• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi hai tiếng “xin lỗi” được cất lên từ miệng Trác Tử Ngôn, Hồ Anh Vũ biết chắc kết cục của mình rồi. Thế nhưng ý trí vẫn vùng vằng tìm đến với sự sống. Trong lòng cô âm thầm đánh cược, khi viên đạn kia bắn ra, cô sẽ đưa tay trói ra trước, một là tính mạng cô nếu chậm trễ, hai là sự tự do cùng bảo toàn tính mạng, nhưng nếu viên đạn kia đi lệch khỏi vị trí sợi dây dù chỉ một chút, kết cục của cô rõ không cần bàn cãi. Thời gian bắt đầu đếm ngược, khoảnh khắc khi viên đạn kia tưởng chừng bắn ra thì cánh cửa sắt bị ai đó dùng lực đá mạnh khiến nó bật vào dữ dội rồi đổ ầm.

Tần Duệ Minh?

Hồ Anh Vũ cứng đờ người, cô muốn tin nhưng lại không giám tin vào mắt mình nữa. Đứng trước mặt cô thật là Tần Duệ Minh? Có thật sự là người đàn ông cô yêu thương đã tới. Bao nhiêu nỗi sợ, ấm ức, sung sướng và xót xa trào dâng trong lòng, Hồ Anh Vũ không kìm được mà nhướn lệ. Một tháng không gặp trông anh gầy đi thấy rõ, khuôn mặt xanh xao, vóc người gầy gò. Rốt cuộc một tháng qua anh đã sống thế nào?

Tần Duệ Minh đứng trước cửa, đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên khuôn mặt Hồ Anh Vũ, trông thấy khẩu súng đen dí sát một bên đầu cô, khuôn mặt anh vốn xanh xao lại thêm phần tái nhợt. Đôi môi hồng đào của mọi ngày giờ nhợt nhạt khiến Hồ Anh Vũ quặn lòng. Trông thấy anh, chợt cô nhớ đến đứa con trong bụng mình, cô không thể chết được, ý nghĩ này thôi thúc cô tìm cách trốn thoát.

Nhìn người phụ nữ mình yêu bị đối xử tệ bạc, Tần Duệ Minh không kìm được gầm lên giận dữ.

- Trác Tử Ngôn, dừng tay lại!

Hồ Anh Vũ trợn tròn mắt kinh ngạc nhưng rất nhanh cô cũng hiểu ra, quen Cúc Phương hẳn anh cũng quen Trác Tử Ngôn.

Trác Tử Ngôn hình như rất bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của Tần Duệ Minh, anh ta ngồi xuống, hơi ngả người ra lưng ghế, lên giọng của một kẻ chiếm thế thượng phong. - CEO Tần đào tin cũng nhanh quá chứ?!

- Tôi không muốn nói nhiều, thả cô gái đó ra! - Tần Duệ Minh gầm lên, gân xanh cũng vì thế mà nổi lên trên trán, lần đầu tiên cô thấy anh giận dữ đến vậy.

Trác Tử Ngôn không có ý trả lời, chỉ lí nhí nói câu “xin lỗi” như vừa nãy, rồi toan ấn cò.

- Cạch! - Vật rắn rơi xuống trên nền đất.

Tháo được rồi! Hồ Anh Vũ trong lòng đốt pháo reo hò. Tận dụng cơ hội Trác Tử Ngôn chưa thể đứng thẳng người sau cú lên gối bất ngờ của cô, Hồ Anh Vũ chạy lẹ về phía Tần Duệ Minh, nhưng khi sắp chạm vào cánh tay anh, Tần Duệ Minh lại bất chợt ôm gọn lấy cô trong lòng xoay người. Hai người hoán đổi vị trí cho nhau. Tiếng “phằng” của khẩu súng gần đó vang lên, Hồ Anh Vũ mở tròn hai mắt nhìn qua bả vai anh, một tên mặt mày hung tợn đang giơ ngang khẩu súng trong tay, ở miệng vật rắn vẫn còn tỏa ra làn khói trắng. Hồ Anh Vũ sợ hãi chết lặng, rồi cô thấy bàn tay mình dính máu, thật là nhiều máu. Trái tim cô thắt lại, không giám tin từ từ nhìn xuống tấm lưng rộng của người đàn ông nãy giờ vẫn thận trọng che chở mình. Cô hốt hoảng lấy tay bịt miệng, nước mắt vô thức lăn dài trên gò má.

“Anh ấy bị thương?!”

Liền ngay sau đó, Tần Duệ Minh đổ gục hoàn toàn trên vai cô. Hồ Anh Vũ vội đỡ lấy cơ thể anh ngồi xuống, nước mắt không kìm được mỗi lúc một rơi nhiều.

Vết thương ở bả vai, khiến cơ thể anh ê buốt, nhưng anh ép mình phải tỉnh táo, anh không cho phép mình ngất vào lúc này.

Gắng gượng đứng dậy từ trong lòng Hồ Anh Vũ, Tần Duệ Minh khẽ đẩy cô ra sau, cắn chặt răng nhịn cơn đau ập tới. Anh không muốn cô lo, chỉ đơn giản vì anh yêu cô. Tần Duệ Minh gượng cười xoa đầu cô an ủi. - Anh không sao, đừng khóc, ngốc ạ!

Anh càng nói lại càng khiến cô khóc to hơn. Thế nào là không sao đây? Anh đã mất nhiều máu như vậy, lẽ ra, lẽ ra anh không lên tới. Anh không tới cứu cô thì đã không sao rồi. Là cô, là cô hại anh bị thương.

Hồ Anh Vũ mặt mày nhọ nhem, cô ôm chặt lấy anh như đứa bé lần đầu tiên biết ôm vậy.

Trông thấy cô khóc, vết thương lòng anh đau gấp nhiều lần thể xác, Tần Duệ Minh đau lòng để cô vùi mặt vào lồng ngực anh. - Sẽ không sao, ngoan nào.

Dù anh đã cố dỗ dành nhưng Hồ Anh Vũ chỉ thôi kêu gào chứ không có hoàn toàn nín khóc cho tới khi một tên trong đám thuộc hạ của Trác Tử Ngôn gầm lên giận dữ.

- Câm miệng!

Hồ Anh Vũ cau chặt mày nhìn kẻ vừa lên tiếng bằng cặp mắt nảy lửa. Cô nhận ra hắn là tên vừa toan nổ súng làm Tần Duệ Minh bị thương.

“Mẹ kiếp, nếu không phải mày có súng thì bà đây đã cho mày một trận lên bờ xuống ruộng rồi con ạ!”

Tần Duệ Minh tuy không còn sức nhưng vẫn trợn ngược mắt nhìn hắn ta như muốn giết người.

Trác Tử Ngôn hoàn toàn sững sờ trước những gì vừa xảy ra. Bàn tay cầm súng của anh run rẩy, kích động nhìn tên đàn em hét lớn.

- Ai cho phép cậu nổ súng hả?

- Đại ca, anh ngốc thật đấy! - Hắn ta nhếch môi cười coi thường nói.

Trác Tử Ngôn cau chặt mày nhìn chằm chằm tên vốn là đàn em dưới trướng giờ lại lên mặt dạy đời mình, nghi hoặc hỏi. - Ý cậu là gì?

Hắn ta nhếch mép nhìn Trác Tử Ngôn mỉa mai, lại quay sang Tần Duệ Minh nhướn mày. - Nhưng cũng bởi anh ngốc lên tôi mới có cơ hội trả thù Tần Duệ Minh. Cũng thật khó hiểu, một người coi trời bằng vung như anh lại có thể vì một người phụ nữ mà hi sinh tính mạng. Ngu xuẩn!

- Có vẻ như cậu rất thích ngồi tù?! - Tần Duệ Minh đột nhiên lên tiếng, tố cáo anh biết kẻ gây nghiệt này.

Câu nói bất ngờ của anh khiến Hồ Anh Vũ và Trác Tử Ngôn không khỏi ngạc nhiên. Dù hiểu theo cách nào thì đây cũng giống như là khiêu khích. Phân tích chính xác câu nói này thì nó có nghĩa “có giỏi thì cậu bắn đi.”

Ngón tay đặt trên cò súng của hắn ta hơi siết nhẹ, thái độ lại như rất bình tĩnh, không có vẻ gì là đang tức giận cả.

- Trọng Khuyến, cậu đang làm gì vậy hả? Mau bỏ súng xuống! - Trác Tử Ngôn đứng bên hét ra lệnh, có lẽ anh cũng cảm thấy sợ, trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Đám thuộc hạ của anh cũng đã chuyển sang phe của Trọng Khuyến hoặc ngay từ đầu bọn chúng đã là một phe.

Hồ Anh Vũ cũng đã hiểu ra chuyện, bên cạnh đó cũng phác giác ra một điều, Trọng Khuyến, cái tên này nghe quen quen. Hình như cô đã gặp hắn ta ở đâu đấy. Á, đây không phải là kẻ đã tìm cô báo thù thay em trai sao?

- Tần Duệ Minh, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay.

Hắn nói xong rồi nhấn cò. Tiếng “Phằng” vang lên giữa rừng núi hoang vu lại càng thêm rõ ràng. Hồ Anh Vũ theo bản năng ngả người đẩy Tần Duệ Minh nằm sấp, viên đạn bay qua lưng cô hướng thẳng cửa phóng tới.

Mọi người đều thở phào may mắn nhưng vào lúc không ai ngờ tới nhất bóng dáng ai đó chợt xuất hiện. Cúc Phương đứng ở cửa, chợt xuất hiện trước tầm ngắm. Mọi người đều bất ngờ, Cúc Phương gần như ngừng thở tại chỗ, vào khoảnh khắc đó, một bóng đen lao vụt tới chắn trước mặt cô. Tiếng rên của ai đó khe khẽ vang lên trước âm thanh đáp đất. Mặt Cúc Phương dần tái nhợt khi Trác Tử Ngôn dần đổ người trước mắt cô.

Sáng nay lúc cô đi qua phòng anh vô tình nghe được kế hoạch bắt cóc này. Cô chỉ đơn gian muốn đến đây ngăn cản, muốn cho anh biết rằng cô đã mang thai rồi. Giờ cô đã mang thai con anh, muốn cùng anh tạo dựng một tổ ấm mới nhưng thật không ngờ, sự xuất hiện của cô, lại dẫn tới sự nguy hiểm cho anh.

Ai nghĩ được, mọi chuyện lại xảy ra như thế này chứ?

Cúc Phương khóc nức quỳ rạp xuống bên Trác Tử Ngôn. Cô kêu gào còn thảm thiết hơn Hồ Anh Vũ ban nãy nữa. Biết là mình rung động, tại sao không nói cho anh biết. Rõ ràng đã yêu anh, nhưng luôn mở miệng nói yêu Tần Duệ Minh, tại sao cô không thử thật lòng với trái tim một lần, để rồi khi mọi chuyện quá muộn mới biết hối hận.

Cúc Phương khóc, khóc cho bản thân, và khóc cho cả sự ngu dốt của mình.

Trọng Khuyến vẫn chưa chịu dừng lại ở đó. Hắn ta tiếp tục hướng họng súng về phía Tần Duệ Minh, một lần nữa định ấn cò.

- Phằng!

- Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK