Mã Kiều Thần ở phòng khách lầu một, đang trong kinh ngạc kỳ quái tìm về thần trí, nhìn nước trà trên người Quyền thiếu, khóe miệng cô kéo ra, trên vẻ mặt tuyệt mỹ xuất hiện nụ cười lúng túng. Cô không phải cố ý, cô không phải cố ý ở hiện trường nhìn thấy Quyền thiếu bị cô gái nhỏ kia tạt nước trà.
Ở trong mắt Mã Kiều Thần, nụ cười như thiên thần trên khuôn mặt tuấn tú của Quyền thiếu quá mức quỷ dị, chỉ trong chốc lát, cô đã quên mất mục đích mình tới nơi này rồi, “Quyền thiếu, tôi đi trước.” Nói xong, Mã Kiều Thần nhanh chóng cầm túi xách ở bên cạnh lên, rời đi thật nhanh như chạy trốn.
Mở tay phải ra, Quyền Hạo nhìn chăm chú vào lòng bàn tay mình, trong lòng bàn tay giống như còn lưu lại hơi ấm của cô, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, vẻ kiêu căng trên mặt mày biến mất, thay vào đó là dịu dàng.
Mắt thấy tình cảnh ấy, Trần Tiêu kinh ngạc đến há miệng.
Trong mắt hàm chứa nụ cười giống như có thể mê hoặc lòng người, Quyền Hạo khẽ quay đầu nhìn về phía cầu thang lên lầu hai, đứng lên, đi về phía mục đích của anh.
Đứng trước cửa phòng cô, Quyền Hạo gõ cửa.
Khi Lâm Hi sắp ảo não, nghe được tiếng gõ cửa thì thần kinh lập tức khẩn trương theo phản xạ. Mới vừa rồi cô die nd da nl e q uu ydo n không nên tạt nước trà lên Quyền Hạo, bây giờ có người tới gõ cửa, không phải Quyền Hạo tới tìm cô tính sổ chứ? Trong lòng có suy nghĩ này, Lâm Hi nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn.
Quả nhiên, xúc động là ma quỷ!
Dù là ma quỷ như thế nào, bây giờ cô cũng phải đi mở cửa.
Giống như cho là hả giận dùng sức vỗ một cái xuống giường, Lâm Hi ôm tâm trạng bị Quyền Hạo tính sổ xuống đất đi mở cửa. Khoảnh khắc khi cửa được mở ra, cô thật sự nhìn thấy Quyền Hạo trong dự đoán.
Chỉ cao đến bụng Quyền Hạo, Lâm Hi ngẩng mặt lên nhìn Quyền Hạo, ánh sáng đề phòng ở chỗ sâu nơi đáy mắt dâng lên, cảnh giác hỏi, “Có chuyện gì sao?” Chống lại Quyền Hạo khí thế cường đại, khí thế của cô rõ ràng không đủ sự cường đại của anh, cộng thêm mới vừa rồi tạt nước trà lên anh, sức lực của cô còn chưa đủ.
Ánh mắt đề phòng như vậy, Quyền Hạo ngược lại nhớ tới mèo nhỏ giương nanh múa vuốt khi vừa tới hoàn cảnh xa lạ, giờ phút này lòng bị ấm áp bao vây, cũng vui vẻ rồi, “Thân thể em yếu ớt, bây giờ đi nghỉ ngơi, đến giờ ăn cơm anh lại bảo em.”
Chỗ bị nước trà làm dơ trên người anh cũng không ít, bây giờ lại giống như là người không bị làm sao nói chút lời quan tâm với cô, cô cũng muốn hoài nghi, đây rốt cuộc có phải là bản thân đại thiếu gia nhà họ Quyền hay không, lúc nào thì đại thiếu gia nhà họ Quyền dễ nói chuyện như vậy.
“A.” Khó hiểu đáp một tiếng, Lâm Hi nhanh chóng đóng cửa lại.
Trước mắt cửa bị đóng, anh và cô lại bị ngăn cách rồi. Tròng mắt anh nhìn vết dơ bẩn trên áo mình, anh khẽ cong khóe miệng, tròng mắt thâm thúy giống như biển rộng làm cho người ta đoán không ra lúc này tràn đầy cưng chiều.
Khi đến giờ ăn tối, Lâm Hi nghe được tiếng Quyền Hạo gọi cô ở ngoài cửa, bởi vì chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu vẫn còn trong trạng thái hỗn độn, cô bĩu môi rời giường.
Nhìn thấy cô gái bé nhỏ mắt mông lung đi ra, Quyền Hạo bật cười.
Bàn tay cầm bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô, cô không từ chối, là anh biết cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Tay nhỏ bé của cô rất mềm, nắm tay cô như vậy, giống như anh và cô vốn là một thể.
Tim ấm áp, trống không đã bị lấp đầy.
Lâm Hi đưa tay phải không bị nắm dụi dụi mắt mông lung, mím mím môi hồng, dáng vẻ hoàn toàn chưa tỉnh ngủ, đáng yêu lại mê người, đặc biệt là ánh mắt long lanh giống như bị hơi nước mông lung phủ kín càng thêm khiến cho người ta thích.
Ngồi bên cạnh bàn ăn, thức ăn đủ sắc hương vị hoàn toàn không khơi gợi lên hứng thú của Lâm Hi, chớp lại chớp mắt to, hơi nước trong mắt giống như sắp hóa thành vũng nước suối chảy ra.
Hạ thấp mắt nhìn chăm chú vào dáng vẻ đáng yêu chưa tỉnh ngủ của cô, Quyền Hạo đưa mắt, Trần Tiêu lập tức bưng tới một chậu nước ấm và một chiếc khăn lông mềm mại. Vò khăn lông, [email protected] vắt khô, tay Quyền Hạo cầm khăn lông, nhẹ nhàng lau khuôn mặt mềm mại của cô.
Lực tay anh vừa vặn, lau đến khiến cho cô rất thoải mái, mắt buồn ngủ mông lung khi được khăn lau qua, lập tức rõ ràng không ít, đầu óc hỗn độn cũng tỉnh táo. Chớp cũng không chớp mắt nhìn chăm chú vào mặt của Quyền Hạo, Lâm Hi cảm thấy không khỏi sợ hãi, trái tim nhỏ không khỏi gần như ngừng đập, kinh ngạc hiện lên trong mắt.
Cô tự nhận dáng vẻ lúc này của mình không gợi lên nổi hứng thú của anh, cũng tự nhận cô không có địa vị ở trong lòng Quyền Hạo, nhưng vì cái gì mà Quyền Hạo lại lau mặt giúp cô như vậy.
Chuyện này... Chuyện này... Chuyện này... Quỷ dị!
Thân thể căng cứng rồi, Lâm Hi chớp chớp tròng mắt đen xinh đẹp.
Cẩn thận lau sạch sẽ khuôn mặt của cô, Quyền Hạo giao khăn lông lại vào trong tay Trần Tiêu.
“Hi nhi, đây là cháo em thích, ăn nhiều một chút.” Thân là đại thiếu gia nhà họ Quyền quyền thế ngập trời, muốn biết thói quen của một cô bé, chỉ là một chuyện dễ dàng.
Nhìn cháo đặt trước mặt, Lâm Hi nhíu chặt chân mày. Người nào nói cho Quyền Hạo, cô thích nhất cháo hải sản hả? Người nào nói?! Cô cần phải diệt người kia, cô không thích nhất chính là cháo hải sản.
Từ chối món không thích ăn, Lâm Hi nghiêng đầu nhìn Quyền Hạo ngồi ở bên cạnh cô.
Ánh mắt chống lại của cô, dưới cái nhìn của Quyền Hạo, cô vẫn còn đang cáu kỉnh với anh.
Cười khẽ, anh cầm cái muỗng lên, làm việc làm mà trước kia cho rằng cả đời này không có hội làm.
Cháo hải sản gần bên mép, dưới cái nhìn mong đợi cô há miệng của Quyền Hạo, Lâm Hi cau chặt chân mày, ghét bỏ nói, “Tôi không thích ăn cháo hải sản.” Chủ nhân thân thể này thích, cũng không nói lên cô thích.
Theo lời của cô nói ra, Trần Tiêu không dám tin nhìn chằm chằm vào.
Tất cả tài liệu về tiểu thư nhà mình, đều do anh phái người đi thu thập. Vậy mà hôm nay cô nói không thích ăn cháo hải sản, trong tài liệu cũng viết cô thích ăn cháo hải sản nhất.
Quyền Hạo nghe được Lâm Hi nói như vậy, nhìn chán ghét trong mắt cô, không hề giống như cô đang vì cáu kỉnh với anh. Cô như vậy, là thật sự không thích ăn cháo hải sản.
Để cái muỗng xuống, Quyền Hạo gắp tôm làm vị rất ngon vào trong chén của Lâm Hi.
Không ngờ hành động lần này của anh khiến Lâm Hi ghét bỏ nhíu chặt chân mày hơn, quét một lần qua thức ăn trước mắt, khóe môi mím chặt nói, “Tôi không thích ăn những món ăn này.”
Hành động của Quyền Hạo khiến cho cô rất giật mình rất khẩn trương, nhưng cô tuyệt đối không uất ức mình, để mình ăn những món ăn mình không thích, nhất là hải sản gì đó...
Trần Tiêu đứng phục vụ ở bên cạnh, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) tròng mắt đều sắp rớt xuống, lời của tiểu thư nhà mình không thể nghi ngờ chứng minh người anh phái đi tìm tài liệu đều sai lầm. Trên trán anh rơi xuống giọt mồ hôi lớn như hạt châu, anh khẩn trương nhìn thiếu gia nhà mình.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua thức ăn chuẩn bị vì nàng ở trên bàn, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cô, Quyền Hạo để đũa xuống, nở nụ cười trơn bóng như ngọc, dịu dàng hỏi, “Vậy Hi nhi thích ăn gì?”
Thì ra chỉ dựa vào người khác tìm tài liệu thì không thể tin hoàn toàn, không có chung đụng, anh không thể chân chính hiểu rõ cô. Hiểu rõ cô sao? Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt anh rực rỡ hơn một chút, thì ra anh lại vì hiểu rõ chuyện của cô mà cảm thấy vui vẻ như vậy.
Lâm Hi tình nguyện uất ức người khác cũng không chịu uất ức mình, báo ra tên đồ ăn liên tiếp.
“Trần Tiêu, lập tức kêu đầu bếp làm những món ăn này.” Chỉ cần là cô thích, anh đều đi thỏa mãn cô.
“Dạ, thiếu gia.” Trí nhớ của Trần Tiêu kinh người, đều nhớ hết tên món ăn mà tiểu thư nhà mình nói ra.
Người giúp việc lục tục bưng thức ăn lên bàn, Lâm Hi hoài nghi liếc mắt nhìn Quyền Hạo, gương mặt tuấn tú rực rỡ của anh, cô cảm thấy rất quỷ dị, lạnh lẽo dần chạy lên não.
Cô chỉ là thứ anh mua được, cô tạt nước trà, anh không tức giận. Vẫn còn lau mặt cho cô, thậm chí bữa ăn tối do đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị bởi vì một câu nói của cô mà đổi đi.
Điều này thật sự quỷ dị!