Tô Hạo lần nữa nhanh chóng tới gần Tuyết Báo Hoa, Tuyết Báo Hoa cảnh giác cong người lên, đối với Tô Hạo gào thét một tiếng, lần nữa phát động tấn công vào đối phương. Lần này nếu như không thể giải quyết được đối thủ, Tuyết Báo Hoa sẽ lập tức rút lui.
"Chém ngang!."
"Bá!."
Một đạo ánh quang từ cổ Tuyết Báo Hoa vọt đến sau lưng, kéo lê một vết máu dài.
Vẩy vết máu dính trên thanh đao, tuyết nhuộm đỏ một mảnh máu, Tuyết Báo Hoa trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, rên rỉ vài câu, lưỡi muốn liếm xuống dưới để liếm lát vết thương, nhưng làm thế nào cũng không đến được.
Chỉ một lát sau, nó mang theo ánh mắt không càm long mà chết đi.
Lúc này, Ngô Vân Thiên đã xuất hiện bên cạnh người Tô Hạo, nhìn Tuyết Báo Hoa một thân đầy vết thương, khen: "Làm tốt lắm, Hướng Võ!."
Tô Hạo đắc ý xoay xoay đoản đao trong tay, nói: "Hắc hắc, may mắn, may mắn mà thôi."
Lại nghe giọng nói của Ngô Vân Thiên tràn đầy tiếc nuối: "Đáng tiếc bộ da lông tốt như vậy lại bị làm hư, đoán chừng bán ra cũng không được máy đồng."
Thấy vẻ mặt Tô Hạo vẫn như cũ, lại nói: "Vốn ta tính dùng tấm da này đổi lấy chút tiền, lại bỏ ra một ít, đổi cho ngươi một thanh đạo tiện tay, hiện tại xem ra không được rồi."
Tô Hạo lập tức nói: "Phụ thân, ở đây có không ít con mồi, con cảm thấy kỹ xảo chiến đấu của con còn có thể tăng lên được nữa!."
Ngô Vân Thiên lập tức nở nụ cười, nói: "Được, ngày mai chúng ta đổi sang nơi khác."
...
Ngày hôm sau, hắn đấu với một con gà rừng có hình thể cực lớn.
Tô Hạo lúc đầu không cho là đúng, báo đốm báo tuyết còn bị hắn giết, huống chi là một con gà rừng? Kết quả Tô Hạo bị con gà này nhét cho một rổ hành, mình đầy thương tích, cuối cùng phải nhờ Ngô Vân Thiên đến cứu. Vì vậy hắn bắt đầu đưa con gà rừng này vào hồ sơ.
Con gà rưng này có móng cùng mỏ rất nhọn, còn có thể bay lên không trung trong thời gian ngắn ngủi, mấu chốt là cái đầu của nó có thể phản ứng cực nhanh, chiến thuật cấu máu của Tô Hạo đối với nó mất đi hiệu quả.
Sau khi bị con gà hành cho sáu ngày, cuối cùng vẫn là dùng dây thừng làm bẫy mới có thể giải quyết xong đối phương.
Sau ngày hôm đó, hắn bị Ngô Vân Thiên hạn chế công cụ chiến đấu, không thể mưu lợi, chỉ có thể dùng đoản đao cùng khôi giáp, còn lại mấy thứ khác thì không được sử dụng. Khôi giáp thì bị Tô Hạo mãnh liệt yêu cầu làm lại, cuối cùng Ngô Vân Thiên vẫn phải bỏ tiền ra để thẳng cấp, để cho khôi giáp có thể bảo hộ những bộ vị yếu hại.
....
Trận đấu tiếp theo của hắn là một đầu lợn rừng, trong sự tấn công không ngừng của con lợn này, Tô Hạo cuối cùng cũng hiểu cái gì là máy ủi đất, và hắn cũng học được cách sử dụng sức mạnh tối đa ở trong thân thể, làm ra một chiêu nhất kích tất sát. Cuối cùng, trận đấu với con lơn rừng cuối cùng cũng thắng, nhưng mà là thắng thảm, hắn phải dùng hơn mười ngày nửa tháng để nằm nhà.
