Sau một phen kiểm tra, dưới ánh mắt mong đợi của Quyền thiếu, bác sỹ gia đình không nhanh không chậm nói. “Thiếu gia, tiểu thư không mang thai.”
Biết được cô không mang thai, trong lòng Quyền Hạo rất mất mát, trên mặt vẫn giữ nụ cười.
Ánh mắt lợi hại của Lâm Hi nhìn chằm chằm Trần Tiêu, “Trần Tiêu, mới vừa rồi anh nói thế nào?” Vô duyên vô cớ hù dọa cô giật mình, hừ.
“Ah, cô là ai, ôi, tôi đột nhiên mất trí nhớ, a, tôi là ai?” Đôi tay Trần Tiêu ôm đầu, giả ngây giả dại chết sống không nhận trướng. Không chỉ có thiếu gia mắt lạnh nhìn anh, còn có ánh mắt của tiểu thư nhà mình cũng quá dữ tợn, anh vẫn nên giả bộ mất trí nhớ thì tốt hơn.
“Giả vờ, tiếp tục giả vờ.” Lâm Hi quay đầu nhìn Quyền Hạo, “Nếu anh ta mất trí nhớ, tiền lương năm nay cũng không cần phát cho anh ta.” Không có việc gì nói lung tung, gõ chết anh ta, gõ không chết anh ta, cũng khiến cho anh ta không có tiền.
“Ừ.” Quyền Hạo cũng đang có ý đó.
Trần Tiêu nhất thời khôi phục bình thường, làm bộ đáng thương khổ ép nói. “Tiểu thư, cô không thể nhẫn tâm như vậy.”
“Chuyện liên quan gì tới tôi, cũng không phải do tôi phát tiền lương cho anh, hỏi Quyền thiếu đi.” Lâm Hi liếc nhìn Quyền Hạo, đôi tay khoanh trước ngực.
“Tiểu thư, bác sỹ gia đình thuộc bên Trung y, nếu ngài mang thai nửa tháng, chỉ bắt mạch chắc không thể kiểm tra ra, huống chi bác sỹ gia đình này tài học không tinh, để thận trọng đạt được mục đích, tiểu thư ngài vẫn nên đến bệnh viện thử máu tương đối tốt hơn.” Vì lương hàng năm bảy con số, Trần Tiêu vắt hết óc nghĩ ra một cớ rách như vậy, không tiếc vu cáo vị bác sỹ gia đình này.
Bác sỹ gia đình nằm cũng bị trúng đạn bị sắp xếp một danh hiệu tài học không tinh, học y hai mươi năm ông lần đầu tiên nghe được có người nói ông như vậy, đây là sỉ nhục lớn lao, mặt đen lại, hung tợn nhìn chằm chằm Trần Tiêu, trong lòng mắng thầm. Đi em gái cậu tài học không tinh, ông đây tinh thông Trung Tây y. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Câm miệng, anh lắm điều nữa, tiền thưởng cuối năm anh cũng đừng muốn.” Ánh mắt Lâm Hi không tốt lườm Trần Tiêu còn nói cô mang thai, thật đúng là chán sống rồi.
“Đừng mà, tiểu thư, tôi chính là vì nhà họ Quyền làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy, ngài không thể làm như vậy.” Vừa nghĩ tới tiền thưởng cuối năm tám con số có thể sẽ không có, Trần Tiêu hận không thể quỳ xuống cầu xin Lâm Hi. Làm việc ở nhà họ Quyền, tiền lương hàng năm chỉ có thể coi là tiền trinh, tiền thưởng cuối năm và các loại tiền thưởng mới phải đồng tiền lớn.
“Cũng chưa từng thấy anh làm trâu làm ngựa, nếu không, bây giờ anh biến thành bò cho tôi nhìn một chút.” Cô không để mình bị đẩy vòng vòng.
“Tiểu thư, đây không phải là ngài làm khó tôi sao? Tôi làm sao có thể biến thành bò?”
“Nếu không thể biến, anh cũng đừng nghĩ đến tiền thưởng cuối năm.” Cô còn sợ Trần Tiêu bị ép không đủ khổ, sâu xa nói. “Đúng rồi, quên nói cho anh biết một chuyện, sổ tiết kiệm của thiếu gia anh, gồm có một vài thẻ tín dụng có số tiền tương đối lớn… Đều ở trên tay tôi, năm nay nhất định một xu anh cũng không lấy được.” Những thứ đồ này không phải cô muốn, chủ yếu là mấy ngày trước cô vô ý nói một lần, Quyền Hạo liền giao những thứ đồ này cho cô, có tiền vào túi làm gì không thu, cho nên cô bình tĩnh nhận.
