Đêm khuya gặp mưa, cộng thê đả kích khổng lồ, một ngày một đêm không ngủ không nghỉ, Quyền Hạo hết sức thất vọng, khi về nhà ngã xuống đất không dậy nổi. Bị sợ đến cả nhà họ Quyền loạn lên, cuối cùng vẫn là Trần Tiêu ra mặt trấn định cục diện.
Sau khi được bác sỹ kiểm tra, Quyền Hạo vì gặp mưa mà bị sốt cao.
Khoảng thời gian không thấy tiểu thư nhà mình đã có cả đêm, Trần Tiêu càng không ngừng bước qua lại, trong miệng càng không ngừng lẩm bẩm lải nhải: “Làm thế nào? Làm thế nào? Làm thế nào...”
Tiểu thư nhà mình không thấy, thiếu gia lại sinh bệnh.
Lý Thắng đi đến, trong tay bưng một chén thuốc, nhìn thấy dáng vẻ quản gia như vậy, kỳ quái hỏi: “Quản gia anh đây đang làm gì?”
Trần Tiêu thở dài một hơi, chân mày nhíu thật chặt: “Thiếu gia bị bệnh, tiểu thư vẫn không tìm thấy, chờ thiếu gia tỉnh lại, không thấy tiểu thư, sẽ giận dữ.”
Trong đầu Lý Thắng dâng lên dáng vẻ thiếu gia nhà mình giận dữ, anh không khỏi gật gật đầu, buông chén xuống, nói: “Cậu nói rất đúng, nhưng mà, bây giờ chúng ta cũng không có cách nào.”
“Lý Thắng, lời này của anh có ý gì? Chúng ta chỉ cần tăng cường, nhất định có thể tìm thấy tiểu thư.” Trần Tiêu nhíu mày, không vui quát lớn.
Chỉ cần tiểu thư còn sống, lấy quyền thế nhà họ Quyền muốn tìm được tiểu thư vẫn rất dễ dàng, chỉ có điều hiện giờ trong lúc nhất thời không tìm được.
Bị rầy la, Lý Thắng ngượng ngùng sờ mũi một cái.
Giờ phút này, không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này, “Hi nhi, Hi nhi, đừng đi, Hi nhi...” Quyền Hạo nằm ở trên giường đột nhiên nỉ non mê sảng.
Thân thể Trần Tiêu chấn động, lập tức chạy tới, nhẹ nhàng gọi: “Thiếu gia, thiếu gia...”
Nhưng mà, hai mắt Quyền Hạo vẫn nhắm chặt như cũ, giống như mới vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Tôi thấy, nếu không tìm được tiểu thư, bệnh của thiếu gia cũng không tốt được.” Trần Tiêu thở dài một hơi, cau mày, vẻ mặt khổ sở nói, trời cao phù hộ, tiểu thư nhanh trở về đi.
Yên tĩnh một lúc, Quyền Hạo vô ý thức lại truyền tới nỉ non, “Hi nhi, đừng đi hướng này... Đừng xa cách anh.” Âm thanh càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng vang, bỗng chốc, hai mắt mở ra rồi!
Hai mắt Quyền Hạo tràn đầy hy vọng quay đầu nhìn sang bên cạnh giường, rất chậm chạp, chậm chạp lại gấp gáp như vậy, nhưng rồi, lại thất vọng, không nhìn thấy bóng dáng của cô, hình như không thấy được thứ gì khác rồi, mắt rất trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng, vô ý thức thấp giọng kêu một tiếng: “Hi nhi!” Tràn đầy khẩn cầu, tuyệt vọng, vô dụng như vậy.
Lúc này, trong phòng rất yên tĩnh, âm thanh rất yếu ớt, rất khẽ, lại như nặng trĩu hung hăng gõ vào lòng bọn họ.
Trần Tiêu cũng sắp không chịu nổi nữa quay đầu đi, không nhìn nổi, hốc mắt thấm ướt rồi.
Thượng đế ơi, mau để tiểu thư trở lại đi.
Cặp mắt Quyền Hạo đỏ ngầu, trên khuôn mặt tái nhợt đều là khẩn cầu, tròng mắt đen thui cũng không thấy thứ gì khác nữa, trong đầu chỉ có một câu nói, Hi nhi thật sự rời anh rồi sao?
Ánh mắt Trần Tiêu liếc loạn, không dám nhìn thiếu gia nhà mình, trong miệng lẩm bẩm hồi lâu, nhưng vẫn không nói nên lời, “Thiếu gia...”
“Thiếu gia, tôi điều tra được tối ngày hôm qua người cuối cùng thấy tiểu thư là Tiếu Thần.” Tiểu thư nhà mình mất tích dưới sự bảo vệ của anh, nếu không tìm được tiểu thư nhà mình, anh thật sự có thể rời khỏi nhà họ Quyền rồi.
“Tiếp tục tìm.” Ánh mắt Quyền Hạo sáng ngời có thần, rực rỡ chói mắt, lóe ra ánh sáng nhiều màu, như đầm xanh sâu thẳm, trong suốt sáng rõ.
Nói xong, Quyền Hao vén chăn lên, định rời đi, nhưng bị Trần Tiêu kéo lại. Nhìn về phía ánh mắt lạnh lẽo của thiếu gia nhà mình, anh hơi do dự nói: “Thiếu gia... Ngài còn sốt nhẹ đấy.”
Trong mắt to mê hoặc tràn đầy lạnh lẽo, giống như lưỡi kiếm nhọn sắc bén, sắc mặt lạnh nhạt như băng, Quyền Hạo lạnh lùng nói: “So với điều này, tìm được cô ấy quan trọng hơn.” Trên dưới toàn thân tản ra hơi thở kinh người, khiến cho người ta không rét mà run.
Cả người Trần Tiêu run lên, không khỏi thả lỏng tay ra.
Quyền Hạo rời đi luôn, trong nháy mắt đã không thấy bóng người.
Đảo mắt nhìn Lý Thắng vẫn còn đang lo lắng, Trần Tiêu rất muốn cạy đầu gỗ này ra nhìn một chút, đúng là một món hàng ngu, không thấy thiếu gia đã đi tìm tiểu thư rồi sao? Còn sững sờ ở đây.
“Anh sững sờ ở đây làm gì, còn không đi theo thiếu gia.”
“Dạ, quản gia.” Ngây người một lúc, Lý Thắng gật gật đầu, vội vàng đuổi theo Quyền Hạo.
Úc Thành, Lâm Hi cả đêm ngủ không yên ổn, mơ mơ màng màng rời giường.
Dụi dụi mắt, cô dãn gân cốt một cái, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Quét mắt nhìn gian phòng một lần, phát hiện không thấy bóng dáng Trịnh Thủy Tinh, khi đang cảm thấy kỳ quái thì cô thấy trên bàn trà có lưu lại một tờ giấy.
Cám ơn em!
Trên tờ giấy chỉ có ba chữ ngắn ngủi, Lâm H2i khẽ cười một tiếng, ngay sau đó ném tờ giấy vào trong thùng rác.
Đi tới ban công, nhìn biển rộng mênh mông rộng lớn, tâm tình cô tốt lên không ít.
Buổi trưa mười một giờ, đúng lúc đi về.
Tối hôm qua bởi vì Tiếu Thần, điện thoại di động của cô rơi vào trong biển, cũng không nói gì với Trần Tiêu, hiện giờ cô đang ở đây, cũng không biết nhà họ Quyền bây giờ như thế nào? Quyền Hạo luôn luôn không thích cô về không đúng giờ, bây giờ cách một đêm không trở lại, cộng thêm không thông báo cho anh, cô có một dự cảm, khi cô trở về chắc chắn bị mắng.
Du thuyền hào hoa dừng lại trên biển rộng một đêm, bây giờ đã chạy nhanh về bờ.
Xuống du thuyền, Tiếu Thần thế mà lại bỏ cô lại, đi về hướng mười giờ.
Lâm Hi cho rằng Tiếu Thần gặp được người quen, tầm mắt vô ý quét tới, thấy nói chuyện với Tiếu Thần là Thẩm Cảnh Kỳ tối hôm qua đã gặp phải. Trong đầu nhất thời trống không, cảnh tượng quá khứ lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô, những cảnh tượng kia hóa thành đôi bàn tay vô hình hung hăng siết chặt cổ cô, khiến cho cô không thở nổi.
Tốn một phút, cô điều chỉnh cảm xúc một chút, cố gắng khiến cho bản thân mình không kích động.
Dáng vẻ hai người vừa nói vừa cười, trong lòng cô lấy làm kinh hãi, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Từ khi nào, thế lực của Thẩm Cảnh Kỳ đã vào giới chính trị rồi.
Tiếu Thần và Thẩm Cảnh Kỳ đi tới trước mặt Lâm Hi, Lâm Hi không cách nào nở nụ cười, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ.
“Lâm Hi, giới thiệu cho em một chút, đây là Thẩm Cảnh Kỳ người thừa kế nhà họ Thẩm."
“Xin chào, Lâm Hi.” Khóe mắt Thẩm Cảnh Kỳ khẽ hếch lên, ga lăng đưa tay phải ra, chuẩn bị bắt tay tỏ vẻ hữu nghị với Lâm Hi.
Nụ cười mê hoặc chúng sinh trên mặt Thẩm Cảnh Kỳ, Lâm Hi chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, trong lòng không biết có tư vị gì, môi hồng mím thật chặt, tròng mắt nhìn về phía anh ta, giống như hô hấp không được hít thở sâu một cái, cô đi thẳng về phía trước. Dáng vẻ như vậy trực tiếp coi hai người Thẩm Cảnh Kỳ và Tiếu Thần thành không khí, cô không để ý không đáp lại.
Bởi vì Lâm Hi rời đi nên không khí hơi lúng túng, Tiếu Thần xin lỗi cười cười, giải thích, “Lâm Hi là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, từ nhỏ đã nuôi dưỡng thành tính tình cao ngạo, cô ấy có tính khí rời giường hơi lớn, rời giường chưa bao lâu, bây giờ còn không định để ý người khác.” Lấy cớ này nói xong, chính anh cũng cảm thấy thối nát. Anh không hiểu, bình thường Lâm Hi rất dễ nói chuyện, sao vừa thấy Thẩm Cảnh Kỳ thì mặt đen lại, giống như rất không vui mừng.
Nhị tiểu thư nhà họ Quyền!
Hai mắt giống như hoa đào của Thẩm Cảnh Kỳ tối lại, thoáng qua vẻ nghi ngờ, “Cô ấy không phải họ Lâm sao? Sao lại là nhị tiểu thư nhà họ Quyền?”
Tiếu Thần chớp mắt một cái, anh cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, tóm lại vấn đề này rất phức tạp, “Mặc dù họ Lâm, nhưng cô ấy là nhị tiểu thư nhà họ Quyền trên đầu quả tim của Quyền Hạo.”
Trên đầu quả tim của Quyền Hạo đấy!
Đôi môi Thẩm Cảnh Kỳ khẽ mím lại, lạnh lùng cười nhạo một tiếng.