Lúc này, Tô Hạo đang cùng ba đứa nhỏ chơi trò trốn tìm.
Thời điểm ba người Hà Thanh Thanh đi tới nhà hắn, hắn cũng sớm phát hiện ra, nhìn ba người như tên trộm, nhìn qua là biết không có ý tốt, vì vậy Tô Hạo liền trốn lên trên cây, nghĩ đến cảnh Hà Thanh Thanh tìm không thấy người, rất nhanh sẽ phải đi về.
Ba người Hà Thanh Thanh đi tới nhà Tô Hạo, không gặp được Tô Hạo, liền hướng chỗ khác đi tới.
Đúng lúc này tiếng chiêng vang lên.
Tô Hạo sững sờ, đây là gì vậy? Tô Hạo chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy, tự nhiên không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy tất cả mọi người đều lao vào nhà rồi đóng cửa lại, mà chiến sĩ ở trạm gác Trà Sơn cũng cầm đao kiếm chạy ra ngoài, hướng phía tường thành chạy tới.
Tô Hạo lập tức ý thức được có chuyện gì không đúng, hay có hung thu tập kích. Tuy nhiên, loại chuyện này cũng không tới phiên một đứa bé như hắn phải quan tâm, đóng giữ Trà Sơn đều là tinh anh võ giả cao cấp, nếu ngay cả những võ giả kia còn không phải là đối thủ, thi hắn đi tới không phải tự tìm chết sao. Lúc này, biện pháp tốt nhất là học theo những người khác, vào nhà đóng cửa tìm chỗ trốn.
Nhưng mà, ba người Hà Thanh Thanh thì làm sao bây giờ? Cũng không thể bỏ mặc bọn họ được.
“Mẹ kiếp, thật sự quá phiền đi! Quả nhiên là mấy đứa nhóc, chúa đáng ghét.” Tô Hạo lập tức từ trên cây nhảy xuống, quay người chạy vào nhà lấy một thanh đoản đao để phòng thân, sau đó hướng phía Hà Thanh Thanh đuổi theo.
Lúc này đây, Hà Thanh Thanh cũng nghe được tiếng chuông, nàng biết rõ đây là tín hiệu thôn gặp hung thú tập kích.
Gõ một tiếng, đại biểu không có gì nguy hiểm, gõ ba tiếng, đại biểu có nguy hiểm nhất định, gõ sáu tiếng, đại biểu thôn có nguy cơ diệt vong, nếu là chín tiếng, nói rõ thú triều đến, ai tìm đường nấy mà chạy.
“Thanh Thanh, làm sao bây giờ? Còn đi tìm Hướng Võ không?” Chí béo mập lo lắng, hắn hiện tại bây giờ muốn chạy về trong nhà núp.
Hà Thanh Thanh suy nghĩ một chút, cương quyết nói: “Có cha ta ở đây, khẳng định nơi này không có vấn đề, chúng ta vất vả lắm mỡi nghĩ ra phương pháp xử lý Hướng Võ, cũng không thể bỏ qua như vậy được.”
Thấy tiểu Đào cùng tiểu Chí có chút do dự, nàng lập tức nói: “Chúng ta đi tìm một chút nữa, nếu tìm không thấy, lập tức trở về.”
“Được!.”
...
Lão Lý cầm thuân cùng đao bay xuống đàn soái, lươi đao chém tới đàn soái, khiến chúng phải co rụt đầu lại để tránh, nhưng cũng có mấy con không kịp rút, bị lươi đao xoẹt qua cổ.
“Xoẹt ~.” Tiếng lươi dao chạm ga vag lên, một con soái bay lên không trung, phần bụng đã bị lươi dao mở ra một lỗ, nội tại theo lỗ đó mà rơi xuống đất, toàn bộ thân hình rơi trên mặt tuyết, nhưng nó vẫn có thể đứng dậy, đối mặt với lão Lý gầm gừ rên rỉ.
Lại nhìn quanh người lão Lý, đã có bảy tam con soái bỏ mạng.
Nhưng mà vong vây vẫn không giảm bớt, vẫn còn hơn mười con soái, nhìn chằm chằm vào lão Lý.
“Đến đi, súc sinh! Ha Ha ha!.” Lão Lý dùng thanh đao đánh vào tấm thuẫn, phát ra thanh âm khiêu khích.