“Thiếu gia.” Thấy cầu xin Lâm Hi không được, Trần Tiêu chuyển sang cầu xin thiếu gia nhà mình.
Quyền Hạo làm như không nhìn thấy Trần Tiêu bị ép khổ sở, quay đầu nhìn bức tranh có tiếng trên vách tường.
“Tiểu thư, nể tình tôi phục vụ ngài bao nhiêu năm, ngài hãy tha cho tôi đi, tôi còn chưa cưới vợ đâu.”
“Đây là cho anh một dạy dỗ, hi vọng anh ghi nhớ chuyện ngày hôm nay. Về sau trước khi nói chuyện phải suy nghĩ thật kỹ một chút có nên nói lời này hay không, không phải mọi người anh đều có thể đắc tội.” Lâm Hi mặt lạnh, không vì Trần Tiêu đáng thương mà thay đổi.
“Tiểu thư.” Trần Tiêu kêu rên, “Ngài không thể đối với tôi như vậy!” Không phải chỉ nói tiểu thư có thể mang thai sao! Tại sao năm nay một xu cũng không lấy được! die nd da nl e q uu ydo n
“Tâm tình của tôi không tốt, anh nên thông minh một chút, đừng cứ nói lời nói lộn xộn lung tung ảnh hưởng tới tâm tình của tôi, khi tâm tình của tôi quá tệ cần tìm người khai đao.” Cô nhéo cằm Trần Tiêu, giống như chủ nhân thời đại phong kiến dạy dỗ nô tài, “Hôm nay anh đụng phải họng súng rồi, qua bên kia khóc đi, nhìn chướng mắt.”
“Tiểu thư, tha cho tôi đi.” Trần Tiêu khổ sở nhíu mặt.
Cô ngại bẩn vỗ vỗ tay, vén sợi tóc bên tai, “Không có cách nào tha cho, vào phòng tôi lấy giỏ xách màu đen xuống.”
“Dạ, tiểu thư.” Năm nay không có một xu đã thành sự thật, Trần Tiêu khóc cũng không có nước mắt mà chảy, đau thương lên lầu.
“Tiểu thư.” Trong lòng bác sỹ gia đình đang mắng phủ đầu Trần Tiêu, ung dung cất tiếng, “Có thể thời gian mang thai của ngài quá ngắn, hỉ mạch yếu ớt không thể bắt ra được, tôi đề nghị ngài đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Ông nói rất đúng.” Có sầu lo có thể mang thai, không thể xác định có mang thai hay không, bây giờ cô vẫn nên trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra tương đối tốt.
“Anh đi cùng em.” Quyền Hạo nắm tay của cô, trong mắt ẩn chứa vẻ mong đợi.
“Được.” Nếu thật sự mang thai, đây chính là cha của đứa bé!
Trần Tiêu cầm túi xách màu đen chờ đợi ở bên cạnh, không có một chút khí thế, giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, ánh mắt không dám đối diện với tầm mắt Lâm Hi, yếu ớt giao túi xách cho cô.
“Gần đây Lý Vân tìm việc làm không thuận lợi, anh đi quan tâm một chút đi.” Trần Tiêu đoán chừng rất nhàn rỗi không chuyện gì, vừa đúng Lý Vân tìm việc làm không thuận lợi, để cho anh ta đi làm chuyện của người không có nhiệm vụ nên làm, tránh cho nhàn rỗi lại đầu óc chập mạch.
“Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu cúi đầu.
Làm nhị tiểu thư nhà họ Quyền trên danh nghĩa, đi bệnh viện dĩ nhiên không phải bệnh viện bình thường, mà là đi bệnh viện Lĩnh Lâm một trong những bệnh viện tư nhân tốt nhất thiên triều.
Sau khi lấy máu kiểm tra có thai, cô còn thuận tiện làm kiểm tra theo lệ thường, sau đó ngồi trong hành lang bệnh viện ngẫm nghĩ sự việc.
