Phòng khách nhà họ Quyền yên tĩnh, Trần Tiêu hơi đè nén, khóe miệng không ngừng co quắp, thiếu gia và tiểu thư gây gổ, anh tự hỏi một vấn đề nghiêm túc nên giúp ai đây? Ừ, giúp thiếu gia, sau đó, cho dù là tiểu thư, thiếu gia cũng sẽ không tha cho anh. Giúp tiểu thư, đây là một ý kiến hay, nhưng chỉ sợ thiếu gia sẽ tính sổ sau.
Chỉ thấy hai người trước mặt tỏ vẻ lạnh lùng, cả người đều áp suất thấp, hai mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
Trần Tiêu cực kỳ đau khổ lau một đống mồ hôi, đều nói một núi không thể chứa hai cọp, tuy nói rằng giới tính hai người không giống nhau, theo lý thuyết mà nói, chung đụng phải rất hòa hợp mới đúng, nhưng sự thật không phải phát triển như vậy.
Nội tâm Lâm Hi mới vẻn vẹn mở ra một chút, sau khi Quyền Hạo nói mấy câu, trong lòng rất không thoải mái, trong tròng mắt chứa đầy lạnh lẽo, không hề có nhiệt độ liếc xéo Quyền Hạo.
Quyền Hạo tự trách mình nói chuyện hơi quá, nhìn cô khôi phục thành dáng vẻ như trước kia đối xử với anh, trong lòng anh vừa kinh vừa sợ, khí thế trong nháy mắt yếu đi rất nhiều, ngoan ngoãn nhận sai, “Hi nhi.”
Ánh mắt Lâm Hi lạnh lùng trừng, “Em tên là Lâm Hi, không phải Hi nhi cái gì.”
Cô bỏ lại lời nói lạnh lùng, vẻ mặt không vui đi lên lầu.
“Hi nhi.” Quyền Hạo theo sát bước chân của cô, mặt dày đến gần bên cạnh cô.
“Cút.” Cô rõ ràng tức giận, cả giận nói.
Quyền Hạo hối tiếc hơi mím môi, vẻ nhận sai, “Hi nhi, anh sai rồi.”
“Cút.” Cô dùng lực mạnh đóng cửa lại, ngăn cản anh vào bên trong.
Quyền Hạo nhìn cửa đóng chặt, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, vặn khóa cửa một cái, phát hiện cô đã khóa trái.
Trần Tiêu vốn định nhìn hai người sẽ phát triển tiếp như thế nào, lại không nghĩ rằng tiểu thư nhà mình nhốt thiếu gia ngoài cửa, thấy thiếu gia tỏ vẻ hối tiếc, anh hả hê nhếch khóe môi lên. Thiếu gia à, thiếu gia, biết rõ hai anh em nhà họ Thẩm này là cấm kỵ của tiểu thư, cố tình nhắc tới khi đang gây gổ với tiểu thư, đây không phải khiến trong lòng tiểu thư không thoải mái sao! Trong lòng tiểu thư không thoải mái, có thể cho thiếu gia sắc mặt tốt mà nhìn mới là lạ. [email protected]`l3q21y"d0n
Che miệng cười trộm xong, Trần Tiêu thừa dịp Quyền thiếu không thấy anh, nhanh chóng xuống lầu.
“Hi nhi.” Quyền Hạo chau mày, nhẹ nhàng gõ cửa, dùng giọng nói cầu khẩn, “Mở cửa ra.”
Cô tùy ý ngồi dưới đất, xem bộ phim Thủy Tinh đóng, coi như không nghe thấy âm thanh ngoài cửa.
Quyền Hạo gõ cửa mấy phút đồng hồ, không thể đợi được Hi nhi tới mở cửa, chỉ đành phải gọi tới người giúp việc lấy chìa khóa dự phòng ra.
Cô nghe được tiếng chìa khóa chuyển động, bằng tốc độ nhanh nhất chặn ở cửa, khẽ đưa đầu ra nhìn chăm chú Quyền Hạo muốn tiến vào, đôi mày thanh tú nhíu lại, “Anh định làm cái gì?”
Lúc Quyền Hạo mở cửa bị lực ngăn cản, định dùng lực đẩy, thấy mặt cô lộ ra trong khe cửa, mím môi khẽ cười nói: “Hi nhi, anh sai rồi, xin tha thứ cho anh.” Anh định đi vào làm cái gì, đương nhiên muốn làm chuyện anh nghĩ trong lòng.
Cô hài hước chớp mắt mấy cái, dường như không tin.
Thẳng tắp lưng, cô thoải mái mở cửa, hai người mặt đối mặt, “Anh không sai, không cần sự tha thứ của em.” Tha thứ, tha thứ cái gì, anh cần sự tha thứ của cô sao?!
“Vậy anh có thể vào không?” Quyền Hạo hỏi cẩn thận, tuy cửa mở ra, nhưng anh không dám xông vào.
“Anh định đi vào cũng được.” Cô không vội nói hết lời, một lát sau, mới sâu xa nói, “Chỉ có điều tối nay anh vào, về sau cũng đừng nghĩ vào phòng của em.”
Sau khi Quyền Hạo nghe hết, bước chân chuẩn bị bước ra một nửa yên lặng đứng thẳng, hai mắt lóe lên vẻ đáng thương, “Hi nhi.”
“Kêu la cái gì, trở về phòng anh đi.” Tay cô đẩy cửa, chuẩn bị dùng sức đóng lại, hạ thấp mắt nhìn thấy chìa khóa dự phòng trên tay anh.
Môi cô bĩu lên, cướp lấy chìa khóa dự phòng vào trong tay, liếc nhìn cửa sổ sát đất sau lưng, cảnh cáo nói: “Nếu anh dám leo cửa sổ đi vào, em không quan tâm tới anh.”
Chìa khóa trên tay bị cướp đi, Quyền Hạo cũng không thất vọng, nghĩ tới có thể trèo tường đi vào từ cửa sổ, vậy mà cảnh cáo của cô dội tắt ngọn lửa hi vọng cuối cùng trong lòng anh. Thói quen cô ở bên cạnh anh mỗi đêm, vừa nghĩ tới tối nay bên cạnh anh không có cô, anh hơi phiền não, “Hi nhi.” dieendaanleequuydonn
“Cho dù anh khóc gọi em cũng không có tác dụng.” Cô không chút lưu tình đóng cửa lại.
Tay cầm cửa ngăn cách anh và cô, môi mỏng của anh mím thật chặt.
Trong phòng ngủ lớn nhất ở lầu một, Trần Tiêu đang hưởng thụ rượu đỏ, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Tiểu thư nhà mình không để cho thiếu gia vào phòng thì làm thế nào?
Nghĩ tới, nghĩ lui, Trần Tiêu vì tránh cho tới nửa đêm thiếu gia trèo tường đi vào phòng ngủ của tiểu thư, làm một quyết định. Anh cầm một chìa khóa dự phòng khác đi tới trước cửa phòng ngủ của tiểu thư, thấy vẻ mặt ưu sầu của thiếu gia nhà mình, mày rậm của anh giật giật, tay thuần thục mở cửa ra.
Cửa mở ra, không nhìn thấy bóng dáng của tiểu thư nhà mình, sau khi Trần Tiêu tiến vào, liếc nhìn một vòng chung quanh, phát hiện chỗ phòng tắm có ánh đèn sáng, nhún nhún vai với thiếu gia nhà mình, “Tiểu thư có thể đang tắm.”
Quyền Hạo nhướn mày rậm lên, “Cậu có thể đi ra ngoài.”
Trần Tiêu nhìn chằm chằm phòng tắm một lúc, “Thiếu gia, đợi sau khi tiểu thư đi ra ngoài, tôi sợ ngài không cách nào ăn nói…” Dù sao lúc tiểu thư tức giận thích làm nhất chính là, không để cho thiếu gia vào phòng.
Cô ở trong phòng tắm chỉ đang rửa mặt, nghe được động tĩnh ngoài cửa. Không đợi Trần Tiêu nói xong, cô mặt lạnh đi ra, tầm mắt tùy ý chuyển một cái, thấy chìa khóa trên tay Trần Tiêu, “Trần Tiêu, anh ăn no không có việc gì làm đúng không?”
Trần Tiêu đã sớm nghĩ kỹ lý do lẽ thẳng khí hùng, mặt không đỏ tim không đập mạnh trợn tròn mắt nói láo, “Tiểu thư, ngài gần đây hơi nóng nảy, cho nên tôi khiến phòng bếp chuẩn bị trà lạnh, lúc này đưa tới cho ngài!”
Cô quét nhìn trên bàn trà không có gì cả, “Anh lừa dối ai đó?”
“Không lừa dối ngài.” Trần Tiêu vỗ tay phát ra tiếng, Lý Thắng đưa trà lạnh vào.
Trần Tiêu liếc mắt nhìn thiếu gia đã ngồi yên ổn ở trên ghế sa lon, khẽ cúi đầu nói, “Tiểu thư, tôi đi ra ngoài trước.”
Nhìn chăm chú trà lạnh trên bàn trà, cô cũng không tiện tức giận với Trần Tiêu, chỉ có thể nhíu đôi mày thanh tú, lại nhìn Quyền Hạo ở bên cạnh, môi hồng không vui mím thành một đường thẳng, “Quyền Hạo, đi ra ngoài cho em.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Dưới rèn giũa của cô, da mặt của Quyền Hạo đã dày đến không thể dày hơn nữa rồi, anh dính lên, vuốt lưng của cô, “Hi nhi, là lỗi của anh, em đại nhân có đại lượng, tha thứ cho anh đi.”
Cô trừng mắt liếc nhìn anh, giống như nhức đầu cau mày, “Hôm nay em đã rất mệt mỏi, anh đi ra ngoài đi.”
Cầu khẩn không có bất cứ tác dụng gì với Hi nhi, Quyền Hạo sinh một kế khác, ôm lấy vai của cô, nhẹ nhàng ngồi lên ghế sa lon, “Anh biết rõ em mệt chết rồi.” Anh đứng lên, xoa bả vai của cô.
Dưới xoa bóp của Quyền Hạo, bả vai đau nhức lấy được một chút giảm bớt, sắc mặt của cô cũng khá chút, “Nếu lại có lần sau, anh đừng mong vào phòng của em.”
Quyền Hạo không nhẹ không nặng tiếp tục xoa bóp bả vai của cô, “Anh ghi nhớ lần dạy dỗ này.”
Ước chừng qua mấy phút, cô cảm thấy bả vai không còn đau nhức như vậy nữa, khoát tay nói: “Được rồi, cũng không cần khoe mẽ nữa, anh đi tắm đi.”
Rũ mí mắt xuống, nhìn gương mặt mềm mại của cô, thừa dịp cô không đề phòng, môi mỏng hôn lên.
Trên mặt truyền đến cảm giác ướt át, cô ngước mắt nhìn nụ cười tràn đầy ý trộm hương thành công trên mặt anh, “Quyền Hạo.”
Quyền Hạo bước nhanh tránh ra, cười híp mắt, “Anh đi tắm rửa trước, Hi nhi chờ anh.”
Cô thở ra một hơi thật dài, vỗ trán, im lặng nhìn chăm chú lên trần nhà.
Không có Quyền Hạo quấy rầy, cô hơi nhàm chán liếc nhìn tạp chí, đột nhiên, điện thoại di động vang lên.
Thấy là một số xa lạ gọi tới, cô không có ý tứ muốn nhận, tiếp tục xem tạp chí của cô.
Tiếng chuông vẫn không ngừng vang lên, cô hơi giận, chỉnh tắt âm.
Trương Hiểu Hoa ở đầu điện thoại bên kia, liên tiếp gọi số điện thoại của Lâm Hi rất nhiều lần, đều nhận lấy được giọng nữ ngọt ngào của điện thoại di động trả lời, trong lòng gấp đến không xong, không nhịn được dậm chân một cái, trái tim không yên lòng vẫn nhảy dồn dập, chỉ có thể tiếp tục gọi số điện thoại của Lâm Hi.
Tiếng chuông dễ nghe đi nữa, vang lên hơn mười lần, cô không tránh khỏi hơi chán ghét.
Cô nhấn nút trả lời, lễ phép căn bản nhất vẫn thể hiện ra, “Xin chào, tôi là Lâm Hi.”
Nghe được giọng nói lễ phép mà xa cách của Lâm Hi, Trương Hiểu Hoa rất kích động, “Lâm tiểu thư, Thủy Tinh có ở chỗ của cô không?”
“Không có, sao vậy!” Giọng nói lo lắng của Trương Hiểu Hoa, cô không khỏi suy nghĩ tới phương hướng xấu.
“Hôm nay tôi vẫn không liên lạc được với cô ấy, không tìm thấy cô ấy, cô nói cô ấy có thể đã xảy ra chuyện gì không?” Trương Hiểu Hoa kích động đến ngực phập phồng không ngừng.
Nóng nảy của Trương Hiểu Hoa không thể lây cho cô, cô rất trầm ổn, trong đầu suy nghĩ đến đủ khả năng, “Đừng khẩn trương, chị đã gọi điện thoại đến mấy người bạn của cô ấy hỏi chưa?”
“Tôi đã gọi khắp số điện thoại của bạn cô ấy, bọn họ đều nói hôm nay chưa từng nhìn thấy Thủy Tinh, tôi thật sự sợ không biết Thủy Tinh có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.” Trương Hiểu Hoa nghĩ tới mấy ngày trước Thủy Tinh vô duyên vô cớ bị thương, rất hốt hoảng.
“Chị trước đừng khẩn trương, hiện giờ tôi phái người đi tìm Thủy Tinh, có tin tức gì sẽ nói cho chị biết.”
“Sao tôi có thể không khẩn trương, mấy ngày trước Thủy Tinh vô duyên vô cớ bị thương, hôm nay không thấy bóng dáng, nhất định có người nào đó gây bất lợi cho cô ấy.” Trương Hiểu Hoa rành mạch nhớ được, mấy ngày trước Thủy Tinh bị thương trở về, cô có hỏi gì, Thủy Tinh đều không nói cho cô biết.
“Cái gì?!” Cô vốn rất trầm ổn, vừa nghe tới mấy ngày trước Thủy Tinh bị thương, vẻ mặt không vui, sau đó cúp điện thoại.
Cô nắm thật chặt điện thoại di động, ánh sáng không ngừng lưu chuyển trong mắt.
Bấm số điện thoại phòng của Trần Tiêu, chân mày cô nhíu thật chặt, “Lập tức phái người đi tìm Thủy Tinh, còn có điều tra một chút vì sao mấy ngày trước Thủy Tinh lại bị thương.”
Trần Tiêu đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nhận được mệnh lệnh này, hoàn toàn không còn buồn ngủ rồi, “Dạ, tiểu thư.”
Thời gian chờ đợi khá dài, cô càng ngày càng lo lắng.
Quyền Hạo nhìn cô đi tới đi lui trước mắt, cảm thấy hơi hoa mắt, “Hi nhi, em ngồi xuống đi.”
Trần Tiêu đã điều tra được Trịnh Thủy Tinh ở đâu, vội vàng chạy vào trong phòng ngủ của tiểu thư nhà mình, thở hổn hển, “Tiểu thư, Trịnh tiểu thư hiện đang ở chung một chỗ với đại thiếu gia đấy.”
Cô nhớ tới mấy ngày trước Thủy Tinh nói với cô, “Hai người bọn họ ở chung một chỗ làm gì?”
“Nói chuyện yêu đương.” Trần Tiêu nhịn thật lâu, mới nghĩ tới bốn chữ để hình dung.
Nói chuyện yêu đương! Mới ba ngày ngắn ngủi, Thủy Tinh có thể phát triển thần tốc với Quyền Cẩn, tình huống này là như thế nào? “Mấy ngày trước sao Thủy Tinh lại bị thương?”
“Chuyện này hơi phức tạp, vẫn còn đang điều tra, có thể phải đến mai mới có thể cho ngài một đáp án tỉ mỉ.”
Nếu Thủy Tinh ở chung một chỗ với Quyền Cẩn, chắc chắn sẽ không có gì ngoài ý muốn, chân mày nhíu chặt thả ra, “Vất vả cho anh rồi, anh đi nghỉ ngơi đi.”