- Vợ à, quên đi tất cả, chúng ta lại sống vui vẻ như trước đây, được không? - Tần Duệ Minh thận trọng hỏi, giọng anh khàn đặc như vừa trải qua một trận tra tấn cực hình, anh sợ cô sẽ giận nhưng như vậy đổi được người con gái mình yêu quay về, anh cũng bằng lòng muốn thử.
Anh biết thời gian đã làm lu mờ mọi thứ hay nó lại khắc sâu thêm vết đau. Với anh là vế trước nhưng với người con gái anh yêu là vế sau sao?
- Còn có thể quay về được ư?
Sẽ không ai thấu hiểu, trái tim cô cũng mong muốn được lành lạnh, mong muốn chứa một mình anh trong đó, nhưng mọi người cho phép sao? Nếu là có chăng nữa thì trái tim cô liệu bằng lòng, một lần nữa mở ra để thời thời xóa đi vết sẹo đã từng khắc sâu? Chắc không đâu cô đã dành thời gian hai năm để thử nhưng đổi lại cô được gì? Vẫn chỉ là một trái tim với chằng chịt vết thương chưa lành miệng.
Tần Duệ Minh gật đầu, ánh mắt kiên quyết, anh muốn cô tin vào những gì anh sẽ nói.
- Dĩ nhiên là được, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em từng chút một.
Hồ Anh Vũ lặng yên trong vòm ngực Tần Duệ Minh, như đang vấn vương điều gì đó, đoạn cô ngẳng đầu, hai mắt khép khờ lạnh giọng nói.
- Có thể... làm cho em một chuyện, được không?
- Được! - Tần Duệ Minh gần như trả lời ngay lập tức, chỉ cần là mong muốn của cô thì dù có phải đánh đổi bằng cả tính mạng anh cũng bằng lòng.
Thế nhưng anh lại chẳng nghĩ xem điều cô sẽ nói, anh thực sự muốn làm?
Hồ Anh Vũ đau đớn nâng nhẹ hai hàng mi lên, cô không muốn trốn tránh hiện thực, cô cần phải dũng cảm.
- Biến mất khỏi cuộc đời em, được không?
Tần Duệ Minh cả người hóa đá, anh nhíu mày nhìn cô, như không tin vào tai mình nữa.
Mội điều đều có thể, chỉ riêng yêu cầu này...
- Anh Vũ, em không sao chứ?
Hần Quốc Cường bất ngờ đẩy cửa vào, nhưng khi nhìn đến Tần Duệ Minh cả người anh chết lặng.
Tần Duệ Minh cũng hơi nhăn mày nhìn anh, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hai người nhìn nhau, lại như trao đổi ngầm.
Hồ Anh Vũ như không phát hiện ra điểm bất thường, cô đẩy mạnh người Tần Duệ Minh ra rồi vươn tay nắm lấy góc áo của Hàn Quốc Cường giật nhẹ. Ý bảo anh hãy phối hợp với cô.
- Sao anh lại thới đây?
Hần Quốc Cường thoáng giật mình thức tỉnh, đoạn, anh cúi đầu nhìn cô ánh mắt đã dịu dàng trở lại.
- Anh nghe Trình Hoa nói em bị ngất xỉu, em không sao chứ?
- Một chút nhưng nhìn thấy anh, em khỏe hơn nhiều rồi. - Hồ Anh Vũ cười yếu ớt che dấu nội tâm nói.
Tần Duệ Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy.
Nhìn bóng dáng anh nhạt nhòa, mất dần sau góc cửa, trái tim cô như vỡ vụn.
Vẫn là mối tình đầu thật khó quên.
- Anh Vũ?!
Nhìn Hồ Anh Vũ khóc lòng Hàn Quốc Cường quặn đau, anh vươn tay ôm gọn cô trong lòng, cảm nhận được cơ thể cô khẽ run lên theo từng tiếng nấc nhẹ.
- Nếu đã yêu vậy hay là trở lại bên cậu ta đi.
Nói xong, anh mới thấy thật hối hận, chính anh cũng muốn giữ cô bên mình, không phải sao?!
"Không còn có thể quay lại được nữa rồi." Hồ Anh Vũ thì thào trong thâm tâm.
Từ khi mang nợ con người này, cô đã không còn đường quay lại nữa rồi.
- Cuối cùng mày cũng lấy được. - Trình Hoa nghiêng đầu nhìn con bạn mà không biết nên cười hay nên khóc cho phải.
- Cô Hồ, tôi nghĩ với mọi điều khoản trong này, người có lợi nhất định sẽ là cô.
Cũng là một luật sư, Hồ Anh Vũ đương nhiên hiểu điều đó, nhưng sao trái tim cô lại đau đến vậy? Đây không phải là điều cô vẫn muốn sao?
Nhìn góc dưới lá đơn ly hôn, nơi đã có một chữ kí, lòng cô đan xen nhiều cảm xúc.
- Chỉ cần kí vào đây, từ giờ cô và chủ tịch Bùi sẽ không còn bất kì quan hệ nào nữa.
- Anh Vũ... ?
"Phải kí thôi." Cô tự nhủ với lòng như vậy.
Cầm bút viết kí một đường dứt khoát nơi góc dưới tờ giấy,mặt cô thâm trầm lại như hòn đá nhỏ rơi vào mặt hồ phẳng lặng khuấy động những gợn sóng li ti.
Vậy là anh đã thực hiện được yêu cầu của cô? Quả đúng như anh đã nói "Chỉ cần là mong muốn của em thì dù phải đáng đổi bằng cả tánh mạng anh cũng sẽ làm cho được." Hồ Anh Vũ nghĩ lại mà không khỏi cười giễu.
Thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy, luật sư Hà ra vẻ rất chuyên nghiệp đưa tay về phía cô.
- Cảm ơn đã hợp tác.
Hồ Anh Vũ bám ghế đứng dậy, hai chân cô mềm nhũn nhưng lại cố ép mình đứng thẳng.
- Làm phiền ông rồi.
Sau khi luật sư Hà đi khỏi, cô thả mình rơi tự do xuống mặt ghế, những giọt nước mắt như những viên pha lê nhỏ cuối cùng cũng không giữ được lăn khỏi khéo mắt.
- Anh Vũ?!
Trình Hoa lo lắng gọi. Dù không phải là người trong cuộc, nhưng bạn bè là gia đình thứ hai. Giờ một người trong gia đình khóc, cô cũng không nhịn được muốn khóc theo.
Hai người lại ngồi ôm nhau trong gian phòng nhỏ. Vẫn luôn biết rằng yêu là đau khổ, nhưng con người vẫn luôn khờ dại đâm vào tình yêu. Cô đã đành, ngay cả Hồ Anh Vũ cũng vậy.
- Trình Hoa, tao độc thân rồi. - Hồ Anh Vũ ngẩng đầu lên nhìn con bạn, gắng gượng nở một nụ cười, nhưng trông còn thảm hại hơn cả khóc.
Lúc này còn có thể cười được sao? Trình Hoa đau đớn nghĩ, cô nghe còn có thể khóc được luôn ấy.
- Anh Vũ?!
- Ừ.
- Tao cho mày nghỉ phép nhé?
Hàn Quốc Cường sau khi nghe cô nói về chuyện nghỉ phép, anh không những không có ý kiến mà còn nhiệt tình hưởng ứng.
Hồ Anh Vũ hai tay chống lạng nhìn anh cười thật tươi.
- Sao anh cứ như ông cụ non vậy? Em không sao, gãy một chân vẫn còn một chân mà.
- Anh Vũ của chúng ta thật mạnh mẽ.
Bàn Tay anh đưa ra lướt nhẹ trên tóc cô, ánh mắt đột nhiên trở lên rất đỗi dịu dàng, nhưng sâu trong đáy mắt dường như anh đang có điều khó nói.
- Quốc Cường?!
- Hử??
- Anh ủy mị quá đấy. - Hồ Anh Vũ khẽ nghiêng đầu trêu anh, ở bên anh, cô không bao giờ muốn anh buồn.
Hàn Quốc Cường bật cười véo nhẹ mũi cô khẽ trách. - Nhóc con, đi chơi vui vẻ, anh sẽ đợi em ở đây trở về.
Hồ Anh Vũ đương nhiên không nghe ra hàm ý trong câu nói của anh, cô khẽ cười gật đầu.
- Nghỉ ngơi thật tốt.
- Ừ!
- Khỏi rồi mới được đi lại.
- Ừ!
- Khỏi hẳn mới được trở về.
- Ừ!
- Sao em chỉ biết có "Ừ" vậy. - Hàn Quốc Cường bất mãn trách cô không quan tâm.
- Ừ! Hả??
- Thôi bỏ đi, nói chuyện với em đau đầu ghê gớm. - Hàn Quốc Cường làm bộ giân dỗi quay mặt qua hướng khác.
Hồ Anh Vũ nhịn cười xoay người anh lại, trong nháy mắt cô kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh. Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua mang theo vị ngọt của đôi môi cô, Hàn Quốc Cường ngẩn người như một kẻ ngốc.
Hồ Anh Vũ bật cười vươn tay xoa nhẹ đầu cô, nói. - Đợi em trở về.
Nơi không xa, đáy mắt một người đàn ông chợt tối sầm.
Sau khi xuống máy bay, Hồ Anh Vũ đứng ngẩn người trước chiếc vali của mình mà không biết xách sao cho hợp.
Biết vậy cô đã nghe Trình Hoa dẫn theo một người cùng đi, giờ thì hay rồi, đi cũng chẳng được mà ở cũng chẳng xong. Lúc nên máy bay cô còn có Hàn Quốc Cường làm tùy tùng, giờ xuống máy bay cô muốn có tùy tùng cũng chẳng được.
- Cháu có cần bác giúp gì không? - Tiếng một người trung liên tốt bụng hỏi.
Hồ Anh Vũ ngoác miệng cười, đúng là ông trời không phụ người có tâm. Nhưng khi cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì người đó đã kêu lên một tiếng rồi ôm chầm lấy cô vỗ về.
- Con dâu, ra là con à?!
Hồ Anh Vũ mặt đơ toàn tập.
Buông cô ra, bà nhìn với vẻ hơi thất vọng. - Duệ Minh đâu? Hai đứa không về chung à?
Thấy cô không trả lời, bà nhăn mày suy đoán. - Sẽ không phải Duệ Minh không cho con xem ảnh của ba mẹ chứ?
Giờ thì cô đã hiểu bà là mẹ Tần Duệ Minh. Lúc nhỏ cô có gặp qua bà một lần. Đó là hôm... cô xảy ra tai nạn vào 15 năm trước.
Hồ Anh Vũ nhìn người phụ nữ trước mặt, quả thực bà vẫn xinh đẹp như trong kí ức của cô, một vẻ đẹp quý tộc.
Mẹ Duệ Minh nhướn mày nhìn cô rất nhanh trên môi bà lại nở nụ cười.
- Không sao, giờ gặp rồi cũng chưa muộn.
Hồ Anh Vũ mỉm cười ái ngại, cô và Tần Duệ Minh đã ly hôn, cô muốn mở lời, nhưng lại không nỡ làm mất đi niềm vui của bà.
Thôi thì tạm thời im lặng vậy.
- Sao mẹ nhận ra con? - Cô chợt nghĩ qua cũng thấy rất thắc mắc.
Theo cô nhớ, trong hôn lễ, bà không có tới mà.
Nhưng khi suy nghĩ kĩ, cô thấy mình thật ngớ ngẩn. Từ khi đặt chân vào cuộc đời Tần Duệ Minh, ảnh cô trên báo còn ít sao? Nhưng câu trả lời của bà lại khiến cô ngỡ ngàng.
- Ảnh của con ở nhà mình đâu đâu chẳng có.
Hồ Anh Vũ hơi nhíu mày, trong đầu cô lướt qua một suy nghĩ.
- Sao mẹ lại đến đây?
Mẹ Duệ Minh nhướn mày, suy nghĩ rất nhanh nói.
- Mẹ đến đón một người bạn nhưng bà ấy vừa gọi điện nói nhà có việc đột xuất lên sẽ không tới.
Hồ Anh Vũ nghe xong thì thầm thở phào nhẹ nhõm, chắc tại cô suy nghĩ nhiều rồi.
Mẹ Duệ Minh quan sát nét mặt của cô nãy giờ, bà kín đóa nở nụ cười.
Đúng là sáng nay bà có nhận được một cuộc điện thoại nhưng là của thằng út gọi tới. Nó đã nói với bà tất cả. Bao gồm cả chuyện 15 năm trước. Sự thật, thật không ngờ lại là vậy, con đứa cháu trai tội nghiệp của bà... Cúc Phương làm vậy là không thể tha thứ, một con người sao lại có thể tàn ác như vậy?
- Con tới ở với chúng ta nhé? - Mẹ Duệ Minh mong đợi hỏi.
- Dạ, không ạ, bạn con có một căn biệt thự ở Los angeles, con sẽ ở đó.
- Chân con bị thương, con ở một mình ta không yên tâm.
- Dạ, không đâu, con không sao.
Mẹ Duệ Minh khuyên hoài không được đành để cô tới đó ở. Trước khi chia tay, bà nói. - Không được, mai ta tìm cho con vài người giúp việc.
Nhìn chiếc ô tô mất dạng nơi ngã rẽ, lòng cô lại nặng trĩu nỗi buồn.
Bà đối xử với cô tốt như vậy, nếu biết cô sớm đã không còn là con dâu bà, liệu bà sẽ thế nào?
Quả nhiên hôm sau bà tìm người tới thật. Hồ Anh Vũ đứng trước cổng mà không biết có nên chạy luôn không.
Điện thoại cô đổ chuông, biết mẹ anh gọi tới, cô vội vàng bắt máy.
- Vâng, họ đã tới.
Ngắt máy, Hồ Anh Vũ không tình nguyện mở của cho hơn chục người làm.