Mục lục
Nhật Ký Thành Thần Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Huy, con không cần phải lo lắng, bác sĩ nói, cái bệnh này, là bệnh nhỏ, rất nhanh có thể xuất viện."

Hoàng Thục Quân mỉm cười, đối với Tô Hạo căn nhằn liên miên, sợ Tô Hạo nghĩ ngợi lung tung.

"Đúng đúng đúng!." La Thăng Vinh tranh thủ thời gian gật đầu.

"Bác sĩ còn nói, chủ yếu là dạo gân đây con quá mệt mỏi nên mới sinh bệnh, vì vậy trong khoảng thời gian này không thể đọc sách, phải nghỉ ngơi thật tốt."

"Đúng đúng đúng!."

"Vì để cho con có thể an tâm dưỡng bệnh, nên nhà chúng ta khoàng thời gian này sẽ chuyện đến bệnh viện sinh sống. Hơn nữa cũng không được đọc sách ở đây, vì tránh để còn nhàm chán, chúng ta sẽ ở lại đây phụng bồi."

"Đúng đúng đúng!."

....

Tô Hạo rất nghiêm túc nghe xong, giả vờ như không biết bệnh tình của mình, gật đầu đáp ứng cha mẹ sẽ hảo hảo tĩnh dưỡng, trong khoản thời gian này cái gì cũng không làm.

Sau đó bản thân lên mạng tìm kiếm từ khóa: "Ung thư tuyến tụy."

Ung thư tuyến tụy được xưng là vương trong các loại ung thư....

Nhìn đến đây, Tô Hạo đột nhiên liền hiểu, ý tứ chính là hắn hết thuốc chữa rồi. Theo góc độ y học hiện đại mà nói, cái này chính là bệnh nan y, đại khái sống không quá chín tháng.

Bình tâm suy nghĩ một chút vấn đề trước mắt của Tô Hạo, hắn mới phát hiện, vũ trụ này không phải thần bí khó lường sao, sinh mệnh cũng giống vậy, thần thần bí bí. Nhân loại trước mắt đối với nhận thức về sinh mạng vẫn ở tầng mới bắt đầu, tuyệt đại đa số bệnh tật không cách nào trị hết, không biết nguyên nhân.

Mà nhận thức của hắn đối với thân thể cũng rất nông cạn, đối với sinh mệnh bản thân cũng không hiểu rõ. Những năm nay, tri thức mà hắn theo đuổi đều hướng về khoa học tự nhiên, mà hắn không để ý đến thứ căn bản của nhân loại, đó là sinh mệnh. Thậm chí lúc hắn xây dựng 'Vũ Trụ Ánh Sáng', ngay đến một mục y học cũng không có.

Tô Hạo yên lặng tiến vào quả cầu không gian,tăng thêm một mục vô cùng quan trong, được đặt tên là "Y Học.". Nhưng suy nghĩ một lát, hắn lại xóa tên này đi, đổi thành 'Sinh mệnh."

Phần cuối của Y Học, không phải sinh mệnh sao.

Sinh mệnh, là tín hiệu cầu cứu mãnh liệt của thân thể, tế bào ở trong cơ thể không chịu nổi tàn phá, liền hướng ra ngoài phát tín hiệu giúp đỡ, đây chính là sinh mệnh cầu cứ.

Như vậy, sinh mệnh là cái gì? Huyết nhục, tế bào, nhiễm sắc thể, Acid nucleic, An-bu-nin?

Không biết được. Chỉ biết là, sinh mệnh là một thứ kỳ diệu mà vũ trụ đã tao ra trong hàng trăm triệu năm.

Ý nghĩa của Sinh mệnh, đã vượt quá khỏi nhận thức của nhân loại, tại sao phải bắt đầu, tại sao phải chấm dứt, làm sao không thể sống lâu?. Những vấn đề này, không có ai có thể giải đáp chính thức. Hơn nữa, một người bình thường cũng sẽ không suy nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng mà Tô Hạo nằm ở trên giường bệnh, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thư mục "Sinh Mệnh", lần đầu tiên hắn rơi vào trầm tư.

Những vấn đề này không có đáp án sao?

Trong lòng Tô Hạo bỗng nhiên nổi lên dục vọng tìm hiểu vô cùng mãnh liệt.

....

Ngày hôm sau, Tô Hạo giả bộ như tùy ý nói: "Mẹ, con muốn nhìn một chút về sách y học, cho con mượn máy tính được không?"

"Không được!." Hoàng Thục Quân không cần suy nghĩ, lập tức cự tuyệt. Dưới suy nghĩ của nàng, con trai bảo bối của mình sở dĩ bị bệnh, cũng bởi vì quá trầm mê vào trong học tập, khiến thân thể suy sụp.

La Triêu Tân ở bên cạnh cũng dơ tay lên nói theo: "Mẹ, ca ca muốn đọc sách, còn cũng phải đọc sách."

Hoàng Thục Quân lập tức bạo hỏa, lần đầu tiên treo La Triêu Tân lên đánh, vừa đánh vừa nói: "Đọc sách,đọc sách, đọc sách làm gì? La Triêu Tân, lão nương nói cho ngươi biết, về sau chỉ học ở trên trường, nếu như về nhà còn cầm sách học, lão nương đánh gãy chân ngươi, có nghe rõ chưa? Về sau mỗi ngày đều đi chơi cho ta, còn bài tập, khi nào chơi về khỏe mạnh rồi xem."

Hạnh phục đến quá đột nhiên, La Triêu Tân bị mẹ đánh quên cả khóc.

Tô Hạo bất đắc dĩ gãi gãi đầu, quay đầu nhìn về phía phụ thân La Thăng Vinh, hỏi thử: "Cha, con muốn xem chút sách, ba lấy dùm con cái máy tính đi."

La Thăng Vinh còn chưa kịp mở mồn, đã bị Hoàng Thục Quân chặn lại: "Không được, mẹ nói không được là không được!."

Dứt lời, còn trừng mắt nhìn La Thăng Vinh.

La Thăng Vinh vừa cứng lên liền mềm xuống, mười phần hùa theo mà nói: "Đúng, không được là không được."

Ngay sau đó, Hoàng Thục Quân liền bắt đầu phân tích cho Tô Hạo vì sao không cho hắn đọc sách, đọc sách có hại cho sức khỏe, kể thêm mấy loại chuyện ma quỷ, đem Tô Hạo làm cho choáng váng.

Vẻ mặt Tô Hạo bình tĩnh, nói ra: "Mẹ, hai người không cần phải gạt con, con sớm biết rồi, con bị ung thư phải không? Chỉ có thể sống khoản chín tháng phải không?"

Hoàng Thục Quân cùng La Thăng Vinh sợ đến ngây người, La Triêu Tân cái hiểu cái không, cũng học theo cha mẹ trừng mắt nhìn to.

Hoàng Thục Quân lúc này nhịn không được đành khóc rống lên, nước mắt nước mũi rơi xuống như mưa, La Thăng Vinh vội vàng ôm lấy thê tử.

Hoàng Thục Quân như đột nhiên nghĩ đến cái gì, tránh thoát khỏi ngực La Thăng Vinh, chỉ vào mặt trượng phu, trong cơn giận giữ mắng: "La Thăng Vinh, nói, cói phải tên hỗn đản ông nói cho Tiểu Huy biết hay không?"

La Thăng Vinh vội kêu to một tiếng, lấp tức lắc đầu khoát tay nói ra: "Không phải, không phải là anh!."

"Không phải là ngươi thì là ai?"

La Thăng Vinh đảo mắt một vòng, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt của La Triêu Tân, lập tức chỉ vào nói ra: "Có thể là do Tiểu Tân nói"

Hoàng Thục Quân liền đổi ánh mắt tà ác nhìn về phía La Triêu Tân: "La Triêu Tân? Có phải con nói hay không?"

Vẻ mặt La Triêu Tân ngây ngốc: Ta là ai, ta đang ở đâu, gì vậy?

Lúc này, Tô Hạo nhịn không được cười rộ lên, nói ra: "Không cần phải đoán linh tinh, không ai nói cho con biết cả, là con thừa dịp hai người không chú ý nhìn lén đấy."

Hoàng Thục Quân ngừng lại, cẩn thận từng li từng tí nói: "Tiểu Huy, con....con không sợ sao?"

"Nói nhảm!." Tô Hao câm lặng, nói: "Khẳng định là sợ rồi, nhưng sợ thì còn có thể làm sao? Cũng không thay đổi được hiện thực."

Lập tức, ở trong phòng bênh lâm vào tình cảnh yên tính, không có người mở miệng.

Thấy bầu không khí không đúng, lại nhìn thấy Hoàng Thục Quân sắp khóc thêm đợt nữa, hắn liền tranh thủ nói ra :"Mẹ, con biết mẹ đối với con rất tốt, nhưng mà việc đến nước này rồi, đã không còn cách nào thay đổi. Chỉ còn muộn đoạn thơi gian nữa thôi, con muốn sống theo cách của mình được không nào? Con chỉ muốn đọc một chút sách."

Hoàng Thục Quân nức nở nói: "Thế nhưng mà, bác sĩ nói chỉ cần bảo trì thái độ sinh hoạt tích cực, là có cơ hội trị liệu. Vì vậy, trong khoản thời gian này con không cần phải có áp lực quá lớn, nghe mẹ đi, được không?"

Tô Hạo an ủi: "Yên tâm đi, con nhất định sẽ phối hợp điều trị, hơn nữa cam đoan sẽ không làm thân thể quá mệt mỏi, cam đoan mỗi ngày chỉ đọc một tí."

Hoàng Thục Quân còn đang do dự, Tô Hạo lại nói: "Hơn nữa, mẹ không nhớ sao? Con của mẹ là một thiên tài, nếu để con tìm hiểu thì có thể tìm được cơ hội chữa bênh của con, nói không chừng còn có phương pháp trị liệu."

La Thăng Vinh vỗ mạnh một tiếng, mây đen trên mặt tiêu tán: "Có đạo lý!."

Tô Hạo nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, nói: "Đâu chỉ có đạo lý, có câu nói, cầu người không bằng cầu mình, tính mạng của mình, phải tự bản thân mình nắm chắc, tin tưởng con, nói không chừng có thể chữa khỏi."

Cuối cùng, Hoàng Thục Quân bị Tô Hạo thuyết phục, mang máy tính tới cho Tô Hạo, lại tới tiệm sách mua cho hắn mấy quyển sách về y học, sinh mệnh,.....

Nhưng cũng có điều kiện là mỗi ngày Tô Hạo chỉ được đọc bốn giờ, sau bốn giờ sẽ bị thu hồi lại.

Nhưng điều kiện này đối với Tô Hạo căn bản coi như không có hạn chế gì, chỉ cần để hắn cầm được máy tính, đem toàn bộ tri thức về Sinh Mệnh truyền vào trong quả cầu không gian, thì có thể tùy ý tìm hiểu.

Thảo đàm với Tô Hạo xong, Hoàng Thục Quân đưa mắt nhìn La Triêu Tân.

"Tiểu Tân, ngày mai mẹ dẫn con đi học lớp ngoại khóa, con phải học vẽ, piano, vũ đạo, taekwondo, bơi lội, bóng bàn....Nếu không học thì về ăn đòn đấy, biết chưa?"

La Triêu Tân nghe xong như từ thiên đường xuống địa ngục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK