Mục lục
Nhật Ký Thành Thần Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bông tuyết từ trên trời lả ta rơi xuống, toàn bộ thiên địa đều bị một tầng thảm trắng bao phủ. Phụ tử hai người Ngô Vân Thiên song song đứng với nhau, ở trước mái hiên lẳng lặng nhìn mảnh đất yên tĩnh này.

Những lúc này, sẽ không bao giờ thiếu thân ảnh trẻ con nghịch tuyết, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, mấy người nghịch ngợm như Hà thanh Thanh, cũng không chạy đi chơi đùa.

Ngô Vân Thiên nghiêng đầu nhìn Tô Hạo, trong lòng thở dài: "Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức trưởng thành sớm rồi, lúc này là niên kỷ để vui chơi, lại tỏ ra vẻ trầm tĩnh, cũng không có chút nào đáng yêu."

Vợ của hắn bởi vì bảo vệ đứa nhỏ này mà mất đi, nên trong nội tâm của hắn vốn có một tia bất mãn cùng khó chịu đối với đứa con này, nhưng mà không biết từ bao giờ, hắn đã dần dần cảm thấy thích thích, bất mãn trong lòng cũng sớm tiêu tán, càng thêm vài phần chờ mong vào đứa bé này ở tương lai.

Tô Hạo cũng lẳng lặng đứng cạnh bên người Ngô Vân Thiên, khó được lúc bình ổn tinh thần để ngắm cảnh tuyết rơi, hắn cũng không biết giờ này phụ thân nghĩ gì, vì sao lại im lặng không nói, nhưng hắn cũng không hề thắc mắc, tận hưởng niềm vui sướng từ việc nhìn ngắm tuyết rơi.

Một lúc lâu sau, Ngô Vân Thiên liền phá vỡ cảnh im lặng: "Võ giả là người đánh vỡ cân bằng của thân thể, từ đó thu hoạch lực lượng vô cùng cường đại. Võ gia bắt đầu tu hành từ việc lĩnh ngộ huyết khí, sau đó không ngừng chuyển hóa cùng tích lũy, đột phá cực hạn của bản thân, từng bước hướng cấp độ cao hơn đi lên. Nhưng võ giả mỗi lần tiến bộ, đều vô cùng khó khăn. Hướng Võ,ngươi đã gặp cửa ai đầu tiên của mình rồi à?"

Tô Hạo hoàn hồn, suy tư một lát, gật đầu nói: "Không sai, huyết khí của con hiện tại như đã đạt đến giới hạn mà thân thể này có thể thừa nhận, tuy rằng con vẫn có thể tiếp tục chuyển hóa huyết khí như cũ, nhưng mà nếu làm tiếp lực lượng cũng không hề tăng lên, mà ngược lại sẽ làm bị thương bản thân. Bởi vậy nghi vấn của con là, bước tiếp theo nên làm thế nào."

Ngô Vân Thiên khó giữ được bình tĩnh, giận giữ nói: "Đối với người bình thường mà nói, có ba cửa ải khó nhất, đầu tiên là tích lũy huyết khí, mỗi người đối với huyết khí đều có lý giải bất đồng, dẫn đến tốc độ cũng có nhanh có chậm, để muộn đạt tới giới hạn tích lũy, người bình thường phải mất tầm 5 đến 8 năm, nếu thiên tư yếu ớt, thì dùng thời gian còn dài hơn. Thứ hai là bình cảnh của huyết khí, sau khi huyết khí tích lũy đến một trình độ nhất định, đạt cực hạn của thân thể, liền không cách nào có thể tăng thêm. Lúc này có hai loại phương pháp để vượt qua bình cảnh, loại thứ nhất là đề cao cường độ thân thể, sử dụng thân thể để có thể chứa nhiều huyết khí hơn, loại thứ hai là cải biến bản chất của huyết khí, làm cho huyết khí sinh ra công năng mới, từ đó đề cao khả năng bùng nổ của thân thể. Ví dụ như...."

Nói xong, Ngô Vân Thiên tiện tay khuấy động trên đống tuyết, nhặt lên một cành cây khô, nhẹ nhàng run lên, tuyết trên cành cây liền rơi xuống mặt đất.

"Xem đây!."

Ngô Vân Thiên đem cành cây, ném một cái, khiến cành cây đâm xuyên qua viên đá.

Tô Hạo trừng lớn hai mắt, một cành cây yếu ớt có để đâm xuyên tảng đá cứng rắn, chuyện này khoa học kỹ thuật cũng không thể lý giải nổi.

"Thật lợi hai! Đây chính là sức mạnh của võ giả tinh anh sao?"

Ngô Vân Thiên gật đầu, khẽ cười nói: "Đây đúng là đặc điểm của võ giả tinh anh. Có phải cảm thấy khó lý giải lắm phải không?"

Tô Hạo gật đầu, không thể chờ đợi được nữa mà hỏi: "Phụ thân, cái này sao mới làm được?"

Ngô Vân Thiên đem một cành cây khác đưa cho Tô Hạo, chờ Tô Hạo nhận lấy, lại nói tiếp: "Ngươi xem cái cành cây này có thể đâm xuyên được tảng đá hay không?"

Tô Hạo thử thử, thành thật nói ra: "Không được!."