...
Tiếp theo hắn gặp phải một con gấu điên, da dày thịt béo, đao chém không hề bị thương, chân đá thì què luôn. Đối mặt với loại thụ như xe tăng này. Tô Hạo học được chiêu thức tấn công vào một chỗ, cuối cùng chậm rãi mài chết từ từ con gấu điên. Thời gian hết hai tháng.
....
Giảo Trá Đích Sài Lang, linh hoạt như mèo rừng, nhẹ nhàng như ác điểu, mau lẹ như đại xà....
Ngô Vân Thiên mang theo Tô Hạo du đãng trong núi, càn quét hết thảy mãnh thú để cho Tô Hạo luyện tập, càng ngày càng đi vào sâu.
Dưới sự dạy dỗ cùng bảo vệ của Ngô Vân Thiên, đi cửa nào phá cửa đấy, mỗi lần đều dùng thời gian không đồng nhất, kinh nghiệm chiến đấu với mãnh thú cũng vô cùng phong phú, đối với lực lượng của võ giả phổ thông cao đoạn, Tô Hạo đã có nhận thức mới.
Trời gian trôi qua, hắn cũng ngày càng cao, cánh tay cũng trở nên tráng kiệt, cơ bắp trên thân cũng dễ dàng nhìn thấy, chỉ có khôi giáp cùng trường đao vẫn như cũ, không hề thay đổi.
Thân cao đến một mét năm, dáng người cao lớn, một thân khôi giáp sáng bóng uy phong lẫm liệt. Khuôn mặt đã mất đi vài phần non nớt, nhưng hai gò má vẫn như cũ có một tia hồng hào của hài tử, đôi mắt sáng lạng, phối hợp với mái tóc ngắn, có thể nhìn qua chỉ cần trôi qua thêm vài năm, sẽ thành một thiếu niên oai hùng đẹp trai.
"Phụ thân, mục tiêu hôm nay là Hổ Vằn Xanh à?" Giọng nói của Tô Hạo hơi lộ ra vẻ thành thục, trong đó còn chứa nét trẻ trung mạnh mẽ.
Ngô Vân Thiên so với lúc trước, dưới khóe mắt đã có một vết chân gà, kinh ngạc hỏi: "Đúng vậy, là Lam Văn Hổ, tuy nhiên làm sao ngươi biết?"
"Con đã sớm nhìn thấy nó." Tô Hạo cười hắc hắc nói.
Mấy năm nay nhờ không ngừng thu nhập tin tức về dã thú, nên cơ sở dữ liệu trong đầu Tô Hạo vô cùng đầy đặn, chỉ cần liếc qua, là Tiểu Sáng có thể phân biệt được tất cả, có chốn kỹ cũng không thoát được.
Ba năm trước, Tô Hạo đã update cho Tiểu Sáng công năng tự động tìm toài, không cần phải cần hắn đưa ra mệnh lệnh. Nhờ đó, hắn không ngừng có thể dữ liệu, sau đó đi hỏi thăm người khác để đề mệnh danh, hiện tại, tiểu Sáng như một cái rada quét hình của hắn.
Chỉ cần quét trúng là có thể dễ dàng nhân biết, nếu như là thú vật chưa thấy qua, thì chỉ cần tìm hiểu, lưu lại mệnh danh, về sau gặp phải có thể tự động phân biệt. Trải qua ba năm sử dụng, hắn cơ bản đem mãnh thú hoang dại quang trạm gác Trà Sơn đều đưa vào.
Đầu Lam Văn Hổ này, hai năm trước Tô Hạo đã từng gặp qua, bất quá lúc đấy Ngô Vân Thiên cung không để Tô Hạo đi đối phó.
"Mục tiêu nếu là nó, thì không thành vấn đề, phụ thân ở đây chờ đi." Dứt lời, Tô Hạo nhẹ nhàng từ trên tảng đá cao nhảy xuống, hướng phía Lam Văn Hổ chạy tới.