Đàm soái liền triển khai đội hình, năm con soái theo nhóm lao lên tấn công, đám còn lại đừng ngoại chờ thời cơ.
“Bích Thuẫn!.”
Huyết khí lão Lý bùng nổ, tay cầm thuẫn quét ngang một vòng trong.
Đây là chiến kỹ của Lão Lý, có thể ngăn cản được bầy sói tiến công, nhưng con sói bị lão Lý quét trúng, liền bay ra xa, đầu không còn nhúc nhích, nằm yên trong đống tuyết lạnh lẽo.
“Nguy rồi!.” Lão Ly ngược lại cũng không cao hứng, ngược lại kêu lên một tiếng hỏng bét.
Chỉ thấy bốn con soái khác đã nằm rạp thân thể, miệng dính đầy máu, cắn vào cổ chân của hắn.
Lão Lý biết rõ, cổ chân của mình đã bị sói cắn trúng, rất khó để khiến bọn chúng nhổ ra, cho dù chặt đứng đầu cũng vậy, hằm rawg của chúng vẫn cẵm mãi vào trong da thịt.
Lão Lý kêu đau một tiếng, thực sự không kịp dùng dao găm để giết mấy con sói phía dưới, chỉ thấy mấy con sói đứng sung quanh đợi thời cơ, lúc này cùng nhau lao đến.
Lao Lý dùng tấm thuẫn đập bay một thớt, lại dùng dao chém chết một con, nhưng con thứ ba không thể cản lại, mắt thấy cổ họng sắp bị cắn tới.
“Bá~” Một đạo hàng quang hiện lên, đầu sói thứ ba đang lao tới liền mất đầu, hướng về phía sau té ngã. Ngay tai lúc đó, một thân ảnh cao lớn xuất hiện bên cạnh lão Lý, chính là đội trưởng trạm gác, Hà Kiến Dũng.
“Đội trưởng!.” Ánh mắt Lão Lý sáng lên, lại đầy sức lực, tâm thuẫn quét qua, đập bay con sói thứ tư, không phải lo phía sau, lão Lý thoải mái chém giết, đem mấy con soái cắn chân giết chết.
Hà Kiến Dũng cũng rất phối hợp, hơn mười đầu sói đều bị chém chết, còn thừa lại hai con nối đuôi nhau chạy trốn.
Lão Lý ngồi dưới mặt đất, băng bó vết thương ở trên chân, hưng phấn nói: “Đội trưởng, ngươi tới thật kịp lúc, vận khí lão Lý ta tốt, nếu không hôm nay phải chầu trời rồi.”
Hà Kiến Dũng cũng không có thời gian cùng Lão Lý nói chuyện phiếm, một người mà dám lao lên đàn sói đánh nhanh, cho mười cái mạng cũng chưa chắc đã đủ. Thấy Lão Lý không có gì đáng ngại, nói: “Đằng sau còn có đàn sói tấn công trại, ta phải về trước, ngươi đuổi theo ở phía sau, cẩn thận một chút.”
Trở lại chỗ tường thành, chỉ thấy không ít sói to sói nhỏ đang công kích tưởng thành, mắt nhìn qua không dưới trăm con, mà trạm gác Trà Sơn cũng chỉ có ba mươi người, số lượng chênh lệch quá lớn. Tuy nhiên, mỗi người ở đây đều là tinh anh võ giả, cầm trong tay đều là lươi đao sắc bén, so với đàn sói ngoài tường cũng không kém gì mấy.
Một đội sói to lớn nhẹ nhàng nhảy lên, liền nhảy lên tường thanh cao tám chín mét, ba bốn con thành một đội, cùng vây công chiến sĩ trạm gác Trà Sơn, các chiến sĩ cũng cùng một chỗ, người tới ta đi. Thỉnh thoảng có con sói bị một dao chém chết, ngã xuống tường, cũng có chiến sĩ vô ý, bị sói cắn trúng cổ họng, thống khổ chết đi.
Thời điểm này đối với chiến sĩ vô cùng nguy cấp, Hà Kiến Dũng đột nhiên gia nhập chiến trường, ánh đao bá đạo hiện lên, liền có mấy con sói ngã xuống tường, thấy vậy đám chiến sĩ liền hò hét hưng phấn, tự tin tăng cao.
