Hồ Anh Vũ trừng mắt nhìn người đối diện, không biết hôm nay cô có phải mất tiền đi mua đôi giày mới không đây.
- Cô nhìn tôi đã 15 phút rồi đấy. - Cuối cùng Đàm Gia Khánh cũng không nhịn được nhún nhường lên tiếng trước.
- Sao anh lại xuất hiện ở đây? - Hồ Anh Vũ không trả lời mà hỏi lại với bộ mặt ra ý muốn đuổi khách.
- Nếu biết cô ở đây thì có đánh chết tôi cũng không thèm tới. - Đàm Gia Khánh nhướn mày nói, anh dựa lưng ra sau ghế, điệu bộ như chủ nhà đang nói chuyện với khách vậy.
Nhưng nên nhớ, chủ nhà là Hồ Anh Vũ, cô, vẫn còn đang ngồi đây.
- Vậy mời anh về cho. - Hồ Anh Vũ chủ động tiễn khách. Giám coi cô là khách? Gan to tày đình rồi.
- Đây là do cô nói đấy nhé? Tôi về, cô đừng có hối hận.
Đàm Gia Khánh tự tin nói, chuẩn bị đứng lên thì Hồ Anh Vũ ngăn lại.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy ẩn ý, thôi thì cứ để anh ta nói xong rồi đuổi về cũng không muộn. Hồ Anh Vũ nghĩ vậy.
- Khoan đã, anh nói mục đích mình tới đây rồi về.
- Như vậy có phải giống con người hơn không? - Đàm Gia Khành mỉm cười ngồi lại ghế, không quên đả kích cô một câu.
- Anh... - Cô nghiến chặt răng nói, nhưng âm phát ra lại chẳng thể nói được lời nào. Cái tên này mà đi diễn hề thì rạp xiếc sớm sập. Ai cũng có khiếu hài hước, riêng anh ta thì không, chỉ dư khiếu chọc điên người khác thôi à.
- Tôi đến đây là muốn đem bản hợp đồng này đến cho chủ tịch của các cô.
Hồ Anh Vũ đen mặt.
- Vậy anh phải đến phòng của Trình Hoa chứ? Đến phòng tôi làm gì? - Hồ Anh Vũ sưng mặt, tức giận đến nỗi bật dậy khỏi ghế.
Đàm Gia Khánh bình thản đặt ly trà xuống bàn, đoạn anh ta ngẩng đầu lên nhướn mày cười với cô một cái.
- Tôi làm sao biết được.
Đây rõ ràng là muốn thử độ nhẫn lại của cô mà.
Hồ Anh Vũ tức muốn lật bàn, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh tinh thần cô nói.
- Anh, qua phòng khác ngồi chờ.
- Cũng được. - Thế nhưng Đàm Gia Khánh lại dễ dãi nói.
- Thật hả?
Hồ Anh Vũ nhíu mày nhìn anh ta không mấy tin tưởng. Bình thường anh ta không làm cô phát điên thì cũng chọc cô phát dồ, làm sao lần này lại thỏa hiệp dễ dàng như vậy? Có ý đồ!
Hồi còn làm ở vũ trường, cô cũng nhờ anh ta lãnh đủ rồi.
Như đọc được suy nghĩ của cô, Đàm Gia Khánh nhún vai một cái đứng dậy ra cửa. Trước khi đi, anh ta bỏ lại một thứ, cuối cũng cũng làm cho Hồ Anh Vũ phát điên.
- À, món quà trên, tôi tặng lại cô.
Đợi Đàm Gia Khánh hoàn toàn biến mất nơi cánh cửa, cô mới cầm cái hộp anh ta để lại trên tay, cau chặt mày mở từng lớp giấy theo tâm trạng phòng bị của ai đó. Anh ta làm gì tốt đến mức tặng quà cho cô?!
Mỗi lần gặp Đàm Gia Khánh là một lần Hồ Anh Vũ phát dồ, cô bực bội cầm hộp quà đặt lên bàn cái rầm vừa đúng lúc Trình Hoa đẩy cửa bước vào.
- Gõ cửa! - Hồ Anh Vũ lạnh lùng kèm theo tức giận buông vào lời nói.
- Mày cũng biết đến khái niệm gõ cửa sao - Trình Hoa nhịn cười trêu đùa nói.
- Là mày sao? - Hồ Anh Vũ thờ ơ liếc Trình Hoa một cái xong lại quay mặt ra cửa sổ.
- Trông bộ mặt mày cứ như thể vừa gặp phải tên oan gia của mày vậy. - Trình Hoa phỏng đoán lại chẳng ngờ trúng thật.
- Thì tao vừa gặp anh ta đây. - Hồ Anh Vũ sầu não nói. Còn được biếu không một chiếc giày.
- Tao thấy mày với anh ta thật sự rất có duyên đấy. - Trình Hoa nhướn mày nhìn cô mỗi lúc một ranh ma. Như vậy còn không gọi có duyên thì là gì.
Hồ Anh Vũ trừng mắt đẩy đầu con bạn ra xa, quả thực gặp anh ta khiến cô tốn không ít calo nước bọt. Hơn nữa chất xám cũng phải huy động gấp 10 lần so với khi nói chuyện cùng người bình thường.
- Ủa, đây chẳng phải là chiếc giày mày ném chàng ta vào tối qua sao?
Thấy Hồ Anh Vũ gật đầu, Trình Hoa hỏi thêm.
- Mày kiếm lại ở đâu mà hay vậy?
- Anh ta mang tới đó. - Hồ Anh Vũ bình thản trả lời. Cũng chẳng ngờ cô lại có thể bình tĩnh như vậy.
Cũng phải thôi, nhìn khắp phòng thì biết. Cũng đã đập vỡ 3 cái bình xứ đời Thanh của người ta rồi!
- Hả? - Trình Hoa chớp chớp mắt tuyệt đối không giám tin. - Đừng nói anh ta đến tận công ty chỉ để đưa mày thứ này thôi nhé?!
- Dĩ nhiên không. Anh ta đang đợi mày nữa kìa.
Trình Hoa nhíu mày đờ đẫn đi ra cửa.
Ở một nơi thuộc trung tâm phồn vinh nhất thành phố.
Đàm Gia Khánh một tay đưa bản hợp đồng ra, tay kia xoa xoa cằm cười thích thú.
Sau bao nhiêu ngày lâm nguy, cuối cũng anh cũng vẻ vang trở về.
Cứ nghĩ đến vẻ mặt tím ngắt vì tức giận của cô ta là anh lại không nhịn được cười, nhưng ở một khía cạnh nào đó, anh đã đoán sai.
Quay lại với chủ đề chính, Đàm Gia Khánh ho nhẹ một cái để lấy lại tác phong lạnh nhạt.
- Chuyến đi này tuy hơi vất vả nhưng khác là vẻ vang. Duệ Minh, lần này cậu nợ mình một mẻ.
- Cảm ơn.
- Ồ, lần đầu tiên biết cậu cũng có thể khách sáo với mình, thôi cũng muộn rồi, mình về trước.
- Ừ.
Đàm Gia Khánh vươn vai đứng dậy, đi đến cửa, anh bỗng quay đầu lại, vui vẻ nói.
- Lần sau muốn kí hợp đồng với cái công ty đó, cho mình một chân.
Quay đi, Đàm Gia Khánh vẫn không thôi liên tưởng về một hình ảnh nào đó mà không nhịn được cười.
- Thổ phỉ, lần này cô thua.