Để lại Ngô Vân Thiên ở trên mỏn đá nhìn khắp nơi, trong lòng thì tràn đầy phiền muộn: "Tiểu tử này có ánh mắt chim ưng sao? Lam Văn Hổ ở đâu vậy? Sao ta vẫn chưa nhìn thấy?"
Ba năm nay nhìn tốc độ trưởng thành của Tô Hạo làm cho hắn đã chết lặng. Tin tưởng về sau có phát sinh chuyện gì không thể giải thích, hắn cũng sẽ không hề kinh ngạc.
Nếu như nói ba năm trước Tô Hạo là võ giả phổ thông cao đoạn, thì bây giờ Tô Hạo đã vượt xa khỏi võ giả phổ thông cao đoạn bình thường. Cho nên để Tô Hạo đối phó với mãnh thú như Lăm Văn Hổ, thì hắn cũng không hề lo lắng, ngược lại lo lắng cho tấm da của Lăm Văn Hổ, hi vọng Tô Hạo đừng dùng hao quá.
Không sai, Tô Hạo bây giờ văn thuộc về phạm trù võ giải phổ thông cao đoạn, bời vì hắn không làm cho huyết khí của mình tăng trưởng, hình thành biến hóa mới, nhưng sức chiến đấu của hắn hiện nay thì đã vượt quá khỏi phạm trù của võ giả phổ thông cao đoạn rồi. Sức chiến đấu thậm trí có thể so với võ giả tinh anh trung cấp.
Đối với Ngô Vân Thiên mà nói, đây là một chuyện không thể tin nổi. Điều làm cho hắn khó hiểu nhất là vì sao Tô Hạo vẫn luôn giữ lượng lực huyết khí ở nguyên một chỗ, cực hạn mà thân thể có thể chứa được, đây là điều mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy ở trên người khác.
Chỉ cần một tia, cũng có thể làm huyết khí trong người Tô Hạo vượt quá hạn mực mà thân thể có thể chứa được, nhưng mấy năm rồi, huyết khí của Tô Hạo vẫn luôn ở trạng thái cực hạn, không bao giờ vượt quá thân thể.
"Hướng Võ nói là nhờ vào 'Sóng cường hóa huyết khí', nhưng 'Sóng cường hóa huyết khí' đến cùng là cái gì?" Ngô Vân Thiên nghiên cứu vấn đề này được ba năm, nhưng vẫn chưa tìm thấy được chút manh mối nào, chỉ có thể nói mình hữu duyên vô phận.
Nhìn bóng lưng Tô Hạo dần dần xa dần, hắn hơi có vẻ đắc ý, lẩm bẩm nói: "Không hổ là con trai của ta."
Bước chân Tô Hạo nhẹ nhàng xuyên qua rừng cây, tốc độ càng lúc càng nhanh, lại có thể linh hoạt tránh đi trướng ngại ở trong rừng. Thời điểm cách Lăm Văn Hổ chỉ còn 50 thước, lỗ tai Lam Văn Hổ khẽ nhúc nhích, phát hiện động tĩnh của Tô Hạo.
"Rống!."
Một tiếng thét báo hiệu vương giả đã tức giận vang vọng núi rừng.
"Hừ." Tô Hạo hướng về phía Lam Văn Hồ hừ lạnh một tiếng, đáp lại tiếng gào của con Hổ này.
Lam Văn Hổ cảm thấy Tô Hạo đang khiêu khích uy phong của mãnh chúa sâm lâm của nó, liền hướng Tô Hạo lao tới.
Nhanh như gió, động như lôi.
Hai đạo thân ảnh rất nhanh đã giao nhau.
"Bành!."
Thân thể Lam Văn Hổ liền bắn ra xa, theo quan tĩnh đụng gãy mấy cái cây mới có thể dừng lại được. Lúc này đầu của con Hổ đã chảy máu, máu chảy dài một mảnh.
Thời điểm vừa rồi giao nhau, Tô Hạo dùng đoản đao trong tay, cắm vào đại não Lam Văn Hổ, Lam Văn Hổ một đao toai mạng.
"Easy!." Tô Hạo trả đao vào vỏ, vỗ vỗ tay, cầm lấy cai đuôi của Lam Văn Hổ, trực tiếp kéo đi.