Nửa giờ sau, Lâm Hi từ trong phòng tắm ra ngoài, lau mái tóc ướt nhỏ nước xuống, tầm mắt lơ đãng nhìn Quyền Hạo hơi buồn ngủ mệt mỏi. Tại sao còn chưa ngủ?
“Hi nhi.” Quyền Hạo dụi tròng mắt mơ màng, thấy Lâm Hi, vẻ mặt tươi cười.
Nhìn xéo đồng hồ treo tường, Lâm Hi buông khăn lông trong tay xuống, “Sao anh còn chưa đi ngủ?”
Cô cho rất nhiều thuốc ngủ, ở trong vòng nửa giờ đủ để anh rơi vào trạng thái ngủ say, sao bây giờ nhìn lại anh vẫn rất có tinh thần?
“Anh đang đợi em.”
Tròng mắt xẹt qua kỳ quái, Lâm Hi xoay người đi vào phòng ngủ, ngồi trước gương trang điểm, dùng mấy sấy sấy tóc.
Mà Quyền Hạo ngồi trên giường, tập trung nhìn cô sấy sóc, mí mắt từ từ nặng, buồn ngủ từng cơn đánh tới.
Nhìn vào gương, cô nhìn thấy anh khẽ nhắm mắt lại, nụ cười dần nồng, nhanh ngủ đi!
Mái tóc sấy khô không sai biệt lắm, tắt máy sấy, khóe môi cô lộ ra đường cong xinh đẹp lại giảo hoạt.
Cô chải lọn tóc mềm mại, tròng mắt rũ xuống lộ ra ý cười nhè nhẹ.
“Hi nhi, chúng ta ngủ đi.” Đợi đến khi cô sấy khô tóc, anh mở to mắt, tràn đầy mong đợi nói.
“Ừ.” Vén tóc dài, cô nhẹ nhàng đáp.
Một đôi nam nữ nằm trên giường, khẳng định không thể đắp chăn tinh khiết nói chuyện trời đất, chỉ chốc lát sau, Lâm Hi cũng cảm thấy trên người nhiều thêm hai tay tác quái. Mắt sắc bén nhìn anh chằm chằm, cô mím miệng, chẳng lẽ lượng thuốc ngủ cô hạ không đủ, giờ đã bắt đầu ngủ gà ngủ vịt, vẫn còn có tâm tư nghĩ những chuyện này! diee ndda fnleeq uysd doon
“Hi nhi.” Giọng anh trầm thấp hàm chứa ý dục.
Thấy mí mắt anh đều đang đánh nhau, vẫn phải làm dáng vẻ như cũ, cô buồn cười.
Cô mím môi cười cười, cũng không từ chối động tác của anh, mặc anh muốn làm điều anh muốn làm.
Đại khái hai mươi phút sau, Quyền Hạo tham ăn đậu hũ, đồng thời cặp mắt đã dính vào sắp không mở ra được, cho dù có thân thể mềm mại của Lâm Hi ôm lấy, anh vẫn rơi vào trong trạng thái ngủ say.
Kết quả chính là: Anh còn chưa kịp ăn Lâm Hi sạch sành sanh, bản thân anh đã ngủ thiếp đi dưới vỗ lưng nhè nhẹ của Lâm Hi.
Cô cầm tạp chí trên tủ trước mặt lật xem, đọc rất nhiều trang, quay đầu nhìn chăm chú Quyền Hạo đã ngủ say, khẽ gọi: “Quyền Hạo, anh đã ngủ chưa?”
Quyền Hạo đang ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của cô, cặp mắt nhắm thật chặt, hơi thở nhàn nhạt.
Lâm Hi vẫn không yên tâm, còn khẽ lắc lắc bờ vai của anh, phát hiện anh không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại, cô yên tâm xuống giường.
Thay xong quần áo, cầm tiền lên, gửi tin nhắn cho Lý Vân, ừ, có thể rời đi.
Cẩn thận đóng cửa lại, cô cố gắng hết sức không phát ra âm thanh, bước chân nhẹ rất nhẹ chính là đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra khỏi cửa chính, cô đã chú ý tới chung quanh còn có rất nhiều ám vệ đang ẩn núp. Thân phận thế gia đệ nhất thiên triều này đã đủ miệt thị người trong thiên hạ, đi đâu thì bên cạnh đều có một đống lớn ám vệ bảo vệ, lần này ám vệ đi theo bên cạnh Quyền Hạo, tác dụng nhiều hơn là canh chừng cô. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Sự xuất hiện của cô, lập tức đưa tới sự chú ý của đông đảo nhóm ám vệ, bọn họ chăm chú nhìn cô, xem cô có hành động gì.
Tính trẻ con cắn môi dưới, cô chậm rãi đi xuống lầu một.
“Tiểu thư, đêm đã khuya, xin hỏi ngài định đi đâu?” Còn chưa rời khỏi tòa nhà này được mấy bước, trước mặt cô đã có ám vệ tới hỏi thăm.
“Đi đâu mắc mớ gì tới anh, làm xong việc anh cần làm là được.”
“Tiểu thư, vì an toàn của bản thân ngài, chúng tôi phải thường xuyên bảo vệ ngài.” Một ám vệ hoàn toàn không sợ Lâm Hi mặt lạnh, tận trung với cương vị công tác nói.
“Chung quanh có bao nhiêu ám vệ?” Cô nâng trán, hơi cảm thấy nhức đầu.
“Có ba mươi ám vệ.”
“Quyền Hạo dẫn tới tổng cộng bao nhiêu ám vệ?”
“Sáu mươi người.”
“Làm chế độ luân phiên không tệ.” Ban ngày một nhóm, buổi tối một nhóm, đều là người khác nhau.
“Cám ơn ngài khích lệ.”
Lâm Hi quan sát ám vệ trước mắt từ đầu tới đuôi một lần, lẳng lặng đi về phía trước, vài tên ám vệ đi theo phía sau.
Đi trên đường yên tĩnh, trùng hợp có tiếng gió, cô nghe được, tóc gáy toàn thân dựng lên, điểm sợ tối này không có cách nào.
Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn ám vệ sau lưng, cô từ từ đi tới con đường vắng vẻ. di1enda4nle3qu21ydo0n
Các ám vệ không biết rốt cuộc tiểu thư nhà mình định đi đâu, bọn họ cảm thấy hơi kỳ quái, sao tiểu thư một mực đi tới đường vắng vẻ?
Đi tới một hẻm nhỏ rất tối, chung quanh đều là căn nhà rách nát, Lâm Hi xoay người lại nhìn thẳng vào sáu ám vệ, “Tôi đi đâu các anh đều muốn đi theo sao?”
Sáu ám vệ sững sờ, ngay sau đó cung kính nói: “Đúng, tiểu thư.”
“Nếu như ở trong tầm mắt của các anh, không thấy tôi, các anh sẽ gặp phải trừng phạt gì?” Cô rất hiếu kỳ điểm này, lấy bản lĩnh của cô, trước mắt sáu người này hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, hiện giờ cô muốn chạy đi rất dễ dàng.
Rất lâu không ra tay rồi, hơi không quen tay rồi, không biết có làm đau tay cô không.
“Tiểu thư, xin ngài đừng giỡn nữa.” Các ám vệ trăm miệng một lời.
Thiếu gia tốn thời gian một năm rưỡi mới tìm được tiểu thư, nếu như lần này tiểu thư lại biến mất nữa, thiếu gia không phải điên khùng không thể.
“Tôi không nói giỡn, tôi nói rất nghiêm túc.”
“Tiểu thư, nếu ngài muốn rời đi, phải đánh ngã mấy người chúng tôi, nếu không ngài không thể rời đi.”
“Giọng điệu của anh rất ngông cuồng, anh khinh bỉ tôi sao?” Nắm quả đấm, Lâm Hi cười như không cười nhếch khóe môi lên.
“Không có, chỉ có điều...” Ám vệ sợ tiểu thư nhà mình hiểu lầm, định giải thích, đáng tiếc lời của anh còn chưa nói hết, mặt của anh đã bị Lâm Hi đánh cho một quyền nghiêng đi. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Đến đây đi, rất lâu tôi không ra tay rồi.” Mu bàn tay trắng nõn hoàn mỹ không tím bầm, hoàn hảo không chút tổn hại, cô rất hài lòng.
Ám vệ khổ sở lau vết tơ máu bên môi, còn phải có thái độ cung kính nói: “Tiểu thư, mời ngài trở về đi, đêm đã khuya.”
“Anh cho rằng tôi nửa đêm canh ba ra ngoài chơi à, đương nhiên định rời đi.”
“Tiểu thư, xin thứ lỗi cho bất kính của chúng tôi.” Một ám vệ nói xong, chuẩn bị cùng các anh em đánh Lâm Hi bất tỉnh.
Bọn họ vừa định ra tay, Lâm Hi liền như tia chớp một cước đá vào trên bụng ám vệ đứng mũi chịu xào, “Bất kính tính là gì, có bản lĩnh mấy người đánh ngất tôi đi.”
Ám vệ bị đá vào trong, vẻ mặt đau khổ, che bụng, sức lực của tiểu thư rất lớn.
Hẻm nhỏ rất ít người đi qua, không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, một bóng dáng xinh đẹp từ trong bóng tối đi ra, trong hẻm nhỏ có sáu thân thể nằm đó.
Lâm Hi dùng sức vung quả đấm hơi tím bầm, nụ cười khổ sở, quá lâu không ra tay rồi, tay hơi đau.
Đi trên đường nhỏ ở nông thôn, cô định hừ mấy câu, không ai đi theo sau lưng, cảm giác thật tốt!
Đếm tiền mặt trong túi, ừ, đủ để cô sống mấy tháng rồi.
Trên đường lớn rất ít xe lui tới, cây cối chung quanh um tùm, cô không quá vui vẻ. Dưới ánh đèn lờ mờ, một mình cô đi.
Cũng trong lúc đó, Quyền Hạo vẫn còn ngủ mê, theo quán tính đưa tay sờ soạng, không sờ thấy thân thể mềm mại thì tròng mắt lập tức mở ra.
Vừa nhìn, bên cạnh không có bóng dáng của cô, anh chợt túm lấy ngực, hô hấp dồn dập. die nd da nl e q uu ydo n
Cô không có ở đây, cô đi đâu rồi?
Anh cuống quýt xuống giường, tìm khắp một lần từng cái góc trong phòng, không tìm được cô.
Sắc mặt trắng bệch, giống như tất cả màu máu sở hữu giờ phút này đều rút khỏi mặt anh.
Dự đoán không tốt lóe lên trong đầu, không khí chung quanh giống như dừng chảy trôi, anh gần như hít thở không thông.
Không có cô, ban đêm giống như ban đêm trước kia, cô đơn lẻ loi lộ ra ý lạnh, tim bị băng lạnh xâm nhập, anh vội vàng gọi ám vệ tới.
Ám vệ nghe lệnh bên ngoài, nghe được mệnh lệnh của thiếu gia nhà mình, thống nhất đi tới trong phòng khách, chờ đợi mệnh lệnh của thiếu gia.
“Tìm khắp một lần quanh đây, nhất định phải tìm được cô ấy mới thôi.” Không thấy cô, cả người anh cũng luống cuống.
Đồng hồ trên tường đã cho thấy trời rạng sáng rồi, cô có thể đi đâu?
“Dạ, thiếu gia.” Chúng ám vệ nghe lệnh, lập tức bắt đầu tìm kiếm chung quanh.
Ánh trăng nhu hòa, trong bóng tối có thể có đèn sáng, có thể có cây cối che, cũng không tốt.
Bóng đêm phương xa, bị sợ đến Lâm Hi giật mình, cô không sợ trời không sợ đất chính là sợ tối! Nửa đêm định rời đi, tại sao lại khó khăn ở điểm này?
Định che cặp mắt, mò mẫm rời đi, nhưng trong lòng không xây dựng nổi, đây là vấn đề trong lòng, cô không vượt qua được.
Tìm được một chỗ có ánh sáng, bóng dáng của cô hơi mơ hồ, lẳng lặng nhìn chiếc xe chạy về phía trước. Nửa đêm muốn tìm xe, thật không dễ dàng.
Ánh sáng từ nơi xa từ từ đang đến gần, cô giống như biết được gì đó, ánh mắt luôn rơi về nơi xa, yên tĩnh chờ đợi sắp tới.
Cảnh vật dưới màn đêm, cũng trở nên mơ hồ không rõ, anh lo lắng di chuyển trong bóng tối, muốn tìm thấy bóng dáng của cô.
Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, lo lắng biến thành hốt hoảng, khi anh nhìn thấy bóng lưng quen thuộc nơi xa thì toàn bộ lo lắng hốt hoảng của anh được san bằng. Bước nhanh về phía cô, giống như tìm được bảo vật quý giá về ôm cô vào trong lòng, vuốt ve mặt của cô, cảm nhận ấm áp của cô, “Hi nhi.”