Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Puck 

(*) nhị đại: Chỉ đời con cháu nhà làm quan hay nhà giàu có

Sáng sớm, Lâm Hi dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra từ trong phòng ngủ của Quyền Hạo, Trần Tiêu đã sớm giả bộ làm bức tượng ở ngoài cửa, cặp mắt cười híp lại, đang chờ đợi tiểu thư nhà mình.

“Anh giả bộ tượng đá làm gì?” Sáng sớm thấy người thứ hai là Trần Tiêu, Lâm Hi che cái miệng nhỏ nhắn lười biếng ngáp.

“Tiểu thư, ngài muốn bữa ăn sáng kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây?” Mặt Trần Tiêu cũng lộ ra hơi thở vui sướng, trong lòng âm thầm cảm thấy vui mừng vì thiếu gia nhà mình.

“Không cần hỏi tôi chuyện nhỏ như vậy, anh cứ để người ta làm tùy tiện là được.” Cả đêm hôm qua bị Quyền Hạo ôm ngủ, định đổi tư thế cũng không được, khiến cho xương sống thắt lưng cô đều đau.

“Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu mặt mày hớn hở lên tiếng.

Lâm Hi cảm thấy anh ta thật khó hiểu, mặc dù Trần Tiêu không dám tỏ sắc mặt cho cô xem, nhưng mấy ngày nay cô có thể nghe ra được không vui trong giọng nói lạnh nhạt của anh ta, mà bây giờ cười đến vui vẻ với cô như vậy, làm cái gì? 

Quyền Hạo cũng vừa mới rời giường, thân và lòng đều thỏa mãn, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc. Tầm mắt vừa rơi ra ngoài cửa, thấy cô đứng ở đó, cau mày như có điều gì không nghĩ ra.

Tim căng lên, ấm áp, anh đến gần cô, “Hi nhi, em đang nghĩ gì vậy?”

Sau lưng thình lình vang lên giọng của Quyền Hạo, Lâm Hi suýt bị hù, nhếch mắt quét Quyền Hạo một vòng, “Không có gì.”

“Hi nhi, thật sự không đi cùng anh sao?” Quyền Hạo hết sức hiểu rõ hành trình của Lâm Hi, sau khi ăn điểm tâm xong, vẫn quấn lấy Lâm Hi, muốn cùng đến Lĩnh Lâm với cô.

“Đi làm việc của anh đi.” Giữa hai đầu chân mày của Lâm Hi mơ hồ hơi không nhịn được, “Bây giờ là mấy giờ rồi, thân là tổng giám đốc anh còn không mang gương tốt.”

Không chịu nổi Quyền Hạo kêu cô đi Lĩnh Lâm, nơi đó có gì hay để đi chứ?

“Anh còn không đi à?” Lâm Hi đi lên lầu, nghe được tiếng bước chân sau lưng, quay đầu nhìn lại là Quyền Hạo theo sát nhịp bước chân của cô, cô thật sự không biết nên nói gì với Quyền Hạo.

“Hi nhi, hôm nay em không lên lớp, coi như theo anh.” Quyền Hạo vẫn kiên trì ý tưởng ban đầu trong đầu anh, hiện giờ còn chưa tra ra Thẩm Cảnh Kỳ là người phương nào, ý thức nguy cơ của anh vẫn chưa xóa bỏ đi, anh muốn cô và anh 24h đều ở cùng nhau, trước khi cô chưa chân chính thuộc về anh thì quá trình này không thể xảy ra bất kỳ sự cố gì.

Lâm Hi hơi mím môi, thật sự định trợn trắng mắt, “Hôm nay tôi không lên lớp, nhưng tôi có hẹn.”

“Hẹn với ai vậy?” Giọng điệu mới vừa rồi còn ôn hòa, sau khi nghe cô nói có hẹn thì biến thành lạnh lùng, anh nhìn chăm chú vào mắt cô.

“Bạn từ nhỏ của anh Mã Kiều Thần.” Tròng trắng mắt Lâm Hi cũng muốn lật ra rồi, hơi không kiên nhẫn nói. Người quen biết trong ba năm qua, chỉ có Mã Kiều Thần ăn nhịp với cô một chút.

Cảm xúc của Quyền Hạo rõ ràng xuống thấp rồi, trong mắt thoáng qua thất vọng rồi biến mất, hoàn toàn có thể nói lên suy nghĩ trong lòng anh, “Vậy em đi chơi vui vẻ.” dieendaanleequuydonn

Trong lòng cô, có phải Mã Kiều Thần cũng quan trọng hơn anh không?

Vấn đề này vẫn quẩn quanh trong lòng Quyền Hạo.

“Anh nhanh đi làm việc đi, thời gian không còn sớm rồi.” Thấy đã mười giờ rưỡi, Lâm Hi không nhịn được thúc giục.

Trước khi đi, Quyền Hạo nhìn Lâm Hi nhiều thêm một lần, trong lòng không quá yên tâm để cho cô đi chơi. Rất muốn phái nhân viên bảo vệ đi theo sau lưng cô, nhưng suy tính đến cô sẽ tức giận, anh liền tiêu mất ý niệm này.

Đứng ở giữa cầu thang, nhìn chăm chú bóng lưng Quyền Hạo đi xa, Lâm Hi quét mắt nhìn Trần Tiêu đứng ở góc nào đó giả làm người tàng hình, tròng mắt linh khí đảo tròn, rất nhanh đi tới phòng thay quần áo của cô.

Quyền Hạo ra cửa còn chưa tới nửa giờ, Lâm Hi ăn mặc chỉnh tề xong đi theo ra cửa.

Trần Tiêu vốn đang khiển trách người giúp việc, vừa thấy tiểu thư nhà mình ngăn nắp gọn gàng chạy chiếc Ferrari từ nhà để xe ra ngoài, nhìn dáng dấp hình như chuẩn bị đi hẹn gặp, anh lập tức chạy như bay đến bên cạnh xe, “Tiểu thư, ngài chuẩn bị đi đâu?” Để đề phòng tiểu thư nhà mình lại vô cớ đi chơi đến quên trở lại như lần trước, lên tiếng hỏi cô đi đâu rất cần thiết, đến lúc đó tìm người cũng thuận lợi hơn chút.

Lấy mắt kính mát xuống, ý cười bên cánh môi Lâm Hi càng ngày càng đậm, cô tâm tình tốt không cảm thấy Trần Tiêu rất dài dòng, “Nhà riêng của Mã Kiều Thần.”

“Tiểu thư đến đó làm gì?” Mới vừa nói xong, Trần Tiêu muốn tát mình mấy cái bạt tai luôn, sao không điều chỉnh lại vấn đề mà nói ngay rồi. Thấy trong mắt tiểu thư nhà mình không có tức giận, anh cười nịnh hót, “Tôi nói, tiểu thư ngài đi chỗ Mã tiểu thư có việc gì sao?”

“Một đám nhị đại nhàn rỗi không có việc gì làm tụ tập một chỗ, anh nói còn có thể làm gì?”

Trần Tiêu hơi híp mắt lại, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy là như vậy, phối hợp gật đầu một cái, “Vậy khi nào ngài trở lại?” Nói lời này ra ngoài, anh định tiêu diệt mình, trong mắt tiểu thư mơ hồ có ngọn lửa, anh lập tức đổi lời, “Tôi nói, tối nay có cần chuẩn bị bữa tối cho ngài không?”

“Không cần.” Trả lời xong một vấn đề cuối cùng, Lâm Hi không thèm để ý tới Trần Tiêu nữa, dưới chân vừa dùng lực, liền rời khỏi nhà họ Quyền rồi.

Chiếc Ferrari đi xa, Trần Tiêu nhìn thấy mà đau thương.

Mã Kiều Thần hiện giờ đã là tổng giám đốc kiêm thành viên hội đồng quản trị vài công ty đưa ra thị trường, vòng giao thiệp rất rộng, gần như hạng người gì cũng có, chỉ có điều tại Thiên triều, người có tiền của kém người có quyền là sự thật làm bằng sắt, cho dù tài sản cá nhân của cô không nhiều, cũng không lên được bảng xếp hàng giàu có gì đó, nhưng bối cảnh con cháu cách mạng khiến cho cô có địa vị cực kỳ cao ở trong giới doanh nghiệp. 

Hôm nay trong tứ hợp viện tư nhân của cô tổ chức tụ hội, cái gọi là tụ hội, cũng chỉ là thủ đoạn phát triển giao thiệp. Lâm Hi đến, cô vô cùng vui vẻ, ở trong vòng trọng tâm, người nào không biết, Lâm Hi chính là đại biểu cho Quyền thiếu, người cô thân cận, người khác cũng phải cho ba phần mặt mũi.

Nhìn người muôn hình muôn vẻ trong sân, khóe môi Lâm Hi nhếch lên một nụ cười.

“Lâm Hi, em cũng tới rồi.” Tiếu Thần đang cầm một ly rượu đỏ đi tới bên cạnh Lâm Hi.

“Chị ấy tổ chức tụ hội, tôi đương nhiên sẽ đến.” Mặt Lâm Hi cong cong, không có hơi thở không dễ thân cận như thường ngày.

“Lâm Hi.” Sau khi Lăng Linh thấy Lâm Hi xuất hiện, rất kinh ngạc. Bởi vì liên quan đến Lăng Thiến Thiến, hiện giờ thái độ của Lâm Hi với cô càng lúc càng nhạt, lại không tăng thêm quan hệ hữu nghị với Lâm Hi, chủ ý trong lòng cô vĩnh viễn sẽ không thể đạt thành.

Tuy nhà họ Lăng thất thế ở giới chính trị, nhưng ở trong giới kinh doanh vẫn có lực ảnh hưởng, Mã Kiều Thần làm người làm ăn, đương nhiên mời đại tiểu thư nhà họ Lăng.

Thấy Lăng Linh, Lâm Hi không mặn không nhạt ứng tiếng.

Theo Lâm Hi đến, những người trong sân quen biết cô cũng tới chào hỏi cô, rất nhanh, bên người cô có một đám đông vây quanh, được chú ý như trăng giữa ngàn sao.

Lăng Nhược Y đứng dưới cây liễu, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, môi đỏ mọng mím chặt, giống như không vui mừng. Nghĩ đến chị gái mình bị phế một đôi tay, trong lòng cô trào dâng ra ý hận không thể để cho người phát hiện, đôi tay dùng sức siết chặt, móng tay đẹp mắt bén nhọn cũng sắp đâm vào trong lòng bàn tay rồi, trên người tản ra vẻ tàn bạo.

Thẩm Cảnh Kỳ cũng đứng dưới cây liễu nhìn Lâm Hi, gương mặt đẹp trai được ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng, anh mặc âu phục màu trắng giống như thiên sứ trên trời hạ xuống. Thấy cô nâng lên khóe môi kèm theo vẻ không kiên nhẫn, anh cười khẽ, cảnh tượng không vui ngày hôm qua biến mất toàn bộ.

Khi Lâm Hi rời khỏi chỗ, anh chạm mặt đi tới, giọng nói trầm thấp mê người vang lên.

“Xin chào, anh là Thẩm Cảnh Kỳ, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị.”

Lời tác giả: Những ai ghét nữ chính, cứ thoải mái ghét ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK