Hạ quản gia mang đồ ăn lên cho Hồ Anh Vũ. Do dự điều gì đó, khó khăn lắm ông mới giám mở miệng.
- Phu nhân?!
Hồ Anh Vũ giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên nhìn bậc tiền bối già, ánh mắt mông lung trong chốc lát.
- Ông gọi cháu có gì không?
- Tôi nghĩ lần này phu nhân hiểu lầm ông chủ rồi.
- ... - Hồ Anh Vũ không lên tiếng cô cần chính là nghe vế sau của ông.
- Tôi đã ở bên cạng ông chủ từ bé đến lớn, ông chủ là người như thế nào tôi hiểu rất rõ. Dù có phản bội cả thế giới, ông chủ cũng sẽ không bao giờ phản bội phu nhân đâu.
Hồ Anh Vũ cau chặt mày nhìn cánh cửa phòng dần khép lại.
Hạ quản gia nói vậy là có ý gì? Cô không hiểu.
Nếu không phải hôm nay Trình Hoa lôi cô đi mua sắm thì cô chắc chẳng thể nào biết được, ông chồng vẫn cưng mình đến tận trời lại ở sau lưng mình nén lút nuôi tình nhân nhỏ.
Cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra mà cô không hay biết.
Tần Duệ Minh mặt mày khổ sở tìm một chỗ trống ngồi xuống cạnh cô.
- Vẫn còn giận anh à? Anh có thể giải thích, thực ra lúc đó, cô ấy bị chượt chân, anh chỉ...
- Không sao cả, em hiểu. - Hồ Anh Vũ nhìn anh gượng cười, lần này cô chọn cánh tin tưởng anh chỉ mong anh sẽ không khiến cô phải hối hận vì quýêt định của mình.
***
Dưới cùng một vùng trời về đêm.
Màu đen ngự trị mang theo sự tĩnh lặng hư vô.
Từng đợt sóng thi nhau xô bờ phá tan màn đêm yên tĩnh hòa cùng tiếng gió vi vu tràn về đất liền.
Cúc Phương đưa tay vén những sợi tóc dài vương trên trán. Đôi môi màu đào cong lên mỉm cười không thôi.
Có thể cô đã quá vui mà không hề nhận ra ở phía xa vẫn luôn có người quan sát mình.
Gió về đêm mỗi lúc một mạnh, nhưng Cúc Phương không hề có ý muốn rời đi. Cô co người ôm lấy hai bờ vai run rẩy.
Giác quan thứ sáu cho cô biết có người đang bước tới. Cúc Phương theo bản năng quay đầu nhìn lại cũng là lúc chiếc áo da được khoác lên vai cô.
Người đó không nhìn cô mà ngồi vào vị trí bên cạnh. Đôi mắt hình lá răm nhìn xa xăm vẻ đượm buồn. Giọng anh ta trầm hòa cùng tiếng sóng biển.
- Em đừng quá kì vọng, hắn ta sẽ không yêu em đâu.
Anh hoàn toàn hiểu Cúc Phương đang vui sướng vì điều gì. Chập tối, anh cùng đàn em trên đường giải quyết một số việc trở về. Vô tình anh bắt gặp cô trong một quán cà phê sáng đèn. Thoạt qua anh đã tưởng mình nhìn nhầm, nhưng người đó không phải ai khác chính là người con gái anh vẫn đem lòng thầm yêu xuất 5 năm trời.
Cúc Phương ngồi đó, bên chiếc bàn cạnh của sổ. Hôm nay Cúc Phương rất lạ, một con người mạnh bạo vô tư và có phần ồn ào thì vào giờ khắc đó cô như biến thành một người khác. Thỉnh thoảng cố ý lại như vô tình đưa mắt nhìn nén về phía đối diện rồi lại e thện tủm tỉm cười. Khi anh ta cúi đầu ghé sát vào tai cô nói điều gì đó, mặt cô bỗng bừng sáng đến lạ thường. Cô đứng dậy rời đi vừa kịp lúc phục vụ mang đồ ăn đến. Không để ý, cô giật mình va phải cạnh bàn, chút nữa đã ngã... Tần Duệ Minh đã đỡ cô.
Theo lời kể của Cúc Phương, hai người vẫn chưa từng có bất kì hành động thân mật nào. Vậy đây là lần đầu tiên?
Đứng cách xa cô vậy rồi mà anh vẫn nhìn ra khuôn mặt ửng hồng của cô. Đó là sự e thẹn và xấu hổ. Khi đó anh đã thầm than trách "Tại sao cô chưa bao giờ từng làm vậy trước mặt anh?" Vì anh không phải là người cô yêu ư? hay chỉ là vì anh không phải là Tần Duệ Minh? Cũng giống vậy thôi.
Từ trước đến nay trong trái tim cô chỉ có một mình Tần Duệ Minh, chưa hề có thêm một ai trong đó.
