Cô biết hôm đó mình đã nói ra những lời không phải. Với một người có cái tự tôn cao ngất ngưởng như anh, chắc chắn anh sẽ không tự chủ động tới tìm cô.
***
Tập đoàn Tần thị, tầng 54 - Phòng chủ tịch.
Ngô Sơn ôm đầu, cậu hết lăn từ trên ghế xuống gầm bàn rồi lại từ gầm bàn ngoi lên ghế.
Nếu còn tiếp tục giữ im lặng thì cậu quá vô tâm rồi.
- Để em gọi cho chị dâu.
- Cậu giám? Anh cho nổ cái "chuồng bò" của cậu.
Tần Duệ Minh chợt ngẩng đầu lên từ núi công việc cao ngất, anh nghiêm mặt nhìn Ngô Sơn cảnh cáo.
"Chuồng bò?"
- Anh sao có thể gọi nhà em thành cái nơi dơ bẩn như vậy chứ.
Ngô Sơn đau lòng nói. Đính chính, là nhà, chính xác cái "chuồng bò" trong miệng Duệ Minh chính là cái nhà của anh đó.
Bàn tay đang cầm điện thoai của Ngô Sơn bỗng buông lỏng.
Rỡ ràng muốn quan tâm mà cũng không được phép.
- Vậy tùy anh, cứ làm việc cho tới khi nào mệt chết đi.
Ngô Sơn tức giận bỏ lại một câu rồi đóng cửa thật mạnh ra ngoài.
Hồ Anh Vũ đi đến cửa thì bị bảo vệ chặn lại không cho vào.
Dù cô đã cố gắng để giải thích mình là vợ của Tần Duệ Minh, thì họ cũng chỉ cười chứ không tin.
Biết làm sao được, họ đã không tin thì cô càng chẳng thể làm gì được.
Hồ Anh Vũ cũng nghĩ đến việc gọi điện cho Tần Duệ Minh nhưng điện thoại anh không người bắt máy, có thể, anh chẳng còn muốn gặp cô nữa rồi.
Khi Hồ Anh Vũ định ra về thì đằng sau lại vang lên tiếng người ra lệnh.
- Để chị ấy vào.
- Chào tổng giám đốc!
Ngô Sơn hiên ngang bước qua dãy hàng bảo vệ tiến về phía Hồ Anh Vũ.
Hồ Anh Vũ vẫn cứ ngẩn người, cô chắc mình không có quen người này!
- Mấy người cũng to gan thật đấy, giám chặn cửa cả chủ tịch phu nhân rồi cơ.
Nghe đến đây sắc mặt của mấy tên canh cửa chợt biến sắc.
- Thành thật rất xin lỗi phu nhân, chúng tôi không có biết.
Hồ Anh Vũ dở cười dở mếu, sao vừa rồi cô nói họ lại không tin? Mặt cô đểu lắm sao? Hẳn là không đi, chỉ hơi gian sảo một chút thôi mà.
Hồ Anh Vũ gường cười cho qua. Không biết không có tội. Nhưng Ngô Sơn lại không nghĩ thế, trong quan niệm của anh luôn là có thưởng có phạt.
- Đáng phạt, cắt giảm một tháng lương.
- Tổng giám đốc.
Phạt như vậy có phải nặng quá hay không?!
- Im lặng, ta cho vào lồng với sói hết giờ.
Cái cách xử phạt này, hẳn đây là thuộc hạ được điều đến từ tổ chức.
Nghiêm mặt giáo huấn đám thuộc hạ một phen, Ngô Sơn quay sang cô lại có thể mỉm cười?
Khóe môi Hồ Anh Vũ co giật dữ dội.
Đất nước, xem ra đã để vuột mất một diễn viên có tài rồi?!
- Chị dâu, chào chị, lần đầu gặp mặt, ôi trông chị xinh đẹp quá...
Ngô Sơn vừa vắt đầu là tuân ra một tràng, Hồ Anh Vũ nghe thôi mà cứ tưởng tai mình muốn thủng lỗ.
Không chỉ khóe môi, đến khóe mắt cô cũng muốn giật theo.
Hồ Anh Vũ trong lòng nghĩ "nếu là dog, cậu ta cũng sẽ vẫy luôn cả đuôi chứ?"
- Cậu đừng khen tôi như vậy, tôi rất tầm thường mà.
Cô muốn dừng ngay khóa vuốt mông ngựa của cậu ta lại.
- Ủa, chị không biết em hả? - Ngô Sơn đang đạt đến trình độ cao thâm thì đột nhiên tụt hứng. Mặt cậu đực ra hỏi.
Hồ Anh Vũ mặt đen một mảng, nếu quen cậu ta, cô còn không cho cậu ta hai chưởng hả?!
- Xin lỗi, tôi không biết.
- Vậy là anh Minh không nhắc đến em với chị? A, đau lòng , đau lòng quá.
Mặt Hồ Anh Vũ đen nốt mảng còn lại. Cũng không cần đến mức khoa trương như vậy chứ?!
- Không sao. Giờ em chính thức ra mắt chị.
Hồ Anh Vũ thấy đau đầu...
- Em là nhà giàu mới nổi của công ty mình, siêu tân binh tài năng thiên bẩm... Ngô Sơn!
Cô thấy khó thở rồi.
- Em là đại ca của anh Minh.
Hồ Anh Vũ nắm bắt trọng tâm hỏi.
- Vậy sao cậu lại gọi Tần Duệ Minh là anh?
Ngô Sơn đầu tiên là đực mặt, sau đó cười phá lên.
- A ha ha, gọi cho vui, cho vui đó mà.
Phải không? Sao cô thấy nghi ngờ quá vậy.
- À, mà chị dâu tới công ty tìm anh Minh sao?
- Tôi...
- Vậy chị lên với anh ấy đi. Giúp em khuyên anh ấy đừng làm việc nữa, vừa mới bệnh dạ dày dậy đã lại bán mạng vì công việc rồi.
Hồ Anh Vũ đần mặt "cô chưa có trả lời mà" sau lại chỉ biết thở dài.
Mà cô mới nghe được gì nhỉ? Tần Duệ Minh bị bệnh?
Khi Hồ Anh Vũ ý thức được thì Ngô Sơn đã ở trong tháng máy.
Đứng từ bên trong, Ngô Sơn hét lớn.
- Chị dâu, mau lên.
Lúc nhìn thấy Hồ Anh Vũ vẫn đang bị "phục vụ thang máy" ngăn lại thì Ngô Sơn đen mặt.
Thang máy đưa hai người lên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi tồn tại chỉ có hai phòng.
Đứng trước căn phòng chỉ có bốn bức tường không gì nhìn thấu, Hồ Anh Vũ khẽ thở nhẹ.
- Anh ấy còn bên trong, chị vào đi.
Nói xong, Ngô Sơn xoay người bước tới thang máy, trước khi đi còn không quên dặn thư kí chủ tịch rằng.
- Cho người in lấy một nghìn tấm hình của chủ tịch phu nhân dán ở khắp nơi. - Như nhớ ra điều gì đó, lại nói thêm - Cả nhà vệ sinh cũng phải dán.
Hồ Anh Vũ, đầu ba vạch đen. Dán ở nhà vệ sinh để mỗi người khi nhìn vào là có thể xả ngay lập tức?
A, cô không nhận người em rể này có thể không?
Một mình Hồ Anh Vũ đứng trước cánh cửa bản văn phòng. Cảm giác nặng nề như đè nặng trái tim cô.
Hít một hơi thật sâu, như dũng cảm lắm, cô mới giám đưa tay gõ cửa.
Trong phòng lặng yên không có tiếng trả lời
Phải đến lần gõ cửa thứ ba, mới thấy Tần Duệ Minh lên tiếng.
- Vào đi!
Hồ Anh Vũ khẽ đẩy cửa bước vào.
Thế nhưng Tần Duệ Minh cũng không có ngẩng đầy lên.
- Không phải cậu đi rồi sao? Sao còn quay lại?
Tần Duệ Minh vẫn cứ tưởng là Ngô Sơn quay lại lên không chút khách khí nói, nhưng đến cả 5 phút sau vẫn không thấy Ngô Sơn trả lời mình thì anh mới thấy lạ ngẩng đầu lên. Phải biết rằng, cậu ta không nói gì còn lạ hơn là nói lắm nữa.
Nhưng khi anh lướt qua người trước mặt, đôi mày anh tú hơi nhíu lại, ánh mắt lướt qua một tia nhìn kinh ngạc.
- Là em! - Hồ Anh Vũ cúi đầu khó khăn mở miệng.
Chỉ một giây thôi, anh lại quay trở về với tác phong lạnh lùng vốn có, vẫn tiếp tục kí dứt khoát trên bản hợp đồng trị giá một trăm triệu, anh lạnh nhạt lên tiếng.
- Sao em lại đến đây?
Hồ Anh Vũ cúi thấp đầu hơn, cô xấu hổ nói - Em đến là để xin lỗi anh, em biết ngày hôm đó mình đã rất quá đáng. Biết anh vì lo cho em nên mới nói vậy. Nhưng tâm trạng của em lúc đó, thật sự chịu không nổi.
- Vậy nên em đuổi tôi đi?
Tần Duệ Minh đặt bút qua một bên, đôi đòng tử màu hổ phách nhìn sâu vào mắt cô khiến cô thêm áp lực.
Hồ Anh Vũ thành thật gật đầu - Phải.
-Vậy em còn đến đây tìm tôi làm gì?
- Em nói rồi mà, em tới đây là để xin lỗi anh. - Hồ Anh Vũ gấp gáp giải thích.
Tần Duệ Minh lặng yên nhìn cô, im lặng không nói gì.
- Thật tình em cũng không muốn vậy, anh là chồng em, anh phải hiểu cho em chứ?!
Tần Duệ Minh vẫn lặng yên không lên tiếng, nhưng đôi mắt phượng thuôn dài lướt qua một tia cười nhẹ.
- Vậy đi, sau này em sẽ không bao giờ đuổi anh đi nữa. - Như chưa thấy hiệu quả, cô nói thêm. - Cũng tuyệt đối nghe lời anh được không?
Đây chỉ là kế sách, chỉ là kế hoãn binh mà thôi.
Hồ Anh Vũ trong lòng tự nói với mình.
Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng đến vô cảm ấy, Hồ Anh Vũ bắt đầu nhục trí.
- Nếu không được thì thôi vậy, coi như em chưa nói gì.
Thế nhưng khi cô vừa định quay đầy bỏ đi, thì giọng Tần Duệ Minh trầm thấp vang lên trong bầu không khí tưởng chừng đã nghẹt thở.
- Em cứ đi mà không nghe anh trả lời sao?
Hồ Anh Vũ ngẩn người, quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh không giám tin.
Cô nói lắm như vậy mà chỉ cần mỗi chiêu cuối cùng là hạ gục rồi?
Hồ Anh Vũ thở dài chán trường, biết vậy ban đầu cô đẩy cửa rồi ra cho xong.
Làm phục vụ đẩy cửa 5 phút cũng được!
Tần Duệ Minh tiến từng bước chậm chạp về phía cô, bàn tay anh đưa ra vuốt tóc cô đầy dịu dàng.
- Chỉ cần sau này em ngoan ngoãn nghe lời anh là được.
Hồ Anh Vũ ngẩn cười tai chỗ, lần đầu tiên cô thấy anh cười, một nụ cười thật đẹp.