Tốt cái gì mà tốt? Cô không nghĩ tới có được không? Cảnh tượng quỷ dị này chính là vì hù chết cô chứ?
Buông hai tay ra, anh chăm chú nhìn cô rời đi, trong lòng xẹt qua dòng nước ấm.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ, cô dựa lưng vào trên cửa, vỗ trái tim quá mức khiếp sợ.
“Tiểu thư, ngài làm cái gì vậy?” Từ sau khi bọn họ đi vào, Trần Tiêu vẫn đứng ngoài cửa, chờ tiểu thư nhà mình ra ngoài, anh loáng thoáng nghe được điều gì đó.
“Không có gì.” Dứt lời, cô mở cửa phòng ngủ của mình, đi vào.
Trần Tiêu đi theo, nhìn vẻ mặt kinh ngạc quá mức của tiểu thư nhà mình, anh đoán được, “Tiểu thư, có phải thiếu gia tỏ tình với ngài không?”
Bị Trần Tiêu đoán trúng, sắc mặt Lâm Hi không được tốt, “Mắc mớ gì tới anh? Một quản gia làm xong chuyện anh nên làm là được rồi, xen vào việc của người khác không có kết quả tốt gì.”
“Tiểu thư, không, tin tưởng tương lai không xa, tôi phải đổi giọng gọi cô là thiếu phu nhân.” Trần Tiêu hơi nhạo báng, khi không thấy được vẻ mặt tức giận của tiểu thư nhà mình, “Thật ra thì tiểu thư...”
“Anh đi chết đi.” Lâm Hi cầm gối đập lên người Trần Tiêu, “Lập tức cút cho tôi.”
Gối ôm mềm nhũn đập lên người, Trần Tiêu cảm giác thật thoải mái, thấy tiểu thư nhà mình trợn mắt, anh thức thời cút. Ừ, hiện giờ anh vẫn không nên quấy rầy tiểu thư nhà mình, để tiểu thư một mình một chỗ, tư từ tiêu hóa sự thật cô không dám tin.
Nằm trên ghế sa lon, trong ngực ôm gối ôm, cô gần như muốn chôn mặt trong gối ôm. Trong đầu rối loạn, rất hỗn loạn, chuyện ngày hôm nay cũng nảy sinh nhận thức mới của cô về bọn họ.
Năm chữ vợ yêu Lâm Hi Nhi giống như khắc trong đầu cô, vẻ mặt đau lòng muốn chết của Thẩm Cảnh Kỳ không xua đi được, Quyền Hạo tỏ tình, tât cả đều khiến cho cô luống cuống không dứt. Đây là chuyện gì?! Thần ơi, xin nói cho cô biết, nên làm cái gì đây? [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Một buổi chiều, Lâm Hi rối rắm nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Cửa bị Quyền Hạo mở ra, anh cười yếu ớt nhìn cô lăn qua lăn lại trên giường, “Hi nhi, sao vậy?”
Trước kia không cảm thấy cách gọi Hi nhi này ẩn chứa cái gì, bây giờ vừa nghe cách gọi thân mật này, Lâm Hi nhất thời lệ rơi đầy mặt, trước kia cô có bao nhiêu chậm chạp?
“Không có gì.” Lâm Hi bò dậy từ trên giường, không muốn nhìn lâu Quyền Hạo thêm, cô hiện giờ rối rắm.
Là lập tức không thể tiếp nhận yêu của anh sao? Trong lòng Quyền Hạo lo lắng điều này.
Anh đi tới trước mặt cô, đưa tay vuốt ve trán cô, nhiệt độ của cô không thay đổi, “Hi nhi.”
Lâm Hi đẩy tay anh ra, “Làm gì?”
“Đi với anh về nhà chính ăn cơm.”
“A.” Lâm Hi không hứng thú lắm đáp một tiếng, trong lòng vẫn rối rắm.
Buổi tối, cô ôm tâm tình rối rắm đi nhà chính họ Quyền ăn cơm.
Nửa vầng trăng treo trên không trung thì cô và Quyền Hạo mới về đến nhà.
Trong lúc đó Quyền Hạo săn sóc tỉ mỉ cô, thiếu chút nữa hù chết cô.
Trước kia không cảm thấy hành động của Quyền Hạo có bao nhiêu mập mờ, bây giờ nhìn lại hành động của Quyền Hạo, người này quả thật coi cô như con dâu từ bé tới nuôi. Hai hàng nước mắt muốn rơi xuống, cô thật sự chậm chạp chết rồi.
Vuốt ve cái trán bị anh hôn, Lâm Hi ngây ngẩn cả người.
Hai chữ ngủ ngon trong miệng anh, cô xem thường đến muốn nhảy ra!
Nằm ở trên giường, nhìn trần nhà màu hồng nhạt mà khiến lòng cô hoảng loạn, qua hồi lâu, cô thật sự không ngủ được, đầy trong đầu đều là cảnh tượng ban ngày, cô buồn rầu bò dậy từ trên giường, chân không đi tới đi lui trong phòng.
“Chuyện này nên làm như thế nào?” Cô phiền não không dứt, dùng sức gãi gãi đầu, lầm bầm lầu bầu.
Chống nạnh nhìn cửa sổ đen như mực, cô rất muốn nhảy xuống, sau đó rời khỏi nơi này. Nhưng mà nghĩ đến ám vệ ẩn núp chỗ tối, ý nghĩ này tản đi.
Cuộc sống yên ổn ba năm, đột nhiên bị hù dọa hoảng hốt như vậy đến, cô định yên ổn tiếp cũng không được. Rời đi, lấy quyền thế của Quyền Hạo, tìm được cô chỉ là chuyện sớm hay muộn. Không rời đi, làm con dâu nuôi từ bé! Má ơi, giết cô đi, cô thật sự không thích Quyền Hạo.
Hiện giờ không chỉ có một Quyền Hạo để cho cô nhức đầu, còn có một Thẩm Cảnh Kỳ giống như mắc bệnh thần kinh, đây là tiết tấu trời muốn diệt co sao? Nên làm cái gì?! die ennd kdan/le eequhyd onnn
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ đối diện, khóe môi Quyền Hạo đang mỉm cười mộng đẹp.
Bên nhà họ Thẩm cùng thành thị, tất cả bên cạnh Thẩm Cảnh Kỳ đều là đủ loại chai rượu, trong tay anh cầm một chai rượu mạnh, không biết vì cái gì uống điên cuồng, rượu vẩy khắp áo anh, anh vốn tưởng rằng tim đã sớm chết lặng từ trước kia, nghĩ đến Hi Nhi ba năm trước mất đi, cô một lần nữa sống lại trên thân thể một người mới, nhưng cô không chịu thừa nhận cô chính là Hi Nhi, sự thật này, đau đến khiến cho anh không cách nào hô hấp.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, thật tốt biết bao nhiêu, trở lại bốn năm trước, tất cả đều sẽ thay đổi, đáng tiếc lại không thể.
Trong một đêm rối rắm, Lâm Hi ngủ không được tốt, kết quả chính là hai quầng thâm nhàn nhạt vây quanh mắt cô, tinh thần hơi uể oải.
Lúc cô tỉnh lại, Quyền Hạo đã không ở trong nhà rồi.
Che cái miệng nhỏ nhắn, cô cặp mắt mông lung đi xuống cầu thang.
“Tiểu thư, chào buổi sáng!” Tinh thần Trần Tiêu rất tốt, vẻ mặt tươi cười chào hỏi Lâm Hi.
“Chào buổi sáng.” Cầm lấy giỏ xách Trần Tiêu đã chuẩn bị xong cho cô, trong đôi mắt tinh khiết bao phủ hơi nước, cô nhàn nhạt đáp lời.
“Tiểu thư, thiếu gia căn dặn, tôi nhất định phải đưa ngài tới trường học.” Chìa khóa xe trong tay Trần Tiêu lại không giao vào tay Lâm hi, anh muốn hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia nhà mình giao cho anh.
Hơi nước lập tức rút đi, mắt sắc bén liếc nhìn Trần Tiêu, khóe môi Lâm Hi khẽ nhếch lên, đưa tay lấy chìa khóa trong tay Trần Tiêu, hơi lơ đãng nói, “Nếu như anh định đưa, vậy lái xe đi theo sau tôi là được.”
Lái xe đi theo tiểu thư! Hai hàng chân mày của Trần Tiêu nhíu chặt lại, ở nhà họ Quyền, ai không biết tài lái xe của tiểu thư rất tốt, Lý Thắng lái xe cũng bị cô bỏ rơi, anh đồ gà mờ lái xe này khỏi cần nói, trong vòng ba phút nhất định sẽ bị bỏ lại phía sau.
“Tiểu thư, đừng làm khó dễ tôi có được không?” Trần Tiêu khổ sở nghiêm mặt, làm bộ đáng thương cầu xin.
Ngủ không ngon khiến trong lòng hơi phiền não, Lâm Hi không thoải mái vuốt ve khuya tay áo, “Cầm tiền lương trên trời, vậy phải chịu đựng tôi gây khó khăn cho, anh có theo hay không.” Nói xong, cô lưu loát đi ra ngoài cửa.
Trần Tiêu trợn mắt, nếu tiểu thư nhà mình đã nói như vậy, anh còn có thể nói gì. Lái xe đi theo chứ, bị bỏ lại thì bỏ lại, dù sao trên điện thoại di động của tiểu thư có trang bị thiết bị định vị, anh từ từ đuổi theo chẳng phải được sao, hiện giờ cần gì phải chọc giận đến cô.
Chạy chiếc Ferrari của cô, không tốn bao nhiêu sức lực đã bỏ rơi Trần Tiêu, cô thuận lợi chạy tới cửa trường học. Vừa dừng xe lại, cô đã nhìn thấy chiếc Lamborghini quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Mới vừa đóng cửa xe, Thẩm Cảnh Kỳ ở đối diện đi tới, chỉ thấy anh mỉm cười, đang cầm một bó hoa rất tinh xảo đẹp đẽ, mấp máy môi hồng, cô cầm giỏ xách lên, làm như không thấy chuẩn bị đi vào trong trường học.
Thẩm Cảnh Kỳ nhanh hơn cô một bước, chặn đường đi của cô.
“Chào buổi sáng!” Thẩm Cảnh Kỳ vì gặp cô, tỉ mỉ chuẩn bị một phen, mặc dù tối hôm qua say rượu, nhưng gương mặt tuấn mỹ của anh không hề bị ảnh hưởng, tròng mắt như đầm sâu nhanh chóng phát ra sức hút mê người, âu phục màu đen làm thủ công rất xứng với anh, thành thục, trầm ổn không mất vẻ đẹp trai. dfienddn lieqiudoon
Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của cô, cô là nụ cười lạnh, trong mắt hàm chứa ý cười chê nhìn anh, “Anh lần này lại định làm gì?” Cô thật sự càng ngày càng xem không hiểu Thẩm Cảnh Kỳ, Thẩm đại thiếu gia vĩnh viễn mắt nhìn xuống người trong thiên hạ, bây giờ không ở trong ôn nhu hương *, lại dây dưa với cô, thật sự là chuyện lạ.
(*) ôn nhu hương: dùng để chỉ sắc đẹp của phụ nữ khiến cho người ta mê muội.
Giọng cô hơi chán ghét, anh coi như không nghe thấy, hơi vểnh khóe môi dịu dàng như gió xuân, hạ thấp tròng mắt nhìn bó hoa Lavender màu tím trong tay, “Tặng cho em.”
Tròng mắt trong suốt như nước suối nguồn xinh đẹp nhìn chăm chú vào anh, cô lạnh lùng cười nhạo một tiếng, không nhận hoa anh tặng, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét, mà không phải vẻ yêu thích như Thẩm Cảnh Kỳ muốn thấy, “Xin lỗi, tôi không thích hoa Lavender.”
“Thật sao?” Thẩm Cảnh Kỳ nói một tiếng thật khẽ, hình như tự giễu.
Lâm Hi không có hứng thú nhìn anh ta, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Em thích chính là hoa bách hợp sao?” Nhìn thẳng bóng lưng của cô, khóe môi anh mỉm cười hỏi.
“Tôi thích hay không thích cái gì có liên quan gì đến anh, xin anh đừng trở lại quấy rầy tôi.” Bước chân của cô không vì anh mà dừng lại, lời nói lạnh tanh vang lên bên tai anh.
Bóng lưng của cô biến mất không thấy gì nữa, Thẩm Cảnh Kỳ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cười tự giễu, thấy thùng rác để hai bên, anh xoay người đi tới bên cạnh thùng rác, cầm bó hoa trong tay vứt bỏ, giống như vứt bỏ thứ đồ không đáng giá để anh lưu luyến.
Lên lớp chuyên ngành, Lâm Hi không cách nào nhịn được Tiếu Thần cứ nhỏ giọng nói lảm nhảm, không thể nhịn được nữa, cô cầm quyển sách trên bàn chính xác gõ lên đầu Tiếu Thần, tội phạm nói lảm nhảm liền dừng lại, thế giới nhất thời tỉnh táo không ít.
Tiếng vang thanh thúy đưa tới người cả lớp liếc nhìn, nhất là giáo sư trên bục giảng ngừng giảng bài, sững sờ nhìn hai người Lâm Hi và Tiếu Thần.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của người khác, Lâm Hi giống như không có việc gì xảy ra, giả bộ học sinh giỏi nghiêm túc nghe giảng, khổ sở cho Tiếu Thần xoa xoa đầu, ngũ quan nhíu lại một chỗ.