Chính cô vẫn thường hay nói. Tần Duệ Minh, anh ấy rất giỏi. Tần Duệ Minh, anh ấy rất đẹp trai. Tần Duệ Minh... anh ấy không yêu em. Cô cũng biết, nhưng sao phải cất công bay từ Bỉ về đây để khẳng định điều đó? Khi đã có đáp án, tại sao vẫn không chịu quay về?
Cô thông minh cả đời nhưng lại hồ đồ trong một khắc.
5 tuổi, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tần Duệ Minh là lúc anh ngủ gật bên gốc cây cổ thụ sau nhà.
Anh có thói quen đến đây vào buổi trưa. Những lúc đó cô chỉ giám đứng từ xa trộm nhìn. Mấy năm trời hành động, cô chưa một lần thấy anh cười, nhưng rồi một ngày nụ cười trên môi anh xuất hiện, một nụ cười đẹp như ánh ban mai, dịu dàng và ấm áp nhưng nó không giành cho cô mà xuất phát từ một bé gái lần đầu tiên anh gặp mặt.
Cô ở bên anh từ nhỏ, chẳng lẽ lại không bằng một đứa con gái mới quen ư?
Phải, không bằng!
Cô ta có gì tốt hơn, mà hai anh em nhà đó lại yêu cô ta tới vậy?
Duệ Phong yêu cô gái đó đã đành, sao đến cả Duệ Minh cũng yêu?
Thử hỏi như vậy là công bằng với cô sao?
Nghĩ vậy đó nhưng cô vẫn vui vẻ với niềm vui nhỏ bé của mình.
Cúc Phương quay sang người bên cạnh. Màn đêm ngự trị làm mờ đi những đường nét mĩ miều trên khuôn mặt người con trai.
- Ít nhất trong anh ấy vẫn có một khoảng trống nào đó cho tôi.
Nói thì chắc chắn nhưng thực tâm cô không mấy tự tin về điều đó.
- Đừng tự dối lừa bản thân mình nữa, em thừa biết, người anh ta yêu không phải em mà.
Câu nói của anh ta như một đòn mạnh giáng vào trái tim cô. Những lúc thế này, anh ta luôn tỏ ra mình là người thông minh.- Nếu cần em, hắn ta sẽ không để em đi Bỉ. Nếu yêu em, hắn ta sẽ không lỡ lòng nhìn em một mình vật lộn với cuộc sống vất vả bên đó. Nếu yêu em hắn ta sẽ không để em sống trong ổ chuột không người thân thích đó.Và nếu yêu em, hắn ta đã không bỏ lại em với một đám du côn ngay khi biết rõ sự thực. Như vậy là yêu sao?
- ANH ĐỪNG NÓI NỮA, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.
Cúc Phương hét lên ngắt lời anh. Có thể lần này anh ta đã đúng. Nếu như yêu cô, Tần Duệ Minh đã không bỏ rơi cô ở cái nước Bỉ xa lạ. Vậy mà vì anh, cô đã làm những gì? Đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, ngay cả trước khi họ mất, cô cũng không về thăm họ được lấy một lần.
Vì yêu anh, cô đã phải chật vật với cuộc sống xa lạ. Ở cái nơi mọi thứ đều đắt đỏ ấy, một tiểu thư luôn sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải làm việc nặng nhọc như cô, lần đầu tiên phải hạ mình lần những công việc thấp hèn. Để rồi thì sao? Anh không quan tâm cô, anh bỏ rơi cô.
Đúng vậy, Tần Duệ Minh không yêu cô!
Mọi chuyện đã khác nếu như người con gái đó đã không xuất hiện. Đúng, đều vì cô ta, Tần Duệ Minh không còn cần cô nữa.
Đáy mắt Cúc Phương tràn về những đợt sóng đen dày đặc, đoạn cô nghiêng đầu nhìn người con trai trước mặt cười lạnh.
- Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.
- Tại sao tôi phải giúp em?
- Vì anh yêu tôi! - Cúc Phương nhếch môi tự tin nói.
- Đúng là tôi yêu em, nhưng quy tắc sống của tôi, em phải hiểu rõ hơn ai hết chứ? - Anh ta cũng học theo cô nhếch môi cười ám muội.
Dĩ nhiên cô hiểu.
Cúc Phương im lặng không nên tiếng, càng về đêm âm thanh của gió biển càng thêm dữ dội.
Cô yêu Tần Duệ Minh nhưng cô lại dâng hiến thân mình cho người đàn ông khác. Đây là có qua có lại. Khi ta muốn làm một việc gì đó, ta phải sẵn sàng trả giá cho hạnh động đó của mình.
Cúc Phương hơi nhổm người, chủ động vòng tay qua cổ hôn lên môi anh ta.
- Được, tôi đồng ý!