"Quả thực không được, vô luận làm thế nào, cành cây khô này cũng không thể đâm xuyên được tảng đá, vì vậy, thứ vừa rồi xuyên thủng tảng đá không phải là cành cây, mà là huyết khí!."

"Huyết khí? Vì sao huyết khí có thể truyền lên nhánh cây? Bản chất của huyết khí không phải là năng lượng ở trong cơ thể người sao?"

Ngô Vân Thiên lắc đầu nói :"Ta không rõ ngươi đang nói điều gì, bất quá muốn làm huyết khí truyền lên cành cây, quả thực rất khó, đây cũng là bình cảnh để võ giả phổ thống tăng lên làm võ giả tinh anh, nhưng dù khó cũng không phải là không làm được."

Tô Hạo vẻ mặt mong đợi hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"

Ngô Vân Thiên cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Làm cho huyết khí lay động."

"Ha ha?" Tô Hạo mông bức. Theo lý giải của hắn, huyết khí tương đương giống với khí quản nào đó ở trong thân thể, làm cho huyết khí lay động không phải nói giỡn sao?

Ngô Vân Thiên cũng không có mở miệng đùa giỡn, liền giải thích: "Chính là làm cho huyết khí trong cơ thể lay động, sau khi lay động thì huyết khí mới có thể biến hóa, đến lúc đó huyết khí có thể rất dễ dàng để truyền ra bên ngoài cơ thể, hình thành sát thương. Cũng tỷ như việc vừa rồi ngươi thấy ta dùng cành cây đâm xuyên cục đá, do ta truyền huyết khí lên cành cây nên cành cây mới có thể đâm xuyên được."

Tô Hạo như hiểu như không, mơ mơ màng màng.

Tô Hạo hỏi ra vấn đề cuối cùng: "Vậy con phải làm sao mới làm huyết khí lay động được?"

Ngô Vân Thiên lúc này ngồi xổm xuống đặt hai tay lên bờ vai Tô Hạo, vô cùng nghiêm túc nói: "Hướng Võ, ngươi trước tiên đừng nghĩ đến chuyện đột phá lên võ giả tinh anh, thân thể bây giờ của ngươi rất yếu, hiện tại mạo hiểm đột phá lên võ giả tinh anh cũng không nhất định là chuyện tốt, ngươi hiểu ý tá chứ?"

Tô Hạo nhìn vẻ mặt nghiêm túc của phụ thân, không khỏi gật đầu nói: "Hiểu rõ."

"Ta không hoài nghi về vấn đề ngươi có thể đột phá võ giả tinh anh hay không, mà cái ta lo lắng là thân thể của ngươi quá yếu ớt, chịu không được một chút mạo hiểm. Huyết khí của ngươi bây giờ có vẻ đã đủ rồi, việc kế tiếp chính là kiên nhẫn đợi thân thể phát triển, đợi đến khí thân thể cường tráng hơn, ta sẽ dạy ngươi phương pháp đột phá lên tinh anh."

"Ân!." Tô Hạo gật đầu đồng ý, lại hỏi thêm một câu: "Vậy lúc nào thân thể của con mới coi là đủ cường tráng?"

Ngô Vân Thiên nhìn Tô Hạo thật lâu, cũng chưa biết thế nào gọi là thân thể cường tráng, dù sao đây cũng là lần đâu tiên hắn gặp phải trường hợp này, nên kỳ thật hắn cũng không biết. Vì vậy tùy tiện nói đại khái một mốc thời gian: "Ba năm đi! Ba năm sau ta sẽ dạy cho ngươi!."

"Được." Tô Hạo cũng không nghi ngờ gì, gật đầu đáp ứng.

Hiện tại hắn đang ở đẳng cấp võ giả phổ thông cao giai, đủ sức để có thể tự bảo vệ mình. Có ba năm để trì hoãn xuống, lúc đó có thể nghiêm túc hảo hảo nghiên cứu huyết khí, cũng không phải là chuyện gì xấu. Hơn nữa Ngô Vân Thiên nói không sai, hắn mới là tiểu hài tử bốn tuổi hơn thôi, thân thể quả thực có chút yếu ớt, trong quá trình mà nếu sơ sẩy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cái thân thể này chắc chắn không thể chống đỡ được. Nếu như liêu lĩnh tu luyện, rất có thể hắn không chết ở trong tay sói, mà chết chính ở trong tay mình.

Đối với Tô Hạo mà nói, lấy cuộc sống của mình ra đánh bạc, là chuyện không bao giờ xảy ra, mạo hiểm thì cũng được, nhưng trên cơ sở phải có điểm để dựa vào, tức trước đến nay, thế giới này chưa có ai như Tô Hạo, năm 4 tuổi đạt đến cảnh giới võ giả phổ thông, hắn cũng không muốn mình đi tiên phong mở đường, bởi vì mấy người đi đầu thường chết rất sớm.....

Ngô Vân Thiên suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Vậy thì ba năm kế tiếp, ngươi theo ta học chiến kỹ đi! Có thời gian thì đi ra ngoài dã ngoại săn thú."

Hai mắt Tô Hạo tỏa sáng, lập lức lớn tiếng nói: "Cảm ơn phụ thân"

"Nhưng mà đau khổ lắm đấy."

"Con không sợ khổ."

Ngô Vân Thiên gật gật đầu, nhìn bông tuyết bay đầy trời, hắn cũng không biết quyết định này của mình, là đúng hay sai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK