***
Hà Như mặt mày trắng bệch cầm điện thoại chạy đến trước mặt Hàn Quốc Cường. - Tần Duệ Minh gọi tới báo, Anh Vũ bị bắt cóc rồi.
Tin sốc gây láo loạn cả sảnh cưới. Mặt mẹ Hồ cắt không còn một giọt máu, bà đổ người ngất xỉu trên vai chồng.
***
Trình Hoa nhíu mày nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay, ngay lúc đó trong căn nhà hoang vọng ra những âm thanh đổ vỡ, chỉ một lúc lại trở về cái sự cô tịch lúc trước. Cuối cùng là tiếng va chạm của thanh sắt trên nền gạch trống.
Có một dự cảm chẳng lành, trong đầu Trình Hoa lướt nhanh qua một suy nghĩ, khuôn mặt hồng hào của cô bỗng chốc tái nhợt. Cô thuận tay thả điện thoại vào trong xe, cũng không nghĩ không rằng chạy thẳng vào bên trong. Bên trong hoàn toàn chìm vào một màu đen của bóng tối, nếu không có chút ánh sáng hắt hiu từ ba ô cửa sổ nhỏ, cô thật chẳng giám tin người đang nằm trên đất lại là Hồ Anh Vũ, bên cạnh, hình như còn có người. Người đó đứng ngược hướng với ánh sáng, Trình Hoa không nhìn ra diện mạo nhưng cô có thể khẳng định đó là một tên nam nhân tuấn tú. Anh ta đứng ở đó, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô với ý cười, đôi môi anh ta hơi nhếch lên như ngầm ám chỉ điều gì đó. Cô không chắc trực giác của mình mách bảo có đúng hay không, nhưng khi cảnh giác quay đầu nhìn lại thì cô đã chẳng còn sức để giãy dụa nữa. Trước mắt cô, mọi thứ mờ dần rồi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
***
Kết thúc cuộc nói chuyện ngắn gọn không thể ngắn gọn hơn được nữa. Tần Duệ Minh vứt điện thoại một cách ngẫu hứng rồi chạy như điên khắp khu đất trống chỉ nhằm tìm được căn nhà hoang mà Trình Hoa đã nhắc tới trong điện thoại. Ông trời không phụ người có lòng, Tần Duệ Minh cuối cùng cũng tìm được con mui trần của Trình Hoa đỗ cách chỗ anh không xa. Gần như không lấy một giây suy nghĩ, anh đẩy nhanh bước chân chạy sâu vào trong khu rừng.
Anh biết mình đã rất gần cô. Anh cần phải nhanh hơn. Cứ mỗi lần nghĩ đến người con gái anh yêu đang phải một mình chống trọi với sợ hãi, trái tim anh lại không kiềm chế được nhói lên một cái.
“Vũ nhi, em tuyệt đối không được có chuyện gì đấy.”
***
Nằm ở nơi khỉ ho cò gáy không có người qua lại. Hồ Anh Vũ biết sẽ chẳng có ai đến cứu mình.
Cô dương đôi mắt nảy lửa nhìn tên hung thủ đứng sau mọi chuyện rắp tâm hại mình, chỉ hận một nỗi không thể đứng dậy quyết sống mái với anh ta một phen. Nghe đâu đàn em gọi hắn là Trác Tử Ngôn.
Trác Tử Ngôn không quay lưng kéo lại chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Hồ Anh Vũ, khuôn mặt tuấn dật hơi nghiêng đầu nhìn cô nhẹ cười. - Chúng ta lại gặp nhau, Anh Vũ, cô vẫn còn nhớ tôi chứ?
Hồ Anh Vũ ngẩn mặt ra, mất một lúc cô bỗng hét lớn. - Á, anh là tên du côn lần trước đã tấn công tôi khi còn ở Los Angeles!
Trước trí nhớ của cô, Trác Tử Ngôn cười vỗ tay tán thưởng. - Cảm ơn vì đã nhớ ra tôi.
- Không cần khách sáo!
Cô nói mà mặt tỉnh bơ. Nếu ai không biết lại tưởng cô đang đóng phim chứ không phải thật sự bị bắt cóc.
Mà khoan, cô là bị bắt cóc mà...
- Á, tên kia, anh lừa tôi tới đây làm gì hả?
- Nghĩa vụ!
Hồ Anh Vũ mặt đầy hắc tuyến. Nghĩa vụ? Chẳng lẽ Trung Quốc có bộ luật mới? Bắt cóc cũng là nghĩa vụ mà công dân phải thực hiện? Xã hội xuống dốc chăng?
Trác Tử Ngôn dường như nhìn ra những gì Hồ Anh Vũ nghĩ, anh ta bật cười. - Tôi không biết em lại thú vị như vậy đấy!
Hồ Anh Vũ nhíu chặt chân mày, thiếu kiên nhẫn nói. - Có phải anh vòng vo lâu quá rồi hay không?
Trác Tử Ngôn lặng yên nhìn cô, không biết đang nghĩ gì mà qua ánh mắt lại hiện lên nét đau đớn và giằng xé. - Vì Cúc Phương! Vì người con gái tôi yêu!
Hồ Anh Vũ đen mặt. Sao cô lại dính đến Cúc Phương cơ chứ?
- Vậy đây là cách mà anh yêu một người?
- Không phải, nhưng đây là cách mà tôi thể hiện tình yêu.
Bắt cóc là cách thể hiện tình yêu? Vậy tình yêu của anh ta cũng thật đáng sợ.
Nói chuyện với cô khiến anh nhớ lại những lúc say Cúc Phương thường hay nói “Tại sao lúc nào trong lòng anh ấy cũng chỉ có một mình Hồ Anh Vũ chứ? Lẽ ra vị trí đó phải là của em mới đúng, phải là của em mới đúng.”
Cô luôn tự trách tại sao Tần Duệ Minh không hiểu cho trái tim của cô. Vậy có khi nào cô hiểu cho anh chưa?
Anh vì cô mà có thể từ bỏ tất cả, thậm trí cả tình yêu của mình chỉ để được nhìn thấy cô hạnh phúc. Thật lòng anh không muốn làm việc này chút nào. Nhưng trước khi làm điều đó, anh muốn cho Hồ Anh Vũ một cơ hội.
- Tôi có một yêu cầu, nếu em đồng ý, tôi sẽ thả cô đi.
Hồ Anh Vũ hoài nghi có chút đề phòng. - Yêu cầu gì?
- Vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của Tần Duệ Minh.
Hồ Anh Vũ mở tròn hai mắt nhìn kẻ trước mặt, cô thật không biết mình đã đáp tội với anh ta khi nào? Nhưng việc cô rời xa Tần Duệ Minh hay ở lại còn cần phải nghe chỉ thị của anh ta sao?
Hồ Anh Vũ không vội trả lời ngay, cô ra hiệu cho anh ta xích đầu lại gần, một giây sơ xuất không phòng bị, cô ngả người ra sau lấy đà chúi đầu về phía trước. Tiếng “cộp” vang lên thâm thúy và rõ ràng, trong đầu Hồ Anh Vũ chửi thầm một câu “Đầu tên này làm bằng inoc sắt thép sao? Cứng quá!” Chỗ cộp với đầu anh ta, trán cô sưng u một cục nhưng cô chỉ cắn răng không kêu mà ngay lập tức chửi. - Khùng à? Anh nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi?
Thế nhưng anh ta vẫn không lấy làm tức giận, xoa xoa cái u to tướng trên đầu, mặt anh ta nhăn nhó thấy tội “đau quá, đầu cô ta làm bằng đá sao không biết?”
- Nè, anh đang lẩm bẩm cái gì đó? Còn không mau thả tôi ra, có nghe tôi nói gì không hả... đồ thái giám... - Đã lâu cô không trổ tài lẻ, cô chửi càng lúc càng hăng, càng lúc càng to. Mấy tên mặt mày xăm hình tùm lum đứng xung quanh chỉ phải lể phục cái miệng của cô, bọn chúng ra sức lấy tay bịt tai nhằm áp đi tiếng ồn.
Hồ Anh Vũ không thấy vậy mà ngừng ngược lại càng ra sức gào to hơn tên hung thủ ngồi trước mặt cô nhịn không nổi, hai tay day day huyệt thái dương miệng hét lớn.
- Câm miệng!
Tiếng hét của anh ta to gấp mấy lần tiếng hét của Hồ Anh Vũ. Cô sợ quá ngay lập tức im như thóc.
Trác Tử Ngôn hài lòng xoa xoa mu bàn tay đứng dậy. - Tốt hơn rồi!
- Tôi đã cho em cơ hội, là do em không biết tận dụng. Đừng trách tôi... - Anh ta vừa nói vừa rút khẩu súng giắt bên hông ra. Hồ anh Vũ kinh hãi đến toát mồ hôi hột. Cô chỉ nghĩ hắn ta muốn lợi dụng cô để kiếm tiền thôi, không ngờ anh ta lại âm mưu giết hại cô.
Chết tiệt đừng có nói là hắn ta làm thật nha!
Anh ta giơ khẩu súng lên ngang thái dương Hồ Anh Vũ. Ngón trỏ đặt nơi cò súng. Chỉ cần một phát thôi. Cô có thể chết bất cứ lúc nào.
Hồ Anh Vũ sợ hãi, trên trán và lòng bàn tay mồ hôi túa ra mỗi lúc một nhiều. Đến nước này, cô không còn có thể bình tĩnh được nữa, giọng cô run run khẽ hỏi. - Anh, anh định làm gì?
Cô chưa muốn chết, cô còn nhiều việc chưa làm, còn nhiều điều chưa nói, còn nhiều người chưa gặp và còn... từng khuôn mặt lần lượt hiện lên trong đầu và cuối cùng chỉ còn lại khuôn mặt người mà cô yêu thương nhất.
Giờ khắc này cô bỗng nhận ra, không phải cô đã hết yêu anh mà là vì quá yêu nên mới vui vẻ chấp nhận, cũng vì quá yêu, nên mới có thể mỉm cười lúc ra đi.
- Hết