Rất nhanh, đàn sói liên tiếp bị bại lui, lưu lại một đống thi thể, còn lại ba mươi mấy con sói vội vàng rút chạy.
“Đội trưởng, vừa rồi thời điểm đàn sói trùng kích, có vài đầu sói chạy vào thôn.” Một gã chiến sĩ đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vội vàng nói.
“Cái gì? Sao ngươi không nói sớm! Đi, hiện tại lập tức trở về, đem mấy con súc sinh kia tìm ra.” Hà Kiến Dũng người đầy sát khí, vung tay dẫn người quay lại.
So với tất cả mọi người ở đây, ngươi chạy đi nhanh nhất chính là Ngô Vân Thiên, Ngô Vân Thiên sau khí giết một thân đầy máu sói, khi nghe tin có mấy con lạc đàn vào trong, liền vội vàng chạy về.
“Hướng Võ, con đừng có xảy ra chuyện gì!.” Ngô Vân Thiên đã mất đi thê tử, nếu như mất đi thêm cả nhi tử, thì ở cái thế giới này, hắn đã thành hai bàn tay trắng rồi. Nghĩ vậy, huyết khí dưới hai chân bộc phát, tốc độ càng thêm nhanh chóng.
...
Tô Hạo lúc này tốc độ cực nhanh, bước đi như bay, hoàn toàn không giống bộ dạng tiểu hài tử nên có.
Rất nhanh đã đuổi theo được đám người Hà Thanh Thanh.
Bá người Hà Thanh Thanh thấy được Tô Hạo, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Tô Hạo cũng không có nàng cơ hội mở miệng, lập tức nghiêm khắc nói ra: “Các ngươi ở chỗ này làm gì? Có biết bây giờ nguy hiểm lắm hay không? Nhanh trở về nhà đi.”
Tô Hạo so với ba người còn thấp hơn một đoạn, nhưng lại hay lấy dọng người lớn chất vấn bọn họ, ba người không nghe, ngược lại càng thêm tức giận.
Hà Thanh Thanh nhếch miêng lên, khẽ nói: “Không về!.”
Tô Hạo lập tức nhức đầu: “Đại tiểu thử à, hiện tại là lúc nào rồi mà ngươi còn không biết, dám lấy tính mạng ra đùa giỡn sao?”
“Ta không cần ngươi phải lo, ngươi là tùy tùng của chúng ta sao? Ta sao lại phải nghe lời ngươi nói.” Hà Thanh Thanh nhìn thấy Tô Hạo sốt ruột, nhưng nàng cũng hề vội vàng, ngoài trừ muốn hố Tô Hạo một lần, hơn nữa, nàng còn rất tin tưởng vào phụ thân của mình.
Tô Hạo suy nghĩ có nên ra tay đánh tiểu cô nương này bất tỉnh hay không, sau đó kéo đi là được rồi. Nhưng mà việc này hắn cũng không có kinh nghiệm, vạn nhất ra tay quá mạnh, đem người ta đánh chết thì sao?
Hắn tự hỏi đối sách, ngoài miệng nói: ‘Vậy ngươi muốn thế nào thì ngoan ngoãn trở về?”
Hà Thanh Thanh lập tức nói: “Đơn giản, chỉ cần ngươi đi theo chúng ta chơi, ta liền nghe lời ngươi.”
Tô Hạo không chút nào nghĩ ngợi, lập tức nói: “Được được được! Nghe lời ngươi, ta chơi với các ngươi, được chưa? Mau về nhà đi.”
Hà Thanh Thanh cao hứng nhảy dựng lên: “Được, cứ quyết định vậy đi? Không cho phép ngươi nuốt lời!.”
“Được!”
Hà Thanh Thanh lập tức hô: “Tiểu Đào, tiểu Chí, chúng ta về nhà thôi.”
“Tốt!.”
Thời điểm Hà Thanh Thanh nói ra, liền lập tức chỉ vào sau lưng Tô Hạo, hét lớn lên: “Cẩn thận! Sói!.”
Tô Hạo đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con sói hướng hắn đánh tới. Con sói này so với hắn cao hơn rất nhiều, hàm răng nhọ xếp thành chỉnh tề.