Chuyện đã phát triển đến mức không phải cô có thể khống chế, ba kẻ biến thái nhà họ Thẩm, Quyền Hạo, cô phải làm gì? Phiền não nhíu đôi mày thanh tú, nhìn trần nhà trắng như tuyết đến khiến cho người ta phiền lòng. [email protected]
“Hi nhi đang lo lắng thật sự mang thai sao?” Môi mỏng của Quyền Hạo mím chặt thành một đường thẳng, biết rõ trong lòng mình không nên nghĩ quá nhiều, anh vẫn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, có đứa bé nhưng cô không muốn sinh ra thì làm thế nào? Có đứa bé cô sẽ rời đi thì anh làm sao bây giờ?...
“Chẳng lẽ tôi không nên lo lắng sao?” Người chưa bao giờ làm mẹ, kết hôn cũng chưa từng, khẳng định lo lắng những chuyện này, nhưng bây giờ xa xa không chỉ phải lo lắng những chuyện này, mà là toàn bộ người của nhà họ Thẩm đã trở lại, cuộc sống của cô muốn bình tĩnh cũng bình tĩnh không được rồi, đây mới là chuyện cô để ý nhất.
“Lỡ như thật mang thai, em sẽ sinh đứa bé ra sao?”
“Chuyện này khó mà nói.” Cô tâm phiền ý loạn, môi hồng bĩu một cái, thấy vẻ mặt anh khổ sở, không đành lòng dâng lên trong lòng, “Có nhất định sẽ sinh, điều kiện tiên quyết là phải mang thai.” Cô là phụ nữ, phải mang thai cũng là cô, không cần tỏ vẻ đau thương nhìn cô, khiến cho giống như làm sai là cô, cô cũng không làm cái gì mà!
“Hi nhi, em thật tốt.” Trong mắt anh lóe lên nước mắt kích động, mặc dù cô không thể cho anh câu trả lời 100%, nhưng cô có thể trả lời như vậy cũng coi như rất khá. Một người phụ nữ bằng lòng sinh con cho anh, điều này chứng minh cái gì, này chứng minh cô bằng lòng qua một đời với anh.
Nhìn Quyền Hạo kích động nhanh chóng rơi nước mắt, cô không có lợi hại như vậy, có thể đoán được Quyền Hạo nghĩ nhiều. Nếu cô biết, cô nhất định sẽ nói anh nghĩ nhiều. Một người phụ nữ bằng lòng sinh con, không có nghĩa là chịu qua một đời với anh, đương nhiên rồi, đây chỉ là ý tưởng của số ít bộ phận phụ nữ, cô chính là một trong số bộ phận cực nhỏ đó.
“Thiếu gia, tiểu thư, đã có kết quả kiểm tra rồi.” Viện trưởng bệnh viện Lĩnh Lâm cung kính nói với hai người.
“Chúng ta đi vào nghe bác sỹ nói thế nào.” Cô không ngoài ý muốn kết quả sẽ có nhanh như vậy, nói thế nào Lĩnh Lâm là nhà họ Quyền mở, phục vụ vì người nhà họ Quyền, nhất định phải hiệu suất cao.
“Ừ.” Anh hơi khẩn trương, giống như câu trả lời của bác sỹ sẽ là một phán quyết với bọn họ.
Ngồi trước mặt bác sỹ phụ khoa tốt nhất trong bệnh viện, cô không hề khẩn trương chút nào.
Bác sỹ cũng không rõ ràng về lai lịch của đôi nam nữ trẻ tuổi này, chỉ biết rằng người có thể để cho viện trưởng tự mình đi cùng khẳng định không đơn giản, cho nên ông cũng nhún nhường, cầm kiểm tra báo cáo cẩn thận xác nhận mình không nhìn nhầm, cuối cùng khẳng định nói, “Lâm tiểu thư, cô không hề mang thai.”
Không có thai, vô cùng tốt, không có việc gì bị Trần Tiêu hù dọa, cô quyết định, sau này trở về, phải cho Trần Tiêu lên sân thượng ngủ một đêm. Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, cô nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, hô hấp cũng trở nên thông thuận, thế giới tuyệt vời.
Thất vọng và hy vọng có tỷ lệ một nửa, đáp án này cũng không phải là rất khó tiếp nhận đối với Quyền Hạo.
“Lâm tiểu thư, lấy tình trạng cơ thể bây giờ của cô, mang thai là một chuyện không tốt, dù sao thân thể của cô vẫn chưa có hoàn toàn phát dục trưởng thành, cô muốn sinh con, vẫn chờ đến sau hai mươi tuổi đi.” Cô gái này chỉ mới mười bảy tuổi, sinh con quá sớm, thân là bác sỹ ông đưa ra lời khuyên.