai cái đùi đều run. Đương nhiên, thể lực gia tăng, cũng khiến nhiệm vụ tiêu hao thể lực càng thêm khó khăn, từ lúc thể lực của hắn tăng lên, muốn tiêu hao hết càng ngày càng khó.
Thông qua ngồi xuống tĩnh tọa, trong đầu Tô Hạo mất đi rất nhiều tạp niệm, không giống như mấy ngày đầu, vừa ngồi xuống liền nhớ lại tối hôm qua ăn gì.
Hôm nay tĩnh tọa, rất nhanh có thể xóa bỏ tạp niệm trong đầu, làm cho tư duy đại não chỉ chăm chú một việc, tư duy càng trở nên rõ ràng, hắn cũng thích loại cảm giác này khi tĩnh tọa.
Nói trắng ra là ưa thích ngẩn người.
Nhưng mà, ngẩn người cũng không thể làm cho hắn tìm được huyết khí.
Ngày hôm nay, Tô Hạo đã đi tìm Ngô Vân Thiên, đem nghi ngờ của mình nói ra: "Phụ thân, còn dựa theo lời người nói hao hết thể lực, sau đó tĩnh tọa cảm thụ. Nhưng một tháng trôi qua, đến bây giờ vẫn không có thay đổi gì, con vẫn như cũ không tìm được khí huyết ở đâu. Có phải con làm sai điều gì rồi không?"
Ngô Vân Thiên lắc đầu: "Hướng Võ, ngươi làm không sai. Nhưng mà chuyện tìm kiếm khí huyết trong người, không dễ dàng vậy đâu, đây là cánh cửa để người bình thường bước chân vào võ giả. Cánh cửa này chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi đi tìm, tìm không được huyết khí thì cả đời vô duyên với võ giả, người khác tìm giúp cũng không được, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhân tộc chúng ta cũng không phải ai là võ giả, hàng năm đều có vô số người bị cánh cửa này ngăn ở ngoài cửa."
Tô Hạo nhíu mày, nói: "Con bây giờ nên làm gì?"
Ngô Vân Thiên an ủi: "Không cần phải vội, dần dần cảm ngộ, làm cho lòng mình triệt để đắm chìm xuống, một tháng không được thì nửa năm, nửa năm không được thì một năm, ngươi sẽ tìm thấy nó thôi."
Tô Hạo đột nhiên có tò mò, nói: "Vậy phụ thân lúc trước dùng thời gian bao lâu để tìm thấy khí huyết của mình?"
Ngô Vân Thiên lập tức không muốn nói chuyện. Hắn có thể nói với đứa con của mình là mình dùng mất một năm rưỡi mới miễn cưỡng để tìm được khí huyết sao? Đáp án dĩ nhiên là không rồi, bởi vì hắn sợ đứa con trai thiên tài này không biết lúc nào thì tìm được khí huyết, đến lúc đó, không phải khuôn mặt già này phải chôn xuống đất rồi sao? Biện pháp tốt nhất là im lặng, làm cho con hắn tự mình đi đoán. Đứa con trai này của hắn, một năm nay mang cho hắn rất nhiều kinh hỉ, dù ngày mai hắn đột nhiên chạy tới, nói tìm được khí huyết, mình cũng không hề kinh ngạc.
Tô Hạo thấy Ngô Vân Thiên chậm chạp không nói, còn tưởng rằng tốc độ của hắn chậm, phụ thân không muốn đả kích làm hắn xấu hổ, khuôn mặt Tô Hạo lộ ra vẻ không cam lòng, nói: "Vậy được rồi, phụ thân yên tâm, con sẽ cố gắng, mau tìm được khí huyết của mình."
Ngô Vân Thiên gật đầu, nói: "Ta có việc phải đi trước."
Dứt lời liền chạy đi, cũng không quay đầu lại.
Để lại một mình Tô Hạo đang tổn thương tâm thần: "Thế nào mới tìm được khí huyết đây? Khí huyết huyết khí rốt cuộc là cái gì, mơ mơ hồ hồ vậy sao...."
Suy tư một hồi, Tô Hạo đột nhiên ngẩng dầu, hai mắt tỏa ra tia sáng hào quang.
"Có cách rồi! Cách này khẳng định sẽ được!."